NAM PHỤ NGHĨ MÌNH CHỈ LÀ CÔNG CỤ HÌNH NGƯỜI - Chương 8: - "Đưa em về nhà." (Muốn sống cùng nhau)
- Trang chủ
- Truyện tranh
- NAM PHỤ NGHĨ MÌNH CHỈ LÀ CÔNG CỤ HÌNH NGƯỜI
- Chương 8: - "Đưa em về nhà." (Muốn sống cùng nhau)
Nam phụ nghĩ mình chỉ là công cụ hình người | Lâm Áng Tư
Chuyển ngữ: Charon (15/01/2022)
*
Cậu chọn vài món đồ, cầm một ít đồ dùng sinh hoạt, sau đó ra khỏi phòng, đi qua ba người nhà họ Thẩm, kéo vali đi tới huyền quan.
Mẹ Thẩm không hiểu sao sự tình lại thành ra thế này, khuyên cậu: “Tiểu Sơ, con xin lỗi ba con đi, con hôm nay như vậy thật quá đáng, ba cũng chỉ vì muốn tốt cho con!”
Thẩm Tinh Sơ thờ ơ: “Ha ha.”
Cậu không thiếu tình yêu, cũng không phải chưa từng ở trong một gia đình bình thường, loại tình thân giả dối như thế này cậu cũng không cần.
Thẩm Tinh Sơ đổi giày, mở cửa, vẫy tay chào: “Tạm biệt.”
Nói xong, cậu không chút do dự đi ra ngoài.
Rốt cuộc trời xa đất lạ, nguyên thân lại không có bạn tốt, bạn trai cũ còn là tra nam, cho nên Thẩm Tinh Sơ ai cũng không tìm, gọi xe chạy đến khách sạn.
Cậu nằm trên giường ngủ bù, sau khi tỉnh lại liền lướt qua diễn đàn giải trí một hồi lâu, một ngày liền trôi qua.
Ngày hôm sau, Thẩm Tinh Sơ xuống lầu để gia hạn phòng khách sạn, sau khi quẹt thẻ ngân hàng một lúc lâu, nhân viên lễ tân của khách sạn nhẹ nhàng hỏi cậu: “Thưa anh, anh có muốn đổi thẻ không?”
Thẩm Tinh Sơ lấy ra một thẻ khác từ trong ví, nhưng đối phương vẫn hỏi cậu câu cũ: “Anh có muốn đổi thẻ khác không?”
Thẩm Tinh Sơ sửng sốt một chút, ngay sau đó liền hiểu ra, tiền của nguyên thân sớm đã dùng hết để chữa bệnh cho Quách Hồng, trong ví cậu có hai tấm thẻ ngân hàng, là sau khi quay lại Thẩm gia bà Thẩm đưa cho cậu. Chắc hôm qua sau khi cậu bỏ đi, ông Thẩm đã lập tức đóng băng thẻ của cậu.
Nhưng bây giờ cũng không có mấy người giữ tiền mặt trong ví, Thẩm Tinh Sơ nhìn qua chút tiền lẻ trong ví cùng số dư trên tài khoản WeChat và Alipay của mình, cộng lại cũng chỉ vừa đủ trả tiền phòng một đêm.
Cậu suy nghĩ một lát, nói: “Thôi, không gia hạn phòng nữa.”
Thẩm Tinh Sơ về phòng, thu thập hành lý, sau đó kéo vali ra khỏi khách sạn, đi đến cửa hàng KFC.
KFC là một chỗ tốt, chỉ cần tùy tiện mua một ít đồ ăn là có thể ngồi ở đó nửa ngày.
Thẩm Tinh Sơ gọi đồ ăn, vừa ăn vừa cân nhắc nên đi đâu, làm gì?
Về nhà là không có khả năng rồi, người sao có thể sống chung cùng trà xanh với bông hoa kỳ lạ (*) được, cậu cũng không phải nhà nghiên cứu thực vật học.
(*) trong raw là 奇葩 /kỳ ba/ bông hoa kỳ lạ. Em Sơ dùng từ đồng âm với 爸 /ba/ cha để nói kháy ông bố cực phẩm.
Cơ mà khách sạn cũng không ở lâu được, dù cậu có lên web đặt phòng tìm khách sạn rẻ nhất thì số tiền chưa đến một ngàn tệ trong tay cậu cũng không chống đỡ được mấy ngày.
Thẩm Tinh Sơ lướt WeChat của nguyên thân, muốn nhìn một chút xem có ai tạm thời giúp cậu một chút được hay không.
Cậu lướt đến tên và ảnh đại diện WeChat của Hàn Thành.
Tên WeChat của Hàn Thành rất đơn giản, chỉ một chữ 【THÀNH】, ảnh đại diện chụp bức tường thành phố vào ban đêm.
