NAM PHỤ NGHĨ MÌNH CHỈ LÀ CÔNG CỤ HÌNH NGƯỜI - Chương 15: - Người cởϊ áσ ra, người lại mặc
- Trang chủ
- Truyện tranh
- NAM PHỤ NGHĨ MÌNH CHỈ LÀ CÔNG CỤ HÌNH NGƯỜI
- Chương 15: - Người cởϊ áσ ra, người lại mặc
Nam phụ nghĩ mình chỉ là công cụ hình người
Tác giả: Lâm Áng Tư | Chuyển ngữ: Charon (29/01/2022)
*
Sáng hôm sau lúc Thẩm Tinh Sơ tỉnh lại vẫn còn hy vọng sự tình hôm qua chỉ là giấc mộng, một cơn ác mộng!
Nhưng giây tiếp theo cậu liền nghe thấy Hàn Thành nói: “Tỉnh rồi hả, vậy chúng ta bàn bạc chuyện đứa nhỏ một chút.”
Thẩm Tinh Sơ:……
Thẩm Tinh Sơ khóc không ra nước mắt, cảm thấy thà ch*t còn hơn.
“Hai đứa nhỏ kia của tôi tên là gì? Có tên không?”
“Không có!” Thẩm Tinh Sơ nghiến răng nghiến lợi, có cũng không nói cho anh!
“Không bằng để người ba này của bọn nhỏ đặt tên cho 2 đứa đi.” Hàn Thành rõ ràng đã sớm nghĩ xong rồi.
“Đó là con của Thành Hàn, không phải con anh!” Thẩm Tinh Sơ nhấn mạnh: “Không có quan hệ với anh.”
“Cậu cảm thấy tôi tin sao?” Vẻ mặt Hàn Thành bình tĩnh: “Cậu rõ ràng dựa vào tôi để miêu tả anh ta.”
Thẩm Tinh Sơ: Anh anh anh, chẳng phải là do cậu chỉ có một tài xế là anh hay sao!
“Anh không thể vờ như không biết sao?”
“Như vậy sao được!” Hàn Thành nhìn cậu: “Cậu viết về tôi ngu xuẩn như vậy còn muốn tôi vờ như không biết, cậu thấy có chấp nhận được không?”
“Đã bảo là không phải anh rồi, chỉ là dụng ý nghệ thuật để thúc đẩy cốt truyện thôi.”
“Thế cũng không được gán lên mặt tôi.”
Hàn Thành ôn nhu ôm cậu từ trong ổ chăn vào trong lòng mình: “Như vậy đi, tôi nghĩ kỹ rồi, chẳng phải chúng ta có hai đứa nhỏ sao? Đều lấy theo họ của cậu, được không?”
Thẩm Tinh Sơ lắc đầu: “Chẳng ra làm sao.”
“Sao lại không ra sao, đây chính là dân chủ tự do, tượng trưng cho tình yêu sâu đậm của Thành Hàn với Tô Thanh, chẳng phải rất thích hợp sao?”
Thẩm Tinh Sơ: Anh, không cần đâu.
“Vậy con gái thì đặt tên là Bạch Liên, con trai tên Ngạo Thiên, tên tiếng Anh một đứa là Mary, một đứa là Jack, kết hợp với họ của cậu sẽ đọc là Mary Su với Jack Su (*), thế nào, có phải là thể hiện được tình thương to lớn của baba hay không!”
(*) nhắc lại chút, họ Tô của Tô Thanh là 苏, phiên âm là/sū/., Mary Su/ Jack Su đọc như Mary Sue/ Jack Sue là tên chung phiên bản nữ/ nam cho bất kỳ nhân vật hư cấu nào tài giỏi hoặc hoàn hảo đến mức vô lý, ngay cả trong bối cảnh hư cấu.
Mary Sue với Jack Sue, nào có thể hiện được tình cha cao như núi chứ, có mà là như núi lở!
Thẩm Tinh Sơ khuyên nhủ: “Anh bình tĩnh một chút, hai đứa vẫn còn là trẻ con, thật sự vẫn còn nhỏ!”
“Cậu nói xem có chỗ nào không tốt.” Hàn Thành thực dân chủ: “Tôi cảm thấy cũng tốt mà, cậu xem, cậu đặt tên cho hai nhân vật chính, tôi đặt tên cho hai bảo bảo, mỗi người đặt hai tên, vừa đẹp luôn, đặc biệt hai đứa trẻ còn theo họ cậu, tư tưởng quá là đúng đắn luôn.”
Cậu tự nhiên thấy họ của Tô Thanh không còn hay nữa! Họ Thành nghe còn hay hơn!
“Nhất định phải như vậy sao?” Thẩm Tinh Sơ giãy giụa hỏi.
