NGOÀI THỀM AI HÁT MƯA BAY - Chương 6: Hương sen thơm ngát
- Trang chủ
- Truyện tranh
- NGOÀI THỀM AI HÁT MƯA BAY
- Chương 6: Hương sen thơm ngát
Nhà hàng mà chủ tịch đặt chỗ là một nơi có phong cảnh rất đẹp. Bàn tiệc được đặt ngoài trời, chính giữa là một hồ nước thả cá cảnh và hoa sen. Những chiếc chòi lá được dựng xung quanh hồ làm nơi ngồi ăn trò chuyện. Phục vụ bưng thức ăn lên, những món ăn đa dạng đủ loại Á Âu tỏa hương thơm nức, vô cùng kíƈɦ ŧɦíƈɦ vị giác con người.
Mọi người vừa xuống khỏi xe, ai nấy đều khoan khoái hít thở không khí thiên nhiên trong lành. Vị chủ tịch lớn tuổi cũng chắp tay đi tới bên hồ, khuôn mặt nghiêm trang hé nụ cười, cùng vài vị lãnh đạo khác đi ra một bàn riêng. Trong sân chính chỉ còn lại mấy người nghệ sĩ và nhân viên. Đa số họ đều trẻ tuổi nên không khí cũng trở nên náo nhiệt hơn hẳn. Gia Văn và Lâm Khanh vừa xuống xe, sóng bước cùng nhau đi vào cổng. Nhìn thấy khung cảnh vui vẻ trước mắt, cậu cũng liền vươn vai, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ phấn chấn sảng khoái.
Lâm Khanh nghiêng đầu, hỏi.
“Đã lâu rồi cậu mới được thư giãn như vạy đúng không? Thảo nào lại hứng khởi như vậy.”
Gia Văn gãi đầu cười, trong lòng cảm thấy mấy sợi tóc mai buông trên vầng trán cao của người đàn ông phía trước trông rất dịu dàng.
“Nói thật, từ bé em đã ham chơi rồi. Chỉ tại khi đi làm bận rộn quá nên không có thời gian thôi. Với lại, em cũng không hợp mấy người trong công ty. Ông anh Hoài Nam kia thì lúc nào cũng chỉ dán mắt vào cái điện thoại, thấy mà ghét.”
“Cũng phải. Tuổi trẻ các cậu năng lượng dư thừa, thích hoạt động vui chơi. Tính cách của cậu lại hoạt bát như thế. Nghĩ lại, hồi bằng tuổi cậu, tôi cũng rất ít bạn. Do cuộc sống là người của công chúng nên càng vị thu hẹp hơn. Nếu không phải đi diễn hay về nhà thì cũng là nhốt mình trong phòng thu âm, chơi nhạc. Ngẩn ngơ một lúc, mới đấy mà đã già rồi.”
Gia Văn hai mắt sáng long lanh, đứng sát lại nghe anh hồi tưởng.
“Đúng như em nghĩ. Người như anh, đúng kiểu ẩn sĩ trong mấy quyển tiểu thuyết kiếm hiệp mà.”
Lâm Khanh bật cười.
“Lại nói linh tinh. Mà nói thật, đi với một ông chú già cả như tôi, cậu không thấy mình thiệt thòi sao? So với cậu trợ lí kia, chắc cũng chẳng khá hơn đâu.”
“Không đúng. Không đúng. Anh khác anh ta nhiều. Mấy thứ anh nói, em đều thích nghe. Em chỉ muốn, anh đừng coi em như con nít thế nữa thôi.”
Vẻ mặt ửng hồng bối rối của Gia Văn lúc ấy, Lâm Khanh càng nhìn càng thấy đáng yêu, bất giấc con ngươi cũng thoáng đứng lại trong một giây. Đúng lúc ấy, mấy người khác đều đã vào đến bên trong. Cậu người mẫu Minh Anh dáng người cao lớn, tiếng nói cũng vang vang như cái loa, cao giọng vẫy tay với bọn họ.
“Mọi người nhanh lên! Buổi tiệc sắp bắt đầu rồi đó. Cứ đứng đó mãi là lát trong này không còn gì ăn đâu.”
