NẾU ÁNH TRĂNG CÓ THỂ QUAY LẠI - Chương 8
Buổi chiều thứ hai sau khi thi xong, về cơ bản thì bảng xếp hạng các khối đã có.
Điểm tối đa của ba môn toán lý hóa là 440 điểm, Vọng Thư đứng thứ nhất với 395 điểm, Lăng Việt thứ hai 389 điểm. Cậu vẫn bị điểm của ngữ văn kéo xuống, so với Vọng Thư đạt điểm tối đa thì thấp hơn 10 điểm, lại thấp hơn Vọng Thư thêm hai điểm ở câu hỏi nhỏ.
Việc nộp bài trước cũng không có ảnh hưởng gì đến bài làm. Môn toán hai người đều đạt điểm tối đa, tiếng anh Lăng Việt kéo lại 6 điểm.
Vọng Thư hơi tò mò Lăng Việt thấy thành tích như này thì sẽ như thế nào.
Có phải sẽ búng trán cô nữa không?
Hà Nguyệt biết cô đứng nhất thì rất vui vẻ, lại dặn dò Vọng Thư luyện nghe và đọc môn tiếng anh.
“Trường con có thời gian tổ chức thi đấu đông chưa, khi nào thì đi?”
“Sáng thứ bảy ạ.” Trường bọn họ sẽ bắt đầu nghỉ đông vào 5 giờ rưỡi chiều ngày mai nhưng sáng thứ bảy phải xuất phát đi Dương Châu.
“Thời gian gấp như vậy à…” Hà Nguyệt im lặng một lúc: “Lát nữa mẹ sẽ gọi điện thoại với ba con, tối ngày mai ba mẹ đón con về. Sẵn tiện đem chăn gối về nhà giặt, sau đó mẹ chuẩn bị đồ cho con mang đi.”
“Vâng ạ.”
Vọng Thư lớn như vậy nữa đây là lần đầu tiên cô rời ba mẹ để đi một nơi xa như vậy. Hà Nguyệt bắt đầu chuẩn bị cho cô rất nhiều thứ để đem đi.
Quần áo, đồ vệ sinh cá nhân, chứng minh thư, thẻ ngân hàng, một số loại thuốc cơ bản và tiền mặt, đều được sắp xếp ngăn nắp, căn bản không cần Vọng Thư phải chuẩn bị thứ gì.
Lúc Vọng Thư đến trường tập hợp, Hà Nguyệt lại gửi đến một tin nhắn:
【 Bên hông cặp con mẹ có để miếng dán say xe, còn có mấy trái quýt. Say xe thì con ngửi quả quýt thì có thể bớt đấy. 】
【 Khi đi thì nhắn tin wechat cho mẹ một tiếng 】
Cô vội vàng gửi một biểu tượng cảm xúc rồi chuyên tâm nghe thầy dạy toán Trần Triệu Xa dặn dò.
Lần thi mùa đông này của bọn họ phải đến đại học Dương Châu. Ở tại khách sạn ngoài trường, giáo sư còn gửi đến vài nghiên cứu sinh để phụ đạo học sinh giúp thầy cô, sẵn tiện giải quyết vấn đề khác.
Cho nên giáo viên ở trường sẽ không quản lý hết các bạn 24/24, Vọng Thư thân là lớp trưởng, cô và Lăng Việt sẽ xác nhận mọi người có đến lớp và về lại khách sạn hay chưa.
Chiếc xe buýt ồn ào và náo nhiệt, hiếm có khi nào mà xa nhà như vậy. Hai mươi học sinh cấp ba hưng phấn như học sinh tiểu học đi chơi xuân. Trần Triệu Xa vất vả lắm mới điểm danh xong, xác nhận ai cũng đến. Đưa cho Vọng Thư và Lăng Việt mỗi người một phần danh sách học sinh và phương thức liên lạc, đề phòng có chuyện không hay xảy ra.
Vọng Thư chịu không nổi mùi xe buýt và cả mùi của những chiếc ghê da, rất nặng nề. Khi xe vừa chuẩn bị đi, cô nhắn tin cho Hà Nguyệt, sau đó dán miếng dán say xe, nhắm mắt tựa lưng vào ghế rồi nghỉ ngơi.
Có thể là do lần này chuẩn bị tốt nên sau ba giờ thì Vọng Thư vẫn ổn.
Các bạn học đăng ký thủ tục xong xuôi, cô và Quý Ngâm Thu chờ thang máy đi lên lầu, đi đến cửa phòng mới phát hiện danh sách kết bạn của mình trong app chim cánh cụt* có thêm người, click mở mới thấy:
【 Chào cậu, mình là Lăng Việt.】
*App QQ
Cô thiếu chút nữa đã ném điện thoại đi rồi.
Quý Ngâm Thu lúc này đang mở cửa, xung quanh chẳng có ai nhưng Vọng Thư lại có tật giật mình, nhìn bốn phía xung quanh, rồi mới cúi đầu chấp nhận lời mời kết bạn của Lăng Việt.
