NGHÌN DẶM SƠN HÀ ĐỐI GIAI NHÂN - Chương 45
Tịnh Nhu đứng ở phía sau, hỗ trợ Nhật Trung bảo hộ Đại Tông. Nàng nhìn đám thị vệ giao đấu loạn đả với thích khách. Tình thế trước mắt là thị vệ bị áp đảo. Thích khách có hơn hai mươi người nhưng đều là cao thủ tuyệt đỉnh, một có thể chọi bốn thị vệ. Đến khi vị nam nhân mà hoàng thượng gọi là hoàng đệ đó xông lên, y xuất chiêu dứt khoát mạnh mẽ, một loáng đã gϊếŧ được cả sáu tên thích khách. Đám thích khách thấy tình hình không ổn, liền dàn trận. Nhân lúc đám thị vệ không ngờ đến, đột vây, xông đến chỗ Uyển Tư hoàng phi đang bị thương nằm rủ rượi trong sự bảo vệ của các thị vệ. Thích khách xuất kiếm nhắm đến thật sự tàn bạo, muốn dồn Uyển Tư hoàng phi vào chỗ chết. Tịnh Nhu đứng từ xa nhìn lại. Nàng bất nhẫn đến không chịu nổi. Không kịp suy nghĩ, nàng phi thân, đạp lên bả vai các thị vệ, thật nhanh xông đến cản trước Uyển Tư hoàng phi. Trước khi mũi kiếm của đám người kia kịp chạm đến, Tịnh Nhu ôm lấy Uyển Tư quí phi, dùng khinh công nhảy qua người của bọn thích khách lẫn các thị vệ để quay lại chỗ của Đại Tông. Trong lúc nàng thi triển khinh công, một thích khách đã nhắm kiếm hướng vào lưng nàng mà phóng. Thanh kiếm cắm thẳng vào lưng Tịnh Nhu, vừa vặn đâm sượt vào da thịt trên lưng nàng. Tịnh Nhu vừa kịp cảm thấy đau thì lưỡi kiếm kia đã bị một thanh kiếm khác đánh rơi xuống. Tịnh Nhu may mắn thoát nạn, liền tiếp tục ôm Uyển Tư khinh công đến chỗ của của Đại Tông đế. Nàng đặt Uyển Tư xuống đất, rồi quay lại nhìn về vị nam nhân vừa rồi đã phóng nhát kiếm đánh rơi thanh kiếm của kẻ địch muốn đánh lén nàng. Nàng nhìn y ta bằng đôi mắt cảm kích. Lúc đấy, nàng thấy đám thích khách lại đổi thành trận pháp khác, bao vây lấy nam nhân kia. Nàng nóng ruột liền muốn chạy đến song vai tác chiến cùng vị nam nhân vừa cứu mình. Ngay khi nàng vừa muốn bước đi, Uyển Tư hoàng phi bất chợt hướng về nàng, đưa bàn tay ra với lấy, miệng thều thào khẽ gọi:
– Tuân lang! Đừng đi…
Tịnh Nhu giật mình. Nàng cúi đầu nhìn lại chính mình. Èo, vừa rồi nàng diễn tuồng, trên người hiện tại đang mặc chính là y phục nam nhân của chàng tiều phu tên Cuội, hèn chi nàng thấy có gì đó lạ lạ. Ấy! Nhưng mà Uyển Tư hoàng phi vừa kêu là ai? Nếu nhầm nàng là nam nhân cũng không sao. Nhưng mà Uyển Tư là hoàng quí phi của Đại Tông, ngay trước mặt vua Đại Tông lại kêu tên của một nam nhân khác. Thôi chết…chết nàng rồi Uyển Tư ơi!
Tịnh Nhu thương cảm than thầm cho Uyển Tư nhưng nàng cũng không có thời gian nghĩ nhiều về tình hình của Uyển Tư. Nam nhân vừa cứu nàng ngoài kia đang bị vây. Có lẽ đám thích khách đã đoán ra thân phận của nam nhân kia không tầm thường cho nên toàn lực vây chặt y, muốn bắt y làm con tin, uy hiếp với Đại Tông để thoát thân. Tịnh Nhu nhặt một thanh kiếm trên đất, tung chân khí thế bay vào giữa đám đông thích khách. Nàng hướng nam nhân kia ném một cái nhướng mắt, sau đó thủ tư thế đối lưng, cùng nam nhân kia người trước người sau liên tục đột phá, đánh cho đám thích khách tan vỡ trận pháp. Cuối cùng đám thích khách bị thị vệ và túc vệ quân bao vây, đại bại trước mắt. Hơn mười tên thích khách còn sống sót đồng loạt đưa kiếm lên tự sát.
