NẾU ÁNH TRĂNG CÓ THỂ QUAY LẠI - Chương 4
Từ lúc chuyện của đài phát thanh bị phụ huynh báo cho hiệu trưởng thì bầu không khí của trường học trở nên rất căng thẳng. Thầy cô đã đi họp mấy lần rồi, không ngờ bây giờ lại mời cả phụ huynh đến.
Phản ứng đầu tiên của Vọng Thư là nhíu mày: “Mời phụ huynh lên cũng không phải không tốt.”
“Nhưng mà cũng không cần thiết nha!” Quý Ngâm Thu bị cay đến khè cả lưỡi: “Nếu ba mẹ của mình đến thì cũng bênh vực mình thôi.”
Vọng Thư không ngờ mình lại nghĩ như vậy, ngạc nhiên trong chốc lát.
Trong lòng vẫn đang lo lắng Lăng Việt có xảy ra chuyện gì không: “Mấy giáo viên phụ trách câu lạc bộ phát thanh mấy ngày nay nói năng rất cẩn thận, không dám phát biểu ý kiến gì cả, chuyện đóng cửa đài phát thanh là chắc chắn rồi.”
Quý Ngâm Thu thở dài, ngay cả đồ ăn vặt cũng không muốn ăn: “Nhưng mà bọn họ cũng thật khó chịu. Nếu còn muốn đi học thì phải nhìn sắc mặt của người khác rồi.”
“Nhưng mà cũng không còn cách nào khác, nghe nói truyền đến tai sở giáo dục rồi!”
“Ai còn dám chống nếu sở vào chứ.”
Phòng hiệu trưởng, phụ huynh học sinh liên tục rời đi, Viên Thịnh Dung ở lại cuối cùng, trong tay còn cầm tài liệu.
“Cô Viên, có chuyện gì vậy?” Thầy hiệu trưởng Phan chuẩn bị giải quyết vấn đề trước mặt thì nhìn thấy bà ta chưa đi ra ngoài.
“Làm người quản lý của câu lạc bộ phát thanh, tôi thành thật xin lỗi.” Mặc dù là nói xin lỗi nhưng trên mặt của Viên Thịnh Dung vẫn có nụ cười ngâm ngâm, hoàn toàn không có cảm giác xin lỗi.
“Cô còn không biết xấu hổ?” Hiệu trưởng Phan trừng mắt liếc nhìn bà ấy một cái: “Nhiều năm qua cô quản lý đài phát thanh như thế nào? Vẫn luôn để cho bọn học sinh muốn làm gì thì làm.”
“Bây giờ chuyện đã thành ra như thế này rồi mà cô còn vui vẻ?”
“Chuyện này cũng là do con của bọn họ.” Viên Thịnh Dung dừng một chút, sửa lại lời nói: “Cái này cũng không sai.”
“Tuổi dậy thì của học sinh thích thầm nhau không phải bình thường sao? Mấy chuyện bày thì không ngăn cản mới là tốt nhất, lui một vạn bước đi.”
Hiệu trưởng Phan nhíu mày: “Chuyện này đã đến tai sở giáo dục rồi. Ngày hôm qua còn có người gọi cho tôi hỏi thăm tình hình, tôi cũng không muốn chuyện này đồn lên mạng.”
“Mấy chuyện yêu thầm này đến tai sở thì rất nhạy cảm.”
“Nhưng mà thầy Phan.” Viên Thịnh Dung đổi cách xưng hô, trên mặt bà ấy tràn đầy nghiêm túc.
Phan Nãi Thành là đàn anh cấp ba và cố vấn của bà trong việc giảng dạy, người này ảnh hưởng rất lớn đến bà. Bà vẫn luôn kính trọng người thầy thông thái và hiểu lý lẽ này.
Mặc dù từ cấp ba đến bây giờ bà vẫn luôn đem tới phiền phức cho ông.
“Theo quy định của trường học, chỉ có làm trái nội quy hoặc vi phạm quy định gì đó rất nghiêm trọng mới có thể giải tán câu lạc bộ.”
“Nếu thầy khăng khăng muốn làm vậy thì bọn nhỏ phụ trách câu lạc bộ làm sao chịu nổi? Hơn nữa cũng làm luyên lụy đến Lăng Việt.”
“Việc này ảnh hưởng quá lớn đến bọn nhỏ.”
