NGOÀI THỀM AI HÁT MƯA BAY - Chương 12: Đêm qua làng
- Trang chủ
- Truyện tranh
- NGOÀI THỀM AI HÁT MƯA BAY
- Chương 12: Đêm qua làng
“Havick, cậu được lắm. Bao nhiêu đồ đạc nặng nề, cậu dám rình rồi quăng hết cho tôi. Cậu đợi đấy! Này, Havick!”
Khi đoàn xe đi đến nơi, cũng đã là vào buổi chiều. Nhân viên trong đoàn đi xuống, tất bật sắp xếp mọi thứ. Gia Văn vừa bước xuống, chưa kịp thưởng cảnh đẹp, nghe chim hót thì chất giọng ai oán của người đại diện đáng kính đã vang lên ở bên tai. Hoài Nam trước sau đều đeo một chiếc ba lô lớn, cả người như con lật đật chạy đi tìm cậu. Vừa gặp nhau, chưa kịp chào hỏi thì đã nghe tiếng anh ta ca thán. Gia Văn xoa xoa lỗ tai, nhìn sang bên phía Lâm Khanh, thầm cảm thán rằng tại sao người ta hòa hợp ăn ý, chị Hà Anh vừa nhanh nhẹn vừa tâm lí hiểu chuyện như vậy, chả bù bên nhà mình.
Mọi chuyện đều đã xong xuôi, khi nhân viên đã tụ tập đông đủ thì đạo diễn, cũng là người lớn tuổi nhất đi lên trước phổ biến nội dung. Tất cả đều đã tìm hiểu từ trước nên những gì đang nói đây đều chỉ là nhắc lại cho rõ ràng. Từ ngày mai, chương trình thực tế của bọn họ sẽ được bắt đầu khởi quay.
“Cùng sao trải nghiệm” từng là chương trình ăn khách ở nước chủ nhà, trước khi về Việt Nam còn được nhiều quốc gia khác ăn theo. Nội dung tích hợp giữa truyền hình thực tế và du lịch khám phá thiên nhiên. Các nghệ sĩ sẽ được đưa đến những nơi có thiên nhiên hoang sơ kì vĩ, điều kiện sống thấp để học cách thích nghi, sinh tồn và tìm hiểu văn hóa bản địa. Người chơi đôi lúc sẽ đi đơn lẻ, theo nhóm hoặc theo đội để vượt qua những thử thách sự sống của bản thân. Cuộc hành trình diễn ra trong một số ngày nhất định cho đến khi mọi người an toàn đi đến được đích đến sẵn có. Tất nhiên là đội cứu hộ và nhân viên y tế sẽ luôn túc trực để giải quyết nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Cả đoàn bắt đầu khoác balo, đi sâu hơn vào bên trong địa danh. Nơi họ đến là một khu rừng nguyên sinh nằm ở khu vực Bắc Trung Bộ. Nghe nói ở đây đã tìm thấy những dấu vết khảo cổ có niên đại lên đến hàng chục nghìn năm. Do luôn được quan tâm bảo tồn nên khung cảnh cũng còn rất nhiều nét hoang sơ. Những vách núi hình zích zắc, những phiến đá lớn, cây cối lâu năm kiêu hãnh vươn cao. Con đường phủ bụi mịt mờ cùng với không khí luôn thoang thoảng một mùi hương mát rượi. Do địa hình hiểm trở, điều kiện kém nên dân cư sống cũng thưa thớt. Đêm đầu tiên, cả đoàn dừng lại nghỉ ngơi trong một ngôi làng heo hút nằm bên ngoài bìa rừng.
Ekip chương trình đã trả phí cho dân làng để sắp xếp chỗ ở cho mọi người trong đêm nay. Gia Văn và Lâm Khanh được phân vào nhà một bà già góa nằm cuối thôn. Nghe nói bà có một đứa con trai nhưng anh ta lên thị xã làm việc nên đến cuối năm mới về nhà một lần. Vì gần như toàn bộ thời gian đều sống một mình nên khi thấy hai người đến ở, bà ấy rất vui. Bà sắp xếp cho hai người vào ở phòng con trai mình vẫn để trống ở gian sau. Căn phòng giản dị sạch sẽ. Chiếc giường gỗ đơn sơ còn được cẩn thận trải thêm một chiếc chiếu hoa thoạt nhìn còn rất mới.
Đi cả ngày trời, Gia Văn bấy giờ cũng đã mệt. Cậu vừa đặt đồ xuống liền ngả lưng nằm soài trên giường, lăn qua lăn lại thích thú.
