NGOAN NGOÃN HỌC CÁCH LÀM CHỒNG EM - Chương 42: Học cách làm trụ cột (3)
- Trang chủ
- Truyện tranh
- NGOAN NGOÃN HỌC CÁCH LÀM CHỒNG EM
- Chương 42: Học cách làm trụ cột (3)
Hạc Tư Đằng lên xe, La Ngữ Tịch bên trong tựa thẳng lưng vào ghế, đầu hơi cúi chăm chú xem tin nhắn đồng nghiệp vừa gửi tới.
Do không biết La Ngữ Tịch trầm lặng vì công việc, Hạc Tư Đằng vẫn luôn nghĩ vì sự xuất hiện của Tây An khiến cô tức giận.
Anh cười cười ẩn ý, thẳng thừng dò xét: “Phụ nữ các người đúng là thích ghen tuông giận dỗi, tôi cũng có nhớ cô ta là ai đâu.”
Đáp lại Hạc Tư Đằng là khoảng không gian im lặng, La Ngữ Tịch vẫn không hề đếm xỉa đến lời anh nói. Thấy cô đặt chú ý vào điện thoại trong tay, anh liền giật lấy, lên giọng mất kiên nhẫn: “Tôi đã nói tôi không nhớ cô ta là ai, em giận cái gì chứ?”
“Trả đây.” La Ngữ Tịch không quan tâm đến lời lải nhải từ nãy giờ của Hạc Tư Đằng, thứ khiến cô phải lạnh giọng chính là công việc trong điện thoại bị anh cướp.
Thế nhưng, Hạc Tư Đằng trong lòng vẫn khẳng định La Ngữ Tịch đã động tâm, còn ghen tuông với quá khứ của anh.
“Tôi đã nói tôi không nhớ cô ta là ai, em giận là muốn tôi dỗ đúng không?”
La Ngữ Tịch không chịu nổi thái độ tự luyến của Hạc Tư Đằng nữa, cô bất ngờ nhào tới giành lại điện thoại, lạnh lùng mắng: “Đồ điên! Tôi không rỗi hơi như anh.”
“Đó!” Hạc Tư Đằng lên cao giọng đắc ý: “Rõ ràng là em giận vì ghen.”
La Ngữ Tịch không thèm đáp, mặc kệ cho Hạc Tư Đằng bép xép liên miệng.
Suốt quãng đường về cho đến khi xe đỗ vào tầng hầm chung cư, Hạc Tư Đằng nói đến khô cả cổ họng cũng không thể khiến La Ngữ Tịch hé môi ra nói lời nào.
Cuối cùng anh cũng hiểu, La Ngữ Tịch im lặng còn đáng sợ hơn La Ngữ Tịch cậy quyền lên mặt.
Lúc xuống xe lấy đồ mang lên nhà, Hạc Tư Đằng tháo khẩu trang, cố ý đến áp sát La Ngữ Tịch đang đứng ngoài xe đang bận loay hoay gom túi ở ghế sau.
Bất ngờ bị ép từ sau lưng, La Ngữ Tịch suýt chút ngã nhào về trước, cùng lúc bàn tay của Hạc Tư Đằng vòng ngang ôm trước bụng cô giữ lại.
Vị trí đỗ xe của chủ hộ sống tại chung cư đều rất rộng, chưa nói hai bên chỗ đỗ xe của Hạc Tư Đằng đều trống một khoảng dài, vậy mà anh lại cố ý đâm sầm vào cô tức có mưu đồ không chính đáng.
La Ngữ Tịch xoay đầu lườm Hạc Tư Đằng một cái, dùng khuỷu tay thúc mạnh vào bụng anh để đẩy anh lùi ra sau, hạn chế động chạm.
Hạc Tư Đằng bị La Ngữ Tịch đối xử phũ phàng, anh hừ lạnh một tiếng mất kiên nhẫn, giọng điệu vô cùng hùng hổ nhưng ý tứ lại hoàn toàn trái ngược: “Ngữ Tịch, em đừng tưởng tôi không biết em cố ý.”
Đang bận gom túi để mang ra ngoài, nghe Hạc Tư Đằng nói xong, La Ngữ Tịch hoang mang quay người lại, trong lòng cũng nảy sinh nghi vấn bản thân dù chẳng hề làm gì gây chú ý.
“Tôi cố ý cái gì?”
“Cố ý cái gì chẳng phải chính em là người rõ nhất sao?” Hạc Tư Đằng vừa trầm giọng nói vừa sấn tới, ép La Ngữ Tịch áp lưng vào thành xe, nhân lúc cô đang ngẩng đầu nhìn anh liền chộp lấy hai tay cô túm gọn.
Hai cổ tay của La Ngữ Tịch nằm gọn trong một cái nắm tay của Hạc Tư Đằng, anh khom lưng để có thể mặt đối mặt, tay rảnh kia cũng chẳng yên phận mà kéo khẩu trang của cô xuống dưới cằm.
Trên môi Hạc Tư Đằng dần lộ ra nụ cười mập mờ chứa đầy ý gian xảo, đối diện với bộ dạng cứng rắn chẳng chút nhún nhường của La Ngữ Tịch, anh khẽ thấp giọng thì thầm: “Đừng có giả vờ nữa, tôi biết hết rồi. Em ghen với cô gái khác vì tôi, sau đó giận lẫy vì muốn tôi dỗ dành còn gì?”
La Ngữ Tịch vừa mới hé môi, còn chưa kịp nói được một chữ giải thích thì Hạc Tư Đằng đã tỏ ra kiêu ngạo cướp lời: “Không sao, dù gì em cũng là vợ tôi, tôi nhường em. Vậy giờ tôi hôn em dỗ giận nhé?”
Không đợi La Ngữ Tịch phản ứng, Hạc Tư Đằng đã nhanh chóng cúi đầu, tầm mắt dán chặt trên đôi môi hơi hé mở của cô. Ngay khi môi sắp chạm môi, La Ngữ Tịch chẳng hề hoảng loạn, từ tốn phun ra ba chữ: “Đồ dê xồm.”
Chỉ còn vài mi li mét nữa thôi Hạc Tư Đằng đã đạt được mục đích, nghe cô mắng xong liền bất giác khựng lại. Anh hơi lùi mặt về sau, trầm trọng hỏi: “Em nói lại xem?”
“Tôi nói…” La Ngữ Tịch điềm tĩnh nhấn mạnh từng chữ: “Anh là đồ dê xồm, miệng luôn ám chỉ tôi có ý với anh, thực chất anh luôn lợi dụng để được hôn tôi, đúng không?”
Hai tai Hạc Tư Đằng dần đỏ lên, một trăm phần trăm là vì bị La Ngữ Tịch nói trúng tim đen. Nhưng tuy rằng xấu hổ, anh lại dùng thái độ hống hách đáp trả: “Vậy em kiện tôi đi, kiện tôi phạm tội lợi dụng hôn vợ mình.”1