Ngận Thuần Ngận Ái Muội - Chương 204: Bị đánh cũng đáng
- Trang chủ
- Truyện tranh
- Ngận Thuần Ngận Ái Muội
- Chương 204: Bị đánh cũng đáng
“Tao?” Lưu Triệu Quân không nghĩ tới Nhâm Kiện Nhân lại bảo hắn đi đưa tin.
Vậy không phải bảo hắn đi để ăn đòn sao.
“Sao? Mày không dám đi? Tao bây giờ đang ra mặt cho mày, mày thật không có
tiền đồ gì?” Nhâm Kiện Nhân khinh bỉ nói.
“Không phải… tao” Lưu Triệu Quân cắn răng, dù sao cũng không phải là đi đánh
nhau, mình chỉ đi đưa tin mà thôi, chắc cũng không có việc gì? Vì vậy gật đầu
nói: “Được, tao đi”
Lưu Triệu Quân đến phòng Dương Minh, cũng may Dương Minh không có trong phòng.
Lưu Triệu Quân trực tiếp nhét thư khiêu chiến qua cửa, rồi vội vàng bỏ chạy.
Dương Minh từ chỗ Phương Thiên về đến phòng, thấy trên mdt có một bức thư, đây
là trò gì? Dương Minh vốn tưởng rằng là thư quảng cáo, tiếp thị, tiện tay ném
đi.
Sinh viên bây giờ khác hẳn trước kia. Rất nhiều sinh viên năm thứ hai, thứ ba
đều làm thêm kiếm tiền. Giống như hôm khai giảng, có rất nhiều sinh viên đi
bán một ít đồ như nước nóng, máy ghi âm, điện thoại di động hay gì đó. Dương
Minh chỉ nghe nói một thằng cùng lớp mua một máy điện thoại di động của sinh
viên năm ba, nghe nói cũng có Mp3, Mp4.
Thằng này nhìn cũng thấy thích, tiết kiệm không ít thời gian, hỏi điện thoại
giá bao nhiêu thì chỉ có 999 đồng, thằng này động tâm. Thử hỏi có thể được
giảm giá hay khuyến mại không, thằng sinh viên năm ba bắt đầu kể khổ. Nói mình
cần tiền đóng học, tiền ăn… hơn nữa nói mày muốn mua Mp3 thì 100, mua Mp4
thì 400? Mày mua thêm một cái máy quay phim, không có một ngàn, hay tám trăm
thì sao mua được? Như vậy chính là gần hai ngàn? Càng nói có cả trò chơi điện
tử, từ điển. Tổng cộng mới có 999 đồng, quá rẻ. Hơn nữa đây là máy dành cho
sinh viên, công ty sản xuất với số lượng hạn chế, chỉ có chín chín cái, bây
giờ chỉ còn lại vài cái cuối cùng. Bán hết giá sẽ về lại như cũ là 2399 đồng.
Thằng này tính toán một chút, đúng là có chuyện như vậy. Tận dụng thời cơ, mất
sẽ không trở lại. Vì vậy bỏ tiền ra mua, còn tưởng rằng được lợi, đi khoe
khoang khắp nơi.
Kết quả, hôm sau hắn lại thấy một thằng sinh viên khác cũng bán máy này, lúc
đầu không coi vào đâu. Nhưng sau đó hôm nào hắn cũng thấy có thằng đi bán điện
thoại di động, liền cảm thây có chút không đúng. Cầm máy điện thoại di động ra
cửa hàng bên ngoài nghe ngóng, thì mới biết cái máy này chỉ có hơn bốn trăm.
Dương Minh đọc trên mạng thấy được thủ đoạn này từ lâu, cho nên rất khinh
thường với kiểu bán hàng này. Hơn nữa còn coi thường cả người tới nhà phát cả
truyền đơn nữa.
Cho nên Dương Minh đương nhiên coi đó là bức thư quảng cáo. Chẳng qua trong
nháy mắt khi hắn định ném bức thư vào sọt rác, đột nhiên nhìn thấy bốn chữ:
“Dương Minh tự mở”
Trời, Dương Minh vội vàng bỏ tay ra, không phải chứ? Gửi cho mình? Dương Minh
kỳ quái nhìn bức thư: “Thư quảng cáo còn gửi đích danh sao? Không phải mình có
mị lực, nên có em MM nào đó gửi thư tình cho mình chứ?’
