NGỖ TÁC HOÀNG HẬU MỸ THỰC NHÂN SINH - Chương 20
Dục Cảnh đế thấy Trang Minh Tâm chỉ lo chơi với Tướng Quân, hoàn toàn không coi hắn ra gì, mặt dài ra hơn.
Đã nhiều ngày Trang Minh Tâm không gặp Tướng Quân, tất nhiên là không khỏi rất nhiệt tình, nhưng Dục Cảnh đế ngồi một đống lù lù ở đó, cảm giác tồn tại vô cùng lớn, nàng muốn không chú ý tới cũng khó.
Thấy vẻ mặt hắn càng ngày càng dài ra, sắp biến thành mặt ngựa rồi, không nhịn được nghi ngờ nhíu mày lại.
“Không phải hoàng thượng để cho thần thiếp trở về để đón Tướng Quân đến sao, cũng là người phái người đưa tin cho nhà mẹ đẻ của thần thiếp mà, tại sao bây giờ ngược lại mất hứng vậy?”
Cũng quá là vui giận thất thường rồi.
“Ngươi còn dám nói?” Dục Cảnh đế nghe thấy vậy lập tức dựng lông mày lên: “Uyển tần, ngươi thật là to gan, lại dám ném trẫm ra khỏi Đông thứ gian, trẫm chướng mắt như vậy sao?”
Trong giọng nói lại mang theo chút tủi thân.
Trang Minh Tâm: “…”
Hóa ra là vì chuyện này.
Không ném ra ngoài thì nàng còn có thể làm gì?
Thứ nhất, công việc nghiệm thi của nàng đang đến giai đoạn quan trọng, không được chậm trễ, nếu không dạ dày mở ra trong thời gian quá lâu, mùi của phấn hoa cà độc dược tản đi hết, cho dù lỗ mũi nàng có thính hơn chỉ sợ cũng không có cách nào phân biệt được.
Thứ hai, người cũng ngất đi rồi, phải mau chóng để người bên ngoài biết rồi mời thái y tới chữa trị.
Nhưng Dục Cảnh đế này, nàng cũng xem như là hiểu hắn, thuộc giống lừa, phải vuốt lông, nếu không nhất định sẽ đạp móng.
Vì vậy nàng “Ai ya” một tiếng, lập tức làm ra vẻ tủi thân, tố cáo nói: “Kẻ nào nói bậy vậy? Hoàng thượng và Cao công công cùng nhau ngã trên đất, thần thiếp đã dốc hết sức bình sinh mới có thể đỡ được các ngươi, lại sử dụng hết sức lực từ khi ăn sữa mẹ đến nay mới đẩy các ngươi ra ngoài được…
Thần thiếp mệt gần chết, kết quả lại bị la ó, hoàng thượng chẳng những không khen thần thiếp, ngược lại trách thần thiếp đẩy hoàng thượng ra cửa, lòng của thần thiếp, hu hu, lạnh quá đi!”
Chẳng phải là hu hu lạnh quá sao? Đã nói là muốn đưa cho nàng mấy rương vải tốt rồi, lúc trước bởi vì nàng từ chối thị tẩm, khó khăn lắm hôm nay hắn mới chủ động nhắc tới lần nữa, vậy mà lại chọc giận hắn, chỉ sợ lại thất bại rồi.
Không đợi Dục Cảnh đế mở miệng, nàng lại móc một cái khăn tay từ tay áo ra, lau nước mắt giả vờ khóc lóc nói: “Quận chúa Ngọc Hinh là biểu muội của hoàng thượng, hoàng thượng quan tâm nàng cũng là việc nên làm, nhưng ngàn không thể vạn không nên không đeo khăn che mũi mà đã đi vào phòng giải phẫu.
Trên người thi thể có thi khí và thi độc, lỡ như hoàng thượng hít phải thì phải làm sao đây?