Đúng rồi, sao cậu lại quên mất anh ta chứ!
Thẩm Tinh Sơ hai mắt sáng ngời, nếu bàn về có tiền, những người nguyên thân quen biết không ai có nhiều tiền bằng nhị công tử Hàn thị, Hàn Thành.
Nếu bàn về quan hệ, nguyên thân cùng các bạn cùng phòng ký túc cũng chỉ ở mức quen biết, lúc đi học cũng không quá thân, giờ tốt nghiệp rồi ai còn quan tâm cậu làm gì.
Nhưng Hàn Thành không giống vậy, cậu với Hàn Thành trước mắt vẫn duy trì mối quan hệ tốt đẹp giữa tài xế cùng siêu xe, dù xấu tính đến mấy thì đêm nay Hàn Thành hẳn cũng nên nguyện ý cùng cậu đi phượt trên đường cao tốc, trải nghiệm tốc độ cùng tình cảm mãnh liệt!
Thẩm Tinh Sơ nghĩ vậy liền nhắn tin cho Hàn Thành.
Thẩm Tinh Sơ: 【 Didi (*), có nhận đơn hàng không? 】
(*) trong raw là 3 chữ 滴, trong đó 滴滴 là tên một app gọi xe bên Trung Quốc.
Cậu nhắn xong, tin tưởng Hàn Thành chắc chắn sẽ trả lời.
Dù sao thì hai lần “lái xe” trước Hàn Thành đối với cậu cũng rất hài lòng.
Nhưng ngoài dự tính của Thẩm Tinh Sơ, Coca cậu cũng uống xong từ lâu mà Hàn Thành vẫn chưa nhắn lại.
Thẩm Tinh Sơ nghi hoặc: 【 Hôm nay nghỉ ngơi, không nhận đơn sao? 】
Hàn Thành vẫn chưa trả lời.
Thẩm Tinh Sơ càng thêm khó hiểu, nhấc máy gọi luôn cho anh.
Hàn Thành đang uống rượu cùng bạn, tiếng nhạc quá lớn, chuông điện thoại vang lên một lúc lâu anh mới chú ý tới, vừa cúi đầu đã thấy trên điện thoại xuất hiện cái tên: Tiểu siêu xe. /1000 cách lưu tên bồ =))/
Hàn Thành nghi hoặc, sao chiếc xe nhỏ hôm nay lại chủ động gọi anh thế này?
Chẳng lẽ là bị kỹ thuật của anh chinh phục, thực tủy biết vị, một ngày không cùng mình lên cao tốc liền tịch mịch khó nhịn?
Này cũng quá…… quá không bình thường!
Hay là do đại bàng của anh uy vũ, kỹ thuật điều khiển của anh tinh vi!
Chiếc xe mới vừa lăn bánh như Thẩm Tinh Sơ chẳng phải bị anh hấp dẫn hoàn toàn rồi sao?!
Hàn Thành trong lòng đắc ý, đứng lên di chuyển đến chỗ khác đỡ ồn hơn.
Thẩm Tinh Sơ nghe tiếng nhạc đinh tai nhức phía bên kia đầu dây, hỏi anh: “Anh đang ở bar?”
“Ừm, đi cùng bạn.” Hàn Thành tiếp tục đi về phía trước, biết rõ còn cố hỏi: “Sao tự dưng lại gọi cho anh?”
“Gara sập, cho nên muốn hỏi một chút hôm nay anh có muốn thu nhận chiếc xe này không?”
Ủa?
Hàn Thành nghi hoặc, “Gara sập là sao?”
“Cái miếu kia nhỏ quá không chứa nổi chiếc siêu xe là tôi, nên tôi bỏ đi ngay trong đêm.”
Hàn Thành đã hiểu: “Em bỏ nhà ra ngoài?”
Anh nói đến đây nhịn không được nở nụ cười: “Em đã 22 rồi, cũng không phải mới 12 tuổi, còn bỏ nhà ra đi? Sao lại bốc đồng(*) thế.”
(*) raw là 中二 /trung nhị/, xuất phát từ một từ tiếng là Nhật Chūnibyō, là một từ lóng chỉ tâm lý của các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì ở khoảng năm 2 của trung học Nhật Bản (tương đương lớp 8 ở Việt Nam). Tại Việt Nam, chūnibyō đôi khi còn được gọi là “hội chứng tuổi dậy thì”, “hội chứng tuổi teen” hay “hoang tưởng tuổi dậy thì”.
Thẩm Tinh Sơ bất mãn: “Anh nói gì thế, rõ ràng là họ miếu nhỏ không chứa nổi đại Phật. Anh có muốn nhận cái xe sang này không, không muốn thì thôi?”
