NGÀY ĐÊM KHÁT TÌNH - Chương 6: Không muốn đi công tác
- Trang chủ
- Truyện tranh
- NGÀY ĐÊM KHÁT TÌNH
- Chương 6: Không muốn đi công tác
Thứ hai, Trì Cảnh phải đi công tác, Lâu Độ khóc om sòm, giãy đành đạch ở nhà, hệt như một đứa trẻ bướng bỉnh không nghe lời.
Trì Cảnh nhìn lăn lộn mè nheo, chợt nghĩ, nếu như sau này bé con nhà mình mà giống Lâu Độ thì phải làm sao bây giờ?
Không chỉ thích làm trò con bò lại còn thích làm cá muối.
Trì Cảnh đỡ trán, tự nhủ không được nghĩ nữa, nếu không sẽ không muốn sinh con nữa luôn.
“Vợ yêu ơi.” Lâu Độ khóc lóc bù lu bù loa không có tác dụng, liền quỳ xuống bên chân Trì Cảnh, vừa làm nũng vừa gọi cậu ngọt như mía lùi.
“Anh làm gì thế?”
“Anh không nỡ xa em đâu.”
“Em chỉ đi có 5 ngày thôi.”
“Lâu thế cơ! Thành 15 mùa thu rồi còn gì! Anh sẽ nhớ em đến cồn cào ruột gan, nhớ em đến con tim héo mòn.”
(*) Trong bài Thái Cát, phần Vương Phong của Kinh Thi, có câu: “Một ngày không gặp như ba thu dài”.
Trì Cảnh đưa tay xoa đầu Lâu Độ, lạnh nhạt nói: “Ừ.”
Lâu Độ bò lên sô pha, bò lên trên đùi cậu, khóc tu tu, ôm lấy eo cậu, hít hà mùi đào ngọt ngào, vừa không nỡ rời xa, vừa buồn bã cùng cực.
Khi xế chiều, Trì Cảnh nấu mỳ cho Lâu Độ. Biết cậu sắp phải đi công tác, Lâu Độ đau lòng tới mức cơm cũng chẳng ăn được là bao. Nhưng Trì Cảnh thấy anh chỉ đang làm nũng, thôi thì dỗ dành anh một chút vậy.
Lâu Độ thích ăn cá với cua, buổi tối, đầu bếp nấu hai món này, Trì Cảnh không ăn được nhiều, ngồi gỡ hết chỗ thịt cá còn lại ra, tách thịt cua, cho ra đĩa.
Sau đó cho bơ, đổ thịt cua cá vào đảo đều cho thơm, thêm nước hầm xương vào đun sôi rồi cho mỳ vào, nêm gia vị, rắc chút tiêu, thêm ít cần tây, hành lá đã cắt khúc, khử hết mùi tanh. Cậu bày ra bát, thêm các loại rau xanh và hạt ngô lên trên. Nhìn cực kỳ hấp dẫn.
Lâu Độ bưng bát mỳ trên tay, hạnh phúc tột cùng, lại chạy ra ôm lấy Trì Cảnh đang dọn dẹp trong bếp, dính bép lấy cậu, vừa cọ vừa hôn tuyến thể ở sau gáy cậu.
Làm Trì Cảnh vừa ngứa vừa nóng, “Đừng nghịch.”
Lâu Độ chưa chi đã hức hức chực khóc, hôn cậu, nói: “Bà xã, em tốt lắm cơ, anh yêu em lắm lắm lắm.”
“Được rồi, anh bỏ em ra, em phải đi thu dọn hành lý.”
“Lát nữa anh giúp em, bây giờ cho anh hôn nhó.”
Trì Cảnh không thể chịu nổi Lâu Độ cứ dính như keo, đẩy đầu anh ra, bất lực: “Anh vừa ăn xong, chưa đánh răng.”
“……”
Thôi được òi, Lâu Độ vớ ly nước làm một ngụm súc miệng, xong thì ôm mặt Trì Cảnh, thở ra: “Hôn được rồi!”
