NẾU TÔI GỬI TẶNG NGƯỜI MỘT CUỐN SÁCH - Chương 9
Chương 9
Editor: Lăng
Hóa ra là cô ấy.
Ninh Hi đứng bên kệ sách trong phòng khách, môi giới và chị họ đang tham quan căn nhà, nữ chủ nhà đứng sau bọn họ một đoạn, tính tình dễ chịu đi cùng.
Lương, Tân Hòa sao?
Tầm mắt Ninh Hi cách một lớp kính trong suốt, dừng lại trên tấm lưng đơn bạc của cô gái kia. Ngừng hai ba giây, khi vừa thu mắt lại thì cô gái ấy như có cảm giác nên khẽ nghiêng người, đưa mắt nhìn cô.
Trong mắt cô ấy hiện lên vẻ suy tư nhưng nhanh chóng nở một nụ cười lễ phép.
Nhân viên môi giới nhận được điện thoại nên đi ra ngoài nghe máy.
Ha Như Ý xem xét tổng thể căn nhà một cách cẩn thận, rất hài lòng. Trong lòng đã có quyết định như vẫn có chút tò mò, hỏi: “Cô Lương này, nhà này vẫn còn rất mới, cô cũng chỉ mới ở được có hai năm mà đã bán sớm đến vậy, có phải muốn bán căn này mua căn khác lớn hơn không?”
Lương Tân Hòa hơi khựng lại, chỉ cười cười: “Không phải.”
“Là do cách nơi làm việc quá xa nên muốn đổi đến gần hơn sao?”
“…… Cũng không phải.”
“Chà!” Hạ Như Ý trầm ngâm, lại nói: “Tôi đúng là rất thích nhà của cô, cũng không dối gạt cô, tôi mua nhà này là cho con trai tôi nó ở. Năm nay nó phải thi đại học, nơi này cách Học viện Mỹ thuật khá gần…..”
“Thằng bé muốn thi vào Học viện Mỹ thuật sao?”
“Ồ, đúng đúng đúng, không phải là cô cũng……”
Lương Tân Hòa cười, “Đúng vậy, tôi tốt nghiệp từ nơi đó.”
“Ôi chao, khéo quá! Nhưng mà người Tây Thành chúng ta cũng không thích thi đại học ở nơi khác, không phải ngay tại thành phố của chúng ta cũng có vài trường đại học rất tốt đó sao!”
Hạ Như Ý chỉ cảm thấy vô cùng hài lòng với căn nhà này, thiết kế rất có phong cách, giá cả cũng nằm trong dự toán của chị. Quan trọng nhất chính là chủ nhà còn tốt nghiệp tại Học viện Mỹ thuật, trùng hợp là trường con trai muốn thi vào!
Đây là một dấu hiệu tốt.
Hạ Như Ý đã có quyết định, lúc này mới nhớ là chị có dẫn theo cô em họ, nhìn mải mê quá, thiếu chút nữa là quên rồi.
Chị quay đầu hỏi Ninh Hi: “Tiểu Hi, em thấy sao?”
Ninh Hi nhẹ giọng nói: “À, khá ổn.”
“Vậy sao?” Gương mặt tươi cười của Hạ Như Ý càng thêm xán lạn, cuối cùng mới nhớ là vẫn chưa giới thiệu em họ, “À cô Lương này, đây là em họ tôi, Ninh Hi.”
Tầm mắt hai người va vào nhau vì câu nói này.
“Ừm, chào cô.” Trên mặt Lương Tân Hòa mang theo nụ cười lịch sự ấm áp.
“…… Xin chào.” Khóe môi Ninh Hi khẽ mấp máy, nói nhỏ.
Trông có vẻ là người hướng nội yên lặng, mang gọng kính vuông màu đen, nhìn trông rất nho nhã. Có lẽ còn có chút sợ xã hội, vừa vào nhà đã tìm một góc đứng, gần như chưa từng nhúc nhích.