Vừa nói xong, Dương Minh liền bóc thư ra, tiêu đề bức thư chỉ có ba chữ: “Thư
khiêu chiến”
“Mẹ nó, đây là trò gì” Dương Minh giơ bức thư lên đọc.
“Tiệt quyền đạo xã xin mời Dương Minh tiên sinh một giờ chiều thứ hai tuần sau
luận bàn võ nghệ ở đạo quán, xin đến đúng giờ. Xã trưởng Tiệt quyền đạo xã
Nhâm Kiện Nhân” Dương Minh đọc xong, lập tức ném bức thư vào thùng rác: “Thằng
ngu, thần kinh à. Ai muốn luận bàn với mày”
Dương Minh không coi vào đâu, về phòng lên mạng. Hơn sáu giờ, Dương Minh từ
phòng ngủ đi ra, phát hiện Trương Tân và Điền Đông Hoa vẫn chưa về.
“Hai thằng này đi đâu nhỉ? Đến giờ ăn cơm mà vẫn chưa về” Dương Minh lắc đầu
lấy điện thoại di động định gọi cho Trương Tân, đột nhiên chuông điện thoại
vang lên.
Dương Minh nhìn thoáng qua, là Trần Mộng Nghiên gọi. Hắc, quên đi, như vậy
không tìm Trương Tân nữa, mình và Mộng Nghiên đi ăn cơm.
“Alô, Mộng Nghiên à, mình ra ngoài ăn tối đi? Thằng ranh Trương Tân không biết
đi đâu chơi rồi” Dương Minh đi thẳng vào vấn đề.
“Dương Minh, bạn đang ở đâu?” Trần Mộng Nghiên vội vàng hỏi.
“Sao vậy?” Dương Minh nghe được giọng của Trần Mộng Nghiên có chút không đúng.
“Dương Minh, Trương Tân” Giọng Trần Mộng Nghiên rất lo lắng: “Mình và Triệu Tư
Tư đang ở trạm xá trường, nếu bạn ở gần thì mau đến đây”
“Cái gì? Trương Tân gặp chuyện?” Dương Minh cả kinh: “Nó làm sai? Xảy ra
chuyện gì, Mộng Nghiên?”
“Bạn đến đây rồi nói tiếp, qua điện thoại nói không hết” Trần Mộng Nghiên nói.
“Được, Mộng Nghiên chờ mình, mình lập tức đến ngay” Dương Minh không kịp tắt
máy, khóa cửa, trực tiếp chạy đến trạm xá trường.
Trương Tân xảy ra chuyện? Dương Minh có chút khó hiểu, Trương Tân có thể xảy
ra chuyện gì? Chẳng lẽ thằng này lái xe bị tai nạn? Chẳng qua không thể, tai
nạn xe sao lại vào trạm xá trường?
Không nói nữa, thấy người rồi nói. Dương Minh trải qua thời gian huấn luyện,
cơ chân phát triển hơn trước, tốc độ chạy cũng không kém vận động viên chuyên
nghiệp bao nhiêu.
Người không biết còn tưởng rằng Dương Minh tập chạy. Chẳng qua như vậy cũng
tốt, bọn họ đều tránh Dương Minh, để tránh bị đụng.
Đi đến trạm xá của trường, Dương Minh thấy Trần Mộng Nghiên đang lo lắng đứng
chờ ở ngoài hành lang.
“Mộng Nghiên, mình tới rồi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Dương Minh vội vàng
chạy tới.
“Dương Minh, bạn đã đến” Trần Mộng Nghiên thấy Dương Minh, thở phào một hơi:
“Trương Tân đang ở trong phòng, bạn mau vào xem đi”
Dương Minh gật đầu, vào phòng bệnh. Vừa vào phòng bệnh đã ngửi thấy mùi cồn
đến gay mũi. Trương Tân đang nằm trên giường bệnh. Triệu Tư Tư đang khẩn
trương cầm tay hắn, nhìn chằm chằm vào Trương Tân.
