NGHE NÓI ANH ĐẸP TRAI NHƯNG TIẾC LÀ TÔI MÙ - Chương 10
Đã hơn mười hai giờ đêm, cả con đường cũng chỉ còn mỗi cửa hàng mát xa này là sáng đèn.
Phương Trì đứng trước bàn máy tính, tâm trạng vui vẻ khiến lời ra khỏi miệng thành thiếu não, hắn nói: “Giờ này cửa hàng mát xa vẫn còn mở cửa, không biết người qua đường có nghĩ là…”
Nói được nửa câu thì nhận ra có gì đó sai sai, hắn vội vàng im bặt, nhưng Lâm Hiểu vẫn nghe ra ý chế giễu trong lời nói vừa rồi.
Cảm giác lúng túng vừa biến mất không lâu lại quay lại, ngón tay đang đặt trên bàn phím của cậu chợt cứng đờ, mặt mày bỗng nhiên đỏ ửng, “Anh… Anh còn nhắc lại nữa!”
Phương Trì thấp giọng ho khan, giấu đầu hở đuôi nói: “Xin lỗi, là tôi nhanh mồm nói sai, đừng để bụng.”
Lâm Hiểu nhủ thầm trong lòng tôi để bụng, dù sao cũng chỉ là một cậu thiếu niên, vì xấu hổ mà nổi cơn nóng nảy, nghẹn ngào nói: “Tôi không ngại, nhưng mà… Nhưng mà người cởi áo là anh, tôi không chịu thiệt, tôi để bụng làm gì!”
Phương Trì nghe mà sửng sốt, hắn “Phụt” một tiếng bật cười, thản nhiên đáp: “Ừ, tôi bỏ tiền, tôi cởi áo, nhưng lại chẳng được người ta nhìn vào mắt, sao tôi lại bị thiệt được.”
Xét tới kỹ năng “mặt dày hơn người”, Lâm Hiểu chỉ là một người chơi mới nhập môn, cấp độ quá thấp, làm sao có thể trở thành đối thủ của đội trưởng Phương tính khí thất thường được, cậu nghe xong mà mặt đỏ như chảy máu, ngồi “tôi, tôi” nửa ngày cũng chẳng nặn ra được đoạn sau, trong tình thế cấp bách chỉ đành cắn răng nói: “Tôi, tôi không nhìn thấy!”
“Ồ… Đúng, không nhìn thấy…” Phương Trì nhíu mày: “Vậy nếu nhìn thấy được, cậu có định táy máy tay chân không?”
“… Không, không táy máy!” Lâm Hiểu không ngờ còn có câu hỏi thứ hai, cậu đỏ mặt đeo tai nghe, nhanh chóng đăng nhập vào hệ thống hội viên, ngón tay gầy gò gõ “lạch cạch” liên hồi trên bàn phím, truy cập vào dữ liệu cá nhân của Phương Trì trừ đi lần mát xa hôm nay.
Ấy thế mà vừa bỏ tai nghe xuống đã thấy Phương Trì nhẹ nhàng chêm một câu: “Không táy máy… Vậy cậu thiệt thòi rồi.”
Lâm Hiểu: “…”
Nghiêm túc đấy, anh không cần cố ý thở ra câu này cho tôi nghe đâu.
“Hai… hai đứa con trai… Tôi, tôi có thấy được, thì cũng táy máy với anh làm gì…”
Phương Trì vui vẻ, thầm nói tiểu sư phụ ngây thơ.
Nhưng xét thấy sư phụ Tiểu Lâm mi mục như họa, khí chất sáng sủa, Phương Trì biết chừng mực rút lại tâm tư ghẹo người, không dám thêm lửa vào củi, nhẹ nhàng chuyển đề tài: “Tình huống của tôi phải mát xa liên tục mấy ngày nữa?”
Đề tài đột nhiên trở về đúng quỹ đạo khiến sư phụ Tiểu Lâm chưa kịp định hình, vài giây sau mới lắp bắp nói: “Đáng lẽ ra hai, ba ngày là ổn rồi, nhưng tình trạng của anh hôm nay nghiêm trọng hơn trước, cho nên… tầm năm ngày. Sau hai ngày nếu có thể thì vẫn nên giác hơi, ít nhất cũng phải châm ngải cứu… cũng có tác dụng hơn.”(Nhang ngải cứu khi đốt lên sẽ làm nóng các huyệt (vốn đang bị tắc) được lưu thông khí huyết, làm ấm nóng cơ thể, làm tan mềm các cơ đang bị cứng, những nơi máu bị bầm hoặc tụ. Tham khảo ở Link)
Năm ngày…
Phương Trì nhíu chặt mày… Hắn không có nhiều thời gian như vậy.