Tịnh Nhu cùng nam nhân đấy bước đến chỗ của vua Đại Tông. Đại Tông hiện đang đỡ lấy thân thể mềm nhũn của Uyển Tư nhưng ánh mắt Uyển Tư lại nhìn chăm chăm về phía Tịnh Nhu. Tịnh Nhu ngây ngốc nhìn nàng rồi lại nhìn sang Đại Tông. Đại Tông nhìn lại Tịnh Nhu, vừa khẽ nhíu mày rồi quay sang hoàng đệ mình nói:
– Khánh đệ, chuyện ở đây giao cho đệ!
Vua nói xong, lại quay sang thị vệ nói:
– Các ngươi, đưa Uyển Tư hoàng phi về Bảo Ngọc cung, gọi thái y đến cứu chữa cho mau!
Tịnh Nhu đợi Đại Tông cùng đám thị vệ đi rồi, nàng mới quay lại nhìn hoàng thân mà Đại Tông vừa gọi tên là Khánh đấy rồi lại nhìn sang Nhật Trung, nàng nói:
– Đại ca, đại huynh, ở đây hết chuyện rồi, muội cũng xin phép đi trước!
Nàng nhìn lại Trần Khánh, lần nữa cười với y nói:
– Đa tạ đại huynh vừa rồi đã cứu cho Tịnh Nhu một mạng! Xin đa tạ!
Nàng vừa nói xong, Nhật Trung đã lên tiếng:
– Nhu muội, ngài ấy chính là đương kim Minh Vũ đại vương. Muội phải gọi ngài là vương gia.
Tịnh Nhu hơi bất ngờ. Nghe nói Đại Tông chỉ có một vị hoàng đệ duy nhất gọi là Minh Vũ đại vương. Hóa ra lại chính là nam nhân anh tuấn này. Tịnh Nhu cảm thán mỉm cười nhưng rồi cũng thản nhiên chắp tay bái biệt rời đi. Minh Vũ vương Trần Khánh nhìn theo bóng lưng nàng, rồi chợt quay sang Nhật Trung hỏi:
– Phạm thiếu úy, vị tiểu muội này của ngài thật khí phách! Không biết nàng ta đã có hôn ước với ai hay chưa?
Nhật Trung đang nhìn nhìn kiểm tra thi thể của đám thích khách. Nghe Trần Khánh nói vậy, gã chợt cười nhẹ đáp:
– Tịnh Nhu tính cách vẫn còn có chút trẻ con. Hôn ước thì chưa định. Vương gia, nếu ngài có ý với muội ấy, ngài có thể đánh tiếng với phụ thân của hạ quan thử xem!
– —–
Trong Bảo Hoa cung, Tịnh Nhu bị Thanh Huyền bắt quì gối trong tẩm phòng nàng. Công chúa ngồi khoanh tay, tréo chân nhìn Tịnh Nhu bộ dạng mệt mỏi, hèn mọn, trơ ra vẻ mặt ủy khuất quì trước mặt nàng. Tịnh Nhu nhìn trộm nét mặt công chúa, khẽ thở dài trong lòng. Công chúa càng lúc càng ức hiếp nàng quá đáng rồi nha! Nói gì thì nói chứ công chúa quản nàng đến mức độ này, nàng làm cái gì công chúa cũng muốn can thiệp, thậm chí là ngăn cản. Như thế nhất định sớm muộn gì chuyện của hai người cũng bị bại lộ. Hơn nữa, càng lúc nàng cảm giác công chúa khiến cho nàng rất áp lực. Chẳng phải nói yêu nhau sẽ luôn cảm thấy hạnh phúc mãn nguyện với nhau hay sao? Công chúa bây giờ khác hoàn toàn với trước kia rồi. Nàng lúc thì cuồng ghen, khi thì cuồng quản. Bây giờ cái mà Tịnh Nhu cảm nhận được nhiều nhất chính là luôn lo lắng, nghĩ đến không biết đến lúc nào nàng sẽ bị công chúa phát giận. Tính Tịnh Nhu thì không có cố kị gì. Nàng thấy ai đối tốt với nàng thì nàng tốt lại. Ai cần giúp thì nàng giúp thôi. Nhưng bây giờ, bất cứ nàng làm gì, công chúa cũng đều muốn nhúng tay xen vào. Càng lúc, Tịnh Nhu càng cảm thấy khó chịu. Công chúa cứ như vậy, nàng sớm muộn gì cũng phát điên mất!
