NGHÌN DẶM SƠN HÀ ĐỐI GIAI NHÂN - Chương 43
Ngọc Thúy giật mình, vội chạy đi gọi người mang thêm trà đến. Còn lại Tịnh Nhu và Thanh Huyền trong đình. Thanh Huyền đưa khăn tay lau mồ hôi trên trán Tịnh Nhu, quan tâm nói:
– Ngươi đó! Trời nắng như vậy, cũng không biết vào trong mát mà tránh. Hừ, túc vệ quân có bao nhiêu người, chẳng lẽ nhất định phải để một nữ đô úy như ngươi một mình vất vã vậy sao?
Thanh Huyền nói xong, lại dịu dàng bóc vỏ một quả vải trong đĩa hoa quả trên bàn, đưa đến bên miệng Tịnh Nhu. Tịnh Nhu nhất thời không nghĩ đến lại được đãi ngộ quá mức ân sủng của công chúa. Nàng ngốc nghếch nhìn công chúa, mãi đến khi Thanh Huyền ra hiệu cho nàng, nàng mới ngượng ngùng, gượng há miệng ngậm vào quả vải. Thật không dám tin công chúa cũng có lúc dịu dàng tỉ mỉ tận tâm chăm sóc thế này nhỉ? Tịnh Nhu thầm nghĩ trong lòng, ngoài mặt thì cười cười với Thanh Huyền. Thanh Huyền thấy nàng ăn xong, lại bóc thêm một quả nữa, đưa đến. Tịnh Nhu tròn mắt, cười cười:
– Công chúa, để ta tự ăn được. Ở đây đông người, ngươi đừng làm cho người ta chú ý.
Nàng nói xong, cũng cầm lấy quả vải đã lột trên tay Thanh Huyền tự đưa vào miệng. Thanh Huyền thoáng một chút không hài lòng. Vừa lúc đó, Tịnh Nhu cắn quả vải, làm nước vải văng ra dính bên mép miệng. Nàng lúng túng, đang định đưa ống tay áo lên lau thì Thanh Huyền đã nhanh hơn một bước, dùng khăn lụa chậm lên khóe miệng Tịnh Nhu, từ tốn ôn nhu lau cho nàng. Trong lúc vô tình, ngón tay của công chúa sơ ý chạm phải môi của Tịnh Nhu. Một cổ cảm xúc lâng lâng phiêu phiêu mơ hồ dâng lên. Tịnh Nhu nhìn sang Thanh Huyền, đúng lúc chạm phải ánh mắt kia. Ánh mắt công chúa lúc này nhìn nàng thật nồng nàn, ấm áp. Tịnh Nhu thầm tự mãn trong lòng, nàng không tự chủ đưa tay nắm lấy tay công chúa. Mắt đối mắt nhìn nàng thật say đắm. Cảm giác có được người mình yêu thì ra tốt đẹp đến thế này!
Ngay lúc ấy, chợt nghe bên ngoài đình có giọng nam nhân hắng lên một tiếng. Tịnh Nhu và Thanh Huyền cùng lúc giật mình, vội buông nhau ra. Bên ngoài đình, Hàn Vĩnh Chung đạo mạo bước đến, ánh mắt lườm lườm sáng quắc nhìn Tịnh Nhu, sau đó bước đến trước mặt Thanh Huyền, khom lưng chắp tay nói:
– Thần tham kiến công chúa! Công chúa thiên tuế, thiên thiên tuế!
Thanh Huyền nhìn lại Hàn Vĩnh Chung, rồi lại thật nhanh chuyển mắt nhìn sang Tịnh Nhu. Ánh mắt của Hàn Vĩnh Chung nhìn Tịnh Nhu lúc nãy không qua được mắt của nàng. Lão thái phó này quả nhiên rất không thích Tịnh Nhu của nàng. Tuy nhiên, nàng cũng mặc kệ lão. Thái phó người lớn nhưng lại không có độ lượng, không ít lần gièm pha Tịnh Nhu trước mặt hoàng thượng và thái hậu, nàng vẫn luôn để trong lòng. Bây giờ ngay trước mặt nàng, lại còn có ánh mắt đó. Thanh Huyền mím môi, xem ra phải chỉnh Hàn Vĩnh Chung thái phó lại một chút. Nàng nghĩ nghĩ, rồi bất chợt quay sang Tịnh Nhu nói:
– Tịnh Nhu, bổn cung muốn đi xem thử diễn đài tối nay đã dựng tốt chưa. Ngươi đưa bổn cung đi xem đi?
