NẾU ÁNH TRĂNG CÓ THỂ QUAY LẠI - Chương 7
Thầy lịch sử nói chuyện quá nhẹ nhàng nên Vọng Thư cũng có chút buồn ngủ: “Hôm qua cậu không ngủ ngon sao?”
“Đúng vậy, hôm qua ở dưới phòng mình có thanh niên nào ngồi gào khóc với điện thoại, hình như là bị bạn gái đá.”
“Chính mình cũng muốn mở cửa sổ ra mắng anh ta.”
“Nhưng nghe anh ta khóc lóc kể lể ‘Em không mang cái gì đi, thứ gì cũng không mang? Em cũng không mang anh đi hu hu hu hu’ rất đáng thương nên mình mới không mắng.”
Vọng Thư bị chọc cười, lấy ra mấy viên kẹo rồi lột một viên bỏ vào miệng Quý Ngâm Thu, lại lột cho mình một viên khác. Khoang miệng tràn đầy cảm giác mát lạnh, xộc thẳng lên trán: “Kẹo bạc hà, ăn để tinh thần tỉnh táo. Một viên không đủ thì ăn thêm một viên nữa.”
“Chà, kẹo này đỉnh vậy!”
Vọng Thư đang nói thì cửa sổ sau lưng cô mở ra, một tờ giấy đưa đến trước mặt Vọng Thư: “Vọng Thư, đây là bài tập toán mà thầy Trần giao cho lớp cậu!”
Là giọng nói của Lăng Việt.
Kể từ lần trước, Lăng Việt đã bắt đầu gọi tên cô.
“Được rồi, cảm ơn cậu!” Vọng Thư lúc này còn khá thoải mái, nhìn tờ giấy đang cầm trước mặt, ngạc nhiên nói: “Mỗi, mỗi ngày?… Cái gì vậy trời? Tại sao thầy Trần lại viết chữ khó nhìn như vậy, hoa cả mắt!”
Lăng Việt:……
“Phốc ha ha ha ha ha ha!” Nam sinh bên cạnh cười ầm lên, vẫn là cậu nam sinh quen mắt mà không nhớ tên ấy
Cậu vỗ bả vai Lăng Việt: “Người anh em à, cậu phải đi rèn chữ cậu thôi!”
Vọng Thư sửng sốt, cả người choáng váng: “… Cậu viết sao?”
Rõ ràng lần trước chấm bài cho cô, hai chữ ‘Lăng Việt” của cậu ấy cũng không phải như thế này.
Không cẩn thận lại chọc quê cậu ấy trước mặt người khác, cô có hơi xấu hổ.
“Là cậu ta viết!” Cậu nam sinh cười đến chết: “Hôm qua, cô Viên lấy bài văn của cậu cho cả lớp xem, còn khen chữ cậu đẹp. Sau đó lại lấy bài văn của Lăng Việt, nói chữ cậu ấy đẹp như ba phần chữ cậu là được rồi.”
“Còn nói Lăng Việt đẹp trai như vậy nhưng mà chữ lại xấu đến chết mất, xem ra chữ giống như người là không đúng.”
Vài người bên cửa sổ đều cười rộ lên.
Vọng Thư nhìn rõ tờ giấy thì cũng muốn cười, khoé môi cong lên thì mới nhận ra chính mình là người bắt đầu mọi chuyện trước, vội vàng nói lại: “Nhưng mà cậu ấy viết tên của mình cũng rất đẹp.”
Cậu bạn không chút thương tiếc mà bổ thêm một đao: “Đó là vì cậu ta muốn vớt lại chút mặt mũi nên mới rèn đó!”
Sắc mặt Lăng Việt đen lại.
Vọng Thư cảm thấy cậu ấy lúc này không giống trong sự hiểu biết của mình —— Tuy rằng không quá hoàn hảo nhưng lại rất sinh động.
Cô cầm hai viên kẹo trên bàn đưa đến trước mặt cậu: “Mình xin lỗi, chắc là cậu viết hơi nhanh nên mới lộn xộn như vậy.”
“Mình cảm thấy chữ rất tròn trịa, nhìn rất dễ thương.”
