NAM CHÍNH LÀ QUỶ NGỌC - Chương 4
Chương 04
“Tôi biết, nhưng chẳng phải do anh muốn à, mua về cho anh ngửi đỡ cũng được.” Không biết thay vì gọi “ngài” cô đã gọi thành “anh” từ lúc nào, luôn làm mấy chuyện khiến anh vui lòng, cô còn là một người vừa thích cười, vừa ngốc nghếch lại vừa ngây thơ nữa.
–
Beta: Trỏ, Maria“Con voi.” Mặc dù giọng điệu vẫn nhàn nhạt như cũ, nhưng Nguyễn Vân Sênh có thể nghe thấy một chút vui vẻ trong đó.
“Tôi không vào nữa, chúng ta về nhà thôi.” Nguyễn Vân Sênh mím môi, cố gắng nở nụ cười dưới ánh mắt hờ hững của Túy Ngọc.
Lúc đầu Túy Ngọc không biết cô mua rượu về để làm gì, mãi cho đến khi cô vui vẻ rót ra một cái bát rồi cẩn thận đặt trước mặt anh, Túy Ngọc mới nhận ra cô đặc biệt mua cho anh.Beta: Trỏ, MariaBởi vì anh hiếm khi có biểu cảm hay hành động đặc biệt nào, nếu muốn biết tâm trạng hay những thứ anh thích, Nguyễn Vân Sênh phải quan sát kĩ càng từng biểu cảm, ánh mắt của anh, qua nhiều ngày tháng như vậy, cô dần phát hiện niềm vui trong đó.
Lúc về, họ đi ngang qua một ngôi chùa nhỏ yên tĩnh. Khi còn nhỏ, Nguyễn Vân Sênh thường đến nghe sư thầy giảng kinh với bà nội, sau này bà nội qua đời, nhà cô cũng đặt một tấm bia tưởng niệm tại đây. Suy nghĩ một lúc Nguyễn Vân Sênh chợt nhận ra hình như đã lâu rồi mình không tới nên cô bước vào.
Đôi mắt vốn bình tĩnh của Túy Ngọc hiện lên vẻ mờ mịt, nhưng lại biến mất rất nhanh, anh vẫn ngồi ngay ngắn ở đấy ngửi hương rượu bay lên.
Chương 04Nguyễn Vân Sênh vô thức mỉm cười, dịu dàng nhìn người đàn ông đi vào vườn voi rồi đứng cạnh một chú voi con, nhìn anh bỗng cúi xuống sờ đuôi chú voi con nọ.
–
Bởi vì anh hiếm khi có biểu cảm hay hành động đặc biệt nào, nếu muốn biết tâm trạng hay những thứ anh thích, Nguyễn Vân Sênh phải quan sát kĩ càng từng biểu cảm, ánh mắt của anh, qua nhiều ngày tháng như vậy, cô dần phát hiện niềm vui trong đó.Thật ra khuôn mặt tinh tế mờ ảo của anh lại có khí chất cổ xưa trên người khiến anh chẳng tài nào ăn nhập với hai chú voi bên cạnh, nhưng Nguyễn Vân Sênh lại cảm thấy thoải mái lạ thường. Bởi vì chỉ có như vậy cô mới thấy anh là một người có thể tới gần. Nhận ra điều này, cô bỗng vui vẻ hẳn.
“Sao thế?” Nguyễn Vân Sênh quay lại chỗ anh đang đứng.
Đôi mắt vốn bình tĩnh của Túy Ngọc hiện lên vẻ mờ mịt, nhưng lại biến mất rất nhanh, anh vẫn ngồi ngay ngắn ở đấy ngửi hương rượu bay lên.
Chẳng lẽ mấy ngày nay Túy Ngọc đang dần tan biến ư? Nguyễn Vân Sênh sững sờ, cô nhìn cơ thể dường như ngày càng mờ nhạt của anh, nỗi căng thẳng không tên chợt hiện lên trong lòng.Túy Ngọc đứng bên trong ngắm voi bao lâu thì Nguyễn Vân Sênh đứng ở ngoài chờ anh bấy lâu.
“Tôi không uống được.” Trước đây anh có thể uống, nhưng giờ đây anh đã rất yếu, không thể uống được nữa. Túy Ngọc liếc nhìn bát rượu vài lần rồi lại nhìn Nguyễn Vân Sênh.
Lúc về, họ đi ngang qua một ngôi chùa nhỏ yên tĩnh. Khi còn nhỏ, Nguyễn Vân Sênh thường đến nghe sư thầy giảng kinh với bà nội, sau này bà nội qua đời, nhà cô cũng đặt một tấm bia tưởng niệm tại đây. Suy nghĩ một lúc Nguyễn Vân Sênh chợt nhận ra hình như đã lâu rồi mình không tới nên cô bước vào.