Ảnh đại diện của cậu là một quả bóng nằm trên sân bóng rổ, giống như là tiện tay chọn bừa một bức ảnh vậy.
Vọng Thư lại trả lời trong hộp trò chuyện:
【 Chào cậu, mình là Vọng Thư.】
Cô đi theo Quý Ngâm Thu vào phòng, đặt vali rồi ngồi ở trên ghế, thoát ra app chim cánh cụt, click mở Weibo, thoát tới thoát lui, lại click mở QQ, ngồi thất thần chờ đợi.
Nhưng vẫn không có tin nhắn mới nào của Lăng Việt, vì vậy cô nhấp vào dòng thời gian của cậu.
Cậu rất ít đăng bài viết, chỉ có thấy duy nhất một bài đăng về trận chung kết bóng rổ của năm lớp 10.
Đứng trong một tấm hình mười mấy người, Vọng Thư liếc mắt một cái cũng đã nhìn thấy cậu.
Bởi vì cậu mặc một chiếc áo không tay và một chiếc quần thể thao cho nên lộ ra những đường cong cơ bản xinh đẹp của cánh tay và bắp chân. Cánh tay cậu toàn là mồ hôi, đứng dưới ánh nắng, cả người cậu như phát sáng, bao bọc bởi ánh sáng vàng rực rỡ.
Cậu ôm vai đồng đội, nhìn về phía máy ảnh rồi cười. Khoé mắt và đuôi lông mày tràn đầy sức sống, khoé miệng thì hơi cong lên, một nụ cười nhạt, cảm giác tràn đầy sự trẻ trung.
Vọng Thư lại nhớ đến mùa hè, mùa của những con ve sầu và những ly nước mát lạnh.
Cậu rất ít đăng bài nhưng bài viết này có đến 116 bình luận.
Đa số là những bình luận linh tinh của Lưu Bác Văn và bạn học của cậu, ồn ào bảo đội trưởng đội quán quân Lăng Việt mời ăn cơm, trong nhiều bình luận như vậy cũng có mấy nữ sinh bình luận “Chúc mừng đội trưởng Lăng đoạt giải quán quân.”
Vọng Thư nhìn qua những bình luận đi, không có ai thích.
“Vọng Thư, cậu vẫn cảm thấy khó chịu sao?” Quý Ngâm Thu đặt hành lý xuống đất, ngẩng đầu nhìn cô với vẻ mặt quan tâm.
“À, không có!” Cô đem điện thoại đặt lên bàn, nhìn thấy bên trên hành lý của Quý Ngâm Thu toàn là đồ ăn vặt, có chút buồn cười: “Cậu có phải đến chơi xuân đâu mà mang nhiều đồ ăn vặt vậy làm gì?”
“Theo ý của ông trời!” Quý Ngâm Thu vui vẻ đem đồ ăn vặt của mình đặt lên bàn: “Buổi tối ở khách sạn, ăn đồ ăn vặt, nói chuyện với trời là chuyện hạnh phúc nhất đó!”
“Bởi vì vali không đủ cho nên lúc mình dọn hành lý chỉ có thể nhìn đau bỏ mấy thứ mình thích ở nhà, mình cũng không đem theo chiếc khăn quàng cổ mình thích nhất luôn!”
“Được rồi, không có gì so sánh được với đồ ăn vặt của cậu.”
“Được rồi, hứ!”
Dọn xong đồ đạc, Vọng Thư mới cầm điện thoại nhắn tin đã đến nơi với gia đình, sau đó lại phát hiện Lăng Việt nhắn cho cô một tin nhắn:
【 Mình vừa ở trên xe nghĩ một chút, để tiện liên lạc với mọi người thì chúng ta nên tạo một nhóm chat, mời toàn bộ mọi người vào. Như vậy thì cũng tiện để thảo luận và chia sẻ tài liệu học tập, cậu thấy sao?】
Thì ra kết bạn với cô là vì lí do này.
Vọng Thư bực bội cắn ngón trỏ, nghĩ đến việc mình không suy nghĩ cẩn thận, trả lời với Lăng Việt:
【 Mình cũng cảm thấy khá tốt.】
Rất nhanh Lăng Việt đã mở một nhóm chat, mời toàn bộ mọi người vào, còn cho Vọng Thư làm người quản lý nữa.
Vọng Thư đã mời chín người trong trong lớp mình tham gia.
Ngay lúc mọi người đông đủ, Lăng Việt đã nói ra mục đích của nhóm chat này và cũng yêu cầu mọi người đổi nick name của mình.
Rất nhanh trong nhóm chat toàn làm biểu tượng cảm xúc bay loạn xạ, bọn họ nói chuyện rất vui vẻ.
Ngày hôm sau, Quý Ngâm Thu và Vọng Thư đến lớp học thì Lăng Việt và Từ Diệc Minh đã đến rồi. Trong lớp có ba dãy từ trái sang phải, bọn họ ngồi ở hàng thứ tư dãy bên trái. Vọng Thư chuẩn bị đi đến dãy của Lăng Việt.
“Vọng Thư, cậu muốn ngồi ở phía trước hay phía sau?”