Nàng nói rồi, liền đưa tay chờ Tịnh Nhu nắm lấy. Tịnh Nhu có chút không hiểu với suy nghĩ của công chúa. Nàng ngập ngừng, chưa dám đưa tay ra, lại vừa phát hiện ánh mắt của Hàn Vĩnh Chung vẫn chăm chăm chú ý đến nàng. Thanh Huyền chờ một lúc, không thấy Tịnh Nhu bắt lấy tay mình. Nàng mới nương theo ánh mắt của Tịnh Nhu. Sau đó, nàng bực dọc, nắm lấy tay Tịnh Nhu lôi kéo đi.
Tịnh Nhu đi theo được chừng ba bước, Hàn Vĩnh Chung đã cất giọng gọi to:
– Công chúa! Xin dừng bước!
Hàn Vĩnh Chung bước lên hai bước, nhìn về chỗ bàn tay Thanh Huyền và Tịnh Nhu. Đôi mày ông ta nhíu lại, ánh mắt cau có hẳn đi. Ông ta cố kìm nén tâm tình, gượng người nhìn thẳng Thanh Huyền nói:
– Bẩm công chúa! Đã lâu ngày không gặp, Vĩnh Chung chỉ muốn thỉnh an. Như thế nào công chúa lại lạnh nhạt với thần như thế?
Thanh Huyền dừng bước. Nàng nghĩ lại, Vĩnh Chung dù sao cũng là thái phó của nàng, từng bao nhiêu năm dạy dỗ kì nghệ và họa pháp cho nàng. Nếu nàng gặp mà làm như không thấy cũng thật quá đáng đi. Thanh Huyền định lại một chút, quay đầu nhìn lại Vĩnh Chung, mỉm cười với ông ta nói:
– Thật ngại quá Vĩnh Chung thái phó! Thái phó xin đừng trách! Huyền Bảo không phải là lạnh nhạt vô tình vong ân dạy dỗ với thái phó nhưng do hiện tại Vĩnh Chung đại nhân đã không còn là thái phó của Huyền Bảo. Ngài bận chính sự trăm bề, mệt nhọc ngài thăm hỏi đến bổn cung, cũng không phải phép cho lắm. Cho nên không dám tiếp chuyện, sợ trễ nãi đại sự của đại nhân!
Hàn Vĩnh Chung nheo nheo mắt, tay vuốt nhẹ hàm râu, thở dài nhìn về hướng vị công chúa tôn quí mà ông ta từng bao nhiêu năm thân cận dạy dỗ. Huyền Bảo công chúa trước mặt đây chính là vị công chúa mà Hàn Vĩnh Chung ông biết hay sao? Từ lúc nào mà công chúa trở nên một cô nàng bướng bỉnh, không biết phép tắc, không trọng lễ nghĩa, càn quấy vô lí đến như thế này nhỉ? Hàn Vĩnh Chung lại đảo mắt liếc sang Tịnh Nhu. Quả nhiên người xưa nói không sai. Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Một công chúa đoan khiết thanh nhã, vậy nhưng cũng vì một ả nữ nhân càn rỡ không ra gì mà liên lụy, hỏng theo. Hàn Vĩnh Chung tiếc nuối, thở dài một tiếng rồi nói:
– Đã lâu rồi Vĩnh Chung không được diện kiến công chúa. Lại nghe nói tối nay công chúa sẽ biểu diễn tuồng khúc mừng thọ thái hậu. Vĩnh Chung hiếu kì, nhân tiện muốn đến hỏi thăm mà thôi.
Không phải Hàn Vĩnh Chung không hiểu công chúa Huyền Bảo vốn chính là không muốn tiếp xúc, không muốn nói chuyện với ông ta. Nhưng dẫu sao đi nữa cũng từng là thầy trò. Hàn Vĩnh Chung vẫn muốn nói thêm vài câu với công chúa.
Thanh Huyền nhìn Hàn Vĩnh Chung, sau đó chợt nảy ra một ý, nàng quay sang Tịnh Nhu nói:
– Nhu nhi, ngươi nói tiết mục đêm nay sẽ có màn biểu diễn kiếm thuật. Nhân có Vĩnh Chung thái phó ở đây, ngài ấy cũng là một kiếm sĩ nổi danh. Hay người cho ngài ấy xem thử kiếm pháp của ngươi để ngài ấy góp ý thêm đi!