“Nhất định.” Hàn Thành nói: “Mấy ngày tới tên của hai đứa nhỏ phải xuất hiện trên truyện, nếu không nhạc nền ở nhà sẽ chuyển thành giọng cậu đọc diễn cảm và ngâm nga toàn bộ văn bản.”
Thẩm Tinh Sơ:……
Thẩm Tinh Sơ cảm thấy cái tên Mary Sue với Jack Sue hẳn là không thay đổi được nữa rồi
Nhóc con, không phải baba không yêu các con, nhưng baba cũng chỉ là tượng đất qua sông, bản thân còn chưa tự lo liệu được đây!
Thẩm Tinh Sơ cảm thấy cuộc sống của cậu quá khó khăn, thật sự là khó khăn quá!
Khó càng thêm khó!
Hàn Thành trêu chọc đủ rồi liền rời giường.
Anh xuống giường trước, còn không quên sờ bụng Thẩm Tinh Sơ: “Cậu thế này không được, Tô Thanh còn sinh cho Thành Hàn hai đứa nhỏ, lại là một cặp long phượng, sao cậu còn chưa có động tĩnh gì thế này.”
Thẩm Tinh Sơ:!!!
Thẩm Tinh Sơ cầm gối đầu đập anh: “Tôi mà sinh được thì đây là trong tiểu thuyết rồi không còn là thế giới hiện thực nữa, anh mau tỉnh táo lại, còn thật sự cho mình là ba bọn trẻ nữa!”
“Không phải sao? Vậy để tôi tiếp tục cố gắng.”
“Biến!” Thẩm Tinh Sơ giơ chân đạp: “Tôi sẽ cố gắng làm đại bàng của anh gãy cánh luôn!”
Hàn Thành vội vàng né: “Cần gì phải tàn nhẫn với bản thân như vậy, đại bàng của tôi mà đứt cánh thì người đầu tiên khóc chẳng phải là cậu hay sao.”
Thẩm Tinh Sơ cười khẽ: “Nực cười, tôi việc gì phải khóc, đổi tài xế là xong.”
Hàn Thành:……
Thẩm Tinh Sơ đắc ý: “Dù sao Điêu huynh của tôi cũng không kén người, chỉ cần tài xế giỏi lo gì không suиɠ sướиɠ.”
Hàn Thành cảm thấy anh thật sự chưa đủ nỗ lực, vì vậy anh quyết định hy sinh thời gian đi làm, hung hăng dạy dỗ Thẩm Tinh Sơ một lượt!
Chờ đến khi Hàn Thành thu thập xong thì cũng đã 10 giờ, anh chỉ đơn giản là nghỉ làm buổi sáng, cùng ăn trưa với Thẩm Tinh Sơ xong mới đi làm.
Thẩm Tinh Sơ thấy Hàn Thành đi rồi, do do dự dự xong vẫn mở máy tính lên.
Chỉ là lúc trước viết văn có bao nhiêu sảng khoái thì giờ có bấy nhiêu thẹn thùng.
Thẩm Tinh Sơ viết hai đoạn xong lại xóa, trong đầu toàn hình ảnh Hàn Thành bắt cậu đọc diễn cảm và ngâm nga toàn bộ truyện.
Trời ạ, sao lại có cái hình phạt ác độc như vậy chứ! Sao lại rơi lên đầu cậu chứ?!
Thẩm Tinh Sơ đập đầu vào bàn, quyết định nghỉ một ngày để xoa dịu tâm trạng.
Nhưng cậu vừa đăng nhập vào tài khoản tác giả của mình thì thấy có đại gia nào đó vừa tặng cậu 20 trạm không gian.
Mỗi trạm không gian là 1000 tệ, 20 cái là 2 vạn, tuy rằng phải nộp lại cho web một nữa nhưng như vậy cậu cũng nhận được 1 vạn rồi. /1 vạn tệ bằng khoảng 35 – 36 triệu đồng/
Thẩm Tinh Sơ khiếp sợ mở quà, liền nhìn thấy tài khoản của độc giả tên là 【 Xe Thần 】.
Xe Thần: 【Tặng một trạm không gian, bày tỏ tình yêu của tôi với cậu dào dạt như thủy triều, vĩnh không ngừng nghỉ.】
Xe Thần: 【Vung tay một phát, tặng một đống trạm không gian cho cậu!】
……
Toàn bộ tin nhắn trên hệ thống đều là của độc giả này.
Xe Thần: 【Hai đứa nhỏ vẫn chưa đủ, Thanh Thanh cố lên, sinh thêm mười đứa nữa!】
Thẩm Tinh Sơ:!!!