Cho dù hoàng thượng không ngất xỉu, thần thiếp bất chấp bị hoàng thượng trừng phạt cũng phải đẩy hoàng thượng ra ngoài cho bằng được, nếu không thần thiếp làm sao ăn nói với thái hậu được?”
Ngoài miệng thì nói khẩn thiết, nhưng trong lòng nàng không khỏi trợn trắng hai mắt, biết rõ năng lực chịu đựng của bản thân kém mà cứ muốn đi đến bên cạnh thi thể góp vui, đúng là làm loạn thêm cho nàng.
May mà hắn là hoàng đế, nếu đổi lại là một người không liên quan gì thì sớm đã bị nàng đá một phát bay ra ngoài rồi.
Quấy rầy nàng khám nghiệm tử thi!
Cuồng công việc chính là không có chút nhân tính nào vậy đó!
“Ngụy biện!” Ngoài miệng Dục Cảnh đế hừ một tiếng, nhưng sắc mặt rõ ràng đã tốt lên không ít.
Nhắc tới cũng là hắn tự làm tự chịu, biết mình sợ bẩn, vốn chỉ muốn đứng ở cửa xa xa nhìn qua một cái.
Ai ngờ thi thể lại đặt ngay cạnh cánh cửa, vừa mới đi qua ngưỡng cửa thì đã đập ngay vào mắt.
Ngất đi chỉ là chuyện nhỏ, chỉ sợ sau này còn phải gặp ác mộng mấy đêm.
Trang Minh Tâm này cũng thật là máu lạnh, biết rõ hắn sợ mà cũng không chịu mềm mỏng nói đôi lời trấn trấn an vỗ về hắn, toàn chỉ lo đùa giỡn với con chó ngu ngốc kia thôi.
Đừng tưởng nàng giả vờ khóc mấy tiếng là hắn sẽ tha thứ cho nàng, còn lâu nhé!
Trang Minh Tâm cũng không phải người không nói phải trái như vậy, quấy rầy nàng làm việc bị ném ra là một chuyện, nhưng chuyện đón Tướng Quân vào cung thì nàng vẫn sẽ ghi nhớ ân tình này của hắn.
Vì vậy nàng cười híp mắt nói: “Hôm nay hoàng thượng bị sợ hãi, thần thiếp kêu phòng bếp nhỏ làm cho hoàng thượng chút đồ ăn thơm ngon bổ dưỡng nha?”
Người đam mê ăn uống như hoàng đế nhất thời trong lòng bị lay động, muốn đáp ứng ngay lập tức, nhưng lại chú ý đến mặt mũi của mình nên vẫn là mất tự nhiên hừ một tiếng.
“Lương bì làm bây giờ thì không kịp, bánh ngọt phết bơ cũng vậy, chẳng lẽ ngươi muốn cầm mấy cái bánh bao đến để lừa trẫm sao?”
“Chẳng lẽ hàng tích trữ trong bụng của thần thiếp chỉ có ba thứ mỗi lương bì, bánh ngọt và bánh mì thôi sao?” Trang Minh Tâm “xì” một tiếng, thần thần bí bí nói: “Lát nữa hoàng thượng sẽ biết, người về trước đi, đợi tới bữa tối thì tới Chung Túy cung.”
Lại có món ăn mới? Dục Cảnh đế nhất thời tràn đầy sức sống, cũng không giận nữa, còn rảnh rỗi mà đi khiêu khích nàng.
“Ăn không ngon thì trẫm sẽ ngủ lại đây.”
Trang Minh Tâm: “…”
Toàn bộ hậu cung có bao nhiêu mỹ nhân mập, gầy, quyến rũ đặc sắc như vậy, làm sao lại cứ nhớ đến một cây giá đỗ như nàng chứ?
Nàng rầm rì nói: “Thần thiếp nhát gan, hoàng thượng đừng nên hù dọa thần thiếp, nếu không chỉ sợ thần thiếp sẽ không nghĩ ra được món ăn mới lại đâu.”