Hiệu trưởng Phan nhìn chằm chằm bà một lúc, vẻ mặt nghiêm túc của bà dần dần biến mất. Ông vẫn luôn thích nhìn học sinh của mình, từ trong ngăn kéo lấy ra một bản báo cáo đã có con dấu của hiệu trưởng: “Tôi không suy nghĩ đến chuyện đó sao? Báo cáo sớm đã viết xong.”
“Nếu không cô đến xem một chút?”
Viên Thịnh Dung thả lỏng: “Chuyện đó không cần, thấy viết văn còn tốt hơn tôi.”
Bà đem tài liệu trong tay đưa cho ông: “Đây là bài văn do học sinh ưu tú ba lớp viết rồi chọn ra để cho ‘Ngày Đọc Sách’, thầy xem xem!”
Thầy hiệu trưởng nhận tàu liệu rồi nhìn vào, đột nhiên cười một chút: “Vọng Thư này…”
Viên Thịnh Dung sớm đã hiểu rõ nhưng vẫn giả vờ không biết: “Vọng Thư làm sao vậy? Con bé viết văn rất tốt, lúc trước thầy con khen con bé, nói tương lai rất tốt.”
Thầy hiệu trưởng liếc nhìn bà ấy một cái nhưng không nói gì. Sau đó lại đọc hết toàn bộ bài văn, rồi cầm lấy cây bút viết chữ gì đó nên cạnh tên của Vọng Thư.
“Nếu vừa rồi tôi đồng ý giải tán đài phát thanh thì bài văn của Vọng Thư này sẽ không đưa cho tôi đọc?”
“Hừ, dám giở trò với thầy của mình…”
Viên Thịnh Dung chỉ cười mà không nói gì.
“Fu**! Vọng Thư thật tài giỏi!!!”
Giờ nghỉ trưa, sân trường đang yên tĩnh bỗng dưng có một giọng nói vang lên.
Không bao lâu sau, bảng tin thông báo của trường có rất nhiều người tập trung. Duỗi cổ đọc tên những bài văn đạt được điểm xuất sắc.
《 Quản lý quốc gia dễ như nấu ăn 》——Suy nghĩ sau khi đọc báo hằng ngày《 Cấm học sinh có hành vi không bảo vệ môi trường trong trường học 》. Lưu Bác Văn cầm điện thoại, đọc to trong lớp.
“Vấn đề bảo vệ môi trường không thể là vấn đề không thể dừng lại được.”
“Những xí nghiệp gây ô nhiễm môi trường không đóng cửa.”
“Không nên dùng than đá, không nên bắt buộc mọi người…”
“Fu**, đây không phải bảo trường học chúng ta nhất định không được dừng phát thanh sao!”
“Đúng vậy, giống như Vọng Thư đã viết trong bài văn về bảo về môi trường vậy. Phát thanh bị giải tán còn chưa chứng minh được nó có vi phạm quy định hay không thì trước sau gì cũng phải giải tán. Nếu lùi một vạn bước thì chúng ta chỉ cần không đồng ý, bảo là đây là động lực giúp chúng ta học tập, nhà trường cũng không thể cấm học sinh được.”
“Hay quá, cách hay ghê!”
“Thầy hiệu trưởng chắc cũng nhìn ra ý nghĩa của nó, thầy còn viết thêm: Châm biếm thời sự vì không nêu ra được cách khắc phục. Cho nên, đài phát thanh của chúng ta được cứu rồi sao?”
“Dám ở trước mặt thầy hiệu trưởng chơi trò đoán chữ!” Lưu Bác Văn giơ ngón cái trước mặt Vọng Thư: “Vọng Thư, cậu thật can đảm!”
Một nữ sinh che miệng nói nhỏ: “Đột nhiên cảm thấy Vọng Thư rất ngầu nha…”
Vọng Thư ngồi chỗ của mình, dựa lưng vào tường. Nhìn mọi thứ xung quanh rất hờ hững.
Cô vẫn luôn là con nhà người ta trong mắt người khác, làn da trắng, khuôn mặt ưa nhìn, đường nét mềm mại nhưng không thích cười đùa hơn nữa thành tích học tập lại rất tốt. Ở trong mắt người lớn vừa ngoan ngoãn vừa nghe lời.
Nhưng đôi mắt hai mí của cô đôi lúc lại lo ra vẻ bướng bỉnh không nghe lời, hơn nữa tính cách cô trầm ổn, có chút hướng nội. Từ nhỏ đã không giống mấy đứa nhỏ trêu chọc mèo để tìm niềm vui.