Phía dưới tràn ngập bình luận: 【Vây xem đại gia】
【Anh chàng này lợi hại thật, một lần tặng liền 20 trạm không gian, đúng là phong cách của đại gia!】
【Sinh sinh sinh, 《Sinh Mười: Daddy Bá Đạo Đừng Hòng Chạy Thoát》!】
【Ha ha ha ha ha ha ha ha, đại gia muốn cho Thanh Thanh sinh nguyên một đội bóng đá sao?】
【Đây có phải thú vui của đại gia không? Yêu yêu.】
Thẩm Tinh Sơ: …… Còn yêu yêu nữa, cậu sợ sợ rồi có được không?!
Nhưng không lâu sau, Thẩm Tinh Sơ phát hiện đại gia này lại tặng cậu thêm 10 trạm không gian!
Thẩm Tinh Sơ: !!! Đây có phải thú vui của đại gia không? Yêu yêu!!!
Thẩm Tinh Sơ nhanh chóng gửi cho vị đại gia kia một nụ hôn, một lần nữa mở phần mềm Word lên, bắt đầu viết tiếp.
Không phải chỉ là đọc diễn cảm với ngâm nga toàn văn sao?
Chỉ cần cho đủ tiền! who care (*)!
(*) nguyên văn trong raw là vậy.
Thẩm Tinh Sơ lại một lần nữa thả bay chính mình, tự do chạy trên đường núi Thu Danh.
Hàn Thành bỏ di động xuống, lại nghĩ tới gì đó, xóa lịch sử trình duyệt.
Anh cũng không phải là Thẩm Tinh Sơ, sẽ không bị bắt quả tang vì loại sai lầm rõ ràng này được.
Nhưng bây giờ Thẩm Tinh Sơ đang tập trung sáng tác rồi, dù sao đây cũng là lần đầu cậu nhận được quà tặng khủng như vậy, lại còn có thể quy đổi ra tiền thật, ai có thể chống cự được tiền tài dụ hoặc đây?
Đặc biệt là người đang bị đóng băng toàn bộ thẻ ngân hàng, Thẩm Tinh Sơ.
Là một nhà tư bản, Hàn Thành hiểu rõ rằng trên đời này không có gì tiền không giải quyết được, nếu có, vậy chỉ cần tăng số tiền lên thôi!
Cho nên, anh tin là tối nay mình có thể nhìn thấy chiếc Rolls-Royce mới.
Anh đang mong chờ thì điện thoại có thông báo, Hàn Thành còn tưởng là Thẩm Tinh Sơ, nhưng vừa cầm lên hóa ra lại là Nghiêm Gia Ngọc.
Nghiêm Gia Ngọc: 【Ngày mốt tôi bay, cậu thực sự không tới đón sao?】
Hàn Thành thực lạnh nhạt: 【Không đi được.】
Nghiêm Gia Ngọc: 【Phí công tôi còn mang quà cho cậu, đồ không có lương tâm.】
Hàn Thành nghĩ ngợi xong trả lời: 【Tôi chưa chắc đã nhận quà của cậu, sao phải hổ thẹn.】
Nghiêm Gia Ngọc không nghĩ anh sẽ nói như vậy, sửng sốt một chút, thời gian cùng khoảng cách quả nhiên sẽ làm hao mòn tình cảm sao? Hàn Thành cũng có lúc nói ra mấy lời này với y.
Y có chút khó chịu, lại không thích câu trả lời của đối phương nên gửi lại một tin: 【Tiểu Thành, bây giờ cậu nói chuyện làm tổn thương người khác quá.】
Hàn Thành đọc xong, không biết nên trả lời thế nào, liền kết thúc lần trò chuyện này: 【Tôi còn có việc, cậu đi đường thong thả.】
Anh đặt điện thoại ở một bên, không quản nữa.
Nghiêm Gia Ngọc nhìn tin nhắn hiện trên điện thoại của mình, tâm trạng chán nản.
Y trầm mặc một lát, thoát khỏi hội thoại với Hàn Thành, mở một giao diện hội thoại mới: 【Anh ơi, ngày mai (*) em về nước, đồ đạc hơi nhiều, anh có thể tới đón em không? Cảm ơn anh.】
(*) trong raw lúc chat với Hàn Thành thì Nghiêm Gia Ngọc nói là 后天 (ngày mốt) nhưng xuống phía dưới lại bảo là 明天 (ngày mai) bay về nước.
Nhắn xong còn gửi kèm icon làm nũng.
Nhưng đối phương lại rất lãnh đạm: 【Mấy ngày nay hơi bận, không có thời gian.】
Nghiêm Gia Ngọc: 【Vậy thì mấy hôm nữa em mời anh đi ăn nhé.】
【Không cần, cậu cứ đi ăn với bạn đi.】
【Đành vậy.】 Nghiêm Gia Ngọc thở dài: 【Khi nào anh có thời gian em lại hẹn anh sau, em có mang quà cho anh, rất là đẹp đó ~】
【Không cần, cậu cứ giữ lại đi.】
Nghiêm Gia Ngọc đọc tin nhắn, cảm thấy người kia trước sau đều lạnh nhạt như vậy, nhưng cũng chẳng biết làm sao, y vẫn thích đối phương. Nếu không y cũng sẽ không nhắn đi nhắn lại dù biết rõ đối phương không có hứng thú với mình thế này.