Thật ra thì tối nay Hàn Thành cũng không định lái xe cùng cậu, hiếm khi bạn bè tụ tập cùng nhau, hôm nay anh đã đặc biệt lùi những việc khác lại để đi gặp mặt mọi người, chuyện lái xe cũng không gấp, ngày mai hay ngày kia cũng được.
Chỉ là Thẩm Tinh Sơ vừa nói vậy khiến Hàn Thành có chút tò mò, nếu hôm nay anh không ở cùng cậu thì tiểu siêu xe bỏ nhà đi trốn này định sẽ làm gì đây?
“Nếu anh không muốn thì em tính sao?”
“Cũng không sao.” Thẩm Tinh Sơ sớm đã nghĩ kỹ rồi: “Nếu anh không muốn nhận xe thì cho mượn tiền chắc vẫn nguyện ý. Chắc anh cũng không muốn lần gặp mặt tiếp theo nhìn thấy chiếc xe anh yêu quý nhất đầy dấu gió táp mưa sa, từ một chiếc siêu xe biến thành cái xe dãi nắng dầm sương đâu nhỉ?”
“Tôi sẽ trả tiền đầy đủ cho anh, tôi viết cho anh cái giấy nhận nợ là được chứ gì? Đi mà ~” Thẩm Tinh Sơ ngoan ngoãn khẩn cầu.
Hàn Thành nghe vậy cảm thấy cậu cũng to gan thật, không mang theo tiền còn dám bỏ nhà ra đi.
“Em vẫn nên về nhà đi, miếu có nhỏ cũng chứa được em.”
“Vậy anh cứ chờ lần gặp tiếp theo là khi “bụi đầy mặt, tóc pha sương, đêm mộng cố hương” (*), chiếc siêu xe này cũng chỉ muốn cho anh hít khói.”
(*) raw là 尘满面,鬓如霜,夜来幽梦忽还乡 lấy ý theo 3 câu thơ trong bài Giang thành tử – Ất Mão chính nguyệt nhị thập nhật dạ ký mộng (江城子-乙卯正月二十日夜記夢 • Giang thành tử – Đêm ngày 20 tháng giêng năm Ất Mão ghi lại giấc mộng) của Tô Thức: 尘满面、鬓如霜。夜来幽梦忽还乡 – Trần mãn diện, Mấn như sương. Dạ lai u mộng hốt hoàn hương – (Vì ta nay) bụi đầy mặt, Tóc mai như sương. Đêm qua trong mộng chợt về quê nhà.
Hàn Thành bất đắc dĩ nở nụ cười: “Như vậy là không muốn về nhà?”
“Chứ sao nữa?” Thẩm Tinh Sơ thấy anh không muốn, cũng không ép buộc: “Anh không muốn thì thôi, tôi cũng không quấy rầy nữa, cúp máy trước.”
Cậu nói xong liền chuẩn bị cúp điện thoại, Hàn Thành nghe vậy, vội vàng nói: “Em đang ở đâu, gửi định vị cho anh, anh sẽ qua ngay.”
Thẩm Tinh Sơ kinh ngạc: “Không phải là anh không muốn sao?”
“Anh sợ giờ mà không đi thì sau này em không còn là chiếc xe yêu thích của anh nữa, trở thành chiếc xe yêu thích của người khác.”
Thẩm Tinh Sơ cười khẽ: “Cũng không đến mức đấy, tôi cũng không phải tùy tiện nhận tài xế, chỉ là nếu anh có thể làm thì đương nhiên là tốt nhất.”
Cậu nói, gửi định vị của mình, còn rất là lấy lòng hỏi: “Anh ăn gì không? Tôi gọi đồ giúp anh.”
“Em chăm sóc bản thân cho tốt là được, anh không ăn, em ăn nhiều một chút.”
Hàn Thành nói xong, cúp điện thoại, quyết định đi đón chiếc xe yêu quý của mình.
Anh trở về chỗ ghế dài của mình, cầm áo khoác, nói với hội bạn: “Tôi có chút việc, đi trước, hôm nào lại gặp.”
“Chuyện gì thế?” Bạn bè tò mò: “Không phải đã nói hôm nay mọi người gác lại hết công việc rồi sao?”
“Sự cố ngoài ý muốn, cửa hàng 4S (*) có chút vấn đề, tôi phải đi lấy xe trước đã.”
(*) là 4 chữ S trong: Sales (bán hàng) – Service (dịch vụ) – Spare part (linh kiện) – Global System (kết nối toàn cầu), ở đây ý chỉ showroom ô tô của các hãng.
“Nhất định phải là hôm nay?”
“Đúng vậy.” Hàn Thành thở dài: “Nếu không em ấy(*) không có chỗ dựa chỉ đành héo rụng thành bùn (**).”
