NÀNG DÂU CỰC PHẨM - Chương 311: Sao em nỡ lòng nào bán anh chứ?
- Trang chủ
- Truyện tranh
- NÀNG DÂU CỰC PHẨM
- Chương 311: Sao em nỡ lòng nào bán anh chứ?
Cũng chịu thôi, thần thái của người này quá cứng, ngay cả đồ mặc ở nhà cũng chẳng che giấu được.
“Phiền cô gói cả bộ đồ này lại.” Đàm Hi nói một câu làm cho người phục vụ hớn hở ra mặt, tháng này coi như có thêm tiền hoa hồng rồi…
“Cô à, đây là khăn mà cô muốn.”
Đàm Hi cầm lấy, cảm xúc thật mềm mại, “Chất liệu bằng gì thế?”
“Lông dê thuần đấy ạ! Nên lúc giặt cũng phải đặc biệt chú ý…”
Đàm Hi nhón chân, Lục Chinh hiểu ý cúi đầu xuống.
“Đẹp thật đấy.” Cô gật đầu, trong mắt tràn ngập sự hài lòng.
Người đàn ông lạnh mặt nhưng trong mắt lại đầy sự dịu dàng, khóe môi cũng không nhịn được hơi nhích lên, sự sắc bén dần mềm mại khiến cho người phục vụ đứng bên cạnh nhìn mà mắt cũng nổi đầy trái tim.
Nói thật, lúc người này vào cửa hàng, cô ta căn bản không dám ngẩng đầu lên nhìn, khí tràng quá khủng khiếp, rất dễ bị ngộ thương. Nhưng giờ thì lại khác, ý cười nhẹ nhàng làm anh nhiễm thêm mấy phần trần tục, tựa như con báo đen hung mãnh đang chơi đùa lăn lộn trong ổ của mình, nằm sấp bên cạnh bạn đời của nó, liếm láp móng vuốt sắc bén, cực kỳ hiền lành.
“Khăn quàng cổ này rất phù hợp với khí chất của ngài đây, phu nhân rất có mắt nhìn đấy ạ!”
Đàm Hi ngẩn ra. Lục Chinh mỉm cười, “Lấy nó đi, gói lại.”
“Vâng!” Người phục vụ vui vẻ đi xuất hóa đơn, phải biết rằng, phần trăm hoa hồng bán cái khăn quàng cổ này còn cao hơn những món đồ khác ở trong tiệm, dù sao cứ nhìn giá cả của nó thì biết.
“Xin hỏi hai vị dùng tiền mặt hay dùng thẻ ạ?”
Đàm Hi: “Quẹt thẻ.” Sau đó, đưa thẻ của mình qua.
Nhân viên thu ngân hơi ngây người, tò mò đánh giá đôi tình nhân khí chất xuất chúng trước mắt, thường thấy đàn ông móc thẻ ra trả tiền cho phụ nữ, không ngờ đôi này thì ngược lại là sao?
Hay là…
Tức khắc, ánh mắt nhìn Lục Chinh liền thay đổi, nhưng mà… rõ ràng con người này rất rắn rỏi, hoàn toàn không giống mấy tên trai bao gì hết!
Đàm Hi liếc mắt một cái liền hiểu ý nghĩa của ánh mắt đó, trong lòng cười trộm. Có điều, cần làm sáng tỏ thì vẫn nên làm sáng tỏ, đàn ông ấy mà, vấn đề mặt mũi là vô cùng quan trọng.
Không đợi cô lên tiếng, Lục Chinh lại lấy từ trong ví ra một tấm thẻ đen và đưa qua: “Dùng của tôi đi.”
Rồi, chẳng cần giải thích gì luôn.
Quả nhiên, ánh mắt nghi hoặc của nhân viên thu ngân lập tức hóa thành vô cùng hâm mộ. Cô ta đã bảo mà, thì ra là một đôi môn đăng hộ đối, duyên trời tác hợp.
Sau khi hai người đi rồi, mấy nhân viên bán hàng liền túm tụm lại.
“Quá giàu có! Khi nào tớ mới có thể gặp được một người đàn ông vừa đẹp trai vừa lắm tiền như thế chứ?”
“Dùng của tôi… ôi ôi! Quả thực quá ngầu, quá ga-lăng!”
“Được rồi, đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa đi, có thời gian thì nghĩ xem nên làm thế nào để nâng cao thành tích bán hàng kìa.”