“Trương Tân, có chuyện gì vậy” Dương Minh càng hoảng hốt. Mặt Trương Tân bị
sưng phù lên, tím ngắt, hai mắt thâm sì, mũi còn đang bị bịt bông.
“Dương Minh, bạn đã đến” Triệu Tư Tư quay đầu thấy là Dương Minh, vội vàng
nói: “Mau xem xem thế nào”
“Gì mà xem thế nào? Trương Tân làm sao vậy? Sao nó lại bị thương thế này?”
Dương Minh ngồi bên cạnh giường Trương Tân.
“Hừ, nói nhỏ một chút. Trương Tân vừa ngủ” Triệu Tư Tư nhỏ giọng nói: “Chính
là Lưu Triệu Quân hôm đó ăn cơm cùng chúng ta. Hắn tìm người trả thù chúng ta.
Theo Trương Tân nói, người tiếp theo hắn muốn tìm là bạn”
“Lưu Triệu Quân? Lưu Triệu Quân gì? Chính là thằng phó xã trưởng Tiệt quyền
đạo xã gì đó hả?’ Dương Minh hỏi.
“Chính là hắn. Nhưng làm sao bây giờ. Ngày đó rõ ràng là Vương Chí Đào gây
chuyện, sao lại đổ tội lên đầu chúng ta” Triệu Tư Tư tức giận nói.
“Trước không nói việc này, Trương Tân sao rồi? Không có vấn đề gì? Có cần phải
đến bệnh viện lớn không?” Dương Minh khoát tay, hắn bây giờ lo lắng nhất là
bệnh tình của Trương Tân.
“Bác sĩ đã xem qua chỉ là vết thương ngoài ra, có lẽ không sao” Triệu Tư Tư
nói: “Chẳng qua cũng phải nằm viện mấy ngày”
Dương Minh nghe xong thở dài một hơi, chỉ cần không bị thương đến gân cốt là
được. Bị thương ngoài da mặc dù đau, nhưng cũng nhanh bình phục nhất.
Phó xã trưởng Tiệt quyền đạo xã? Hôm nay người đưa thư khiêu chiến cho mình
không phải thằng xã trưởng Tiệt quyền đạo xã gì sao? Chẳng lẽ là nó? Bây giờ
xem ra rất có khả năng.
Mẹ nó, Trương Tân thành như vậy, mày không muốn sống sao? Suy nghĩ đầu tiên
hiện lên trong đầu Dương Minh lúc này chính là giết chết hắn một cách bí ẩn.
Nhưng ngay lúc lại lại không có khả năng như vậy. Đó là giết người, không phải
là đánh nhau bình thường. đến lúc đó cảnh sát nhất định sẽ tìm được và biết là
do mình làm.
Dương Minh thở dài, chẳng qua tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó thoát.
Trong lòng hắn đã phán Lưu Triệu Quân và thằng xã trưởng Tiệt quyền đạo xã bị
thương nặng.
“Mình và Mộng Nghiên ra ngoài mua đồ ăn, bạn ở đây với Trương Tân một lát nhé”
Triệu Tư Tư nói.
Dương Minh gật đầu.
Chờ Triệu Tư Tư và Trần Mộng Nghiên đi rồi, Dương Minh vỗ vào mông Trương Tân,
cười mắng: “Được rồi, đừng giả vờ nữa, người cũng đi rồi”
“Ai. Tao nói Lão Đại, mày có thể nhẹ tay một chút không” Trương Tân mở mắt,
nhếch miệng vuốt mông, oán giận nói: “Cái này cũng bị mày nhìn ra? Hắc hắc”
“Mày chỉ lừa được Triệu Tư Tư thôi. Vừa nhìn là biết mày không sao” Dương Minh
cười nói: “Xem ra, bị đánh cũng có giá trị đó”
<!–
Ủng hộ theo dõi kênh Fanpage để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện… <3 Các đạo hữu bấm vô link kênh : Top Truyện Tranh Chấm Net
–>
Bạn đang đọc truyện trên toptruyentranh.net , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!