Lâm Khanh treo quần áo trong túi lên trên mắc, ngồi xuống giường vui vẻ vỗ vai cậu.
“Đừng nằm vội! Thời tiết dễ chịu như vậy, ra ngoài hít thở một chút đi. Lát nữa tôi xuống đỡ bà cụ một tay cơm nước, cậu cũng nên tranh thủ tắm rửa cho khỏe người.”
“Vâng!”
Gia Văn ngồi dậy chỉnh lại tóc tai, vươn tay mở tung cửa sổ ra, ngoan ngoãn theo anh đi ra ngoài.
Lúc này, trời đã sắp hoàng hôn. Ngôi làng giữa vùng rừng núi hoang sơ chìm vào trong sương khói mờ ảo. Đằng sau dãy núi xa, tà dương dần mờ nhạt. Những bức tường gạch loang lổ cũ kĩ như hòa vào màu của ánh nắng nhàn nhạt. Lâm Khanh hít một hơi sâu, đảo mắt nhìn ra xung quanh. Anh đi xuống chái bếp, liền thấy bà cụ đang cặm cụi nấu nướng ở bên trong. Bếp trong nhà vẫn dùng bếp than. Ánh lửa đượm vàng mùi rơm rạ tạo nên cảm giác dễ chịu và ấm áp. Làn khói mờ mờ bốc lên, mỏng tang, đầy hư ảo. Bóng lưng hơi còng xuống của người phụ nữ lớn tuổi như gợi lại một khoảng kí ức thân thuộc nào đó trong anh. Bà cụ mỉm cười với anh, khuôn mặt hiền từ lộ vẻ khắc khổ ăn sâu. Giờ anh nghĩ lại, anh đoán rằng bà chắc cũng chỉ mới chưa quá bảy mươi, có lẽ do cuộc sống lam lũ nên mới già trước tuổi như thế. Nếp nhăn nơi đuôi mắt và khóe miệng của bà, cả mái tóc đen trắng lẫn lộn ấy đều khiến cho anh nhớ đến người mẹ tần tảo của mình năm xưa.
“Con đang buồn điều gì ư?”
Giọng bà cụ ấm áp, từ tốn. Lâm Khanh lắc đầu, bước đến giúp bà đỡ lấy chiếc nồi trên bếp đang sôi. Hương thơm nóng rực nồng nàn ập vào cánh mũi anh. Mùi tương, mùi khói. A, ra đây là nồi cá kho.
“Không có gì đâu bác ạ, chỉ là tự dưng con đang suy nghĩ một số cái thôi. Cái này nóng, bác cứ để con. Bác yên tâm, ngày xưa, con cũng là dân quê.”
Bà cụ gật gù, nhấc cái ấm rót nước chè cho anh. Lúc này, gà đã lên chuồng, bầu trời ngoài cửa chuyển sang nhá nhem. Bà cụ nhấc cái ghế ra trước cửa ngồi, phe phẩy cây quạt nhìn xa xăm.
“Ừm. Vùng quê này cũng lâu lắm rồi mới có người đến thăm. Mà nghe bảo, các cô cậu ở đây đều là ca sĩ đúng không?”
“Vâng. Phần nhiều là vậy nhưng có mấy người trong đoàn lại lo việc khác. Lần này bọn con đến là muốn ghi hình chương trình ở đây.”
Người phụ nữ già mỉm cười, vươn đôi tay nhăn nheo vuốt lại mái tóc búi gọn trong chiếc khăn mỏ quạ.
“Nói con không tin chứ ngày xưa bác cũng là văn công, mấy lần còn được các đoàn trên thị xã xuống đón đi rồi. Chỉ là ngày ấy nhút nhát nên thành ra cả đời không bước chân ra khỏi quê hương. Ông chồng nhà này là trai làng bên, cũng từ những khi hát đối bên sông mà mới gặp rồi quen nhau.”
“Con hỏi có chút không phải. Vậy bác trai mất lâu chưa ạ?”
“Mất cũng lâu lắm rồi. Đứa con còn đang ẵm ngửa thì ông ấy lên đường đi đánh Tàu, năm sau đó thì có giấy báo tử gửi về. Ông ấy trông vậy mà thiêng lắm. Hồi ấy, nhiều đêm bác vẫn thường mơ chồng mình mặc áo lính, trên ngực có vết đạn rớm máu hiện về báo mộng cho vợ con.”