Hơn nữa hắn không thể nói được vì sao, trong khoảnh khắc hiện tại, hắn lại sinh ra nỗi luyến tiếc với cửa hàng mát xa không quá lớn này, với gian phòng mát xa nho nhỏ này.
Có lẽ là do… quá yên tĩnh.
Đội trưởng Phương đã quá quen với sân khấu ồn ào và người hâm mộ gào thét chen lấn, nhưng ở đây hắn có thể cảm nhận được một bầu không khí khác, một nơi khiến tâm hồn hắn tĩnh lại.
Cửa tiệm này tựa như một gian phòng thủy tinh chứa đầy ánh sáng. Tuy mỗi lần bước vào đều là đêm đen, nhưng nơi này lại chứa đựng sự ấm áp và an tĩnh của ánh dương, ở nơi này có thể cảm nhận được sự mềm mại và dịu yên.
Ở đây, hắn không phải là ngôi sao đang nổi của làng giải trí, hắn chỉ là một anh Trương “đánh trống lớn” bình thường, tự tại.
Đêm khuya yên tĩnh, căn phòng yên tĩnh, và con người yên tĩnh này.
Tất thảy trước mắt làm hắn nảy sinh nỗi niềm quyến luyến hiếm có.
Một ý nghĩ chợt nảy lên trong đầu, lời chưa kịp ra khỏi miệng lại bị hắn đè trở lại.
Không được, thân phận của đối phương đặc biệt, nếu mình nói bây giờ… nhất định sẽ làm cậu ấy sợ.
Hơn nữa có một số việc không dễ nói ra ngoài, hắn cần bình tĩnh suy nghĩ kỹ hơn, thậm chí đã quyết định rồi thì càng phải lập ra một phương án hoàn thiện hơn, càng không có chỗ chê hơn.
“Anh Trương?”
Đối phương im lặng hồi lâu, Lâm Hiểu nghi ngờ gọi một tiếng.
Phương Trì thản nhiên thu hồi ánh nhìn khỏi đôi mắt trong như nước thu kia, nhẹ giọng nói: “Tôi về đây, nghỉ sớm đi.”
“Được.” Lâm Hiểu đứng dậy, khẽ gật đầu về hướng cửa ra, “Hẹn gặp lại vào ngày mai.”
“Vất vả rồi, mai gặp.”
…
Sáng sớm hôm sau, Phương Trì tự chạy xe tới phòng tập ở phía Nam ngoại thành.
Đây là một căn nhà sàn phẳng có diện tích rất lớn. Ngày ấy chưa thành lập ban nhạc, Phương Trì tự xuất tiền thuê nơi này, khi đó CALM chưa ra mắt, năm người trẻ tuổi nhiệt huyết tụ lại một chỗ, mang theo giấc mộng âm nhạc sục sôi trong lòng. Họ không tiền, không người quen, không tài nguyên, mỗi ngày trốn trong căn phòng lớn ở ngoại thành này viết nhạc luyện hát, trải qua những tháng ngày khổ cực nhất.(Sàn phẳng theo thuật ngữ xây dựng được định nghĩa là sàn bê tông cốt thép hai phương toàn khối mà không sử dụng dầm cao, toàn bộ tải trọng tác dụng lên sàn truyền trực tiếp qua cột ( không qua dầm).)
Phương Trì lúc đó mới mười chín, vừa về nước chưa bao lâu. Năm mười bảy tuổi vì muốn làm âm nhạc mà tự sửa lại nguyện vọng đi du học người nhà đã sắp xếp, hướng tới học viện đã lựa chọn, chỉ trong hai năm đã nhanh chóng hấp thu những tinh túy ở học viện âm nhạc Anh quốc. Cuối cùng, cha mẹ hắn cứ tưởng mình đã bồi dưỡng ra được một chuyên gia tài chính quốc tế ưu tú của trường đại học Pennsylvania, đợi tới khi hắn hoàn thành khóa học trở về nước mới ngã ngửa ra không có chuyên gia tài chính nào cả, mà là một nhạc sĩ chuyên nghiệp về nhạc cụ gõ?