Vì vậy, những người đó đều cảm thấy cô rất dũng cảm, bởi vì học không dám làm những chuyện như vậy.
Tiết Trình nhìn Vọng Thư hai lần, đột nhiên ngượng ngùng kéo Lưu Bác Văn qua: “Vọng Thư ngày bình thường dễ nói chuyện lắm sao?”
“Cậu ấy khá tốt, làm sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy nữ thần ở trên cao lại chạy đến đứng trên một chiến tuyến với chúng ta, cùng phất cờ hò reo.”
“Gì mà phất cờ hò reo, cậu ấy chính là——” Lưu Bác Văn cầm lấy cây bút trên bàn, viết hai câu.
“Lấy bút làm kiếm, lấy mực làm khiên!”
“Giết người không thấy máu, ngàn dặm không lưu hành!”
Quý Ngâm Thu thích thú cười vì mấy câu nói khoa trương của cậu ta, Vọng Thư ngồi phía trước không nghe nổi nữa: “Văn chương cậu tốt như vậy tại sao kiểm tra văn vậy chỉ có 42 điểm?”
Lưu Bác Văn che mặt đau đớn, giả vờ chết.
Nghỉ giữa giờ buổi chiều, xung quanh Vọng Thư rất ồn ào, cũng có rất nhiều người chạy đến của sổ, muốn nhìn xem Vọng Thư là như thế nào.
Nhưng mà Vọng Thư lại kéo tấm rèm cửa sổ lại, mọi người đều biết tính cách của cô ấy.
——Đáng yêu nhưng lại khó trêu chọc.
Buổi tối, Vọng Thư tắm rửa xong ngồi trước bàn học ký túc xá viết văn, xoã mái tóc dài ra sau lưng, còn hơi ẩm ướt.
Đột nhiên chiếc điện thoại ở trong góc bàn vang lên, Vọng Thư liếc mắt nhìn thời gian, sau đó lại liếc nhìn chiếc màn hình vẫn đang sáng. Cô thản nhìn lấy ra một cuốn sách, chờ điện thoại sắp tắt cô mới nhận.
Mười giờ mười tám phút, cuộc gọi video này cũng không phải thói quen của mẹ cô.
Ngày nào bà ấy cũng tính toán thời gian gọi cho cô sau khi kết thúc buổi tỷ tự học buổi tối.
Như vậy Vọng Thư không nhận điện thoại lúc đang tắm, cũng không bị làm phiền lúc đang làm bài tập.
“Mẹ.”
“Vọng Thư, con đang làm gì vậy?”
“Làm mấy đề thi thử ạ.”
“Bài tập của cấp ba với các việc khác cũng rất quan trọng, con có theo kịp việc học không?”
“Theo kịp ạ.”
“Đúng rồi, chủ nhật tuần này con về nhà sao? Thời tiết trở lạnh rồi, con nhớ mang theo quần áo ấm với chăn.”
“Được ạ.”
……
Lại phải về nhà.
Vọng Thư thở dài, thuận tay nhấn vào giao diện Alipay, kiểm tra xem có ai gửi tiền đến không.
Quý Ngâm Thu nghe được chuyện này, thứ bảy liền mang theo một ít đồ ngọt, nhiệt tình bảo Vọng Thư mang về chia sẻ cho ba mẹ.
Vọng Thư do dự một lát nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy.
Buổi tối, mẹ cô—Hà Nguyệt đón cô ở nhà ga trở về, trong phòng có mùi thơm êm dịu, Hà Nguyệt đặt chìa khoá trên tủ ở huyền quan, rồi đi vào phòng bếp: “Hôm nay mẹ nhờ người từ quê mang gà lên, đã hầm ba tiếng rồi, thơm lắm, mẹ còn cho thêm cả tùng nhung và câu kỷ tử đấy.”
“Con uống đi, đồ ăn trong trường học chắc chắn không ngon bằng ở nhà.”
Bà nấu cơm đã gần hai mươi năm rồi, cơ bản đều rất ngon.
Canh gà lần này đậm vị nhưng hơi mặn, ăn cũng rất ngon.
Trong lúc Vọng Thư uống canh, bà liền ngồi bên cạnh hỏi tình hình trong trường, thi thoảng thì kể chuyện trong nhà.
Vọng Thư ngẩng đầu lên hỏi: “Ba đi đâu rồi ạ?”