“Anh bỏ em ra đã, để em cởi tạp dề ra.”
“Không cần.” Lâu Độ không để cậu cởi ra, dùng cả hai tay giữ chặt lấy Trì Cảnh, vồ lấy cậu mà hôn, hôn đến khi cả người Trì Cảnh mềm nhũn, cúc áo sơ mi cởi được một nửa, tạp dề vẫn mặc hững hờ trên người.
Trong căn phòng bếp rộng rãi sáng sủa, hai người đàn ông say sưa quấn lấy nhau, tỏa ra pheromone, mùi rượu tequila và mùi đào thơm ngọt hòa quyện với nhau trong không khí.
“Lâu Độ…” Trì Cảnh chật vật đẩy vai anh ra, cậu chẳng thể đứng vững được nữa, dựa vào kệ bếp cố điều chỉnh lại nhịp thở: “Anh đứng dậy đi, về phòng ngủ rồi làm.”
Miệng Lâu Độ vẫn còn ngậm “bảo bối” của Trì Cảnh, nói không rõ tiếng: “Tí nữa rồi về, vợ ơi, em ngọt quá.”
“A! Đừng…”
“Thoải mái không?” Lâu Độ cắn nhẹ lên phần đùi trong mềm mại, cười, hỏi cậu.
Trì Cảnh nhíu mày: “Đừng cắn, đau.”
Trái tim Lâu Độ sắp bay lên chín tầng mây rồi, Trì Cảnh của mình sao mà đẹp quá.
Đắm chìm trong du͙ƈ vọиɠ, say mê trong làn sóng tình ái nóng bỏng, sự xa cách và lạnh lùng thường ngày đều chỉ là một cái nhíu mày nhẹ, anh biết đây là sự nhẫn nại và bao dung mà chỉ mình anh được hưởng thôi. Trì Cảnh như thế, đẹp đến long trời lở đất, không gì sánh nổi, làm anh mê đắm không thể dứt ra được.
Sau khi Trì Cảnh đi công tác, thời gian làm việc của Lâu Độ biến thành 9 giờ sáng đến 12 giờ đêm, trợ lý Ninh Chu cũng bị xoay như chong chóng theo anh.
Trợ lý Ninh cả thể chất lẫn tinh thần đều kiệt quệ, cực kỳ phục sức lực dồi dào của bộ trưởng, đồng thời vô cùng khát khao phu nhân bộ trưởng về thật mau.
Phu nhân bộ trưởng làm việc quần quật vì công ty, tạm thời chưa thể về nhà được, thậm chí có khi còn bị kéo dài thời gian công tác.
Nếu Trì Cảnh có thời gian sẽ gọi video cho Lâu Độ, hai người cùng nhau ăn cơm, cùng nhau làm việc qua màn hình. Khi mệt mỏi thì ngẩng đầu lên nhìn người ấy, lập tức cảm thấy khá hơn nhiều.
“Bà xã, em ăn cơm chưa?” Lâu Độ mở đề án mới ra xem, Lâu Độ lúc làm việc giống hệt như hình tượng trên báo chí, nghiêm túc quyết đoán, chín chắn vững vàng.
Trì Cảnh nhìn anh một lát rồi mới thu dọn đồ đạc trên bàn, nói: “Vẫn chưa ăn, lát nữa rồi em đi.”
“Em định ăn gì thế? Anh cũng chưa ăn cơm, anh muốn ăn với em.”
“Ừ, ăn cháo rau cải, canh củ cải, củ mài xào.”
Toàn là món Lâu Độ ghét.
Lâu Độ nghe thế, trề môi, mếu máo đặt tài liệu xuống, chăm chú nhìn Trì Cảnh trên màn hình: “Anh lại phạm lỗi gì rồi à? Em tàn nhẫn quá đi.”
Trì Cảnh hừ nhẹ: “Anh có thể không ăn mà.”
“Ăn chứ, vợ yêu anh anh gì thì anh ăn cái đấy.”