Thanh Huyền thấy Tịnh Nhu quì ở đó cũng khá lâu rồi. Nàng nhìn lại vẻ mặt của Tịnh Nhu cũng rất mệt mỏi. Cả ngày hôm nay Tịnh Nhu đều bận rộn lo liệu cho buổi mừng thọ. Vừa diễn xong tuồng diễn với nàng lại phải vội đi cứu người. Mệt đến như thế, còn bị nàng bắt phạt, Tịnh Nhu cũng chưa than vãn lời nào. Thanh Huyền cuối cùng cũng mềm lòng, bảo:
– Đứng dậy đi! Về sau, không được phép của ta, ngươi đừng lắm chuyện nữa! Tuy rằng ngươi là đô úy nhưng túc vệ quân cũng không phải chỉ có một mình ngươi. Trên ngươi, dưới ngươi đều rất nhiều người. Tại vì sao lần nào có chuyện, ngươi cũng hăm hở lao mình giành việc với nam nhân như thế?
Tịnh Nhu không trả lời, vẻ mặt bất phục hằn hộc chu môi, nhìn xuống chân. Thanh Huyền nhìn bộ dạng của nàng, không hiểu tại sao trong lòng cũng mềm nhũn hẳn ra. Nàng biết tính cách Tịnh Nhu vốn là như thế, rất cường ngạnh lại nhiệt tình năng nổ với tất cả mọi người. Nhưng từ khi nàng nhận định mình và Tịnh Nhu là có tình cảm yêu đương, nàng liền chỉ muốn độc chiếm Tịnh Nhu. Nàng cũng không rõ bản thân mình đến tột cùng là muốn như thế nào, nhưng nàng biết nàng thật sự rất khó chịu nếu như Tịnh Nhu quan tâm, đối tốt hoặc hết mình xả thân với bất kì ai khác. Nhất là, nàng rất sợ một lúc nào đó Tịnh Nhu sẽ yêu thích một người khác nhiều hơn nàng…
Tâm tình của nàng phức tạp như thế, đến chính cả nàng cũng không hiểu nổi mình. Cho nên Tịnh Nhu càng là không thể hiểu nàng. Tịnh Nhu thực sự đối với nàng tận tụy một lòng, thế nhưng nàng cũng biết Tịnh Nhu vốn là con ngựa bất kham. Cái cảm giác không thể nắm chắc được khiến nàng công chúa tuyệt thế nhân gian vậy nhưng cũng phải có lúc hoang mang và lo nghĩ rất nhiều. Nàng đưa tay kéo tay Tịnh Nhu ngồi xuống, nhìn vào mắt nàng ấy hỏi:
– Như thế nào? Nghe nói vừa rồi ở trong đại lao ngươi lại xả thân anh dũng xông vào vòng vây cứu lấy Uyển Tư hoàng phi. Còn suýt tí nữa thì bị trúng kiếm của thích khách đoạt mạng mất. Ngươi chẳng lẽ không biết suy nghĩ đến nguy hiểm hay sao?
Tịnh Nhu bóp trán, thở dài:
– Suy nghĩ gì chứ? Lúc ấy nguy cấp như thế, ta không ra tay, bọn thích khách có thể sẽ gϊếŧ Uyển Tư hoàng phi thật đấy!
Thanh Huyền lắc đầu:
– Vậy còn ngươi? Nếu như bọn họ gϊếŧ chết ngươi. Ngươi nói ta phải làm sao đây?
Nước mắt Thanh Huyền long lanh trên khóe mi, nàng nghẹn giọng nói tiếp:
– Ngươi chỉ biết nghĩ cho người khác. Tại sao không nghĩ cho ta? Nếu như ngươi vậy mà xảy ra chuyện gì….Bổn cung…ta thề đến đời đời cũng sẽ không muốn gặp lại ngươi!