Tịnh Nhu tròn mắt nhìn Thanh Huyền. Thật không hiểu nỗi công chúa nghĩ gì mà lại bảo nàng múa kiếm trước mặt Hàn Vĩnh Chung? Á! Mà nàng đã nghe Hàn Vĩnh Chung tài hoa lỗi lạc, cầm kì thi họa đều tinh thông nhưng lại không biết ông ta cả kiếm thuật cũng giỏi luôn ư? Như thế chính là văn võ toàn tài đây rồi?
Tịnh Nhu thầm nổi lên một hồi ghen tị. Quá đáng lắm luôn! Ông ta trời sinh đã là một nam nhân tuấn mỹ đường hoàng, phong lưu tao nhã, văn thao võ lược. Tuổi trẻ đã được làm quan to, cả triều nễ trọng. Nói chung hầu như cái gì tốt nhất trên đời ông ta đều có hết. Mừng một cái, hiện tại ông ta tuổi già rồi. Dù ông ta tài lược đến đâu, cũng đã là một ông chú hơn bốn mươi tuổi. Thanh Huyền của nàng đương độ xuân thì, bên cạnh lại còn có nàng, chắc chắn sẽ không để ý đến ông chú già kia đâu nhỉ? Tịnh Nhu tự nghĩ rồi tự an ủi chính mình sau đó bước lên, nhìn Hàn Vĩnh Chung tươi cười nói:
– Tịnh Nhu chỉ là trẻ con học đòi làm trò khỉ. Không dám tùy tiện làm xấu trước mặt thái phó đại nhân đâu ạ!
Hàn Vĩnh Chung nhếch môi, không nhìn đến Tịnh Nhu, cười như không cười nói:
– Phạm đô úy không cần khiêm tốn như thế! Đã nghe qua bản lĩnh trảm hổ, đả xà, cùng tuyệt thế khinh công của đô úy từ lâu. Nhân nay có dịp, Vĩnh Chung cũng muốn được mở rộng tầm mắt. Đô úy, có thể giao thủ với bổn quan vài chiêu không?
Tịnh Nhu nhất thời không biết nên làm sao. Quả thật trong bụng nàng cũng muốn…đánh với Hàn Vĩnh Chung lắm ấy. Thế nhưng mà ông ta là đại quan triều đình, còn nàng chỉ là một đô úy nội thị có danh không vị. Đây lại là nội cung. Nếu nàng mạo muội hành động, có khi sẽ gây ra kinh động đến thái hậu và quan gia. Đại tỉ Tĩnh Huệ phi đã từng nhiều lần nhắc nhở nàng. Thật sự nàng không dám tùy tiện nữa. Đang lúc như vậy, Thanh Huyền lại nói:
– Nhu nhi, Vĩnh Chung thái phó đã mở lời, ngươi còn ngại cái gì nữa? Chỉ là giao thủ, không phải giao chiến, ngươi lo cái gì?
Ặc! Khẩu khí của công chúa, cứ như khích tướng Tịnh Nhu. À…ờ…Tịnh Nhu đâu có phải sợ thua. Tuy rằng chưa từng biết về thân thủ của Hàn Vĩnh Chung. Thế nhưng sư phụ nàng là Trần Định Thế cùng phụ thân là đại tướng quân Phạm Duẫn đều kiêu ngạo tự hào khen ngợi nàng là kiệt xuất cao thủ của Đại Hùng quốc. Như vậy làm sao nàng không tự tin cho được?
Thấy Tịnh Nhu vẫn còn ngập ngừng không trả lời, Hàn Vĩnh Chung quay sang phía sau, nhặt lên một thanh cây khô, mỉm cười nói:
– Phạm đô úy, chúng ta dùng nhánh cây thay kiếm, thử chiêu một lúc đi! Chỉ là giao thủ, không phải tương đấu, không tính là gây chuyện trong nội cung. Đô úy không cần lo ngại!
Tịnh Nhu không thể chối từ nữa. Nàng tần ngần gật đầu với Hàn Vĩnh Chung, sau đó quay sang Thanh Huyền, chợt hỏi nhỏ:
– Nếu như ta thua, ngươi…sẽ coi thường ta không?
Thanh Huyền nhìn Tịnh Nhu, ánh mắt sủng nịch trìu mến, đưa tay nựng nhẹ lên mặt nàng cười nói:
– Chỉ là giao thủ thôi. Dù thắng hay thua cũng không sao cả.
Tịnh Nhu khẽ mỉm cười. Thanh Huyền lại nhón bước lên kề gần bên tai Tịnh Nhu nói khẽ:
– Nhưng nếu ngươi thắng được ông ta, sẽ có thưởng!
