NGHÌN DẶM SƠN HÀ ĐỐI GIAI NHÂN - Chương 36
Tịnh Nhu buông tay Đại Tông ra, tiến lên một bước nhìn Uyển Quân hỏi:
– Vậy thì ngươi làm gì được hoàng thượng và ta? Sư tỉ, ngươi chịu thua đi! Trái tim của hoàng thượng vốn không bao giờ có ngươi, không bao giờ có ngươi, không bao giờ có ngươi…”
Uyển Quân điên tiết gào lên:
– Phạm Tịnh Nhu, ta muốn mạng của ngươi!
Tịnh Nhu từng bước thật chậm tiến lên vừa nhìn thẳng Uyển Quân, bình tĩnh nói:
– Được thôi, dùng mạng của ta, đổi với thái tử.
Tịnh Nhu vừa nói, vừa thận trọng đi đến gần Uyển Quân, đưa tay ra tư thế muốn đón lấy thái tử. Đại Tông ở phía sau ra hiệu cho Long vệ quân sẵn sàng tiếp ứng Tịnh Nhu. Uyển Quân đợi Tịnh Nhu tiến đến gần ở một khoảnh cách nhất định, nàng liền ném tiểu thái tử về phía Tịnh Nhu. Ngay sau đó liền giơ trảo thủ bóp lấy cổ Tịnh Nhu. Tịnh Nhu bắt lấy tiểu thái tử liền quay lại phía sau ném tiểu thái tử vào lòng vua Đại Tông sau đó mới giơ tay lên chống đỡ với bàn tay độc thủ của Uyển Quân. Đại Tông chụp được thái tử của mình liền ôm vào lòng vỗ về, mắt vua hết sức hoang mang nhìn về phía hai nữ nhân đang giằng co cùng một chiếc đuốc. Tịnh Nhu ở cổ thì bị Uyển Quân một tay bóp chặt, chân nàng thì đeo bám vào hông của Uyển Quân nhưng hai tay nàng vẫn cố giằng lấy cho được cây đuốc trên tay bên kia của Uyển Quân. Do bị Tịnh Nhu dùng chân cố ý đeo dính xiết vào hông, khống chế ở đan điền khiến Uyển Quân không thể vận dụng nội lực được, nếu không xem ra Tịnh Nhu đã bị nàng vặt cổ chết từ lâu rồi. Tịnh Nhu bản thân bị bóp cổ, cũng chẳng thể dùng sức được mấy. Tình hình càng lúc càng nguy cấp, nàng cũng sắp không chịu đựng nổi nữa rồi. Uyển Quân đã quyết tâm phải chết cùng với những người mà Đại Tông yêu quí cho nên nàng lùi dần đến gần chỗ của hoàng hậu và các cung phi. Được thôi, nếu Phạm Tịnh Nhu này muốn chết, vậy thì cứ theo nàng và đám nữ nhân của Đại Tông chết cùng một lúc cho thỏa đáng!
Đám túc vệ quân đã lên cung lắp tên, tư thế sẵn sàng nhưng Uyển Quân và Tịnh Nhu cứ dây dưa. Cây đuốc trên tay Uyển Quân lại quá nguy hiểm, nếu rơi xuống sẽ thiêu chết tất cả hoàng hậu và quí phi cho nên cả đám võ binh đều bất lực. Tịnh Nhu cũng nhìn ra ý đồ của Uyển Quân cố ý kéo nàng lùi về. Tịnh Nhu không kịp suy nghĩ, cắn răng, ôm chặt lấy Uyển Quân dồn hết sức lực đạp chân xuống nền sàn lấy đà hướng lao thẳng ra ngoài ban công Vọng thiên đài. Cả nàng và Uyển Quân cùng ngọn đuốc theo lực đẩy bay thẳng ra ngoài thành ban công, từ trên đỉnh Vọng thiên đài rơi tỏm xuống đất. Trong lúc rơi xuống, Tịnh Nhu chỉ có một ý nghĩ nếu như nàng chết có thể cứu được đại tỉ, hoàng hậu và những người khác, nàng chết không hối tiếc.