(*) 3 đại từ nhân xưng 她 (her – cô ấy), 他 (him – anh ấy) và 它 (it – nó) đều đọc là /tā/ trong tiếng Trung, nên anh Hàn nói là 他 – em ấy nhưng bạn anh thì hiểu là 它 – cái xe ô tô hàng thật giá thật.
(**) raw là 零落成泥, lấy ý trong câu thơ 零落成泥碾作塵 – Linh lạc thành nê niễn tác trần – nghĩa là: “héo rụng thành bùn, tan ra bụi” trong bài 卜算子-梅 • Bốc toán tử – Hoa mai của Lục Du.
“Vậy cậu không nhờ người khác đi được à? Sao lại phải tự mình đi thế?”
“Haiz, là xe mới nên hơi khó chiều.”
“Xe gì vậy?”
“Xe thể thao.” Hàn Thành nhìn người bạn: “Đắt nhưng đáng giá.”
“Hôm nào lái đến cho mọi người cùng xem.”
“Việc này……” Hàn Thành nghĩ ngợi: “Khả năng tạm thời là không được, vẫn đang chạy thử.”
“Hả, cái này có gì mà không được, cậu cứ lái tới đây tôi chạy thử giúp cậu.”
“Tôi sợ em ấy không vừa mắt cậu.”
“Xe chứ có phải người đâu mà chướng mắt được? Hay là cậu tiếc hả.”
Hàn Thành nghĩ, anh quả thực có chút luyến tiếc.
Rốt cuộc, chiếc xe đầu tiên mà anh “lái”, lại hòa hợp với anh đến vậy, trên cao tốc phóng vèo vèo, xuống cao tốc lại vừa ngọt vừa ngoan, thực sự là một chiếc xe tốt hiếm có.
“Ừm, nên là không cho mượn được.”
Cậu bạn nhìn anh: “Thật đúng là bảo bối mà, đi đi, đi xem chiếc xe của cậu đi.”
“Tôi đi trước, mấy cậu ở lại chơi vui vẻ.”
Anh vừa uống rượu nên không lái xe, gọi người lái thay, đi đón tiểu siêu xe của anh.
Thẩm Tinh Sơ ăn cơm chiều xong, ngẩng đầu lên trời đã tối mịt.
Vào thu chính là như vậy, trời tối sớm, Thẩm Tinh Sơ ăn bừa vài món, chờ tài xế của cậu đến.
Cậu chờ không lâu lắm đã thấy Hàn Thành xuất hiện.
Thẩm Tinh Sơ vội vàng kéo vali của mình đi đến trước mặt anh: “Anh đến cũng nhanh đấy.”
Hàn Thành nhéo miệng cậu một chút, kề sát bên tai cậu thấp giọng nói: “Trước mặt tài xế không được bảo “nhanh”.”
Thẩm Tinh Sơ có việc cầu người, cũng không so đo, gỡ tay anh ra nói: “Biết rồi, biết rồi, đi thôi bác tài.”
Hàn Thành xoay người, cùng cậu rời khỏi cửa hàng KFC.
Anh giúp Thẩm Tinh Sơ đem vali cất ở cốp xe, sau đó cùng cậu ngồi ở hàng ghế sau, nói với người lái thay: “Lái xe đi.”
Thẩm Tinh Sơ thấy trên xe có người cậu không quen, hỏi: “Anh uống rượu?”
“Ừm, mới vừa uống một ly thì em gọi.”
Thẩm Tinh Sơ có chút ngượng ngùng: “Lần này cảm ơn anh.”
“Không cần khách khí.”
Anh nói xong, hỏi Thẩm Tinh Sơ: “Em rốt cuộc sao lại thế này?”
Thẩm Tinh Sơ không quá muốn nói chuyện nhà với người ngoài: “Chờ tới khách sạn rồi nói sau.”
“Không đi khách sạn.” Hàn Thành nói.
“Không đi khách sạn?” Thẩm Tinh Sơ nghi hoặc: “Vậy đi chỗ nào?”
Hàn Thành cười với cậu, cố ý nói: “Đem em đi bán, em đáng giá như vậy, xe second-hand cũng vẫn bán được giá tốt.”
Thẩm Tinh Sơ duỗi tay véo anh một cái.
Hàn Thành nhất thời không né tránh, “ừm” một tiếng.
Thẩm Tinh Sơ cười khẽ: “Tôi sẽ khiến anh xe hủy người vong cùng tôi.”
Hàn Thành bất đắc dĩ lấy tay cậu ra: “Anh sao lại mang em đi bán được, em quý giá như vậy, anh mang em về nhà.”
_______
Cốedit nốt chương này mới đi ngủ vì đọc chương trước tức quá, phải cho anh Thànhonline ôm em Sơ về nhà mới xuôi được :-