Tịnh Nhu nhìn lại Thanh Huyền. Công chúa lại vì nàng mà khóc rồi! Nàng thở dài một hơi. Quả thật lúc nãy nguy hiểm quá. Nếu không phải Minh Vũ vương kịp phóng kiếm cứu được nàng thì xem ra giờ này…nàng và công chúa vĩnh viễn không gặp lại được nữa mất! Tịnh Nhu rùng mình một cái, sau đó nhẹ nhàng rướn lên, kéo Thanh Huyền ôm vào lòng, ở bên tai nàng nhỏ nhẹ năn nỉ:
– Xin lỗi Tiểu Huyền! Nhu nhi thật sự là một đứa ngu ngốc, tùy tiện không biết suy nghĩ! Về sau, Nhu nhi xin hứa sẽ ngoan ngoãn hơn. Tất cả mọi chuyện đều nghe theo Tiểu Huyền. Bất cứ Tiểu Huyền nói gì, Nhu nhi cũng không dám làm trái. Tiểu Huyền có chịu không? Ngoan, đừng khóc nữa! Nhu nhi thương Tiểu Huyền nhiều nhiều nha!
Tịnh Nhu vừa nói, vừa nựng nịu, véo nhẹ bên má Thanh Huyền. Thanh Huyền bị nhột, bật cười, đánh lên lưng Tịnh Nhu một cái. Tịnh Nhu nhất thời không kìm nổi kêu lên một tiếng. Thanh Huyền giật thót, nàng quay nhìn sau lưng Tịnh Nhu thì hoảng hốt. Vải áo trên lưng Tịnh Nhu loang một vệt màu đỏ. Thanh Huyền trợn to mắt, giọng run run:
– Ngươi bị thương sao? Tại sao đến giờ cũng không chịu nói?
Tịnh Nhu nhìn vẻ mặt công chúa sợ đến suýt khóc lên rồi, nàng gượng mỉm cười, dùng ngón tay miết nhẹ lên môi Thanh Huyền khẽ nói:
– Không có sao, chỉ trầy xước ngoài da. Cũng không có đau lắm. Hì hì!
Nàng vừa dứt lời, Thanh Huyền không kìm được nước mắt rơi xuống. Tịnh Nhu quýnh quáng, đang định ôm nàng lại dỗ dành, công chúa bất ngờ đã nhào lên ôm nàng trước, sau đó ở bên cổ Tịnh Nhu cắn xuống. Tịnh Nhu muốn khóc thét lên mất! Công chúa là cắn chặt, hạ khẩu thật nặng. Tịnh Nhu đau đến chảy nước mắt. Nàng run giọng van xin:
– Công chúa, làm ơn…đau chết Nhu nhi rồi!
Thanh Huyền buông nàng ra, cảm nhận được vị mặn trên đầu răng. Nàng nhìn lại vết cắn trên cổ Tịnh Nhu đúng là đã tươm máu. Nàng mới hài lòng đứng dậy, bước qua bên tủ lấy ra một hộp thuốc. Tịnh Nhu vẫn ngồi bên này, nhịn không nổi cuối cùng khóc ra luôn. Thiệt tình, không dám tin nàng vậy nhưng lại có ngày bị người cắn đến chảy máu thế này! Mà người này lại còn là….Ai! Không chịu nổi, đúng là không chịu nổi mà!
Tịnh Nhu thở dài, bây giờ nàng mới tin dân gian người ta có câu lòng dạ nữ nhân…Thật không sao ngờ được! Nàng đã bị thương rồi, công chúa còn nỡ nào nhẫn tâm, cắn thêm cho nàng một vết thương nữa. Tịnh Nhu than thầm, đây là cách mà công chúa yêu nàng đấy ư? Nàng còn đang tự oán trong lòng, Thanh Huyền đã mang hộp thuốc tới. Nàng ấn Tịnh Nhu nằm úp lưng xuống trường kỉ, vừa bảo:
– Cởϊ áσ ra mau!
Tịnh Nhu trợn mắt:
– Sao chứ?