“Chiều nay em phải xuống công trường, sẽ bận đấy.” Trì Cảnh báo lịch trình cho Lâu Độ, để cậu không trả lời tin nhắn, anh đỡ phải tưởng cậu mất tích.
“Được, thế tối thì sao?”
“Buổi tiệc từ thiện mà trước đấy có mời anh đến dự ấy.”
Lâu Độ cố nhớ lại, kết hợp với việc Trì Cảnh đi hành tinh Y, mới nhớ ra. Ờ có mời anh thật, nhưng mà anh bận: “À, chắc là anh nhờ Ninh Chu quyên góp rồi.”
“Ừ, quyên góp trên dưới tên chúng mình, bên tổ chức có thông báo với em rồi.”
“Em vẫn phải đi à?” Lâu Độ đau lòng. Vợ yêu bận rộn cả ngày trời, đến tối vẫn phải đi tham gia sự kiện.
“Vị bộ trưởng ở hành tinh Y kia cũng đi, em mở công trường ở đây cũng phải đi, phải nể mặt người ta chứ.”
Lâu Độ trầm tư một lúc, không nhịn được đưa tay lên đi theo đường nét gương mặt Trì Cảnh trên màn hình, muốn giúp cậu gánh bớt mệt mỏi trên vai, muốn nói với cậu: “Không sao đâu, anh sẽ chống lưng cho em, em muốn đá ai thì đá, không cần phải nể mặt ai hết.”, nhưng anh không thể nói thế được, không phải là anh không làm được mà là Trì Cảnh vẫn luôn nỗ lực, anh không thể coi thường tất cả công sức mà cậu đã bỏ ra được.
Nhưng anh vẫn rất đau lòng, muốn hôn cậu, muốn ở bên cậu. Hối hận mình không đi theo cậu, cùng lắm là thức thêm mấy đêm nữa thôi, cùng lắm là kế hoạch bị hoãn thêm hai ngày. Lúc này đây, chỉ có thể nói với cậu một câu vô dụng qua màn hình quang não: “Em đừng uống nhiều rượu quá, anh không ở đó chăm sóc được cho em nên anh sẽ lo lắm đấy.”
Trì Cảnh cảm nhận được sự buồn bã của Lâu Độ, bất giác siết chặt cây bút máy trong tay, đáp: “Ừ, em đi cùng hai trợ lý.” Nói xong cảm thấy bản thân mình hơi lạnh nhạt, rồi lại thêm hai câu nữa, cố gắng an ủi anh: “Có thời gian thì em sẽ gửi tin nhắn cho anh nhé, anh đừng lo.”
Lâu Độ nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng vô kể, một lát sau, nhẹ nhàng nói: “Vì nuôi anh nên bà xã vất vả quá.”
Trì Cảnh bị anh chọc cười.
Cứ thế, nụ cười ấy như tỏa ra thứ ánh sáng dịu dàng, làm trái tim Lâu Độ tan chảy.
Rất nhiều người đến tham dự sự kiện buổi tối, Alpha, Beta và Omega đều có cả. Có vài người uống rượu rồi không kiểm soát được pheromone, cũng không mang theo thết bị bảo hộ, lượng pheromone hỗn tạp giao hòa với nhau trong không khí. Dù Trì Cảnh là một Omega đã được đánh dấu hoàn toàn, những cậu vẫn bị ảnh hưởng. Để làm giảm tối thiểu khả năng xảy ra tình huống không đáng có, ảnh hưởng đến công việc, Trì Cảnh không chỉ đeo thiết bị bảo hộ mà còn tiêm cả thuốc ức chế.
Từ trước đến nay cậu luôn nghiêm túc, nên cậu rất để ý đến những chuyện như thế này, cậu phải tự bảo vệ bản thân, không thể để Lâu Độ phải lo lắng, không thể để ảnh hưởng đến việc Lâu Độ phải làm.
Lâu Độ đã cảm ơn sự cẩn thận của Trì Cảnh không biết bao nhiêu lần.
Bao gồm cả lần này.