Bà cụ vừa kể, đôi mắt đục ngầu cũng như dâng lên một tầng sương, bàn tay cầm chén trà nhẹ nhàng run run. Rồi bà dựa lưng vào thành cửa, bắt đầu cao giọng hát. Mấy câu đầu vừa đến tai, trong lòng Lâm Khanh đã thầm ngạc nhiên khen ngợi. Giọng bà rất trong, vừa sang sảng lại dày dặn ấm áp, từng tiếng đều nghe như tiếng chim rừng cao giọng hót. Bài hát này, hình như cũng là một khúc nhạc dân gian. Chưa biết chừng còn là khúc nhạc bà từng hát lúc gặp gỡ làm quen với người chồng kết tóc thuở nào.
Lâm Khanh thở dài, lại nhấp một ngụm trà thơm ngát lên môi. Anh vẫn nhớ trước đây mẹ mình cũng như vậy. Ngày nhỏ, dù cha đã mất rất lâu nhưng bài thơ ông viết bằng chữ Nho từ lúc còn thanh niên vẫn luôn được mẹ cẩn thận đóng khung treo cao ở đầu giường.
Ngay lúc ấy, Gia Văn cũng vừa tắm xong, tiếng nước róc rách đằng sau giếng nãy giờ ngưng hẳn lại. Cậu thay một bộ quần áo thể thao ra, vừa lau tóc vừa đi tìm Lâm Khanh. Vừa đến giờ cơm, anh cũng giúp bà cụ mang thức ăn lên. Cơm tối hôm ấy có rau rừng, gà luộc, còn có thêm cả một đĩa mắm tép chưng thơm nức. Gia Văn ăn nhiều cao lương mĩ vị đến độ ngán, bây giờ gặp những món này thì càng thích thú hơn. Cậu dễ gần, mồm miệng lại trơn tru, suốt cả bữa cơm đã mấy lần chọc cho chủ nhà bật cười sảng khoái. Khi xong việc, cậu cũng biết ý, tự giác giúp anh đem bát đũa ra sân sau để rửa. Bàn tay thoăn thoát cọ rửa, trông cũng khéo léo chuyên nghiệp vô cùng.
“Văn này, hôm nay cậu ăn có ngon không?”
“Ngon anh ạ. Rau thì tươi, gà thì không nhão toẹt như đồ công nghiệp trên thành phố. Chỉ là em thấy dù vậy vẫn không ngon bằng đồ anh nấu.”
“Cậu lại nịnh rồi. Chú ý vào đi! Đây không phải nhà tôi đâu mà cậu đòi làm vỡ mấy cái bát một lúc vẫn không bị người ta bắt đền nhé.”
Gia Văn rũ mắt xuống, nũng nịu như một chú cún con.
“Đấy là lúc đầu thôi. Gần tháng nay sang nhà anh, em đã làm vỡ cái nào đâu.”
Lâm Khanh dù phản bác nhưng thực ra trong lòng cũng cảm thấy rất vui, nhìn cảnh này, anh không nhịn được mà nhấc tay vỗ má cậu một cái. Đến khi kịp nhận ra thì bên mặt cậu đã bị bôi đầy bọt xà phòng, nhìn trông vô cùng ngộ nghĩnh. Lâm Khanh bối rối, nhưng lại không thể lại đưa tay ra lau, nhất thời bị làm cho đơ người ra đó. Gia Văn không hề giận, trái lại còn khanh khách bật cười. Cậu nghiêng đầu cọ cọ sườn mặt xuống vai, lau khô vệt nước dính trên má. Mái tóc mềm mại theo chuyện động mà cũng khẽ lay theo. Cậu cười, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp. Hai con mắt dưới ánh trăng mờ ảo càng thêm tròn xoe, lấp lánh, trong vắt như hai viên pha lê.
“Không sao! Ngày nhỏ, em cũng thích mấy trò thổi bong bóng lắm.”
“Cậu thật là…..Hazzz, vậy để khi nào rảnh, tôi dẫn cậu ra cổng trường tiểu học mua vài hộp về dùng dần nhé!”
“Anh Khanh…..”
Với dáng vẻ này, Lâm Khanh cũng hết cách, chỉ biết nhoẻn miệng cười theo. Anh xếp hết bát đũa vào rổ, sau đó cẩn thận mang cất lại vào trong bếp. Gia Văn dù đã mệt, nhưng trước sau vẫn lò dò đi theo anh như cái đuôi. Xong xuôi, hai người về phòng, vừa kịp lúc Hà Anh và Hoài Nam sang gặp để thông báo về kế hoạch ngày mai.