Lâm Khanh và Gia Văn cùng nhau chọn đồ. Bữa tiệc này là tiệc đứng, vô số món ăn đẹp mắt được bày trên các dãy bàn kê quanh hồ sen. Hai người ngồi chung một chiếc chòi nhỏ, cùng nhau cầm đĩa đi chọn đồ ăn. Gia Văn rất muốn gắp cho Lâm Khanh nhưng lại không biết anh thích ăn cái gì, cặp mắt liền lén từ sau lưng quan sát. Rõ ràng, khẩu vị Lâm Khanh khá thanh đạm. Anh chọn nhiều món nhưng mỗi thứ chỉ một chút, lại khá thiên về những món thực vật, ít dầu mỡ. Khi quay lại bàn, bên tay anh còn cầm theo một li trà ấm nhàn nhạt hương hoa. Anh cũng cẩn thận gọi thêm cho Gia Văn một li, còn đề cử với cậu rằng thứ này ngon, thứ kia có lẽ hợp với cậu. Điều này làm cho cậu thấy rất vui. Đôi mắt đẹp khi cười cong cong như trăng khuyết.
Bọn họ đem đồ về bàn, vừa ngắm cảnh, vừa dùng bữa. Thiên nhiên nơi này vô cùng hữu tình, những tán cây xanh, hòn non bộ và suối nước nhân tạo được dựng lại y hệt một trang trại nhỏ nằm khép mình giữa rừng núi hoang sơ. Bồ câu trắng được nhà hàng nuôi thả, lúc này xếp vòng cung bay ngang trên đỉnh đầu, trông rất bình yên. Lúc này, đang vào mùa sen nở, hoa trong hồ khoe sắc rực rỡ, trắng hồng chen nhau xúng xính những cánh hoa mịn mượt như nhung. Lâm Khanh nhìn thấy cảnh này, bỗng thấy trong lòng vô cùng nhẹ nhõm, híp mắt hít một hơi thật sâu.
Gia Văn đặt chiếc thìa xuống bàn ăn, hỏi.
“Anh thích nơi này như vậy sao?”
“Ừ. Tôi nhìn hoa sen, lại nhớ về lúc mình còn nhỏ. Tôi sinh ra ở vùng nông thôn, ngay trong làng, bên cạnh miếu thờ cũng có một hồ sen rất lớn. Mỗi khi hoa nở, tôi vẫn hay chèo thuyền ra hái hoa mang về cho mẹ và em gái. Sau này vì sống ở thành phố nhiều năm nên đã rất lâu tôi mới lại được ra ngồi ngắm cảnh bên đầm sen như thế.”
“Anh thích thật đấy! Em nghĩ đến cảnh nhiều người được leo trèo cây cối, chèo thuyền tắm ao, dắt con trâu đi ăn cỏ ngoài đồng mà thấy thèm. Em ở thành phố từ nhỏ, suốt ngày chỉ nghe tiếng máy khoan, cần cẩu rồi xe cộ nên mấy thứ kiểu như tiếng sáo diều đa phần cũng chỉ thấy qua sách vở thôi.”
“Đúng vậy. Đến giờ tôi vẫn nghĩ những năm ở quê nhà dù vất vả một chút nhưng gia đình quây quần, cuộc sống bình yên, cũng đáng giá lắm đó chứ.”
Gia Văn nhìn theo hướng ánh mắt của Lâm Khanh, mê man chìm vào hồi ức của anh. Cậu mơ màng nghĩ đến cảnh một Lâm Khanh bé con chèo thuyền ra giữa hồ, tay ôm một bó đầy hoa sen, những tàu lá xòe rộng xung quanh như ôm ấp thân hình bé nhỏ, có lẽ sẽ rất đẹp. Thời khắc này, khi Lâm Khanh quay lại, ánh mắt anh chợt ngẩn ngơ khi nhìn thấy góc mặt nghiêng nghiêng của Gia Văn. Cậu bé có mái tóc đen mượt, góc cạnh khuôn mặt rõ ràng sắc nét, sống mũi cao, bờ mi dài hứng trọn những tia nắng nhàn nhạt. Thậm chí, ngay lúc này, ngay cả động tác cậu vô tình chống cằm nhìn xa xăm thôi thì cũng vẫn là rất đẹp.
“Anh nhìn em chăm chú vậy, trông em kì lắm sao?”
Lâm Khanh sực tỉnh, che miệng đỏ mặt quay đi.