Gia đình giận tím mặt, đá văng ra khỏi nhà.
Mà đội trưởng Phương đương thời kì thiếu niên phản nghịch không sợ trời không sợ đất, ung dung mỉm cười.
Sau khi tụ tập đủ các thành viên của ban nhạc, cả bọn cùng mua sắm nhạc cụ và thiết bị, sau đó Phương Trì dùng nốt khoản để dành chỉ còn lại một ít của mình để thuê một sào huyệt cho chúng đội viên ăn ngủ nghỉ tập luyện.
Giai đoạn ban sơ lúc mới thành lập của ban nhạc… nói sao nhỉ, khỏi đề cập cũng được.
Cuối cùng cũng đợi được đến ngày cam lai, nhóm bọn họ dần dần lên tới đỉnh cao, thế nhưng cả bọn chẳng hiểu sao lại không dứt tình được với căn phòng ở tận ngoại ô này. Dù sao đây cũng là nền tảng để ước mơ cất cảnh, quá nhiều chua cay đắng khổ khắc sâu ở đó, muốn quên cũng không quên được. Vì vậy Phương Trì trực tiếp mua lại căn nhà này từ tay chủ cũ, lại trang hoàng lại một lần, đặt làm căn cứ vĩnh viễn của ban nhạc CALM, coi như không quên lòng dạ ngày đầu.(khổ tận cam lai: thời kỳ gian khổ đã qua, giờ đã đến lúc hưởng sung sướng)
Chuyến lưu diễn tiếp theo sắp bắt đầu, nói là luyện tập tiết mục nhưng thực tế là cảm nhận linh hồn bài hát, còn biểu diễn sân khấu và khớp đội hình còn phải đợi tới khi bay tới thành phố Ninh Hải, diễn tập vài lần để làm quen với sân khấu.
Nhưng sau ngày luyện tập đó, Phương Trì cảm thấy mình hơi chệch hướng.
Tất nhiên nhìn mặt ngoài thì không thấy được. Đội trưởng Phương chịu đựng cơn đau nghiêm trọng ở vai gáy, đánh nhịp nào vào nhịp đấy, chỉ là… tâm hồn hơi treo ngược cành cây.
Hoàng hôn buông xuống, buổi luyện tập kết thúc, các thành viên trong nhóm nhạc thả lỏng đầu óc, ngồi bệt trên sàn nhà tám nhảm trước khi ăn tối.
Phương Trì xoa cái cổ đau nhức, chống một chân ngồi bên cạnh, hàng mày nhíu lại, không hề tham dự cuộc tranh luận của bọn họ.
Thật vô lý.
Đội trưởng không buôn chuyện thì bình thường, nhưng đội trưởng nghe họ nói nhảm lại không đi khinh bỉ thì có hơi hiền lành quá đáng.
Tay keyboard Ba Tử đứng dậy, lấy một chai nước lọc ra đưa cho Phương Trì, lo lắng hỏi: “Ông sao vậy? Sao mặt mày tâm sự thế, không phù hợp với thiết lập tính cách phóng khoáng của ông.”
Phương Trì mỉm cười, vặn chai nước ra uống một hớp: “Không sao.”
“Chẹp chẹp chẹp…” (tiếng tặc lưỡi) Tiền Tùng đầu trộm đuôi cướp nghiêng đầu xáp lại, một bụng ông hiểu tôi hiểu mọi người hiểu, cười hèn nói mát: “Anh đại này, mấy nay ông kỳ quái thế này không phải lần một lần hai. Đều là anh em một nhà, giấu diếm cái gì. Nói thử đi, là thiếu niên đẹp trai nào bị ông chuốc họa xong ngồi đây cắn rứt lương tâm vậy?”
Phương Trì dùng đáy chai đẩy đầu Tiền Tùng về, nhàn nhạt nói: “Ông thích hóng hớt quá nhỉ? Sao ban đầu làm ca sĩ chính làm gì, làm paparazzi có phải hay ho hơn không? Có năng lực để kiếm cơm, có năng lực để đào bới bí mật của người ta, muốn đào ai thì đào, chỉ cần một camera HD, một con xe Wuling Hongguang, và ngồi một đêm trước cửa khu chung cư xa hoa của minh tinh là có thể chào đón khoảnh khắc đỉnh cao của sự nghiệp.”