Đêm đó, hai người nằm chung trên một chiếc giường. Giường không lớn nên phải nằm thật sát mới đủ chỗ cho hai người đàn ông trưởng thành như bọn họ. Gia Văn chỉ mặc áo phông và quần cộc, đôi lúc da thịt mát rượi của cậu sẽ chạm vào người anh. Đêm ở rừng núi rất lạnh, không gian cũng chìm vào yên tĩnh từ rất sớm. Người dân quê gần như không hề có thói quen sinh hoạt vào ban đêm. Vì không muốn làm bà chủ thức giấc nên bọn họ cũng lên giường từ sớm, nằm yên lặng đắp chăn nhìn lên trần nhà. Tuy vậy, có lẽ do lạ chỗ nên Lâm Khanh mãi vẫn không thấy buồn ngủ. Anh gối tay xuống đầu, theo thói quen mà dỏng tai lên nghe ngóng xung quanh.
Đêm rừng thăm thẳm, tiếng chim trời gọi bạn, tiếng côn trùng rả rích từ rất xa âm âm vọng tới.
Gia Văn xích người lại bên anh, nhẹ giọng.
“Anh khó ngủ ư?”
“Không phải, chỉ là tôi ngủ không quen chỗ thôi. Còn cậu, sao không ngủ đi?”
“Em cũng như anh. Vả lại, em thích nghe tiếng của anh.”
Trong bóng đêm, chất giọng Gia Văn càng trở nên rõ ràng, mê hoặc. Căn phòng đã chìm vào bóng tối. Chỗ gần cửa sổ cũng chỉ hắt xuống xiên xẹo một khoảng bàng bạc của ánh trăng. Do đi ngủ sớm, lại khó ngủ nên thời gian đêm qua đi như càng thêm lâu hơn. Anh nhận ra thứ đang áp vào người mình là cánh tay và bắp đùi của Gia Văn. Da thịt mịn màng chạm sát nhau, khiến nhiệt độ trong phòng như tăng lên một chút.
“Lần này về đây, tôi lại thấy nhớ quê. Khung cảnh vùng này cũng không khác quê tôi là mấy cả. Ngày trước, mẹ tôi cũng hay đốt lửa thổi cơm. Gà nuôi trong sân, rau nhà trồng, mỗi lúc rảnh tôi hay giúp mẹ chăm sóc. Đến đêm về, nếu vào mùa hè, tôi cũng sẽ bế em gái ra đồng bắt ve sầu. Tiếng sâu bọ kêu ở đó, cũng nghe từa tựa như thế này.”
Gia Văn chăm chú nghe anh nói. Cánh tay buông của cậu bắt đầu rón rén đặt lên vai anh. Thấy anh không phản ứng nên cậu cứ để yên ở đó. Cậu nhẹ nhàng dịch gối sang, trong bóng tối âm thầm khẽ cười.
“Nếu có dịp, anh dẫn em về quê anh chơi nhé!”
“Được thôi. Chỉ tiếc rằng nhà cửa tôi ở đó, bây giờ chỉ để cho họ hàng vào ở thôi. Nếu có dịp, tôi sẽ thu xếp để cho cậu về chơi thử. À Văn này, cậu có lạnh không? Đắp cao chăn lên một chút đi.”
Bàn tay Lâm Khanh kéo chăn lên trùm ngang cổ cho Gia Văn. Cậu nhóc khoan khoái tận hưởng sự chăm sóc ấy, bắt đầu co người cuộn tròn lại bên cạnh anh. Anh thấy bên cổ mình ngưa ngứa, thì ra là mái tóc cậu vừa chạm lên. Đêm rừng rất lạnh nhưng trên chiếc giường nhỏ, cả hai vẫn cảm thấy vô cùng ấm áp.
“Anh Khanh ạ, nghĩ đến ngày mai, em lại thấy cực kì háo hức.”
“Nếu vậy thì ngủ đi. Mai sẽ vất vả đấy, tôi chỉ sợ cậu sẽ mệt thôi. Ngoan, nhắm mắt lại, không nói chuyện nữa. Sáng mai tôi sẽ gọi cậu dậy sớm cho.”
Gia Văn cong cong khóe môi, nhẹ nhàng khép mắt lại. Dáng ngủ của cậu yên tĩnh thanh thản, bờ mi rợp bóng hệt như cánh bướm rập rờn. Cậu rón rén xích lại gần anh hơn. Hơi thở ấm áp khoan khoái từ đâu phả đến mơn man trên cổ anh.
Ngoài cửa, một khoảng ánh trăng cao vợi, mông lung.
Lâm Khanh từ từ đi vào giấc ngủ. Trong cơn mộng đẹp, cằm anh vô thức chạm lên mái đầu người kế bên.
End chap 12