“Không! Ừm…..chỉ là tôi cảm thấy với bề ngoài này, nếu cậu không làm ca sĩ, có khi còn có thể trở thành mẫu ảnh được đấy.”
Gia Văn nghe được lời này, liền bật cười, khuôn mặt bỗng chốc tươi vui như một đứa bé con.
“Em biết là anh cũng thấy em đẹp mà. Thực ra, ngày xưa, thời còn đi học, em cũng từng đi làm mẫu ảnh rồi. Công việc cũng được lắm chỉ là được vài lần thì em bỏ ngang thôi.”
Lâm Khanh thắc mắc.
“Tại sao vậy?”
“À. Là do ông già em. Khi biết em thích học nhạc, bố em đã không thích rồi, lại còn thêm mấy vụ mẫu với ảnh nữa. Tính cách của ông hơi quân phiệt, lại luôn thích mọi thứ phải quy củ, trang nghiêm. Một lần, ông phát hiện ra em nói dối mình đi chơi với bạn để đi làm mẫu ảnh, kết quả cấm tiệt em từ đấy luôn. Vụ đó, còn làm cho em bị cấm túc mấy hôm, phải mở cửa sổ sau để leo từ ban công xuống. Cũng may, hôm ấy em không bị trượt tay mà ngã đến gãy cổ đó.”
Lâm Khanh thở dài.
“Nói vậy, thì chắc con đường học tập nghệ thuật cũng gặp nhiều khó khăn nhỉ?”
“Không hẳn như thế. Vì mẹ em là nhạc công chơi vĩ cầm mà, em thích nhạc thì luôn nói với mẹ và bố em muốn gì thì cũng phải nhìn qua sắc mặt mẹ em. Chỉ là ngày em thi vào Nhạc Viện, cũng hơi rắc rối một chút. Nhưng giờ thì xong rồi.”
Gia Văn thật thà kể lại. Lâm Khanh vừa nghe vừa gật đầu, đôi mắt dịu dàng liếc qua cậu bé. Có lẽ, cậu sinh ra trong yên bình, nên tính cách cũng chân thành thuần khiết. Từ khi cậu xuất hiện, trong lòng anh cũng như có một ngọn lửa nhỏ được đốt lên. Anh vẫn cứ nghĩ mình cũng già cả rồi, không ngờ lại cứ thế mà kết bạn với một cậu nhóc đáng tuổi con mình. Nhưng thật sự, đã từ lâu lắm, chưa một ai đem lại cho anh cảm giác thân thiết, dễ chịu như Gia Văn cả.
“Anh Khanh, anh ăn đi, món này ngon lắm! Em đã thử qua rồi, có lẽ nó sẽ phù hợp với khẩu vị của anh.”
Lâm Khanh quay lại, đã thấy Gia Văn gắp một miếng cuốn xanh xanh định đưa qua cho mình. Anh ân cần nhận lấy, vui vẻ nói lời cảm ơn. Vừa cắn một miếng, hương vị chua ngọt thanh thanh lập tức lan tỏa trong miệng.
“Rất ngon!”
Khuôn mặt hai người đối diện nhau, đồng thời cùng rộ lên nét cười rạng rỡ.
——————–
Ban đầu yên bình là vậy, nhưng càng về cuối buổi tiệc, hưng phấn của mấy người trẻ càng lên cao. Khi chủ tịch và các sếp lên xe xin phép về trước thì cũng là lúc mọi người lôi ra một thùng lớn đủ loại rượu và bia. Gia Văn cũng là thanh niên, tất nhiên không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của mấy thứ này. Khi những nghệ sĩ nam khác đi mời rượu, cậu liền không kiêng nể gì mà nhận lấy ngay. Mấy li rượu lớn rồi thêm vài cốc bia đều được cậu lần lượt nốc hết từng thứ vào cổ họng. Thêm việc cặp song sinh T&G kia rất nhiệt tình, lấy cả loa và guitar điện ra chơi nên không khí càng thêm rộn ràng hơn. Gia Văn mải vui, cuối cùng dô hò đẩy đưa đến quên cả trời đất. Lâm Khanh cũng mở lời can ngăn, nhưng không kịp. Đến cuối cùng, khi tiệc tàn, thì người cuối cùng còn hoàn toàn thơm tho tỉnh táo trong số cánh đàn ông, chỉ có mình anh.