Khoảnh khắc cả hai người rơi phịch xuống mặt đất, Tịnh Nhu không có một chút cảm giác gì hết. Nàng chỉ biết vừa bị chấn động rất mạnh, thần trí cũng mơ hồ, cũng không biết mình đã chết hay còn sống. Cho đến khi một đám người vây quanh nàng. Người đầu tiên nàng nhìn thấy là Hưng Hiệp vương. Nàng mơ mơ màng màng nhìn Trần Định Thế khẽ nói:
– Sư phụ, xin lỗi! Con vật chết con gái của người rồi!
Trần Định Thế không nói được lời nào, chỉ đạo mọi người đỡ nàng ra, dìu đến chỗ thái y. Trần Định Thế chết lặng cả người nhìn thi thể của Uyển Quân trên đất. Lúc rơi xuống, Tịnh Nhu vẫn ôm chặt Uyển Quân. Toàn thân nàng đè trên người Uyển Quân. Uyển Quân ngã xuống vỡ sọ mà chết, trên tay vẫn còn nắm chặt cây đuốc, mắt mở trừng trừng không cam lòng khi phải chịu một cái chết như thế này. Đại Tông, hoàng hậu và các vị phi tử được giải thoát cũng liền chạy xuống. Tĩnh Huệ phi chạy đến chỗ Tịnh Nhu, lo lắng ôm lấy nàng mà khóc. Còn Đại Tông và hoàng hậu đi đến bên thi thể của Uyển Quân. Hoàng hậu nhìn thi thể lạnh lẽo chết thê thảm của đại tỉ mình đau đớn đến ngất xỉu, được thị vệ dìu đi. Đại Tông ngồi lại một mình bên thi thể Uyển Quân. Vua nhìn bên cổ tay nàng còn đeo một chiếc đồng tâm kết bằng vải. Vua cũng lấy trong người ra một chiếc đồng tâm kết giống hệt như của Uyển Quân, đặt chiếc của mình vào tay Uyển Quân, nhìn thật sâu vào khuôn mặt lạnh băng của nàng lần nữa, vua nói:
– Xin lỗi Uyển Quân! Từ đầu chí cuối, người mà trẫm yêu và hứa hẹn trọn đời chung tình chính là Uyển Lan. Không ngờ rằng âm sai oan thác thế nào lại nhầm sang tên nàng, ngộ nhận là nàng khiến cho nàng phải chịu bao nhiêu oan tủi.
Một giọt nước mắt đau xót của vua rơi xuống trên má Uyển Quân, vua khẽ chạm nhẹ vào khuôn mặt nàng, rưng rưng nói tiếp:
– Kiếp này là trẫm phụ nàng, lại nợ nàng. Nếu có kiếp sau, Uyển Quân, trẫm hứa sẽ bù đắp cho nàng! Xin lỗi!
Đại Tông nói xong, nén lại giọt nước mắt sau cùng, đưa tay vuốt nhẹ lên mắt Uyển Quân. Uyển Quân cuối cùng cũng nhắm mắt mãi mãi.