Thức ăn ngon và mỹ nhân, Dục Cảnh đế quả quyết lựa chọn cái trước.
Vì vậy hắn không lên tiếng nữa.
…
Sau khi xe ngựa vào cung, Dục Cảnh đế đổi sang ngồi ngự liễn của mình rồi đi về Dưỡng Tâm điện, Trang Minh Tâm dẫn theo Quỳnh Phương chậm rãi trở về Chung Túy cung.
Vừa mới bước vào cửa chính Chung túy cung đã thấy cung nhân quỳ đầy đất ở cửa Đông Phối điện.
Nàng “Chậc” một tiếng, cười nói với Quỳnh Phương: “Uy phong của Hân quý nhân thật là lớn đó.”
Đợi đến một lúc sau thì nàng lập tức không cười nổi nữa.
Bởi vì những người quỳ ở đó đều là người ở chính điện.
Nàng khoát tay, lạnh lùng nói: “Các ngươi là người của bổn cung, không làm việc giúp bổn cung đi, lại quỳ xuống lười biếng trước cửa, là muốn bổn cung đánh đòn sao? Mau chóng đi làm việc của các ngươi đi!”
Sau đó nàng lại trầm giọng nói:”Lý Liên Ưng, ngươi tới đây.”
Một tiếng này, Lý Liên Ưng nghe thấy lại giống như là âm thanh của thiên nhiên, hắn ta nhảy cẫng lên như một con cá chép, chạy từng bước nhỏ tới “thụp” một tiếng quỳ xuống trước mặt Trang Minh Tâm.
Khóc lóc nói: “Nương nương, người phải làm chủ cho chúng ta…”
“Đừng khóc tang nữa.” Trang Minh Tâm trợn mắt nhìn hắn một cái, hỏi: “Nói xem nào, các ngươi sao lại đắc tội với Hân quý nhân.”
Lý Liên Ưng trả lời: “Gan của chúng nô tài còn nhỏ hơn cả gan chuột, thường ngày vẫn luôn vô cùng cung kính với Hân quý nhân tiểu chủ, nào dám đắc tội với nàng ta.”
Tính tình nóng nảy của Trang Minh Tâm suýt chút nữa là không kìm chế nổi, vòng tới vòng lui, không thể nói vào chuyện chính sao?
Quỳnh Phương có tính tình tốt như vậy mà cũng không nhịn được, chen miệng nói: “Lý công công, nương nương hỏi ngươi chính sự kìa, nói những thứ này để làm cái gì?”
Lý Liên Ưng vội nói: “Hân quý nhân nói chúng nô tài làm ồn đến nàng ta, hại bệnh đau đầu của nàng ta tái phát, phạt chúng nô tài quỳ bốn canh giờ.”
Trang Minh Tâm nghe xong mà chân mày cũng nhíu lại, bệnh đau đầu của Trần Ngọc Thấm thật đúng là tùy tâm sở dục, muốn tái phát thì tái phát, muốn hết bệnh liền lập tức hết bệnh, quả thật là vũ khí sắc bén để tác quái mà.
Xem ra nàng cũng phải suy nghĩ ra một cái “bệnh cũ”, gặp phải chuyện gì khó khăn, hoặc là muốn tác quái thì lập tức tái phát bệnh cũ.
Ừm, đau ngực cũng được, khi phát bệnh thì liền “Tây Tử ôm ngực”, làm ra vẻ Tây Thi bị bệnh một hồi.
“A?” Nàng nhíu mày, hỏi hắn ta: “Các ngươi thừa dịp bổn cung không có ở đây đã chơi đùa cái gì, mà lại gây ra động tĩnh lớn như vậy?”
Lý Liên Ưng yếu ớt nói: “Là người của tượng tác giám dỡ gạch ở hậu điện gây ra tiếng động có hơi lớn…”
Trang Minh Tâm thấy nực cười, người của tượng tác giám hôm qua đã dỡ gạch cả một buổi chiều rồi, lúc đó nàng ngồi đọc sách ở chính điện cũng không thấy gì.