Tiếng cười xung quanh càng lớn hơn nữa.
Lăng Việt mím môi, giống như rất muốn gõ một cái vào trận cô nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. Lấy viên kẹo, “Hừ” một tiếng rồi rời khỏi.
Quý Ngâm Thu cuời ra tiếng: “Mẹ nó, không cần ăn kẹo nữa, mình cười đến mất ngủ rồi!”
Vọng Thư nhìn tờ giấy. Thực sự không nghĩ đến, đối tượng mình thích thầm lại thành ra như thế này.
Cô chép bài tập lên bảng đen, còn tờ giấy thì kẹp vào vở của mình.
=
Rất nhanh thi cuối kỳ đã đến
Trước giờ thi ngữ văn, Vọng Thư dựa lưng vào ghế, thất thần ngồi trên ghế. Các bạn học xung quanh ai cũng cầm một ít tài liệu ngữ văn người lẩm bẩm, hy vọng có thể ra trúng phần mình đang ôn, kiếm một hai điểm.
Lúc này có một bóng người cao lớn bước vào cửa. Vọng Thư thản nhiên liếc mắt nhìn, theo phản xạ lập tức ngồi thẳng lại, hai tay đặt lên bàn.
Người bên cạnh thấy cô hơi khẩn trương, còn tưởng thầy giám thị đã đến. Cảnh giác nhìn xung quanh bục giảng một chút.
Là Lăng Việt.
Tay trái mang theo một chiếc hộp bút trong suốt, tay phải cần một chai nước. Cậu đứng trên bục giảng nhìn chỗ ngồi của mình, sau đó đi đến lối đi bên trái của Vọng Thư.
Cậu đi đến đây.
Vọng Thư cảm thấy có một cơn gió, nhẹ nhàng thổi vào mái tóc và hai bên tai của cô.
Lăng Việt ngồi ở bên tay trái của cô.
Chân cậu ấy rất dài, cố gắng nhét vào khoảng trống dưới hộc bàn, không thể duỗi thẳng chân mà chỉ có thể nghiêng một bên.
Ngón tay thon dài nắm lấy nắp chai nước, xương ngón tay hơi dùng sức một chút, mở nắp ra rồi uống một ngụm nước.
Xương hàm nối với xương cổ. Bởi vì động tác hơi ngửa đầu mà yết hầu nhô lên nhấp xuống liên tục.
!!!
Bên tai Vọng Thư tự động nhớ đến tiếng hét của Quý Ngâm Thu khi nam chính làm gì đó “A a a a a a a a a a!” Tiếng hét điên cuồng, cô cảm thấy đau là tâm lý tốt nhất để suy nghĩ của cô.
Hình như cảm nhận được có ai đó đang nhìn mình, người đang uống nước quay đầu lại nhìn.
Bốn mắt nhìn nhau.
Vẻ mặt Vọng Thư dường như ngây ra.
Như là một hòn đá chìm vào biển sâu, nhìn lầm cậu ấy thành giáo viên cũng đã ném đi xa, thời gian cứ như dừng lại ở ba giây đồng hồ đó.
“Vọng Thư, cậu cũng thi ở phòng này à?”
Câu hỏi này cứ như kéo cô lên từ mặt nước, cô hít một hơi sâu rồi bắt buộc chính mình phải nói chuyện như bình thường: “Ừm, đúng vậy!”
Ánh mắt Lăng Việt lướt qua bàn học của cô: “Quả nhiên là học bá, trước khi thi cậu cũng không mang tài liệu đến ôn tập!”
“Cậu không phải cũng không mang sao?”
“Ngữ văn mình không tốt lắm, chữ cũng khó coi.” Lăng Việt nói thẳng.
“….” Không nghĩ đến cậu ấy lại thù dai như vậy. Vọng Thư cũng muốn để lại ấn tượng tốt với cậu ấy, chủ động yếu thế: “…. Tiếng anh của mình cũng không tốt lắm.”
Lăng Việt không trả lời, nhìn kỹ Vọng Thư. Đôi mắt một mí che khuyết đồng tử, nhìn rất sắc bén.