“Hy vọng ngày nào cũng sẽ có một đôi tình nhân giàu có như thế tới mua đồ, thế thì không lo không có tiền hoa hồng rồi…”
Ra khỏi cửa hàng, Đàm Hi liền lấy khăn quàng cổ ra vắt lên cổ Lục Chinh, “Đẹp trai!”
Anh cười cười: “Hình như mèo khen mèo dài đuôi rồi đấy.”
Đàm Hi hừ lạnh một tiếng, hếch cằm lên, “Có bà chủ nào lắm tiền mà xinh đẹp như em không?”
Lục Chinh nhìn đi chỗ khác, khẽ cười trộm.
“Hơn nữa,“ Đàm Hi quay mặt anh lại, bốn mắt nhìn nhau, “Sao em nỡ lòng nào bán anh đi chứ?”
Người đàn ông không nói chuyện, ánh mắt sâu thẳm, hầu kết cũng bắt đầu trượt lên trượt xuống không có quy luật gì.
Đàm Hi như một con koala, một tay túm lấy anh, tay kia xách túi đồ: “Sao hả, có phải phu nhân của anh rất có mắt nhìn không?”
Nói thật, cái khăn này như thể chế tạo riêng cho Lục Chinh vậy, kẻ caro đen xám đan xen nhau mang theo cảm xúc lạnh lùng và mạnh mẽ, hoàn toàn phù hợp với khí chất rắn rỏi của người đàn ông này.
Một chữ, đẹp!
Hai chữ, rất đẹp!
Ba chữ, quá đẹp trai!
Nói ngắn gọn, chính là ngầu vô biên vô hạn, đẹp trai đến cực kỳ bi thảm.
Lần đầu tiên Đàm Hi cảm thấy, hình như mình đã vớ được của hời rồi.
“Ừ, đúng là rất có mắt nhìn.”
Đàm Hi mỉm cười, cực kỳ đắc ý.
Giây tiếp theo, chỉ nghe người đàn ông nói tiếp: “Nếu không, sao có thể chọn trúng anh được chứ?”
“…”
Lục Chinh dẫn cô đi lên khu đồ nữ trên tầng ba.
Vừa ra khỏi thang máy đã nghe thấy một câu gọi “A Chinh” đầy dò hỏi, ừm, giọng nữ, hình như đã từng nghe ở đâu đó.
Hai người đồng thời quay đầu lại, Lục Chinh nhíu mày, Đàm Hi thì trợn tròn mắt.
Sầm Đóa Nhi xách túi đi nhanh tới: “Đúng là anh rồi! Em còn tưởng mình nhìn nhầm cơ.”
“Còn tưởng ai lớn lối như thế, thì ra là cô Sầm nha~” Đàm Hi nhẹ nhàng lên tiếng đầy thâm ý.
Khi vừa mở miệng gọi Lục Chinh thì Sầm Đóa Nhi đã lặng lẽ quan sát cô gái đi bên cạnh anh rồi.
Đàm Hi quay người lại. Nhìn thấy gương mặt kia, Sầm Đóa Nhi bừng tỉnh nở nụ cười, thì ra là người quen…
Hình như lần trước cũng ở trung tâm thương mại, cô gái này tự lấy thân phận là bạn gái của Lục Chinh, không chỉ khiến cô ta khó chịu mà còn nhét cho cô ta một túi đồ lót để làm nhục nữa.
Sầm Đóa Nhi vẫn luôn ghi hận trong lòng.
“Hình như cô biết tôi à?” Giọng điệu cao cao tại thượng, vẻ mặt hơi chần chừ, giả bộ đến tận xương tủy.
Đàm Hi cũng không giận, “Quý nhân đúng là hay quên chuyện, cái này tôi hiểu được, dù sao não người thường cũng chỉ có thể dung nạp lượng thông tin hữu hạn thôi. Một khi đã thế, vậy để tôi giúp cô nhớ lại nhé? Trong một trung tâm thương mại ở thủ đô, chúng ta cùng thích một cái áo lót…”
“A! Tôi nhớ ra rồi, đúng là cô!” Sầm Đóa Nhi cắn răng, suýt chút nữa tức giận đến hộc máu. Châm chọc cô ta “lú lẫn hay quên” còn chưa tính, không ngờ còn dám lôi chuyện cũ ra?
Sầm Đóa Nhi cũng chẳng phải kẻ ngốc, nếu để cô gái này tiếp tục thì chẳng khác nào lại nghe người ta nhục nhã mình thêm một trận nữa.