Đông Phối điện cách xa như vậy, làm sao mà Trần Ngọc Thấm có thể bị ồn đến tái phát bệnh đau đầu được chứ?
Thật là gây chuyện vô cớ!
Chắc là không cam lòng vì nàng chiếm đoạt hậu điện, giả bộ bệnh để tạo dư luận, làm cho Trương đức phi nhân cơ hội để ngăn cản đây mà.
Nàng phân phó Lý Liên Ưng: “Đi truyền lời cho bổn cung, kêu thái y viện phái một thái y bắt mạch giỏi mau chóng tới xem cho Hân quý nhân một lát, nhất định phải bốc mấy thang thuốc có tác dụng vào.”
Ngừng lại một chút, lại phân phó Thôi Kiều: “Thôi cô cô, đợi khi lấy thuốc về thì giao cho ngươi nấu. Nấu xong thì nói cho bổn cung, bổn cung tự mình đi đưa thuốc cho Hân quý nhân.”
Nàng nâng cao giọng, bất đắc dĩ nói: “Không còn cách nào khác, ai bảo bổn cung mời tượng tác làm ồn đến Hân quý nhân chứ, bổn cung tự biết có tội, bất luận như thế nào đều phải giúp nàng ta chữa trị thật tốt, nếu không thì làm sao mà ăn nói với hoàng thượng được đây? Dẫu sao Hân quý nhân cũng là tâm can bảo bối của hoàng thượng mà!”
Lời này là nói về hướng Tây Phối điện, Trình Hòa Mẫn gần đây vô cùng đắc sủng nghe thấy nhất định sẽ hết sức khó chịu.
…
Trong Đông Phối điện, Lục Lạp gấp gáp đi vòng quanh, sợ hãi hỏi: “Tiểu chủ, Uyển tần nương nương đã phái người đi thỉnh thái y rồi, phải làm sao mới được đây?”
Trần Ngọc Thấm đang dựa người trên tháp quý phi lật lật quyển sách đơn trong tay, nhàn nhạt nói: “Hoảng sợ cái gì? Thỉnh thái y thì thỉnh thái y, bệnh cũ đau đầu như thế này có thể lớn cũng có thể nhỏ, chưa chắc tất cả đều biểu hiện trong mạch tượng, thái y còn có thể chắc chắn là ta không bị bệnh sao?”
Lục Lạp vẫn không yên tâm, vội la lên: “Nhưng Uyển tần nương nương nói muốn đích thân mau chóng tới đưa thuốc cho tiểu chủ đó…”
Trần Ngọc Thấm không thèm để ý chút nào, lật qua lật là một trang: “Đưa thì cứ đưa đi, cũng chỉ là mấy bát thuốc, ta uống thì có làm sao đâu?”
Lục Lạp tức giận đến giậm chân: “Tiểu chủ, người cũng quá dễ dãi rồi đó, lỡ như Uyển tần nương nương hạ độc trong thuốc thì sao?”
“Vậy là ngươi đã quá coi thường Trang Tĩnh Uyển rồi, chiêu hạ độc hại địch một ngàn, tự tổn hại mình tám trăm như vậy, nàng khinh thường dùng.” Trần Ngọc Thấm và Trang Tĩnh Uyển đã tranh đấu ngoài sáng trong tối nhiều năm như vậy rồi, hai người đấu qua đấu lại trong vòng khuê tú ở kinh thành, đã hiểu nhau vô cùng rõ.
Nói xong nàng ta lại đắc ý cười, đứng lên: “Dùng mấy bát thuốc đổi lấy mặt mũi bị mất sạch do cung nhân bị phạt, cuộc mua bán này ta được lời rồi.”
Lục Lạp nhất thời không biết nên tiếp lời như thế nào, đây mới thật sự là hại địch một ngàn, tổn hại bản thân tám trăm.