Bé đáng thương Tiền Tùng online trong một giây, lập tức ra vẻ khóc hu hu hu, em yên hóng hớt yêu mọi người, ban nhạc là nhà của em, em không thể rời bỏ dù chỉ một bước!
Lập tức bị gia đình yêu quý đánh cho túi bụi.
Náo loạn một hồi thì Trương Viễn đẩy cửa phòng tập bước vào, nhìn cảnh Tiền Tùng bị “đấm yêu” đã quá quen, không hề nhấc được một sợi lông mày, “Xong rồi à? Giờ ăn cơm cùng nhau hay ai về nhà nấy? Ngày mai nghỉ ngơi một bữa, ngày mốt lên đường.”
Mọi người đồng loạt bỏ phiếu ai có miệng tự ăn, dù sao ăn cơm với quản lý rất gò bó, muốn ăn chua cay mỹ vị một chút cũng không cho.
“Được rồi, vậy…”
“Anh Viễn.” Phương Trì đột nhiên lên tiếng, “Rảnh không, nói chuyện một lúc?”
Trương Viễn hiếm khi thấy được khuôn mặt nghiêm trọng của Phương Trì, anh hơi sửng sốt rồi trả lời: “Được. Nói cái gì?”
“Mấy ông đi trước đi.” Phương Trì đứng dậy, hoạt động nhẹ hai vai rồi bước tới phòng nghỉ.
“Đậu má…” Tiền Tùng yếu đuối dựa vào vai An Đạt, “Anh đại nghiêm túc như thế… Có phải là muốn xóa tên tôi không…”
Tỉnh Hàn bật cười: “Tốt nhất lát nữa ông nên bỏ cơm đi, nhanh chóng đi mua Wuling Hongguang trong đêm, chậm chạp là không kịp đâu.”
Trương Viễn nhìn bóng lưng Phương Trì bước vào phòng nghỉ, trong lòng thầm đau khổ, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Không đúng… Sao mình cảm thấy điệu bộ này của cậu ta không giống muốn xóa tên của người ta mà muốn làm quản lý nhóm nhạc vậy, ngày tàn của sự nghiệp đến rồi sao…”
Sảnh phòng nghỉ.
Trương Viễn ngồi đối diện Phương Trì, sau nửa phút trợn trắng mắt há hốc mồm, anh đột nhiên gào lên, cảnh tượng thật đau lòng.
“Cái đậu má cậu nói cái gì?! Đội hậu cần thêm người tạm thời? Má nó còn là một người mù nữa? Còn là người trị liệu vật lý tư nhân của cậu?! Không phải… Anh bạn à, là cậu điên hay anh điên rồi? Mà coi như cậu không điên khi yêu cầu anh chuyện này đi, vậy thì anh có điên mới đồng ý với cậu!”
Phương Trì tâm lặng như nước, nhàn nhạt nói: “Đừng ồn, bình tĩnh nói chuyện, chỉ tạm thời thêm một nhân viên công tác, không phải vấn đề to lớn gì.”
“Đúng! Đừng nói thêm một người, chỉ cần đội trưởng Phương muốn thì thêm mười người cũng chẳng sao, quan trọng là… Quan trọng là cậu không thể tìm một người bình thường sao! Ừ thì anh biết dạo gần đây vai gáy của cậu tương đối nghiêm trọng, thế nhưng công ty có mời thợ mát xa tư nhân cho cậu, cậu mang người ta theo cùng có sao đâu, sao phải ra ngoài tìm một người tạm thời? Chưa nói tới vấn đề không đáng tin, nhưng… nhưng chỉ mỗi chuyện là người khiếm thị thôi cũng không ổn rồi, lúc đó người ta trị liệu vật lý cho cậu hay là cậu phục vụ người ta chứ?!”
Phương Trì bị anh gào mà đau đầu, cau mày kiên nhẫn đáp: “Không cần, khi đó cậu ấy đi theo đoàn trợ lý của em, Tiểu Du sẽ chăm sóc.”
“Tiểu Du…” Trương Viễn bị hắn chọc cho tức cười: “Tiểu Du chăm sóc cậu ta, ai chăm sóc cậu?”
Phương Trì vui vẻ ngẩng đầu: “Quản lý của em.”
Trương Viễn: “…”
Anh nghẹn họng, khí nóng trong đầu làm anh phình thành con cá nóc.