Lương Tân Hòa gật đầu chào hỏi rồi quay mặt đi.
Lúc này môi giới đi vào: “Chị Như Ý xem xong chưa? Sắp có mấy người khác đến xem nhà đó.”
“Ồ, vậy sao?” Hạ Như Ý cười tủm tỉm, “Cô Lương, không thì hai bên thỏa thuận trước đi!”
……
Thỏa thuận miệng giữa hai bên hoàn thành, người môi giới rời đi soạn hợp đồng trước, khi xuống thang máy còn nhân tiện thuyết phục người đến xem nhà quay về.
Hạ Như Ý bắt chuyện với Lương Tân Hòa, liên tục hỏi vài câu về Học viện Mỹ Thuật, còn nói đến trạng thái ôn thi của con trai mình.
Ninh Hi hơi cau mày, có vài lần định mở miệng nói gì đó, nhưng lại thấy cô Lương này cũng không hề có dấu hiệu mất kiên nhẫn, ngược lại còn trả lời một cách nhẹ nhàng tinh tế.
Đúng rồi, nhà thiết kế nội thất mà, chắc cũng phải thường xuyên đối mặt với khách hàng nhỉ?
Tính tình thật sự rất dịu dàng và kiên nhẫn.
Hạ Như Ý cũng cảm nhận được, vậy nên càng thêm nhiệt tình. Kể cho cô ấy nghe thành tích thi liên thông mỹ thuật của con trai, còn lấy tranh con trai vẽ lưu trong điện thoại ra, lướt từng tấm một cho cô ấy xem.
Ninh Hi giơ tay ấn hai bên thái dương, nhìn chị ấy càng ngày càng lạ, mới phải nói: “Chị……”
Hạ Như Ý không nghe thấy ngay.
Ninh Hi hơi tăng âm lượng lên một chút, lại gọi chị ấy thêm một tiếng. Lương Tân Hòa nghe thấy trước, quay qua nhìn một cách tự nhiên, cách mắt kính, cảm giác đôi mắt đó yên ắng như sương mù.
Tầm mắt hai người thoáng va vào nhau, Ninh Hi cũng không dừng lại lâu, nhanh chóng dời đi, nói với chị họ mình: “Chị, chúng ta phải về thôi.”
Cuộc trò chuyện bị cắt ngang, Hạ Như Ý vỗ trán, lập tức hiểu ý: “Trời ạ, ngại quá, làm chậm trễ nhiều thời gian của cô quá. Chúng tôi đi trước, hẹn gặp lại lúc ký hợp đồng…..”
Lương Tân Hòa thầm thời phào nhẹ nhõm, mỉm cười: “Được.”
Cô đứng dậy tiễn hai chị em này, tầm mắt lại đặt lên người cô “em họ”. Cứ luôn cảm thấy nhìn quen quen nhưng lại không nhớ là đã gặp nhau ở đâu.
Bỗng nhiên, Hạ Như Ý đi phía trước xoay người lại, kéo suy nghĩ cô về.
“Khổ quá, tôi vẫn không nhịn được!” Đuôi mắt Hạ Như Ý đầy ý cười, “Cô Lương này, không dám giấu cô, tôi rất hài lòng về căn nhà này của cô, hơn nữa nguyên chủ còn là một quý cô ưu tú như vậy, có khi còn là đàn chị của con trai tôi, vận may này tốt đến mức tôi không dám tin!”
Cho nên?
Lương Tân Hòa chớp chớp mắt, chờ cô ấy nói tiếp, có dự cảm không hay cho lắm.
“À thì,…” Hạ Như Ý hạ thấp giọng, đến gần hơn “Vừa rồi cô Hòa cũng nói là không phải vì chuyển nhà lớn hơn nhưng cũng không phải vì công việc. Mà nhà này còn mới đến vậy, cô cũng tốn tâm huyết để thiết kế, thế thì sao lại bán gấp quá vậy?”