– ——
Trong phòng Tịnh Nhu ở phủ tướng quân, nàng toàn thân bị băng bó. Thái y nói Tịnh Nhu tuy không đến nổi gãy xương nhưng chân và cột sống của Tịnh Nhu đã bị va đập rất mạnh, tổn thương gân cốt nghiêm trọng cho nên cần phải dưỡng thương thật tốt. Theo lệnh của hoàng thượng và hoàng hậu, thái y phải dùng thuốc tốt nhất chữa cho Tịnh Nhu. Cho nên các thái y đã không tiếc dược liệu, dùng những loại tốt nhất, thượng đẳng nhất bó kín toàn thân cho nàng. Bó như thế vừa là muốn dùng dược thúc đẩy hồi phục tổn thương, cũng vừa hạn chế vận động của nàng, giúp nàng sớm lành lại hơn. Tịnh Nhu nhìn chính mình trong bộ dạng xác ướp, thật muốn khóc to lên quá! Nàng đã nằm như vậy bảy ngày rồi đấy! Các vị thái y thật sự muốn đông cứng nàng hay sao? Tịnh Nhu là kiểu người cốt khỉ đầu thai, không thể nào chịu yên một chỗ cho được. Bây giờ nàng chính là toàn thân bị bất động. Ngoài cái miệng ra, cả bộ thân thể đều phải dựa vào người khác giúp đỡ mới sinh hoạt được. Tịnh Nhu khóc không ra nước mắt. Nàng nào có trọng thương nghiêm trọng gì đâu, các ông thái y này làm quá rồi. Còn muốn bó nàng đến hai mươi ngày ấy? Thật sự muốn khổ chết nàng đây mà!
Mỗi ngày, sinh hoạt của nàng đều được nhị phu nhân chỉ đạo cho các nha hoàn trong phủ giúp đỡ. Từ thay y phục, đến cả những chuyện rất cá nhân đều phải dựa vào người khác, Tịnh Nhu thật sự thẹn muốn chết. Rất may, các nha hoàn này cũng rất thể thiếp, cũng rất thân thiện, yêu quí nàng nên vừa lo liệu cho nàng vừa an ủi động viên. Tịnh Nhu thì được một cái là dễ gần gũi. Ai mà thân thiện với nàng, nàng liền hòa đồng đáp trả. Mấy ngày này nàng ở trong phủ, Tịnh Dung cũng rất thường qua chơi, trò chuyện với nàng. Cũng rất quan tâm, thường mang thức ăn ngon đến đút cho nàng. Nàng với Tịnh Dung nói chuyện cũng rất hợp. Tịnh Dung tuy rằng tính khí rất tiểu thư khó chiều nhưng nếu thân thiết rồi, hiểu ý nàng thì nàng cũng là một bằng hữu rất tốt. Từ khi hóa giải khúc mắc với Tịnh Nhu, Tịnh Dung cũng liền xem nàng là tri kỉ tỉ muội của mình. Có gì quí tốt đều muốn chia sẻ với Tịnh Nhu. Hai người mà hợp lại với nhau, liền y hệt như hai đứa trẻ liếng thoáng liên mồm hết cười rồi lại giỡn.
Hôm nay, Tịnh Dung lại nghĩ ra mấy món ăn mới. Nàng làm xong bưng lên cho Tịnh Nhu nếm thử. Tịnh Nhu thật sự vô phương kháng cự, chỉ có thể nằm đó mặc cho Tịnh Dung nhét hết miếng này đến miếng nọ vào miệng nàng. Ặc! Ờ thì dạo này tay nghề Tịnh Dung tiến bộ hơn rất nhiều rồi đó. Nhưng mà thức ăn cũng không thể tùy tiện mà ăn như thế. Huống chi, kiểu mà Tịnh Dung đút không phải là đút cho người ăn mà là đang nhét, giống như hành động dồn ép đồ vào bao vậy! Tịnh Nhu chịu hết nổi rồi, lắc đầu cầu xin:
– Tịnh Dung, ta ăn đủ rồi, ngươi đừng đút nữa. Ta no chết mất!
Hic! Nàng thật thê thảm. Tịnh Dung hôm nay nấu đến hai mươi bốn món ăn mới. Dạ dày của nàng bị Tịnh Dung ém chút nữa thì vỡ rồi! Tịnh Dung nhìn vào mâm thức ăn còn vương trên bàn, thở dài nói:
– Bình thường ngay cả món ăn ta nấu khó ăn ngươi còn ăn hết. Hôm nay đều là món ngon, nguyên liệu bổ dưỡng không đấy, ngươi lại không ăn hết là tại sao?