Thanh Huyền vừa mở nắp hộp thuốc, không nhìn Tịnh Nhu mà nói:
– Bảo ngươi cởi thì cởi ra đi. Trên người ngươi còn chỗ nào bổn cung chưa nhìn qua hay sao mà ngại?
Tịnh Nhu mặt đỏ ửng lên. Lúc nãy tự nhiên công chúa ấn nàng xuống bảo cởϊ áσ, nàng thật có hơi bị bất ngờ. Nhưng lúc này nghe được mùi thuốc trên tay công chúa, thì cũng rõ ý định công chúa là gì rồi. Nàng tự xấu hổ vì mình nghĩ nhiều quá, gượng gạo nói:
– Công chúa, ngươi nói như vậy người khác nghe sẽ hiểu nhầm đấy!
Thật tình, đúng là chỗ nào của nàng cũng bị công chúa thấy qua. Nhưng mà chỉ là thấy qua do tắm cùng mà thôi. Công chúa lại nói như vậy, nghe nó hơi kì kì làm sao ấy!
Thanh Huyền cũng lười để ý vẻ mặt của Tịnh Nhu, vừa giúp nàng cởi bỏ áo ra, vừa nói:
– Ở đây chỉ có ta và ngươi. Còn có người khác nào nữa? Nhưng mà hiểu nhầm…hiểu nhầm cái gì?”
Thanh Huyền vừa nói vừa thoa thuốc lên vết thương nhỏ trên lưng Tịnh Nhu. Chất thuốc mát lạnh, lại thêm bàn tay dịu dàng ôn nhu của công chúa chạm lên, Tịnh Nhu thích thú vừa hít hà, vừa đỏ mặt cười cười nói:
– Không có gì đâu! Ta nói linh tinh thôi mà!
Thanh Huyền lập tức hạ lực vào ngón tay. Tịnh Nhu nghe đau, lập tức kêu toáng:
– A! Công chúa… nhẹ tay! A…ưʍ….
Vừa lúc ấy, cửa phòng bật mở ra. Nữ quan Uyển Hồng bước vào, trợn to mắt nhìn Tịnh Nhu đang cởi trần nằm trên trường kỉ. Còn công chúa của nàng thì đang ngồi xoa thuốc trên lưng cho Tịnh Nhu. Uyển Hồng chớp chớp mắt liên tục cả chục lần mới bước đến, lên tiếng hỏi:
– Công chúa, người và Phạm đô úy…Ai! Phạm đô úy, bây giờ đã vào khuya rồi. Đô úy đáng ra nên hồi phủ đi. Lí nào lại còn ở lại trong cung Bảo Hoa như thế thật là trái với cung qui. Nếu để thái hậu biết được, đô úy nhất định sẽ bị bắt tội đấy!
Thanh Huyền quay lại, bỏ hộp thuốc xuống, phủ áo che lại cho Tịnh Nhu vừa quay sang Uyển Hồng nàng nói:
– Cô cô, xin đừng báo lại với mẫu hậu. Tịnh Nhu chính là vì cứu Uyển Tư hoàng phi nên mới bị thương. Bổn cung vì tình vì nghĩa mới giúp nàng thoa thuốc. Nếu chuyện như vậy, cũng để mẫu hậu biết được, lại xử phạt Tịnh Nhu. Về sau làm gì còn có ai hết lòng bảo hộ hoàng gia được nữa? Cô cô, người nói có đúng không?
Uyển Hồng nhìn Thanh Huyền rồi lại nhìn sang Tịnh Nhu. Lúc Tịnh Nhu kéo áo mặc lại, vô tình để cho Uyển Hồng nhìn thấy vết cắn tươm máu còn mới tinh trên cổ nàng. Nữ quan Uyển Hồng biến sắc, sững sờ nhìn Tịnh Nhu. Thanh Huyền thấy nữ quan thân tín của mẫu hậu chuyên trách giám sát mình đột nhiên đêm khuya đến tìm, nàng lo lắng liền hỏi:
– Chẳng hay cô cô đêm khuya lại đến tìm bổn cung là có chuyện gì sao?
Nghe Thanh Huyền hỏi, Uyển Hồng mới sực nhớ chuyện chính của mình, nàng gượng cười nói:
– Bẩm, là thái hậu sai nô tì mang ít đồ bổ đến cho công chúa. Hôm nay công chúa vì thái hậu lên diễn đài vất vã như thế, thái hậu rất vui vẽ. Ở đây có canh sâm, bánh làm bằng yến sào, thịt nai nướng và ít rượu bồ đào từ Tây Vực. Mời công chúa thưởng thức!