“Tôi không thể vào chùa, nếu không tôi sẽ biến mất nhanh hơn.” Túy Ngọc vẫn nói bằng giọng điệu bình tĩnh đó.Lúc về, họ đi ngang qua một ngôi chùa nhỏ yên tĩnh. Khi còn nhỏ, Nguyễn Vân Sênh thường đến nghe sư thầy giảng kinh với bà nội, sau này bà nội qua đời, nhà cô cũng đặt một tấm bia tưởng niệm tại đây. Suy nghĩ một lúc Nguyễn Vân Sênh chợt nhận ra hình như đã lâu rồi mình không tới nên cô bước vào.
“Tôi không uống được.” Trước đây anh có thể uống, nhưng giờ đây anh đã rất yếu, không thể uống được nữa. Túy Ngọc liếc nhìn bát rượu vài lần rồi lại nhìn Nguyễn Vân Sênh.
“Tôi không vào nữa, chúng ta về nhà thôi.” Nguyễn Vân Sênh mím môi, cố gắng nở nụ cười dưới ánh mắt hờ hững của Túy Ngọc.Vừa đi được mấy bước, cô phát hiện Túy Ngọc không đi theo mà lẳng lặng đứng trước cửa.
Nhân ngày nghỉ, Nguyên Vân Sênh đến sở thú chơi. Sau khi vào sở thú, cô khẽ liếc Túy Ngọc, đôi mắt cô cong cong tràn đầy mong đợi, sau đó cô đi thẳng đến vườn voi. Nhìn thấy hai con voi một lớn một nhỏ trong vườn, người đàn ông im lặng bấy lâu nay bỗng dưng lên tiếng.
“Con voi.” Mặc dù giọng điệu vẫn nhàn nhạt như cũ, nhưng Nguyễn Vân Sênh có thể nghe thấy một chút vui vẻ trong đó.
Lúc về, họ đi ngang qua một ngôi chùa nhỏ yên tĩnh. Khi còn nhỏ, Nguyễn Vân Sênh thường đến nghe sư thầy giảng kinh với bà nội, sau này bà nội qua đời, nhà cô cũng đặt một tấm bia tưởng niệm tại đây. Suy nghĩ một lúc Nguyễn Vân Sênh chợt nhận ra hình như đã lâu rồi mình không tới nên cô bước vào.Chẳng lẽ mấy ngày nay Túy Ngọc đang dần tan biến ư? Nguyễn Vân Sênh sững sờ, cô nhìn cơ thể dường như ngày càng mờ nhạt của anh, nỗi căng thẳng không tên chợt hiện lên trong lòng.“Sao thế?” Nguyễn Vân Sênh quay lại chỗ anh đang đứng.
–
Bởi vì anh hiếm khi có biểu cảm hay hành động đặc biệt nào, nếu muốn biết tâm trạng hay những thứ anh thích, Nguyễn Vân Sênh phải quan sát kĩ càng từng biểu cảm, ánh mắt của anh, qua nhiều ngày tháng như vậy, cô dần phát hiện niềm vui trong đó.
Hôm nay, Nguyễn Vân Sênh mua một vò rượu về. Đây là loại rượu khá nổi tiếng ở đây, nghe nói đã có từ lâu đời, hương rượu tỏa xa tận năm dặm vẫn còn nức mũi.“Tôi không thể vào chùa, nếu không tôi sẽ biến mất nhanh hơn.” Túy Ngọc vẫn nói bằng giọng điệu bình tĩnh đó.
Nhân ngày nghỉ, Nguyên Vân Sênh đến sở thú chơi. Sau khi vào sở thú, cô khẽ liếc Túy Ngọc, đôi mắt cô cong cong tràn đầy mong đợi, sau đó cô đi thẳng đến vườn voi. Nhìn thấy hai con voi một lớn một nhỏ trong vườn, người đàn ông im lặng bấy lâu nay bỗng dưng lên tiếng.Chẳng lẽ mấy ngày nay Túy Ngọc đang dần tan biến ư? Nguyễn Vân Sênh sững sờ, cô nhìn cơ thể dường như ngày càng mờ nhạt của anh, nỗi căng thẳng không tên chợt hiện lên trong lòng.
Hôm nay, Nguyễn Vân Sênh mua một vò rượu về. Đây là loại rượu khá nổi tiếng ở đây, nghe nói đã có từ lâu đời, hương rượu tỏa xa tận năm dặm vẫn còn nức mũi.
Vừa đi được mấy bước, cô phát hiện Túy Ngọc không đi theo mà lẳng lặng đứng trước cửa.Vừa đi được mấy bước, cô phát hiện Túy Ngọc không đi theo mà lẳng lặng đứng trước cửa.“Tôi không vào nữa, chúng ta về nhà thôi.” Nguyễn Vân Sênh mím môi, cố gắng nở nụ cười dưới ánh mắt hờ hững của Túy Ngọc.