Tịnh Nhu muốn cắn lưỡi. Nàng thở dài nói:
– Bà cô của ta ơi! Ngươi cũng nên nhìn xem ngươi nấu ra bao nhiêu món? Một mình ta, ta lại nằm một chỗ, ngươi ép ta ăn hết chắc vỡ bụng chết ta mất! Dung nhi, ngươi có thù ghét ta thì cũng đừng tàn bạo quá! Thiên hạ kẻ đói còn rất nhiều, ngươi ép ta ăn no đến chết, thật là không có thiên lí!
Tịnh Dung ghét bỏ lườm Tịnh Nhu rồi đứng dậy, nhìn mâm thức ăn còn trên bàn, oán giận nói:
– Tịnh Nhu ngươi là cái đồ không biết tốt xấu! Bổn tiểu thư đã bỏ công nấu đồ ngon bồi dưỡng cho ngươi mau hồi phục, ngươi còn oán trách ta! Hừ! Ta mang thức ăn cho chó. Về sau cũng không thèm cho ngươi!
Nàng nói xong, giận dỗi bỏ ra ngoài. Các nha hoàn vào thu dọn hết thức ăn mang đi. Tịnh Nhu cũng không nhìn đến các nàng. Tịnh Dung đi rồi, căn phòng lại trở nên yên tĩnh. Tịnh Nhu nhìn lên trần nhà, thở dài một hơi:
“Không biết giờ này, tiểu Huyền đang làm gì nhỉ?”
Tiếng cửa phòng lại bị mở ra. Một người bước vào. Tịnh Nhu cũng không quan tâm nhìn đến. Mấy hôm nay nàng là người bệnh, dù ai vào đây cũng tự khắc đến nhìn nàng chào hỏi mà thôi. Tịnh Nhu không thèm nhúc nhích, chờ đợi người kia lên tiếng. Chỉ nghe sau đó, có một mùi thơm thức ăn dậy lên trong phòng. Tịnh Nhu thầm than trong lòng, ngoài miệng liền bật tiếng than:
– Tịnh Dung, ta cầu xin ngươi luôn đấy! Ngươi còn bắt ta ăn nữa, ta sẽ vỡ bụng chết cho ngươi coi!
Tịnh Dung nay bị thạch sùng ăn mất lưỡi hay sao lại không trả lời lại nhỉ? Tịnh Nhu còn chưa kịp thấy lạ, nhìn lên đã thấy một chén canh ở trước mặt. Tịnh Nhu lập tức muốn phun ra một câu “không ăn”. Nhưng vừa lúc đó, giọng nói quen thuộc thân thương mà nàng ngày đêm mong nhớ vang lên:
– Thức ăn của Tịnh Dung thì làm ngươi vỡ bụng. Nhưng canh mà ta mang đến, ngươi sẽ ăn đúng không?
Thanh Huyền tay bưng chén canh, vẻ mặt tươi tỉnh nhìn Tịnh Nhu nói. Ách! Lại ăn nữa sao? Tịnh Nhu liếc mắt nhìn xuống bụng mình rồi thở dài trong lòng. Quá tải rồi! Sẽ vỡ bụng thật đấy! Nàng nghĩ nghĩ, lại nhìn sang vẻ mặt Thanh Huyền. Thanh Huyền đang múc từng muỗng canh, đưa lên miệng thổi thổi cho nàng. Tịnh Nhu cắn môi:
“Chậc! Tiểu Huyền đút cho ta… Có chết cũng phải ăn!”.
Tịnh Nhu nhe răng ra cười một cách ngây ngốc:
– Công chúa đến thăm ta…ta đã vui mừng lắm rồi. Hì hì…
Nàng còn chưa nói xong, Thanh Huyền đã đưa muỗng canh đến trước miệng nàng. Tịnh Nhu hít vào một hơi: “Bụng ơi cố lên!” Sau đó há miệng ngậm lấy muỗng canh của công chúa đưa tới. Ngay lập tức nàng liền muốn phun ra mất. Ôi công chúa đại vĩ nhân đệ nhất của lòng ta ơi! Này mà là canh ư? Rõ ràng rành rành đấy là thuốc! Mà còn là thuốc cực đắng!