Nàng nói xong lại bắt chước động tác của Tịnh Nhu, nheo mắt một cái với nàng. Tịnh Nhu phì cười, cũng nháy mắt đáp trả. Hàn Vĩnh Chung đứng bên ngoài, nhìn động tác của hai nàng, vô cùng chướng mắt. Lão dùng nhánh cây trên tay, cùng công lực đẩy thẳng đến chỗ Tịnh Nhu, vừa nói:
– Phạm đô úy, mời tiếp kiếm!
Tịnh Nhu giơ tay phải ra chụp nhánh cây, lại cười cười với Thanh Huyền rồi bước ra đón chiêu với Hàn Vĩnh Chung. Thanh Huyền ở bên trong đình hóng mát nhìn ra. Hàn Vĩnh Chung nhìn thì thanh cao lịch lãm nhưng chiêu thủ của ông xuất ra vô cùng kình lực. Tịnh Nhu suýt tí nữa thì chống đỡ không nổi. Nhưng may là bộ pháp của nàng rất nhanh nhạy và vững vàng. Mặc cho Hàn Vĩnh Chung dũng mãnh tấn công, Tịnh Nhu đều nhẹ nhàng tránh né được. Nàng liên tục tránh né, cho đến khi nhìn thấu hết các thủ pháp trong chiêu thức của Hàn Vĩnh Chung. Tịnh Nhu khẽ mỉm cười, xuất ra chiêu trong tuyệt kĩ kiếm pháp của mình, đánh vào điểm yếu hại trên cổ tay của Hàn Vĩnh Chung, lại điểm nhanh một đại huyệt bên hông của ông ta. Hàn Vĩnh Chung nhất thời không ngờ được, bị trúng chiêu. Đại huyệt bên hông bị điểm trúng khiến ông ta bị tê liệt trong giây lát. Nhánh cây trên tay cũng bị Tịnh Nhu đánh rơi dễ dàng. Hàn Vĩnh Chung trợn mắt kinh ngạc. Không thể tin nỗi nữ nhân nhãi nhép này như vậy lại có thể đánh bại ông ta!
Tịnh Nhu thắng thế, liền thu tay, nhìn Hàn Vĩnh Chung mỉm cười:
– Đa tạ Vĩnh Chung đại nhân nương tay!
Nàng nói xong, lại quay bước trở lại bên trong mái đình với Thanh Huyền. Hàn Vĩnh Chung nhìn theo nàng, nhất thời không biết phản ứng sao, chỉ gượng gạo nặn ra một tiếng như cười. Ngay lúc ấy, Tĩnh Huệ phi từ xa đến. Nàng hướng đến trong đình, nhìn Tịnh Nhu gọi:
– Nhu muội!
Cả Tịnh Nhu, Thanh Huyền và Hàn Vĩnh Chung đều nhìn về phía nàng. Tĩnh Huệ phi nhìn lại mọi người. Sau đó nàng mới mỉm cười nhỏ nhẹ hướng Hàn Vĩnh Chung và Thanh Huyền nói:
– Thật thất lễ! Tĩnh Huệ kính chào nhập nội hành khiển đại nhân! Kính chào Huyền Bảo công chúa! Thật tình cờ, lại gặp được các vị ở đây!
Tịnh Nhu nhìn thấy Tĩnh Huệ phi đến, liền mỉm cười bước ra:
– Đại tỉ! Tỉ cũng đến rồi!
Tĩnh Huệ phi nhìn Tịnh Nhu mỉm cười. Thấy trên trán Tịnh Nhu lấm tấm mồ hôi, tóc tai cũng vì vừa vận động mà tung bay, phất phơ trước trán. Tĩnh Huệ phi dịu dàng vuốt lại cho nàng, lại động tay xuất khăn the lau trán cho Tịnh Nhu, thương yêu nói:
– Muội đó! Cũng không phải là trẻ nhỏ gì. Ngay cả trước mặt Vĩnh Chung đại nhân cũng không biết giữ lễ. Lúc nào cũng động tay động chân. Muội xem, muội trông như khỉ con vậy. Còn đâu ra dáng một nữ nhi được đây?