Chương 04
Túy Ngọc chống cằm mỉm cười, nheo mắt lại. Hôm qua, khi bọn họ đi qua một cửa hàng bán rượu, Túy Ngọc đứng ở cửa một lúc lâu nên cô đã nghĩ là Túy Ngọc muốn uống rượu. Tuy anh không uống được, nhưng anh sẽ vui hơn nếu được cô mua cho, như vậy là được rồi.
“Tôi không vào nữa, chúng ta về nhà thôi.” Nguyễn Vân Sênh mím môi, cố gắng nở nụ cười dưới ánh mắt hờ hững của Túy Ngọc.Hôm nay, Nguyễn Vân Sênh mua một vò rượu về. Đây là loại rượu khá nổi tiếng ở đây, nghe nói đã có từ lâu đời, hương rượu tỏa xa tận năm dặm vẫn còn nức mũi.
“Tôi biết, nhưng chẳng phải do anh muốn à, mua về cho anh ngửi đỡ cũng được.” Không biết thay vì gọi “ngài” cô đã gọi thành “anh” từ lúc nào, luôn làm mấy chuyện khiến anh vui lòng, cô còn là một người vừa thích cười, vừa ngốc nghếch lại vừa ngây thơ nữa.
Thật ra khuôn mặt tinh tế mờ ảo của anh lại có khí chất cổ xưa trên người khiến anh chẳng tài nào ăn nhập với hai chú voi bên cạnh, nhưng Nguyễn Vân Sênh lại cảm thấy thoải mái lạ thường. Bởi vì chỉ có như vậy cô mới thấy anh là một người có thể tới gần. Nhận ra điều này, cô bỗng vui vẻ hẳn.
Lúc đầu Túy Ngọc không biết cô mua rượu về để làm gì, mãi cho đến khi cô vui vẻ rót ra một cái bát rồi cẩn thận đặt trước mặt anh, Túy Ngọc mới nhận ra cô đặc biệt mua cho anh.
Dịch: Nguyễn Uyên
Dịch: Nguyễn Uyên
“Con voi.” Mặc dù giọng điệu vẫn nhàn nhạt như cũ, nhưng Nguyễn Vân Sênh có thể nghe thấy một chút vui vẻ trong đó.“Tôi không uống được.” Trước đây anh có thể uống, nhưng giờ đây anh đã rất yếu, không thể uống được nữa. Túy Ngọc liếc nhìn bát rượu vài lần rồi lại nhìn Nguyễn Vân Sênh.
Lúc về, họ đi ngang qua một ngôi chùa nhỏ yên tĩnh. Khi còn nhỏ, Nguyễn Vân Sênh thường đến nghe sư thầy giảng kinh với bà nội, sau này bà nội qua đời, nhà cô cũng đặt một tấm bia tưởng niệm tại đây. Suy nghĩ một lúc Nguyễn Vân Sênh chợt nhận ra hình như đã lâu rồi mình không tới nên cô bước vào.“Sao thế?” Nguyễn Vân Sênh quay lại chỗ anh đang đứng.“Tôi biết, nhưng chẳng phải do anh muốn à, mua về cho anh ngửi đỡ cũng được.” Không biết thay vì gọi “ngài” cô đã gọi thành “anh” từ lúc nào, luôn làm mấy chuyện khiến anh vui lòng, cô còn là một người vừa thích cười, vừa ngốc nghếch lại vừa ngây thơ nữa.
“Sao thế?” Nguyễn Vân Sênh quay lại chỗ anh đang đứng.
Lúc đầu chỉ là áy náy và sợ hãi, nhưng bây giờ Nguyễn Vân Sênh hi vọng từ tận đáy lòng rằng Túy Ngọc có thể sống thật hạnh phúc.Đôi mắt vốn bình tĩnh của Túy Ngọc hiện lên vẻ mờ mịt, nhưng lại biến mất rất nhanh, anh vẫn ngồi ngay ngắn ở đấy ngửi hương rượu bay lên.
Beta: Trỏ, Maria
Thật ra khuôn mặt tinh tế mờ ảo của anh lại có khí chất cổ xưa trên người khiến anh chẳng tài nào ăn nhập với hai chú voi bên cạnh, nhưng Nguyễn Vân Sênh lại cảm thấy thoải mái lạ thường. Bởi vì chỉ có như vậy cô mới thấy anh là một người có thể tới gần. Nhận ra điều này, cô bỗng vui vẻ hẳn.Túy Ngọc chống cằm mỉm cười, nheo mắt lại. Hôm qua, khi bọn họ đi qua một cửa hàng bán rượu, Túy Ngọc đứng ở cửa một lúc lâu nên cô đã nghĩ là Túy Ngọc muốn uống rượu. Tuy anh không uống được, nhưng anh sẽ vui hơn nếu được cô mua cho, như vậy là được rồi.
Beta: Trỏ, Maria
–Dịch: Nguyễn UyênLúc đầu chỉ là áy náy và sợ hãi, nhưng bây giờ Nguyễn Vân Sênh hi vọng từ tận đáy lòng rằng Túy Ngọc có thể sống thật hạnh phúc.
Hết chương 04!