Thanh Huyền vừa nghe đến đồ ăn, liền nhìn sang Tịnh Nhu. Đúng lúc kẻ háo ăn kia cũng mở mắt sáng rỡ, miệng không tự chủ nuốt ực một tiếng. Thanh Huyền mỉm cười, nhìn Uyển Hồng nói:
– Đa tạ cô cô! Nhờ cô cô chuyển lời với mẫu hậu, Huyền Bảo nhất định sẽ không phụ tâm ý của người, sẽ ăn hết thức ăn này! Đa tạ mẫu hậu ban thưởng!
Thanh Huyền nói xong, dùng mắt ra hiệu cho Ngọc Thúy đón lấy mâm thức ăn từ tay cung nữ đi cùng với Uyển Hồng nữ quan. Uyển Hồng nữ quan nhìn lại thấy Tịnh Nhu vẫn còn chưa có ý định rời khỏi Bảo Hoa cung, nàng liền nói:
– Đêm cũng khuya rồi, Phạm đô úy người định thế nào? Theo cung qui, người là ngoại quan, không thể ở lại Bảo Hoa cung được đâu! Dù người là bằng hữu của công chúa nhưng tôn ti luật lệ không thể không tuân. Thỉnh Phạm đô úy hay là cùng với Uyển Hồng rời đi. Uyển Hồng xin tiễn nàng một đoạn!
Ách! Tịnh Nhu quay sang nhìn Thanh Huyền rồi lại nhìn sang Uyển Hồng gượng gạo nói:
– Cô cô, bây giờ cửa cung cũng đóng rồi. Ta muốn rời cung cũng không thể. Hay là cô cô làm ơn mắt nhắm mắt mở cho ta tá túc qua một đêm thôi được không?
Thanh Huyền cũng lên tiếng:
– Phải đó cô cô, Tịnh Nhu và Tịnh Dung trước kia cũng thường đến Bảo Hoa cung ở lại qua đêm trong cung với bổn cung. Đều là bằng hữu thân thiết của bổn cung, cô cô cho nàng ấy nghỉ nhờ một đêm đi!
Uyển Hồng mặt không cảm xúc, dứt khoát nói:
– Không thể được, bẩm công chúa! Trước kia, thái hậu và hoàng hậu không có ở trong cung. Uyển Hồng có thể mắt nhắm mắt mở cho công chúa giữ người lại trong cung. Nhưng lúc này thái hậu đã hồi cung. Hoàng hậu lại đang hạ lệnh ra soát chấn chỉnh lại cung qui ở các cung. Nếu như lúc này, Uyển Hồng để Phạm đô úy ở lại đây. Chẳng may có người báo lại với thái hậu và hoàng hậu, thì không chỉ công chúa, Phạm đô úy bị quở trách. Cả nô tì cũng không khỏi bị phạt nặng hơn.
Thanh Huyền lại nói:
– Nhưng bây giờ đã vào đêm rồi. Tịnh Nhu là thân nữ nhi, không thể về phủ thì có thể nghỉ lại ở đâu chứ? Cô cô, người làm ơn đi mà! Chỉ một lần này thôi. Bảo Hoa cung này còn bao nhiêu phòng, cho nàng ấy nghỉ nhờ một phòng, có làm sao đâu!
Uyển Hồng lạnh lùng nói:
– Công chúa, người không phải lo. Quân doanh của túc vệ quân vẫn có nơi để nghỉ lại. Phạm đô úy, mời nàng theo Uyển Hồng!
Thanh Huyền và Tịnh Nhu thấy năn nỉ mãi cũng không lay chuyển được Uyển Hồng. Cuối cùng, Tịnh Nhu đành phải theo Uyển Hồng bước ra. Thanh Huyền lưu luyến nhìn theo bóng lưng nàng. Thật là đáng thương cho Tịnh Nhu! Tất cả túc vệ quân đều là nam nhân. Bảo nàng vào quân doanh nghỉ cùng với bọn nam nhân ấy, nàng có thể ngủ lại hay sao? Uyển Hồng cô cô thật là nhẫn tâm thái quá!