Sau đó cậu ấy quay đầu lại, uống một ngụm nước nữa.
Vọng Thư và Lăng Việt là những học sinh đứng đầu trong ba tháng nhập học. Họ không có vấn đề gì trong các môn học khác nhưng văn của Lăng Việt hơi kém một tí, tiếng anh của Vọng Thư cũng không phải đứng đầu.
Hai người không cạnh tranh với nhau về thành tích. Những lần nói chuyện hiếm hoi trong ngày thường cũng rất thân thiện. Nhưng không ngờ sau hai câu đối thoại, liền dùng ra một chút mùi vị đối chọi gay gắt.
Vọng Thư vừa rồi còn đang ngắm nhìn nhan sắc của cậu mà bây giờ không ngờ sự việc đã đến bước này, trong lòng hơi bối rối.
Buổi thi ngữ văn rất nhanh đã bắt đầu rồi, cô ổn định tinh thần không cho chuyện vừa rồi ảnh hưởng đến mình. Nhưng lúc làm bài thi toán vào buổi chiều, cô đang chuẩn bị làm mặt sau thì nghe thấy một tiếng ‘Xôn xao’ rất lớn, mấy bạn học xung quanh đều đang rất căng thẳng: “Trời ạ, ai mà làm nhanh vậy?”
Cô theo bản năng mà nghiêng đầu nhìn qua, thấy Lăng Việt thản nhiên liếc đến.
Vọng Thư:?
Cô lại nhớ đến cuộc nói chuyện lúc thi ngữ văn buổi sáng.
Tại sao Lăng Việt lại bày ra bộ dáng muốn thi battle với cô như vậy?
Chẳng lẽ cô và Lăng Việt thích hợp đi con đường vì yêu sinh hận, thực lực ngang nhau nên phải một mất một còn sao?
Vì vậy, cô đuổi theo tốc độ của Lăng Việt, đẩy nhanh quá trình làm bài của mình.
Còn một tiếng nữa là hết giờ, hai người đồng thời dừng bút, bắt đầu kiểm tra.
Còn nửa tiếng nữa là có thể nộp bài thi.
Học sinh trường số một Giang Thành đều im lặng chờ đợi bài thi kết thúc, chưa có một trường hợp nộp bài sớm nào.
Vọng Thư nhìn thấy Lăng Việt bên cạnh đang thu dọn bút viết, cô cũng bắt đầu thu dọn.
Sau đó Lăng Việt đứng lên, đi nộp bài thi.
Vọng Thư nghe thấy nam sinh ngồi phía trước mình ngạc hô lên ‘Trời má’, sau đó tay cô bỏ bút vào càng nhanh hơn.
Cô có chút do dự nhìn bóng lưng Lăng Việt.
Nhưng mà bài thi đã kiểm tra hai lần, lần này đạt điểm tuyệt đối cũng không thành vấn đề.
Vì vậy cô đứng lên nộp bài, nghe hết giọng nói hâm mộ của người khác, ra khỏi phòng học.
Cô đi theo Lăng Việt đến góc cầu thang, hai người mới nhớ ra là tất cả phòng học đều được lấy làm phòng thi. Bao gồm cả lớp thực nghiệm một, hai. Bây giờ hai người không có chỗ nào để đi rồi.
Hai người ở trong góc cầu thang im lặng trong chốc lát, thật sự có chút chán. Vọng Thư hỏi Lăng Việt đang đứng bên cạnh đút túi quần, vẻ mặt chán nản: “Tại sao cậu lại nộp bài thi sớm vậy?”
Lăng Việt: “Cậu không biết sao?”
“À? Mình phai biết sao?” Vọng Thư bị cậu ấy hỏi như vậy trong lòng có chút khẩn trương.
Thấy cô đang suy nghĩ lung tung, Lăng Việt đột nhiên mỉm cười, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng búng vào trán cô.
Cậu cười rộ lên, mặt mày thả lỏng, giống như là mặt trời sau tuyết mùa đông, sạch sẽ lại nhẹ nhàng, trên khuôn mặt tràn đầy sự ấm áp, làm người khác có thể tha thứ hết những chuyện xấu của cậu —— Đương nhiên là bao gồm cả việc cậu búng trán cô.