“Nhớ ra thì tốt rồi.” Đàm Hi cười có vẻ cực kỳ hiểu chuyện.
“Sao cô lại tới Tân Thị thế?” Thực ra, cô ta rất muốn hỏi “Sao hai người vẫn ở bên nhau”, nhưng vì có Lục Chinh ở đây nên cô ta không thể làm quá, chỉ có thể đi từng bước một, chậm rãi moi móc những thông tin mà mình muốn biết.
“Cô Sầm có thể tới, tại sao tôi lại không thể tới chứ nhỉ?” Đàm Hi đá quả bóng quay trở lại.
Sầm Đóa Nhi không ngờ đối phương lại không biết nói chuyện phiếm như thế, bảo cô ta phải tiếp chuyện thế nào bây giờ?
Đàm Hi lại che miệng cười duyên, “Chỉ đùa tí thôi mà. Tôi ấy à, đương nhiên là đang đi du lịch cùng anh yêu rồi!” Nói xong còn dịu dàng kéo Lục Chinh một cái.
Người đàn ông nhíu mày. Sầm Đóa Nhi đợi mãi cũng không thấy anh lên tiếng, biết đây là ngầm thừa nhận, trong lòng đột nhiên thấy rất hụt hẫng.
Lần trước nhìn thấy, đúng là Đàm Hi lấy thân phận bạn gái đứng bên cạnh anh, nhưng khi đó động tác của hai người cũng không quá thân mật, ngay cả sự giao lưu ánh mắt cơ bản nhất giữa những người yêu nhau cũng không có, rõ ràng rất xa lạ. Lúc đó cô ta tức giận xong, khi bình tĩnh lại, cẩn thận suy nghĩ thì lập tức phát hiện ra điểm không thích hợp, đoán chắc là cái con bé Viêm Hề kia nói hươu nói vượn rồi.
Thế nên, cô ta nhanh chóng vứt sự việc lần đó ra sau đầu.
Lùi một vạn bước, cho dù giữa Lục Chinh và cô gái kia có gì thật thì xem bầu không khí khi hai người đi bên cạnh nhau thì chắc mối tình này cũng chẳng kéo dài được lâu.
Cuối cùng, Lục Chinh vẫn là của cô ta thôi.
Không ngờ, sau ba tháng, bọn họ lại gặp nhau ở một địa điểm tương tự theo một cách y hệt như thế. Càng khiến cho Sầm Đóa Nhi không tưởng tượng được là không khí thân mật, hài hòa giữa hai người. Đàm Hi thì thôi không nói, bao nhiêu ngọt ngào gần như viết hết ở trên mặt, cả người như được ngâm trong hũ mật, khóe mắt đuôi mày đều tràn ngập vẻ phong tình của thiếu nữ. Mà Lục Chinh, mặc dù từ đầu tới cuối vẫn luôn lạnh lùng, mặt chẳng có tí cảm xúc nào, nhưng sự dịu dàng, cưng chiều trong mắt là không thể nào lừa người được.
Trong lòng Sầm Đóa Nhi lộp bộp, Lục Chinh thành của người khác rồi sao?
Thực ra, cô ta đã thích Lục Chinh từ rất lâu rồi.
Từ bao giờ ư?
Hẳn là khi anh bắt đầu nhập ngũ.
Sầm Chấn Đông đưa cô ta tới Lục gia làm khách, vừa chuẩn bị vào bàn ăn cơm thì thấy một thân ảnh mặc quân phục đi tới, mặc dù đầu cắt tóc ngắn nhìn rất xấu nhưng vẫn không ảnh hưởng gì tới vẻ đẹp trai của anh, ngược lại còn tôn lên khí chất mạnh mẽ, rắn rỏi.
Trong nháy mắt, Sầm Đóa Nhi lập tức như nghe thấy tiếng trái tim đập dồn dập như trống trận. Cô ta nghĩ, cái này hẳn là “hormone di động” chăng?
Từ đó về sau, cô ta bắt đầu vô tình cố ý tạo cơ hội gặp mặt cho hai người. Hầu như lần nào anh cũng mắt nhìn thẳng đi qua, từ đầu tới cuối không thèm liếc nhìn cô ta lấy một cái, có vài lần đáp lời nhưng cũng rất lạnh nhạt. Nhưng anh càng như thế, ham muốn chinh phục trong lòng cô ta càng mạnh mẽ.
Sầm Đóa Nhi không tin, bằng vẻ bề ngoài và gia thế của cô ta lại không chinh phục được người đàn ông này!