“Ở đâu cũng được.”
Cô muốn ngồi kế bên Lăng Việt.
“Hay là chúng ta ngồi ở phía sau đi! Mình sợ ngồi đằng trước bị giáo viên mời trả lời câu hỏi lắm!”
“Được.”
Phía sau hàng thứ tư cũng được.
Đang suy nghĩ thì Từ Diệc Minh ngẩng đầu lên, nói: “À, Vọng Thư, Quý Ngâm Thu, các cậu đến rồi?”
“Chỗ mình còn hai chỗ, các cậu ngồi ở đây đi!”
Nhìn qua ánh mắt của Lăng Việt, Vọng Thư đột nhiên lúng túng.
Mình rất muốn ngồi bên cạnh cậu ấy!
Như vậy thì cánh tay chẳng phải rất gần nhau sao?
Rất kích thích đó!
Cô do dự nói: “Hay là hai bọn mình ngồi phía sau các cậu?”
Lăng Việt giơ tay vỗ vào chiếc ghế bên cạnh, ý bảo cô ngồi xuống: “Ngồi phía sau bọn mình các cậu có thể nhìn thấy được sao?”
Vọng Thư chậm rãi đi lên, nhỏ giọng nói: “Mắt của mình rất tốt.”
Từ Diệc Minh cười: “Mắt cậu tốt nhưng mà không nhìn qua vai của Lăng Việt được đâu. Lăng Việt cao như vậy mà cậu muốn bỏ qua bờ vai cậu ấy nhìn trực tiếp lên bảng à!”
Vai cậu ấy?
Đôi mắt Vọng Thư dừng lại trên bờ vai rộng lớn của Lăng Việt. Cảm thấy hơi ngại ngùng, cô ho khan vài tiếng rồi ngồi xuống bên cạnh Lăng Việt.
Cô ngồi thẳng lại, sau đó cẩn thận lấy trong cặp ra sách, vở và túi đựng bút đặt ngay ngắn trên bàn
Đem bút lông, bút bi, thước kẻ sắp xếp thẳng hàng trên bàn, giống như đang chuẩn bị một nghi lễ quan trọng gì đó.
Những ngày này thầy cô đều nói về những kiến thức cơ bản của cuộc thi, tạo cho mọi người một nền kiến thức vững chắc.
Nhưng mà với mất kiến thức đó thì bọn họ đã nắm kỹ trong lòng.
Nếu là ngày bình thường thì Vọng Thư sẽ ngồi ngây ngốc suy nghĩ mây bay nhưng hôm nay cô ngồi bên cạnh Lăng Việt, cô muốn mình có thể để lại một ấn tượng tốt là nghiêm túc nghe giảng, tôn trọng thầy cô nên nghe hết sức chăm chú. Còn dùng bút để đánh dấu những phần trọng điểm nữa.
Nhưng mà đến nửa tiết thì cô nghe thấy Từ Diệc Minh và Lăng Việt đang nhỏ giọng nói chuyện:
“Trời má, nhìn người bên kia quay bút như quay dế kìa.”
“Đâu?” Lăng Việt nghiêng đầu nhìn thoáng qua.
Vọng Thư theo bản năng nhìn qua theo, cậu ta rất lợi hại, cây bút ở trên bốn ngón tay cứ quay tới quay lui, nhìn rất lạ mắt, không thể dừng lại được.
“Cái đó không phải đơn giản lắm sao?” Lăng Việt cầm một cây bút đen trên bàn, học cậu bạn ngồi bàn trước, đem ngón trỏ và ngón giữa đung đưa một rồi lấy ngón giữa xoay nửa vòng tròn rôi đem ngón áp út đặt lên.
Cây bút sau đó như con ngựa hoang thoát cương, không giữ được được trên đầu ngón tay mà quăng ra ngoài, lăn đến vở của Vọng Thư, Vọng Thư theo bản thân cầm lấy.
Vọng Thư:……
Lăng Việt:……
Từ Diệc Minh cười chết: “Đơn giản?”
Lăng Việt im lặng nhận cây bút trong tay Vọng Thư. Lấy điện thoại ra, mở B trạm, tắt âm thanh rồi mở video. Đặt điện thoại dựa vào túi đựng bút, trong tay cầm một cây bút.
“Học bá nghiêm túc học tập rồi!”
Mấy động tác này của cậu rất thuần thục, như đã làm như vậy nhiều lần rồi.
Lúc này Vọng Thư mới phát hiện ra vở của cậu căn bản không mở ra nhưng lại lòi ra một góc giấy, hình như lúc nãy không nghe giảng.
Thì ra cậu ấy cũng không phải là một học sinh học bá đúng nghĩa.
Cô cảm thấy tờ giấy đó hình như có hơi quen mắt, giả vở nghiêng đầu qua cem video để nhìn thoáng qua.
Cứu mạng!
Đây không là bài văn cô viết vào cuối học kỳ sao? Tại sao cậu ấy lại in nó ra?
Lăng Việt đem cái này đến lần thi đấu đông này làm gì???