Gia Văn đã uống say nhưng biểu hiện ra ngoài cũng không có gì quá khó coi. Chỉ là khuôn mặt cậu đỏ lên, mái tóc hơi rối, nét mặt trông càng mơ hồ lơ đãng. Anh đưa mắt tìm trợ lí Hoài Nam, nhưng khi bắt gặp hình ảnh người đàn ông chân đi siêu vẹo, tay giơ giơ tai thỏ, miệng nghêu ngao hát bài bé lên ba thì chỉ có thể xoa đầu nhăn trán.
Anh chưa kịp gọi thì tổ quản lí đã nhanh tay quá độ, hai người khiêng anh ta lên vai, tống vào gầm xe đưa về công ty.
Kết quả, chỉ còn mình Lâm Khanh ngồi bên cạnh một Gia Văn say rượu, cái đầu gật gù như ngái ngủ.
Anna bước ngang qua bàn Lâm Khanh, nhìn anh mỉm cười ái ngại.
“Hôm nay ồn ào như vậy, có lẽ cũng làm anh mệt rồi. Nhưng giờ Havick bị như vậy, có lẽ cậu ấy cũng không tự lo được đây. Hay là anh cho cậu ấy ngồi nhờ xe về nhà đi.”
Lâm Khanh gật đầu.
“Cảm ơn cô. Chắc cũng sẽ phải như thế. Cả hội kia say hết rồi. Giờ đưa cậu ấy cho họ, tôi cũng không yên tâm chút nào.”
Khi Anna ra về, Gia Văn vẫn ngơ ngẩn như trực gục xuống bàn. Lâm Khanh thở dài, vỗ vỗ hai má cậu, ghé miệng vào tai cậu hỏi.
“Havick, đừng ngủ! Này, nhà cậu ở đâu, tôi đưa cậu về?”
Giọng Gia Văn nhi nhí.
“Ừm….Em không nhớ rõ…..Hình như là tòa chung cư số 3, quận X…..”
“Vậy giờ cậu ngồi xe tôi nhé?”
“A….Nhưng em để chìa khóa nhà trong cái túi của anh Nam luôn rồi.”
Nghe câu này, Lâm Khanh đơ mặt, không biết xử lí ra sao. Anh chưa kịp lên tiếng thì Gia Văn đã ngẩng đầu lên, hai gò má vì say mà đỏ lựng, sóng mắt long lanh như nước.
“Hay là, cho em ở tạm nhà anh một đêm đi?”
Lâm Khanh mở to mắt.
“Nhà tôi?”
“Nếu anh thấy phiền thì thôi vậy. Em đi tìm tạm một cái khách sạn nào đó cũng được.”
Nhìn hình ảnh Gia Văn chân đi không vững, vẻ mặt mơ mơ màng màng như vậy, tất nhiên Lâm Khanh không thể nhẫn tâm. Chỉ là lời đề nghị ban nãy cứ làm cho trống ngực anh đạp thình thịch, ngay lập tức chưa thể phản ứng tự nhiên. Cuối cùng, anh trấn tĩnh lại, dìu tay cậu khoác lên vai mình, ân cần đưa cậu ra xe.
“Nếu vậy cũng được. Nhà tôi yên tĩnh, cậu về nhà tôi ngủ tạm một đêm nhé!”
Trong đêm tối mờ nhạt, anh không nhìn ra ánh mắt của người trên vai, trong phút chốc sáng rực lên như những ngôi sao.
Lúc này, đã gần về khuya, bốn phía mênh mông thanh vắng. Lâm Khanh đỡ Gia Văn vào xe, cậu liền ngả đầu vào ghế nệm, ngực thở đều đều. Xe của anh tuy cũ nhưng ấm cúng, nội thất đơn giản nhưng vô cùng sạch sẽ và ngăn nắp. Gia Văn cảm thấy vô cùng thoải mái, cơn buồn ngủ ập đến làm mi mắt nặng nề. Lâm Khanh ngồi lái xe, nhưng một phần tâm trí cũng hướng vào cậu bé ngồi bên dưới. Gia Văn mệt mỏi, mái đầu gục vào thành ghế trước, sợi tóc vô tình mơn trớn trên gáy Lâm Khanh. Bọn họ cứ giữ nguyên tư thế đó cho đến lúc về tận đến nhà.
Một đêm thật dài, chênh vênh.
End chap 6