Lương Tân Hòa sững sờ.
Ninh Hi nhấp môi dưới, lồng ngực hơi phập phồng, khẽ than một tiếng khó phát hiện.
Hạ Như Ý cũng cảm thấy mình hỏi đột ngột quá, chị cười vài tiếng, tự mình làm dịu sự xấu hổ đang lan tỏa trong không khí “Trời ạ, xem tôi này, khổ quá,” Chị vỗ nhẹ lên mặt mình, “Không đâu, cô Hòa. Tôi đã xem qua nhiều căn nhà rồi, lần nào xem lòng tôi cũng…”
Chị ôm ngực, cau mày, liên tục thở ngắn than dài, giây tiếp theo lại nhìn khuôn mặt đang giãn ra của Lương Tân Hòa, vỗ tay một cái: “Chẳng ngờ hôm nay lại có tia sáng! Haha, chỉ là tôi có chút lo lắng, hy vọng cô có thể giải thích, haha…..”
Lương Tân Hòa cười cười, gật gật đầu, cụp mắt nhìn không khi vài giây, lại ngước mắt lên nói: “Cô không cần lo là vì những lý do xấu, ví dụ như hung trạch hay là những việc phạm pháp.”
Hạ Như Ý cười bồi vài tiếng, Ninh Hi tập trung lại.
Lương Tân Hòa hít một hơi, cô cũng muốn nhanh chóng bán nhà, người này cũng không hỏi chuyện quá phận, không có gì khó nói cả: “Trên thực tế, căn nhà này là tôi và bạn đời cùng bỏ tiền mua chung, nhưng cô ấy nɠɵạı ŧìиɦ nên chúng tôi chia tay. Cho nên tôi bán nhà, muốn phân chia rõ ràng tài sản chung của hai người…..”
“Hả?” Hạ Như Ý vô cùng kinh ngạc, kinh ngạc vì Lương Tân Hòa thẳng thắn đến vậy, cũng kinh ngạc vì lý do. Đối với phụ nữ đã kết hôn mà nói, hai chữ “nɠɵạı ŧìиɦ” là cách nhanh nhất có thể kích phát cảm xúc “cùng chung kẻ địch”. Hai hàng lông mày của chị gần như dựng lên, “Mẹ nó, thằng cha kia bị mù à? Khinh người quá đáng!”
*Chắc đa số các bạn cũng biết cấu trúc xưng hô bên Trung Quốc tương tự bên Anh Quốc, là chỉ có Wo – Ni, không đa dạng như bên mình. Đó là lý do vì sao Hòa gọi cô mà Ý gọi anh.
“Cái loại đàn ông nɠɵạı ŧìиɦ này thì phải cho gã tay trắng cút khỏi nhà mới phải! Cô còn chia tài sản với gã sao? Thế thì không phải quá lời cho gã à? Quả là khinh người!”
Khóe môi Lương Tân Hòa cố nặn ra một nụ cười, không biết nên trả lời làm sao, nhưng Hạ Như Ý đã có thể tự mình giải thích: “Ồ, ngại quá, hai người vẫn chưa kết hôn đúng không? Cho nên cũng không có biện pháp……”
Lương Tân Hòa: “Vậy giờ cô cũng đã biết lý do rồi, còn để ý nữa không?”
“Haizz, cái này thì có gì đâu, hơn nữa con tôi nó vẫn còn là một đứa con nít.” Hạ Như Ý xua xua tay, chị nhìn Lương Tân Hòa lộ ra vẻ thương tiếc và đồng cảm. Còn chưa hết, chị bước đến ôm một cái mạnh: “Cô phải kiên cường lên.”
Trong nháy mắt, Lương Tân Hòa và Ninh Hi đều không hẹn mà cùng cứng đơ người.
Đặc biệt là Lương Tân Hòa, cảm giác cơ mặt co giật, cô vô thức nhìn ngước mắt nhìn, trao đổi ánh mắt với Ninh Hi một cách chớp nhoáng.