Tĩnh Huệ phi vừa nói vừa cười. Ánh mắt nàng lại trộm liếc nhìn về phía Hàn Vĩnh Chung và Thanh Huyền. Thanh Huyền vô cùng khó chịu. Không rõ tại sao, nhưng mỗi khi Tịnh Nhu nhìn thấy Tĩnh Huệ phi, liền chính là bộ dạng con cún ngoan ngoãn, đại tỉ nói sao thì nghe vậy, thật sự nhìn vào chướng mắt vô cùng. Công chúa không kìm nổi nóng nảy trong lòng, liền bước đến từ phía sau Tịnh Nhu, nàng đưa tay nhéo nhẹ vào hông Tịnh Nhu, vừa bày ra vẻ mặt tươi cười với Tĩnh Huệ phi nói:
– Thật trùng hợp, Tĩnh Huệ phi cũng đến đây hóng gió sao? Từ Ngọc Linh cung đi đến đây cũng mất hơn hơn ngàn bước chân. Tĩnh Huệ phi thật là chịu khó nha!
Nàng nói xong, còn cố ý tăng thêm lực ở ngón tay. Tịnh Nhu đau đến muốn ra nước mắt. Ôi mẹ ơi! Nàng vậy mà quên mất công chúa chính là đệ nhất thần ghen trong truyền thuyết! Tịnh Nhu cố hết sức chịu đựng, không dám rên la. Mắt cụp xuống thấp không dám để Tĩnh Huệ phi phát hiện ra tình trạng của nàng. Tĩnh Huệ phi cũng thấy lạ về biểu hiện của Tịnh Nhu. Nàng nhìn nhìn Tịnh Nhu, lại mỉm cười đáp lời với Thanh Huyền:
– Thật ra cũng không phải. Bởi vì Tĩnh Huệ biết hôm nay tiểu muội Tịnh Nhu ở lại trong cung lo liệu công việc. Cho nên Tĩnh Huệ muốn gọi Nhu muội cùng đến Ngọc Linh cung dùng cơm trưa.
Ách! Đại tỉ lại muốn mời nàng dùng cơm? Tịnh Nhu đen mặt, còn chưa dám nhìn sang công chúa thì đã cảm nhận được hơi lạnh thấu xương đến từ sau lưng. Thanh Huyền bước lên một bước, cánh tay nàng lại rất dịu dàng, nhẹ nhàng đặt lên vai Tịnh Nhu, cười nói:
– Trùng hợp là bổn cung cũng muốn gọi Tịnh Nhu về Bảo Hoa cung dùng bữa. Tịnh Nhu, không biết ngươi định thế nào, muốn dùng cơm với đại tỉ ngươi, hay là theo ta đến Bảo Hoa cung? Hửm?
Tịnh Nhu chợt rùng mình. Ôi, thật khó mà quyết định! Đại tỉ cất công từ Ngọc Linh cung ra đây để gọi nàng đến cùng ăn cơm. Nàng từ chối thì thật là phụ lòng đại tỉ quá. Nhưng nếu nàng mà dám đi với đại tỉ, công chúa sẽ nhéo đứt thịt nàng ra ngay! Tịnh Nhu gượng gạo cười cười rồi chợt nói:
– À, hì hì! Hôm nay vận của Tịnh Nhu tốt quá, lại được nhiều người mời dùng cơm thế này đây! Nhưng mà thật ngại làm sao. Đại tỉ, công chúa, trưa nay Tịnh Nhu sẽ ăn với các huynh đệ trong túc vệ quân. Đại ca Nhật Trung đã có nói trước, hôm nay túc vệ quân đều phải…à…ăn nhanh gọn để gấp rút hoàn thành công việc cho nên mong hai người hiểu cho…
Tịnh Nhu vừa dứt lời, Tĩnh Huệ phi liền sa nét mặt. Nàng gượng gạo cười nói:
– Nếu như vậy, muội cũng chú ý một chút. Đừng để mệt mỏi quá!
Tĩnh Huệ phi trộm liếc sang Tịnh Nhu rồi lại nhìn sang Thanh Huyền. Dường như nàng có cảm giác Tịnh Nhu và công chúa hôm nay có gì đó thật khác với ngày thường. Thanh Huyền nghe Tịnh Nhu đáp cả hai đều không theo. Nàng có hơi bất mãn, nhưng nghĩ lại Tịnh Nhu cũng không chọn Tĩnh Huệ phi, xem như cũng không dám chọc giận nàng. Vậy cũng được rồi. Nàng gượng cười nói:
– Nếu như vậy, Nhu nhi, người dùng cơm xong, hoàn thành công việc cho sớm. Trước lúc trời tối phải đến chỗ của ta tập qua một lần nữa. Đêm nay diễn tuồng rồi, không cho phép ngươi sơ suất!