Vọng Thư hơi ngửa đầu ra sau, mờ mịt che trán mình lại, ngơ ngẩn mà nhìn cậu.
Cô cảm thấy quan hệ của mình và cậu hình như đã tiến lên thêm một bước nữa, đột nhiên lá gan lại lớn thêm, than thở: “Cậu thật ấu trĩ, mình không cố ý nói chữ cậu xấu đâu!”
“Cậu còn nói!” Lăng Việt lại làm ra bộ dáng muốn búng cô.
Vọng Thư vội vàng trốn ra sau.
Người đối diện không đuổi theo, cậu ấy đem túi đựng bút kẹp vào khuỷu tay, hai tay đút túi quần rồi đi xuống cầu thang, dáng đi có vẻ hơi xiêu vẹo: “Đói bụng, mình đi xuống căn tin mua một ít đồ ăn vặt.”
Vọng Thư cảm thấy luyến tiếc khi phải tách cậu ra, mặt dày đi với cậu: “Cậu đói bụng nên mới ra sớm?”
“Cậu tại sao lại ra sớm vậy?”
Vọng Thư không nói nên lời.
Hai người đến căn tin, Vọng Thư không muốn ăn gì, cứ ngồi ngây ngốc ở bàn ghế.
Lăng Việt đi từ căn tin ra, còn mua gió cô một lon Sprite, không lạnh.
“Cảm ơn nha.” Nghĩ đến lon nước thay cho lời xin lỗi lần trước, Vọng Thư nhìn cậu hai lần rồi mới lấy hết can đảm hỏi: “Tại sao cậu biết mình thích uống Sprite vậy?”
“Từ Diệc Minh nói.”
“…À” Vọng Thư hơi thất vọng, hóa ra là có người nói cho cậu.
Cô không nhớ Từ Diệc Minh là ai nhưng cũng không hỏi Lăng Việt, lại hỏi tiếp: “Vậy tại sao bây giờ cậu không mua loại lạnh cho mình?”
“Mùa đông uống lạnh làm gì?”
“Hôm trước mình uống lạnh nên đau dạ dày, làm bài không tốt, bỏ hết một nửa bài thi.”
“Không sao đâu!” Vọng Thư lại vui vẻ trở lại.
Lăng Việt mua cho cô loại lạnh là do có người nói cho thích uống nhưng đưa cho cô Sprite không lạnh là quan tâm sức khỏe của cô, giúp cô thay đổi thói quen.
Mặc dù có thể từ nhỏ Lăng Việt đã có cách giáo dục tốt nên có thể đã thành thói quen, đối với ai cũng giống nhau.
Nhưng mà cô vẫn rất vui vẻ.
Lăng Việt không có hành động nào trong mấy bài thi còn lại.
Mãi cho đến lúc thi xong, Vọng Thư mới nhớ ra cái cậu bạn tên là Từ Diệc Minh kia, cô trộm hỏi Quý Ngâm Thu: “Cậu biết Từ Diệc Minh là ai không?”
Vẻ mặt của Quý Ngâm Thu đầy dấu chấm hỏi: “Cậu không biết sao???”
“Cậu ta là người chuyên chọc tức học bá Lăng Việt đó, quan hệ với Lăng Việt cũng rất tốt!”
“Lần trước nói chữ Lăng Việt xấu cũng là cậu ta!”
“Không phải cậu gặp cậu ấy nhiều lần rồi sao?”
Đúng thật là gặp qua rất nhiều lần, cậu ta chơi bóng rổ với Lăng Việt vào buổi tối, cùng nhau làm các bài tập buổi sáng, cùng nhau ăn cơm tối với Lăng Việt.
Nhưng mà Vọng Thư luôn để ý đến Lăng Việt, cô cũng không nhớ đến cậu ta tên gì.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Từ Diệc Minh: Vẫn là tôi thảm nhất, trong lòng của người đang yêu, tôi chỉ xứng đáng làm phông nền, không thể khiến người khác nhớ tên.
—
Tái bút: Không có chuyện tay ba.