Chỉ là……
Y đọc lại lịch sử trò chuyện với Hàn Thành, không hiểu sao bây giờ Hàn Thành cũng lạnh lùng với mình như vậy, không phải chứ, không phải là anh ta thích y sao? Chẳng lẽ hiện tại không thích nữa?
Nghĩ đến đây y có chút chột dạ, Hàn Thành là quân bài cuối cùng y giữ trong tay, cũng là lựa chọn cuối cùng của y, cho nên quan hệ với anh ta không thể có bất kỳ sai sót nào.
Nghiêm Gia Ngọc không khỏi nhíu mày, thay đổi lịch bay.
Lúc Hàn Thành tan làm, mở WeChat liền nhìn thấy đoạn hội thoại với Nghiêm Gia Ngọc mà anh đã tắt thông báo mới có tin nhắn mới: 【Tôi mới đổi vé, ngày mai bay, ngày mốt chúng ta cùng đi ăn nhé ~】
Giống như là sợ anh từ chối, cậu ta nhắn cho anh xong còn nhắn trong group chat chung của mấy người một tin: 【Ngày mai bay, ngày mốt cùng đi ăn đi, không được phép không đến.】
Bọn Doãn Minh Diệu vội vàng phụ họa: 【Đã biết đã biết, yên tâm, nhất định sẽ để trống lịch để gặp cậu.】
Hàn Thành nghĩ ngợi, cảm thấy cũng hợp lý, Nghiêm Gia Ngọc cũng đã trở lại, tương lai còn phải gặp nhau nhiều, gặp thì gặp thôi, dù sao cũng không phải chuyện gì to tát.
Tuy nhiên, anh muốn đem Thẩm Tinh Sơ đi cùng.
Nhưng lúc này người đang nhớ thương Thẩm Tinh Sơ không chỉ có Hàn Thành mà còn có couple fan đầu tiên của hai người —— Từ Khải.
7 giờ tối, Từ Khải đúng giờ hẹn tới Thẩm gia.
Anh ta nói trước rằng sẽ đến, vì vậy cha mẹ Thẩm đã kết thúc công việc sớm và đợi ở nhà.
Từ Khải vào cửa, nhìn cha mẹ Thẩm cùng Thẩm Tinh Vũ, lại chỉ không thấy mục đích của chuyến đi lần này,Thẩm Tinh Sơ, nghi hoặc hỏi: “Tinh Sơ đâu?”
Thẩm Tinh Vũ: !!! Anh ta gọi Thẩm Tinh Sơ là gì cơ?! Tinh Sơ?! Bọn họ thân thiết như vậy từ lúc nào?!
Cha Thẩm nghe vậy, hừ một tiếng: “Ai biết đồ nghịch tử kia đã đi đâu!”
Ông nhìn Từ Khải, áy náy nói: “Tiểu Từ à, cháu cũng đừng nóng giận, là chú không dạy nổi con, Tinh Sơ không xứng với cháu, chú đã mắng nó rồi, lần sau, lần sau nó nhất định sẽ ngoan ngoãn mà đi hẹn hò với cháu, nhất định cái gì cũng đều nghe lời, cháu yên tâm.”
Từ Khải cảm thấy chính mình một chút cũng không yên tâm: “Không…… Không cần đâu ạ.”
“Tiểu Từ, cháu cho Tinh Sơ thêm một cơ hội đi.”
Không phải cháu không cho cậu ấy cơ hội, là cháu không dám chú à!
_________
Tác giả có điều muốn nói:
Từ Khải: Chú ơi, chú chưa nhìn thấy tình yêu nghẹt thở của bạn trai con mình rồi, người khác xem mắt vì tiền, nhưng cháu mà tiếp tục xem mắt với con trai chú là phải bỏ mạng mất! !
Từ Khải: Anh Hàn đừng lo, em không có bất kỳ ý nghĩ nào không phải phép với anh dâu đâu ạ, em thấy hai người quả là trời sinh một cặp rồi!
Hàn Thành: Ồ.
Vì sợ mọi người hiểu lầm nên tôi phải nhấn mạnh: Hàn Thành không thích Nghiêm Gia Ngọc và Tinh Tinh không sinh con.
【Tiểu kịch trường】
Hàn Thành: Hai đứa có hài lòng với tên của mình không?
Mary Sue Tô Bạch Liên:…
Jack Sue Tô Ngạo Thiên:…
Hàn Thành: Tên của hai đứa chứa đựng tình cha sâu sắc của papi đó!
Tô Bạch Liên và Tô Ngạo Thiên: Đúng là bố dượng thật rồi!