NGOAN NGOÃN HỌC CÁCH LÀM CHỒNG EM - Chương 40: Học cách làm trụ cột (1)
- Trang chủ
- Truyện tranh
- NGOAN NGOÃN HỌC CÁCH LÀM CHỒNG EM
- Chương 40: Học cách làm trụ cột (1)
Bữa sáng ở dưới nhà, nghe ông Hạc đề cập đến việc cho Hạc Tư Đằng và La Ngữ Tịch dọn ra riêng, bà Hạc lập tức nổi đoá phản đối đến cùng.
La Ngữ Tịch đối với quyết định đột ngột của ông Hạc khó tránh bất ngờ, nhưng khi liếc qua Hạc Tư Đằng, thấy được dáng vẻ bình thản của anh, cô rất nhanh đoán được anh cũng đã sớm biết được chuyện này.
Vì phải rút khỏi kế hoạch quảng bá nghệ sĩ lần này, thời gian La Ngữ Tịch trước mắt không quá bận rộn. Kết thúc bữa sáng, cô theo lời ông Hạc cùng Hạc Tư Đằng ra ngoài sắm sửa cho nhà mới.
Căn hộ cả hai sẽ chuyển đến là tài sản của ông Hạc cho, vị trí nằm ở gần công ty, bao quanh là công viên và dòng sông lớn, đây là khu vực dành riêng cho giới nhà giàu muốn có chỗ nghỉ ngơi ngay trong lòng thành phố nhộn nhịp.
Bà Hạc từ lúc biết chuyện con trai cưng sẽ chuyển ra ngoài liền làm ầm ĩ không ngừng, sợ con chịu khổ là một, nhưng sợ Hạc Tư Đằng bị La Ngữ Tịch dụ dỗ mới là mười.
Hạc Tư Đằng cũng đã phải đắn đo khi đưa ra quyết định, anh chọn ra ngoài sống cùng La Ngữ Tịch không có nghĩa anh xem trọng cô hơn bà Hạc, chỉ là anh muốn bà có thời gian tự giác nhận ra những chuyện quá đáng mà bản thân đã gây ra.
Có lẽ vì mang trên vai thêm một trọng trách, ý thức của Hạc Tư Đằng cũng cao thêm một chút. Anh không muốn mang danh là tên thiếu gia vô tích sự, từ trong nhà đến ngoài đường chuyện gì cũng làm không xong.
Muốn làm được việc lớn, trước tiên phải “tề gia”, đây là điều cơ bản Hạc Tư Đằng đặt ra cho khởi đầu thay đổi cuộc sống của chính mình.
Qua bảy giờ rưỡi, Hạc Tư Đằng cùng La Ngữ Tịch chuẩn bị ra ngoài mua sắm đồ đạc cho nhà mới. Lúc sửa soạn, nhìn thấy anh đứng trước gương trong phòng quần áo lựa kính đen đeo, cô khó hiểu lên tiếng hỏi: “Mới sáng ra anh đeo kính làm gì?”
“Thì còn làm gì nữa, đương nhiên là để ngụy trang. Hôm trước vừa có tin đồn không hay về chúng ta, bây giờ đi chung công khai họ sẽ cho rằng chúng ta đóng kịch.”
La Ngữ Tịch cầm lấy áo khoác đi ra, ngang qua Hạc Tư Đằng nhẹ nhàng để lại một câu: “Cũng có sai đâu.”
Hạc Tư Đằng lườm La Ngữ Tịch, lựa tới lựa lui một hồi cũng nhận ra bản thân hơi phô trương, thế nên chỉ đơn giản là đeo khẩu trang. Vốn dĩ ban đầu anh lấy màu đen, nhưng vừa ra khỏi phòng quần áo thấy cô đeo khẩu trang màu trắng liền lén lút trở lại đổi cho cùng màu.
Buổi sáng ngày trong tuần tại khu vực thực phẩm, đồ gia dụng của siêu thị tương đối vắng người, chủ yếu đều là những nội trợ đến mua sắm cho gia đình.
Trước khi đến siêu thị, Hạc Tư Đằng và La Ngữ Tịch đã ghé qua căn hộ xem sơ một lần, những đồ cần mua đều được cô kỹ lưỡng lưu vào ghi chú trên điện thoại.
Mua xong đồ cần thiết, Hạc Tư Đằng không đưa La Ngữ Tịch về căn hộ mà đến thẳng trung tâm thương mại. Mãi cho đến khi bị anh lôi lôi kéo kéo đến cửa hàng quần áo nữ, cô mới phát hiện ra điều khác lạ.
Nhân viên cửa hàng nồng nhiệt chào đón, nhưng lúc ở khoảng cách gần, có lẽ nhận ra Hạc Tư Đằng mà nét mặt thoáng lên sự kinh ngạc.
Để tránh mất lòng khách, những nữ nhân viên rất nhanh thu lại dáng vẻ chuyên nghiệp mời chào và giới thiệu mẫu mã.
La Ngữ Tịch bị Hạc Tư Đằng kéo đi chọn quần áo, sau lưng từ nhân viên đến khách hàng đều chụm đầu trộm bàn tán.
Tuy đoạn ghi âm bị phát tán được phía đại diện ông Hạc tuyên bố là chỉnh sửa cắt ghép, nhưng hoài nghi vẫn lưu trong lòng những người hóng hớt.
Chỉ cách đó không lâu, Hạc Tư Đằng vẫn còn là chàng thiếu gia ăn chơi, đột ngột tuyên bố kết hôn chắc chắn là do sắp đặt của gia đình, suy ra anh không yêu và muốn ly hôn với người vợ mới cưới là điều vô cùng dễ hiểu.
Điều đáng nói ở đây, hôm trước có tin đồn hôm sau Hạc Tư Đằng đã cùng một cô gái che kín mặt đi mua sắm, nếu không phải đóng kịch cùng vợ mới cưới thì cũng là đưa tình nhân dạo phố.
Từ trước đến nay, La Ngữ Tịch hầu hết đều mặt sơ mi cùng váy công sở hoặc quần tây, còn lại gần như đều ở nhà nên rất hiếm khi chú ý quá nhiều đến trang phục cầu kỳ.
Đang yên đang lành, Hạc Tư Đằng lại dẫn La Ngữ Tịch đến cửa hàng quần áo, lướt sơ một lượt đã chọn được cả đống loại váy đủ kiểu dáng, thậm chí giá tiền cũng chẳng thèm nhìn qua một lần.
Canh lúc nhân viên không bám sát chú ý, La Ngữ Tịch nhanh tay giữ Hạc Tư Đằng đang chọn đồ treo trên giá, cất tông giọng vừa đủ hỏi nhỏ: “Anh làm gì vậy hả?”
Do đeo khẩu trang cộng thêm chênh lệch chiều cao, lời La Ngữ Tịch nói Hạc Tư Đằng nghe chữ được chữ mất. Anh khom lưng xuống, đưa tai lại gần mặt cô, hỏi lại: “Em nói gì?”
“Anh mua nhiều váy như vậy để làm gì?”
“Đương nhiên là để cho em mặc rồi.” Hạc Tư Đằng lên giọng đáp, câu tiếp theo liền nhấn mạnh: “Cái danh Tổng giám đốc phu nhân của em không phải để tượng trưng đâu, còn là mặt mũi của tôi nữa.”
Lời anh vừa dứt, La Ngữ Tịch buộc miệng hỏi: “Anh còn mặt mũi để giữ à?”
Hạc Tư Đằng: “…”