NGOAN NGOÃN HỌC CÁCH LÀM CHỒNG EM - Chương 49: Mê muội (3)
- Trang chủ
- Truyện tranh
- NGOAN NGOÃN HỌC CÁCH LÀM CHỒNG EM
- Chương 49: Mê muội (3)
Tuy lời người đàn ông họ Lưu có thô nhưng lại là sự thật, La Ngữ Tịch từng nghe rất nhiều về chuyện nghệ sĩ dùng thân xác đổi lợi ích. Có thể hiện tại Hạc Tư Đằng từ chối, nhưng dần dà người đẹp lần lượt dâng đến tận tay, cô không tin anh còn có thể cự tuyệt.
Quay trở về hội trường bữa tiệc, Hạc Tư Đằng vì tiếp khách nên uống chút rượu, ban đầu còn nhấp môi, về sau càng lúc càng say.
La Ngữ Tịch ngồi yên ở bàn, dõi theo hết người này đến người khác đến bắt chuyện cùng Hạc Tư Đằng. Từ những người có tầm ảnh hưởng phía sau màn ảnh, còn có cả những người nổi tiếng cũng không bỏ lỡ cơ hội tạo mối quan hệ.
Ngồi một lát, La Ngữ Tịch cảm giác hơi ngột ngạt nên tìm cớ đi vệ sinh tránh mặt một lát.
Ra ngoài hành lang cạnh hội trường, La Ngữ Tịch bước ra ban công cuối dãy hít thở không khí. Gả vào nhà giàu đã không phù hợp, sống một cuộc sống thượng lưu càng không thích hợp đối với cô.
Đón cơn gió mát lạnh thổi qua, La Ngữ Tịch khẽ thở dài một hơi trút nỗi lòng nặng trĩu ra ngoài.
Bỗng nhiên từ phía sau có áo vest khoác lên vai, La Ngữ Tịch hơi giật mình theo phản xạ xoay người lại. Hạc Tư Đằng đã đứng sau lưng cô từ khi nào, say đến đứng không vững phải chống tay lên thành lan can giữ trọng tâm.
La Ngữ Tịch hít sâu một hơi khôi phục lại trạng thái thông thường, giơ tay đỡ Hạc Tư Đằng, nhẹ giọng nói: “Về thôi.”
Hạc Tư Đằng mắt nhắm mắt mở nhíu mày nhìn chằm chằm vào La Ngữ Tịch, cất giọng lè nhè dò xét: “Em lại ghen nữa đúng không? Em thích tôi rồi chứ gì?”
“Anh bớt nói nhảm cho không khí thanh bình đi.” La Ngữ Tịch điềm tĩnh đáp, ôm cánh tay Hạc Tư Đằng đỡ lấy thân thể xiêu vẹo của anh.
Hạc Tư Đằng khom lưng, phả hơi thở nồng mùi rượu vào mặt La Ngữ Tịch. Cô khó chịu cau có, vừa ngẩng đầu lên đôi môi anh lập tức áp lên môi cô.
La Ngữ Tịch nhất thời ngớ người, cánh tay rắn chắc vững chãi của Hạc Tư Đằng vòng ôm ngang eo cô lúc say rượu vẫn không hề lỏng lẻo.
Cảm giác môi mình bị gặm nhắm, mùi vị cay nồng của men rượu vẫn còn lưu đậm trong hơi thở Hạc Tư Đằng truyền qua. La Ngữ Tịch ngây ngốc đứng bất động, tầm mắt rũ xuống nhìn hàng mi đen rậm đang nhắm hờ gần sát.
Ngay khi nhận ra lưỡi của Hạc Tư Đằng chen giữa đôi môi mình, La Ngữ Tịch dứt khoát nghiêng đầu tránh đi. Hơi thở nam tính của anh lần này phả lên tai cô, trúng điểm nhạy cảm liền ngứa ngáy không yên.
La Ngữ Tịch đẩy người Hạc Tư Đằng ra một chút, thấp giọng nhắc: “Anh say rồi, về nhà thôi.”
Ánh mắt Hạc Tư Đằng không rõ vì say rượu hay say tình trở nên đục ngầu. Nghe lời La Ngữ Tịch, anh chậm chạp đứng thẳng người lên, vòng tay ôm lấy cô lảo đảo bước chân ra về.
Do Hạc Tư Đằng đã say, thêm việc La Ngữ Tịch không biết lái xe, vì vậy cả hai chỉ còn cách thuê người lái xe hộ về nhà.
Từ vóc dáng đến thể lực chênh lệch rõ rệt, để đưa được Hạc Tư Đằng lên nhà đã tiêu hao gần hết sức lực của La Ngữ Tịch.
Sau gần cả tiếng đồng hồ chật vật từ chỗ khách sạn về tới nhà, La Ngữ Tịch đỡ Hạc Tư Đằng vào phòng ngủ riêng.
Chỉ còn cách cánh cửa vài bước, Hạc Tư Đằng bất ngờ chuyển người ép sát La Ngữ Tịch vào tường, dùng tay ôm một bên mặt cô cố định hôn xuống.
Quá bất ngờ không kịp trở tay, khi La Ngữ Tịch hoàn hồn lại thì chiếc lưỡi ngang ngược của Hạc Tư Đằng đã len lỏi vào khoang miệng cô, cố tìm lấy lưỡi cô mà quấn lấy.
Tâm trí La Ngữ Tịch chốc lát đã trống rỗng, từ đầu đến chân đều sớm đã bất lực buông xuôi.
Lưỡi chạm nhau, vờn lấy mút mát, âm thanh mờ ám của nước bọt càng kích thích cảm giác cháy bỏng đang nhen nhóm cháy trong cơ thể.
La Ngữ Tịch hoàn toàn ở thế bị động, nhưng một chút động lực kháng cự cũng không tìm được.
Trong lúc La Ngữ Tịch còn đang mơ hồ giữa những xúc cảm đặc biệt, Hạc Tư Đằng bỗng ôm nhấc cô lên khỏi mặt sàn, chậm rãi chuyển hướng về phía phòng ngủ của cô.
Đến khi được đặt nằm xuống giường, lý trí của La Ngữ Tịch mới khôi phục lại. Nhìn thấy Hạc Tư Đằng phía trên mình, một tay chống xuống đệm, một tay cởi nút áo sơ mi đang mặc, cô cũng đã nhận thức được diễn biến ở hiện tại.
Trong lòng La Ngữ Tịch lo lắng nhiều hơn là tò mò, Hạc Tư Đằng vừa định hạ người xuống, cô lập tức đẩy ngực anh giữ lại, nghiêm túc nhắc nhở: “Tư Đằng, anh sẽ hối hận.”
Dù là trong cơn say nhưng tâm trí của Hạc Tư Đằng vẫn còn ý thức được những việc bản thân đang hành động.
Anh nắm lấy tay La Ngữ Tịch đang chặn đưa lên miệng mình hôn lên một cái, từ tốn đáp: “Tôi trải qua đêm tân hôn muộn với vợ mình, chứ có phải vợ người khác đâu mà hối hận?”1