NGOAN NGOÃN HỌC CÁCH LÀM CHỒNG EM - Chương 43: Học cách làm trụ cột (4)
- Trang chủ
- Truyện tranh
- NGOAN NGOÃN HỌC CÁCH LÀM CHỒNG EM
- Chương 43: Học cách làm trụ cột (4)
Lời Hạc Tư Đằng vừa dứt, La Ngữ Tịch bất lực không thốt lên được lời nào nữa. Xem như anh hay, giờ đây đã biết lấy yếu điểm biến thành bia đỡ đạn.
Mang đồ đã mua lên nhà, Hạc Tư Đằng cùng La Ngữ Tịch bắt tay vào dọn dẹp và bày trí.
La Ngữ Tịch ngồi trong phòng khách, bày đồ đã mua ra để cho Hạc Tư Đằng đem đi cất đúng vị trí. Dù cho bị cô ngồi một chỗ chỉ tay sai tới sai lui, anh lại chẳng chút than phiền mà ngoan ngoãn làm theo.
Cả căn hộ rộng rãi thoáng đãng thuộc tầng 23, nơi La Ngữ Tịch thích nhất chính là bục ngồi bệ cửa sổ đối diện cửa ra vào, có thể nhìn bao quát được cảnh vật thành phố và cầu bắt sang sông. Không gian được thiết kế hình hộp có cột và tấm gỗ mỏng phân chia, hai bên hông là ghế sofa bọc nhung, ở giữa là bàn trà nhỏ, thích hợp làm góc riêng thư giản đầu óc.
Do cơ bản đồ đạc trong nhà đã trang bị đủ, khi Hạc Tư Đằng và La Ngữ thu xếp những thứ còn lại cũng không tốn quá nhiều thời gian.
Được rảnh tay, La Ngữ Tịch đến bên bệ cửa sổ ngồi, bên dưới lót đệm, sát vách còn có vài chiếc gối hình vuông trang trí.
La Ngữ Tịch lấy một chiếc gối ôm trước người, hai chiếc gối còn lại dùng để lót tựa lưng. Chiều dài và chiều rộng của bệ cửa sổ khá lớn, thậm chí có thể làm giường cho cô nằm.
Bầu trời bên ngoài chỉ mới là buổi trưa đã dần chuyển xám, báo hiệu cho mùa mưa đang bắt đầu. La Ngữ Tịch mải mê ngắm cảnh vật, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.
Bận rộn cả buổi sáng đã đói meo, không kiên nhẫn nấu ăn nên phải gọi đồ ăn ngoài, Hạc Tư Đằng biết La Ngữ Tịch kỹ lưỡng trong ăn uống, nhưng thi thoảng vẫn nên đổi khẩu vị thoải mái cho bản thân một chút.
Chỉ hai mươi phút sau khi đặt, đồ ăn cũng được giao tới, Hạc Tư Đằng mang vào chỗ La Ngữ Tịch, tay để đồ xuống bàn nhưng ánh mắt lại chăm chú nhìn cô.
Bày đồ ăn ra xong, Hạc Tư Đằng mới gọi La Ngữ Tịch dậy cùng ăn trưa. Hai ghế trống lớn hai bên anh không ngồi, lon ton chạy sang bục cửa sổ ngồi cùng cô.
Cả hai xoay lưng về phía cửa sổ, chẳng mấy chốc cơn mưa đầu mùa đổ xuống, âm thanh êm tai dễ chịu, xua đi cái nóng oi bức.
Đồ ăn Hạc Tư Đằng đặt bao gồm gà rán, pizza, món chính là mỳ Ý và cơm gà sốt tiêu, phần nước ngọt được thay thế bằng nước trái cây.
Hạc Tư Đằng ăn mỳ, còn La Ngữ Tịch vẫn chung tình với cơm.
Vì La Ngữ Tịch không quen ăn đồ bên ngoài nên cảm thấy hơi khó ăn, dẫu vậy vẫn ráng nuốt để có cái lót dạ. Cô không phải kén ăn, mà là kén người nấu.
Bình thường lúc làm gì đó La Ngữ Tịch sẽ tập trung hoàn thành, bao gồm cả dùng bữa. Nhưng lần này thì khác, Hạc Tư Đằng để ý thấy cô ăn được vài muỗng cơm lại bỏ xuống, xoay đầu ra sau ngắm mưa một hồi mới tiếp tục quay lại ăn.
Đoán La Ngữ Tịch không ưng món ăn, Hạc Tư Đằng dùng nĩa cuộn một ít sợi mỳ đưa đến trước miệng cô.
La Ngữ Tịch có hơi chần chừ, cuối cùng cũng vì tò mò mùi vị mà há miệng ăn thử.
Thấy sắc mặt tươi tỉnh của La Ngữ Tịch sau khi ăn mỳ, Hạc Tư Đằng liền hỏi: “Ngon không?”
La Ngữ Tịch theo phản xạ thành thật gật đầu, hành động tiếp theo của Hạc Tư Đằng là đổi mỳ với cơm của cô. La Ngữ Tịch cũng không khách sáo nữa, bắt chước anh vừa nãy dùng nĩa cuộn mỳ ăn.
Song song cùng lúc, Hạc Tư Đằng mở hộp gà rán, rút bỏ xương đùi, chỉ giữ lại phần thịt và lớp vỏ bên ngoài, sau đó đẩy phần hộp đựng thịt đã rút xương sang cho La Ngữ Tịch.
Trước những cử chỉ có ý quan tâm của Hạc Tư Đằng, La Ngữ Tịch nhất thời ngẩn người, bởi cô chưa từng nghĩ một người vô tâm như anh lại có thể trở nên tinh tế.
Kết thúc bữa trưa, Hạc Tư Đằng chủ động giành dọn dẹp để La Ngữ Tịch về phòng nghỉ ngơi.
Trước khi rời khỏi, cô kỹ lưỡng bàn giao: “Tôi ở phòng bên trái, anh ở phòng bên phải nhé.”
“Gì?” Giọng Hạc Tư Đằng có hơi hốt hoảng, vội vàng gạt bỏ: “Ở nhà sao thì ở đây vẫn vậy!”
“Ở nhà có cha anh nên chúng ta phải chung phòng. Còn ở đây chỉ có chúng ta, nhà mấy phòng ngủ thì chia ra là hợp lý rồi.”
Trái ngược với sự bình tĩnh của La Ngữ Tịch, biểu tình Hạc Tư Đằng dần thấp thoáng sự hoảng loạn, chỉ thiếu nước ghi lên trán ba chữ “Muốn chung phòng”.
Như đọc được suy nghĩ của Hạc Tư Đằng, La Ngữ Tịch vờ vu vơ lại thẳng thừng một dao cứa vào nỗi đau trong lòng anh: “Đây chẳng phải mục đích anh muốn dọn ra riêng để khỏi chung phòng với tôi sao?”
Giữa hai chân mày Hạc Tư Đằng lập tức nhíu chặt, chưa dừng lại để suy nghĩ đã kiên quyết phủ nhận: “Không có!”
“Ồ… Hay là anh muốn ngủ chung với tôi?” La Ngữ Tịch vừa nói vừa cất bước đi, trước khi phóng nhanh về phòng còn đâm thêm nhát chí mạng: “Không có cửa đâu nhé!”