“Đi qua nhà bạn chơi bài rồi, ông ấy còn có thể đi đâu?” Nói xong bà lấy điện thoại ra gọi: “…Này, đã mười giờ rồi mà chưa về, đang làm gì vậy?”
Đầu bên kia điện thoại lại giả vờ câm điếc: “Hả?”
“Mỗi ngày anh đều đi ra ngoài chơi, trong mắt anh có còn cái nhà này không? Em không thể tin anh có thể làm ra chuyện gì lớn mà.”
“Được rồi được rồi, về ngay.”
……
Đoạn đối thoại quen thuộc lại vang lên, Vọng Thư chỉ im lặng ngồi uống canh, cảm giác chán nản trong lòng cô như thủy triều, cứ cuồn cuộn trào dâng
Cô uống xong canh thì đứng dậy, đem canh gà cất vào tủ lạnh, rửa chén đũa rồi lấy quần áo đi tắm.
Sau khi tắm xong liền thấy mẹ cô mặt mày nghiêm túc ngồi ở phòng khách trong sô pha, trước mặt là ba hộp bánh kem nhỏ: “Mấy cái này là ai đưa cho con?”
Vọng Thư cau mày lại: “Tại sao mẹ lại tùy tiện lục cặp của con?”
“Thái độ của con là có ý gì?”
“Đây là bánh của con trai tặng con sao?”
Vọng Thư nắm chặt khăn tắm, xương ngón tay trắng bệch: “Là mẹ của Quý Ngâm Thu làm, cậu ấy bảo con mang về một ít để cả nhà cũng nhau ăn.”
“Vậy thì con phải nói sớm chứ, sắc mặt như vậy là có ý gì.” Vẻ mặt của Hà Nguyệt đã bình tĩnh lại: “Mẹ chỉ muốn đem cặp giúp con vào phòng ngủ thôi, nhưng mà thấy cặp hơi phồng lên nên mẹ mới mở ra xem.”
“Con ăn đi, con thích ăn cái này, mẹ không ăn đâu.”
Vọng Thư một mặt cảm thấy chính mình không thể nói nặng lời với ba mẹ, một mặt lại ghét bỏ hành động này của mẹ mình.
Cô kiềm chế sự không thoải mái trong lòng, nói rất chậm: “Sau này mẹ đừng tùy tiện động vào cặp của con nữa.”
“Được được, sau này không nhìn nữa.”
“Con còn nhỏ mà riêng tư với không riêng tư. Mẹ là mẹ con chứ không phải là ai, con đề phòng mẹ như vậy làm cái gì?”
Vọng Thư cảm thấy phản cảm mà cau mày lại.
Những việc này đã xảy ra rất nhiều lần, lúc Hà Nguyệt lau dọn phòng cô đều mở ngăn kéo xem tài liệu của cô, còn vứt đi những thứ mà bà ấy cảm thấy vô dụng.
Những món quà của bạn học tặng đều bị vứt đi như vậy. Cũng bởi vì chuyện này mà Vọng Thư lần đầu tiên cãi nhau với bà ấy, còn có mấy ngày chiến tranh lạnh.
Sau này bà ấy cảm thấy cách mình giải quyết vấn đề không đúng nên mỗi ngày sau khi tan làm đều mua đồ về nấu ăn cho cô. Bà ấy tan làm đã rất mệt, còn phải nấu ăn cho cô nên cô có chút thông cảm cho bà ấy.
Mẹ cô chỉ là không có nhận thức được là nên tôn trọng quyền riêng tư của con cái, bởi vì bà ấy cũng chưa từng tiếp xúc với quan niệm này.
Vì vậy, Vọng Thư nói với bà ấy trên WeChat, phải nhận ra sự cần thiết của việc tôn trọng quyền riêng tư của con cái.
Hà Nguyệt lúc nào bà ấy cũng nói: Được, sau này mẹ sẽ không như vậy nữa.
Nhưng bà ấy vẫn làm như vậy.
Nhớ lại lúc ấy, trong lòng Vọng Thư cảm thấy ngột ngạt không chịu được, cô đứng dậy lấy cặp rồi đi về phòng mình.
Phía sau truyền đến một câu nói: “Bài văn của con là sao vậy? Mẹ thấy phụ huynh đang ở trong diễn đàn bàn tán hết cả lên.”
Rốt cuộc thì nó cũng đến.
Cô biết, đột nhiên bảo cô về nhà, kiểm tra cặp, đều là vì chuyện này.
Ngược lại trong lòng Vọng Thư cảm thấy rất vui sướng.