Không có lời thoại, nhưng trong chưa đầy một giây đó, hai người như được bao bọc trong một lớp chân không trong suốt, hơi thở vừa hòa vào nhau thì đã lập tức hiểu được ánh mắt của đối phương.
Ninh Hi mở miệng trước, cũng phá lớp chân không đó: “Chị…… Đi thôi.”
Lương Tân Hòa chớp chớp mắt.
Thật ra Hạ Như Ý chỉ là dâng trào cảm xúc nên đột ngột bước đến ôm một cái thôi, nhanh chóng thả ra ngay, chỉ là vẫn nắm lấy tay Lương Tân Hòa: “Hay là vậy đi, cô Hòa này, tôi giới thiệu đối tượng cho cô nhé?”
Khuôn mặt Lương Tân Hòa đã sượng đến mức không thể giữ được bất cứ nụ cười nào.
Ninh Hi hít sâu một hơi, giơ tay kéo tay áo Hạ Như Ý lôi chị ấy đi: “Đi đi!”
“À à, được được.” Cuối cùng Hạ Như Ý cũng lấy lại tinh thần, xấu hổ cười cười
“Đi cẩn thận.” Lương Tân Hòa chờ hai người xoay người đi vài bước rồi mới đóng cửa lại.
Khe cửa ngày càng nhỏ, sườn mặt Ninh Hi lóe qua rồi biến mất.
Khe cửa càng ngày càng hẹp, sườn mặt Ninh Hi chợt lóe rồi biến mất.
Lương Tân Hòa ngẫm nghĩ quay về, vẫn cứ cảm giác cô em họ của người mua nhà này rất quen mắt, nhất định là đã gặp qua ở đâu đó rồi.
Nước da trắng hơn người thường, thậm chí có thể hơi nói là hơi nhợt nhạt.
Trông khá xinh đẹp, đặc biệt là góc nghiêng 45 độ vừa rồi còn đẹp hơn cả chính diện, từ góc độ đó có thể thấy đường hàng mi rất dài của cô ấy…..
Bỗng Lương Tân Hòa khẽ nhếch môi, nhỏ giọng “À” một tiếng.
Cô nhớ ra rồi, trước đó đã gặp qua ở bệnh viện! Không chỉ là một lần!
Ồ, là chuyện của hai tháng trước, hơn nữa khi đó tóc cô ấy rất dài, sắp dài đến eo rồi rồi, nhưng bây giờ đã cắt ngắn đến xương quai xanh.
Hóa ra là cô ấy.
Môi Lương Tân Hòa mím lại thành một nụ cười, Tây Thành nhỏ quá, thế mà có thể gặp nhau lần nữa?
Thật là có duyên.
Nhưng Lương Tân Hòa cũng không để nốt nhạc đệm nhỏ bé đó vào lòng.
Điện thoại trên bàn rung lên, cô bước qua đó, nhìn thấy người môi giới nhắn WeChat: “Chị Tân Hòa, chúc mừng chị nhé, thuận lời quá! Em sẽ nhanh chóng soạn xong hợp đồng, sau đó vấn đề nào cần thương lượng thì em sẽ gửi cho chị, chị cứ trả lời lại cho em là được.”
Còn đính kèm một icon mặt cười và trái tim.
“Được.”
Vậy là đã xong rồi đúng không.
Lương Tân Hòa dựa vào tường, nhìn mỗi nơi phòng khách, nói không nên lời.
Một lát sau, mới khẽ kêu một tiếng, buông tiếng thở dài trong không khí một giây, dừng lại trong khoảng không bất tận.
—–
Chị Ý là điển hình của người miệng rộng nhưng lòng lại không có ý xấu, haha, chất xúc tác cho cặp đôi của chúng ta. Tuy tác giả không nói gì nhưng tôi vote chị Hòa công nhé. Đảng Hoà công!!!