Tịnh Nhu trơ cái mặt thê thảm nhăn nhó nhìn Thanh Huyền. Thanh Huyền lạnh lùng trừng mắt với nàng sẵng giọng:
– Nuốt hết cho ta! Hừ! Bổn cung đã dặn ngươi thế nào? Ai cho phép ngươi lại cậy mạnh thể hiện? Vừa hay ngươi chỉ bị thương thôi nhỉ? Ngươi đáng ra nên chết đi! Ngươi chết đi cho bổn cung xem, bổn cung nhất định sẽ vui mừng lắm! Cái loại nữ nhân luôn làm ra vẻ, xấc láo đáng ghét như ngươi nên chết đi! Chết đi cho ta rãnh mắt!
Thanh Huyền mắng xong, tự nhiên nước mắt cũng rớt xuống. Tịnh Nhu nhìn nàng, áy náy cắn môi. Thật lâu mới dám mở miệng, giọng lại nhỏ rí như muỗi rên:
– Xin lỗi Tiểu Huyền! Ta…về sau không dám vậy nữa!
Lúc đó nguy cấp như thế, nàng chỉ nghĩ đến cứu người, làm sao còn nhớ đến Thanh Huyền dặn dò cái gì, không cho phép thế nào nữa. Nàng thật không nghĩ tới sẽ làm Thanh Huyền lo lắng đến thế này. Nếu thời gian quay lại nàng sẽ…Nhưng mà chắc cũng sẽ chọn làm như vậy. Chậc! Cứu người mà, làm sao có thể do dự mà nghĩ ngợi nhiều chuyện đến thế?
Thanh Huyền nhìn bộ dạng của Tịnh Nhu. Thật ra thì chỉ vì nàng nóng ruột Tịnh Nhu mà thôi, làm sao lại trách nàng cho được? Tịnh Nhu biểu hiện thế này, thật ra cũng rất vừa ý nàng. Thanh Huyền khẽ hừ một tiếng, lại múc thêm một muỗng thuốc đưa đến miệng Tịnh Nhu nói:
– Mau uống hết đi! Là thập toàn đại bổ thang nấu với cao hổ cốt, mật gấu, tim rắn. Ta đã dặn ngự dược phòng nấu suốt năm canh giờ. Rất tốt với thương thế của ngươi. Nhất định phải uống hết cho ta!
Tịnh Nhu cắn răng, gật nhẹ một cái, há miệng ngậm lấy muỗng thuốc mà nuốt nhanh. Công chúa người ta đã có lòng, dù có khó uống cũng phải uống cho kì được! Thanh Huyền từng muỗng đưa đến,Tịnh Nhu liều mạng nuốt sạch. Cuối cùng cũng uống hết, Tịnh Nhu thở phào, nằm nhìn lên Thanh Huyền, ánh mắt ngập tràn trìu mến. Thanh Huyền bỏ chén xuống, đưa tay sờ nhẹ vào vết hằn trên cổ Tịnh Nhu. Nhã Đức phu nhân ra tay quả nhiên tàn bạo. Đã qua bảy ngày rồi, trên cổ Tịnh Nhu vẫn còn bầm tím dấu tay. Thanh Huyền nhìn nhìn Tịnh Nhu, thân thiết hỏi:
– Còn đau lắm không?
Tịnh Nhu khẽ lắc đầu, cười cười:
– Nhìn thấy ngươi, đau đớn gì cũng không còn nữa!
Thanh Huyền chợt phì cười, véo nhẹ lên mặt Tịnh Nhu nói:
– Hoàng huynh nói lần này ngươi lập công lớn rồi, nhất định ngươi sẽ được ban thưởng. Ngươi nói xem, ngươi muốn được ban thưởng gì?
