NGOAN NGOÃN HỌC CÁCH LÀM CHỒNG EM - Chương 44: Học cách làm trụ cột (5)
- Trang chủ
- Truyện tranh
- NGOAN NGOÃN HỌC CÁCH LÀM CHỒNG EM
- Chương 44: Học cách làm trụ cột (5)
Thoáng cái La Ngữ Tịch đã chạy mất, Hạc Tư Đằng nhoẻn miệng cười, nghĩ tới nghĩ lui chợt thấy cả ngày hôm nay cô làm gì cũng rất đáng yêu.1
Khi ý nghĩ vừa mới loé lên trong tâm trí, Hạc Tư Đằng bất chợt bừng tỉnh, vội vã lắc đầu xua đi. Mục đích của anh là khiến La Ngữ Tịch rung động với anh để trả đũa cô, vậy nên anh không được có tình cảm đặc biệt với cô trước.
Nhưng mà, mỗi một biểu cảm của La Ngữ Tịch giờ đây đối với Hạc Tư Đằng dần trở nên vừa mắt, kể cả lúc cô nổi giận cũng chẳng khác đang làm nũng.
Hạc Tư Đằng cùng lúc bị hai luồng suy nghĩ chi phối, một bên không ngừng nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo, một bên lại liên tục nghĩ về La Ngữ Tịch.
Buổi chiều cả hai về nhà ông Hạc thu dọn quần áo và đồ dùng cần thiết. Ở nhà chỉ có mỗi bà Hạc, không có chồng quản lý, bà liền lớn tiếng quát mắng, mà đối tượng bà nhắm đến chỉ có La Ngữ Tịch.
Hạc Tư Đằng từ lúc đưa La Ngữ Tịch về đã để cô trong phòng thu xếp, còn anh ở dưới nhà thay cô nghe chửi.
Ngồi tại phòng khách, bà Hạc nói đến khàn cả giọng vẫn chưa có ý dừng lại. Ngay từ đầu, sự xuất hiện của La Ngữ Tịch trong ngôi nhà này sớm đã mang đến dự cảm không lành cho bà.
Con trai bị La Ngữ Tịch quản, giờ thì còn gom đồ dọn ra khỏi nhà. Điều đáng nói nhất là từ khi có cô, Hạc Tư Đằng đã bắt đầu có ý chống đối lại mẹ ruột. . Truyện mới cập nhật
Quanh quẩn trong bếp một hồi, Hạc Tư Đằng trở ra ngoài với chén chè dưỡng nhan bà Hạc thích trên tay. Đến cạnh bà, anh đặt chén chè xuống bàn, sau đó ngồi vào chỗ bên cạnh, từ tốn mở lời: “Mẹ ăn đi, con nấu cho mẹ đó.”
“Nhà mình đâu có thiếu người giúp việc, con nấu làm gì cho mất công.” Bà Hạc vẫn chưa thể nguôi ngoai cơn giận bị cướp mất con trai, khăng khăng thuyết phục Hạc Tư Đằng thay đổi quyết định: “Nó lấy cha con ra ép con dọn ra ngoài sống đúng không? Để mẹ nói chuyện với cha con…”
“Mẹ!” Hạc Tư Đằng cắt ngang, giọng nói lộ rõ sự bất lực: “Là con đã chủ động đề nghị với cha. Nếu ngay từ đầu mẹ đừng có những hành động quá đáng với Ngữ Tịch, thì chuyện ngày hôm nay đã không xảy ra.”
“Mày đang trách mẹ sao? Mẹ làm tất cả cũng vì mày, bây giờ mày lại vì con nhỏ xa lạ đó chỉ trích ngược lại mẹ?” Bà Hạc kinh ngạc thốt lên, thật sự cũng chẳng ngờ con trai cưng của mình lại nói ra lời lẽ vô tình thế này.
“Con không trách mẹ, cũng không chỉ trích mẹ, nhưng con không muốn cả đời này bị người khác xem thường vì chỉ biết bám váy mẹ.”
Ngay lập tức, bà Hạc nóng nảy lên giọng: “Ai dám nói?”
“Cho dù không ai nói, con cũng tự ý thức được.” Hạc Tư Đằng điềm tĩnh đáp.
Ngừng một chút, anh trầm ngâm giãi bày: “Từ trước đến nay, điều kiện dư dả nhưng một việc ra trò con cũng không làm được. Còn Ngữ Tịch, cô ấy thiếu thốn từ sức khoẻ cho đến vật chất, nhưng chuyện gì cô ấy cũng có thể làm. Con không muốn mãi mãi nấp sau lưng cha mẹ, con muốn sống cuộc đời của chính mình, muốn làm một người có trách nhiệm.”
Hạc Tư Đằng nghiêm túc nói lên nỗi lòng, bộc lộ sự thành tâm hối cải sau nhiều năm dài gây phiền toái cho cả nhà. Thế nhưng, bà Hạc lại chẳng chút lọt tai, ngược lại còn tỏ ra chướng tai gai mắt mà gắt gỏng.
“Cuối cùng cũng đều vì nó. Tư Đằng, mẹ nhắc cho con nhớ, người mang nặng đẻ đau, nuôi con khôn lớn, yêu thương bảo bọc con là mẹ chứ không phải con La Ngữ Tịch đó! Nó ở bên cạnh con được bao lâu? Hiểu con được bao nhiêu mà xem trọng nó hơn mẹ?!”
Đối diện với trạng thái kích động của bà Hạc, Hạc Tư Đằng chỉ bình tĩnh hỏi ngược lại: “Mẹ cũng chỉ tiếp xúc với Ngữ Tịch vài lần, tại sao lại lúc nào cho rằng cô ấy là người xấu? Con không xem trọng cô ấy hơn mẹ, cũng biết cô ấy không thể thương con bằng mẹ…”
Về cuối câu, giọng Hạc Tư Đằng tựa như nghẹn lại, anh vẫn còn nhớ rất rõ những lời La Ngữ Tịch từng nói, cô luôn nghĩ cho cha mẹ anh, luôn nhắc anh không được làm tổn thương người nhà và nhất là chính mình.
Đồng tiền quả thật rất có giá trị, nhưng sự chân tình không thể nào mua được.
Hạc Tư Đằng hiểu được tình cảm của bà Hạc, anh càng hiểu được nếu cứ ỷ lại vào tình cảm thiên vị đó, anh mãi mãi chỉ là cái bóng theo sau cha mẹ.
Đàm phán thất bại với bà Hạc về việc thay đổi suy nghĩ của bà, Hạc Tư Đằng chịu thua. Anh đứng dậy chuẩn bị lên phòng phụ La Ngữ Tịch thu dọn đồ đạc, trước lúc rời khỏi không quên nán lại vài giây nhắn nhủ.
“Trước đây mẹ dạy con sống theo ý mình muốn. Còn bây giờ, Ngữ Tịch đang dạy con học cách trân trọng bản thân và gia đình.”