Nhưng sự thật đã chứng minh, quả thực cô ta không chinh phục được. Bao nhiêu năm trôi qua, cô ta không chỉ không thể trở thành bạn gái của anh, thậm chí còn không được coi là bạn, ngay cả xưng hô cũng xa lạ đầy khoảng cách, “Lục Chinh”, “Lục Tổng”, “Nhị gia“.
Sàm Đóa Nhi cũng không phải là người kiên định gì cho cam. Lục Chinh dù có tốt thì cũng chẳng tới nỗi cô ta “không anh thì không lấy chồng“. Thế nên, cô ta quyết định từ bỏ, không làm mấy chuyện vô dụng như bọn ngốc. Có lẽ, chuyện đáng vui mừng nhất là anh không tiếp nhận mình nhưng cũng chưa từng liếc mắt với bất kỳ đứa con gái nào.
Nhưng sự xuất hiện của cô gái trước mặt này đã đánh vỡ sự “tự cho là đúng” của cô ta.
Thì ra, Lục Chinh cũng biết cười với người khác, anh cũng biết nhìn chăm chú một cô gái với vẻ cưng chiều, thậm chí còn ôm hôn thân mật nữa…
Vừa nhớ tới những hình ảnh đó, Sầm Đóa Nhi lại thấy không cam lòng! Cô ta có điểm nào không so được với đứa con gái vô giáo dục này chứ? Tại sao anh ấy lại không thể tiếp nhận cô ta chứ?
Một thứ gọi là “ghen ghét” dần dần nảy mầm và sinh sôi trong lòng Sầm Đóa Nhi, sự hận thù tới một cách khó hiểu và không thể nào chống đỡ nổi.
Đúng thế.
Sầm Đóa Nhi hận đứa con gái tên “Viêm Hề” này.
“Không có việc gì thì đi trước đây.” Lục Chinh lạnh lùng lên tiếng, bàn tay đặt trên eo thiếu nữ, tư thế rõ ràng là che chở.
Đàm Hi nhướng mày, đột nhiên phát hiện người đẹp khi biến sắc nhìn cũng khá là xinh.
Đều là con gái, đương nhiên cô biết trong lòng Sầm Đóa Nhi đang nghĩ cái gì. Đơn giản là không cam lòng, cảm thấy nếu Lục Chinh đã không thích cô ta thì tại sao lại đi để mắt tới người con gái khác được chứ.
Quả nhiên, tự luyến là một loại bệnh… cần phải chữa!
Khuôn mặt nhỏ của Sầm Đóa Nhi cứng đờ: “Nếu đã gặp nhau thì không bằng cùng ăn một bữa cơm đi? Em biết có một quán cơm Tây rất ngon, vừa lúc…”
“Chúng tôi đã ăn rồi.” Lục Chinh trầm giọng đáp lại.
Đàm Hi nhướng mày, dáng vẻ rõ ràng là đứng hóng chuyện.
Những lúc như thế này, người đàn ông đứng ra nói một câu còn hiệu quả hơn phụ nữ nhảy nhót lung tung chiến đấu với tình địch nhiều. Không thấy gương mặt nhỏ nhắn của Sầm Đóa Nhi đã trở nên trắng bệch ra rồi sao?
Cái này gọi là sách lược… Kỹ thuật dạy chồng!
He he he…
“Ồ thế à, vậy thì thật không đúng lúc, thế thì em không quấy rầy nữa.” Nói xong liền làm bộ rời đi.
Lục Chinh không nói gì.
Sầm Đóa Nhi cắn răng, lại dừng lại. Khi quay người đối mặt với hai người lần nữa, nụ cười tươi tắn lại xuất hiện trên mặt cô ta.
Đàm Hi không khỏi cảm khái, đây đúng là cao thủ thay đổi sắc mặt nha! Còn cao minh hơn bà chị Sầm Vân Nhi của cô ta nhiều, khó trách cuối cùng Sầm Thị rơi vào tay cô ta.
“Em đột nhiên nhớ ra giữa Lục Thị và Sầm Thị còn có một hợp đồng chưa được rõ ràng, anh xem chúng ta có nên tranh thủ thời gian ngồi bàn bạc không. Anh cũng biết đấy, em vừa mới tiếp nhận Sầm Thị nên còn có rất nhiều chuyện chưa rành lắm.”
“Hợp tác với Sầm Thị thuộc sự phụ trách của Hàn Uy.”