Tịnh Nhu nhìn trộm thái độ của Thanh Huyền, vẻ mặt làm như ngây thơ nói:
– Hoàng thượng ban thưởng thì cái gì cũng được. Vậy còn công chúa, công chúa có ban thưởng cho ta không?
Thanh Huyền mỉm cười, lại véo tay lên vành tai Tịnh Nhu, sủng nịch cười hỏi:
– Ngươi muốn bổn cung ban thưởng gì?
Tịnh Nhu nhìn Thanh Huyền, nuốt xuống một ngụm, ngập ngừng một lúc khẽ nói:
– Nếu ta muốn ngửi…giống như lần trước…có được không?
Thanh Huyền sửng sốt một lúc. Nàng nhìn xuống rồi lại nhìn lên vẻ mặt Tịnh Nhu. Thật không nghĩ Tịnh Nhu lại muốn….đòi hỏi chuyện này. Thanh Huyền nhất thời cảm thấy trong lòng rất rối loạn. Giữa nàng với Tịnh Nhu không lẽ nào chính là loại tình cảm giống như Hoa Di và Thanh Thanh kia sao? Đều là hai nữ nhân, như thế nào lại…
Thanh Huyền đột nhiên hoang mang vô cùng. Chính nàng cũng không rõ bản thân là muốn thế nào. Nàng luôn thích thân cận tiếp xúc với Tịnh Nhu, thậm chí còn là rất thích. Thế nhưng khi biết được chuyện của Hoa Di và Thanh Thanh, biết được tình cảm như thế có thể không phải đơn thuần là tình bằng hữu mà chính là yêu thích thì Thanh Huyền liền rất hoảng hốt. Nàng và Tịnh Nhu như thế, liệu rồi giữa hai nàng tiếp theo sẽ như thế nào đây?
Tịnh Nhu thấy Thanh Huyền trầm ngâm thật lâu, vẻ mặt lại vô cùng trăn trở. Tịnh Nhu than thầm trong lòng. Thật hối hận vì lỡ miệng đòi hỏi quá quắt đến như thế. Công chúa cũng không phải trẻ con. Muốn lừa nàng hôn môi, lại lấy cái cớ nhảm nhí đến như thế, công chúa tin một lần đã là quá sức may mắn, lại còn tham lam không biết điểm dừng, muốn qua mặt nàng lần thứ hai ư? Tịnh Nhu ơi Tịnh Nhu, xem lần này ngươi chết thảm thế nào!
Tịnh Nhu trộm liếc vẻ mặt Thanh Huyền, định tìm lời nào đó khỏa lấp cho qua chuyện này. Chẳng ngờ nàng vừa hé môi, lời còn chưa phát ra, Thanh Huyền đột nhiên cúi người xuống, hôn sâu lên môi nàng. Tịnh Nhu ngây người nhìn công chúa. Thật không dám tin nổi! Công chúa đang từng chút từng chút chiếm lấy môi nàng. Tịnh Nhu vui sướng đến mất hồn, quên mất đáp trả. Mãi cho đến khi thấy Thanh Huyền cứ trúc trắc mãi một chỗ. Nàng liền phản công, tiến vào trong bờ môi mọng yêu kiều kia. Môi lưỡi dây dưa một hồi, cho đến khi cả hai cùng cảm thấy khó thở, Tịnh Nhu mới dừng lại. Thanh Huyền bất chợt lại rướn lên, cắn mạnh vào môi trên của Tịnh Nhu một phát. Tịnh Nhu đau đến chảy nước mắt. Thật không hiểu công chúa lại giận cái gì nữa đây? Thanh Huyền nhìn Tịnh Nhu đau đến nhăn mặt, mới vừa lòng ngồi lên, trong lòng đắc ý nói thầm:
– Ai bảo ngươi dám qua mặt ta. Hừ! Muốn hôn môi ta còn dám nói chỉ ngửi sao? Kẻ láu cá!