MỸ NHÂN SAO CHỔI - Chương 30: Nữ Vu X Nhân Ngư 7
Hạt châu lăn đến bên chân hắn, Thanh Trường Dạ nhặt nó lên, sinh mệnh bên trong rung động vì động chạm của hắn, chờ viên bạch châu kia lớn thêm một chút, Thanh Trường Dạ thuận tay ném nó xuống đất, thời gian trên bạch châu chỉ có 20 năm, cho dù lớn lên cũng chỉ có 25 năm, thời gian trên đám nhân ngư nguỵ trang thành người ở đây cũng kém xa Siren, đa số khoảng 10 nghìn đến 20 nghìn năm, đây cũng là nguyên nhân khiến lúc đầu Thanh Trường Dạ không nổi lên nghi ngờ.
Natasha tò mò nhìn viên tròn như ngọc trai kia.
“Đây là gì?”
“Ngọc trai.”
“…!Ở đây rơi xuống ngọc trai kiểu gì.”
Hắn vẫn đứng dưới ánh sáng, Anye ở đằng xa đang ngước mắt nhìn hắn, Thanh Trường Dạ há miệng muốn nói điều gì, tiếng động thật nhỏ bên tai làm hắn hơi giật mình, hai chân hắn bỗng nhiên lơ lửng giữa không trung, Natasha vươn tay muốn tóm lấy hắn, nhưng chậm một bước.
“Chết tiệt!”
Natasha lập tức muốn nhảy xuống từ khe hở to bằng một người kia, nhưng tiếng súng vang lên ngay lúc này, cô buộc lòng phải lăn khỏi chỗ kia.
Sau khi tản ra, chỗ Thanh Trường Dạ đứng lúc trước đã khôi phục về đất bằng.
Cô ngẩng đầu, bảo vệ mặt không biểu cảm lấy nòng súng chĩa ngay đầu cô.
Nếu cô nhớ không lầm, hình ảnh cảm ứng nhiệt của những bảo vệ này là bình thường.
Nhân ngư không chỉ có thể nguỵ trang thành dáng vẻ con người, mà còn có thể thao túng loài người?
Cảm giác tự nhiên rơi xuống từ trên cao rất tệ, nếu không phải phía dưới có nước, hắn hẳn đã phải ngã tàn phế từ độ cao như vậy rồi.
Thanh niên tóc đen mắt đen liếm liếm vết máu trên cổ tay, hắn nhìn bốn phía, ánh sáng rất mờ, mơ hồ có thể thấy xung quanh đều là nước hồ lạnh lẽo, phía dưới biệt thự nhà chính của họ Thrace vậy mà lại ẩn giấu một hồ nước lớn như vậy.
Thanh Trường Dạ giơ cánh tay bị thương lên, để ngừa mùi máu tươi dẫn tới sinh vật khát máu.
Hắn cảm giác có thứ gì đang nhìn mình, nhưng mắt vì tạm thời chưa thích ứng với bóng tối nên nhìn không thấy cái gì.
Nước hồ cực kỳ sâu, nhìn không thấy đáy, sau xác định đại khái hướng nào có đất liền, Thanh Trường Dạ lặn xuống nước nhanh chóng bơi đi về hướng kia.
Nhất cử nhất động của hắn rơi vào một đôi mắt đỏ tươi.
Đối với nhân ngư, vùng nước tối tăm mức này còn rõ hơn ban ngày, nhiệt độ cơ thể con người gần như có thể từ nước hồ lạnh như băng truyền qua đây.
Đối với nhân ngư nhỏ tuổi chưa từng biết đến ấm áp, thanh niên không khác nào liều thuốc độc thôi thúc người ta trở nên nghiện ngập.
【Là mẹ à?】
【Tóc đen mắt đen, là mẹ, đuổi theo!】
【Mình muốn độc chiếm hắn…】
【Không được, Siren sẽ không cho phép chúng ta như vậy.】
Thanh Trường Dạ sững sờ.
Hắn có thể nghe hiểu nhân ngư trao đổi, những đứa nhóc này nói chuyện thực sự có chút buồn cười.
Từ bốn phương tám hướng dần truyền đến tiếng nước, từ khoé mắt hắn nhìn thấy vô số đuôi cá màu sắc khác nhau, giống Siren, phần đuôi của đám nhân ngư chưa thành niên đều có một chút hoa văn đỏ như lửa cháy.
Hắn đương nhiên không phải mẹ của những đứa nhóc này, hắn và nhân ngư căn bản không có huyết thống.
Biết bị chúng nó bắt lại là không hay, Thanh Trường Dạ cố hết sức nhanh chóng bơi vào bờ.
Nhân ngư truy đuổi ngày càng nhiều, vảy cá chiếu lấp lánh gần như có thể rọi sáng cả hồ nước âm u.
Ở trong nước muốn nhanh hơn nhân ngư là không thể nào, hắn bị một nhân ngư kéo lại mắt cá chân.
Thanh Trường Dạ thử phát động dị năng, quả nhiên không phải nhân ngư nào cũng biến thái như Siren, hắn rút được thời gian từ chỗ đối phương.
Quỷ thần xui khiến, hắn không rút sạch thời gian, mà để lại cho nhân ngư thoi thóp hơi tàn kia một hơi cuối.
【Hắn chảy máu! Thơm quá!】
Vết thương cổ tay dần nứt ra theo động tác của Thanh Trường Dạ, máu lẫn vào trong hồ.
Những nhân ngư này đều còn nhỏ, nhưng rút thời gian đã hơi phiền phức rồi, nếu chúng nó lớn hơn chút nữa thì có thể tưởng tượng tình hình sẽ gay go đến mức nào.
Thanh niên một tay khoác lên bờ, ngay lúc hắn sắp leo lên, vách đá trên đỉnh đầu bọn họ lại một lần nữa xuất hiện vết nứt, từ phía trên rơi xuống một nhóm nhân ngư vẫn còn mặc áo khoác của con người.
Nhóm nhân ngư giữ hắn dưới hồ nước ngầm một mình, thể hiện rõ là muốn đối phó Anye và Natasha trước, giờ những nhân ngư này chủ động đi xuống, vậy tình hình phía trên…!
Không kịp ngẫm nghĩ, hắn bị mạnh mẽ kéo xuống khỏi đất liền an toàn, không chỉ có một nhân ngư cầm mắt cá chân và cẳng chân hắn.
Toàn thân rơi xuống nước lạnh như băng khiến Thanh Trường Dạ nheo mắt, hắn vẫn chưa tỉnh táo lại, nhóm nhân ngư đã nâng hắn lên, Thanh Trường Dạ cũng nhờ đó mà thấy rõ ở đây rốt cuộc đã giấu bao nhiêu nhân ngư.
Có ít nhất hơn một nghìn, mỗi một con đều đang ngóng nhìn hắn không chớp mắt.
Ban đầu chúng nó như đang kiêng kị cái gì, ngoại trừ vây quanh hắn ra thì không dám làm gì hơn, thẳng cho đến khi một nhân ngư không nhịn được chạm vào vai Thanh Trường Dạ, chuyện xảy ra tiếp theo quả thực là tai hoạ trăm phần trăm.
【Cút ngay, không được chạm vào mẹ!】
【Dựa vào cái gì? Trong mệnh lệnh cũng đâu nói rõ là không được chạm vào hắn –】
【Mình cũng muốn chạm…】
【Mình cũng muốn!】
Thu lại lời lúc đầu, chuyện này không có gì buồn cười cả.
Xung quanh hắn đầy nhân ngư, không chỗ nào có thể trốn, cũng không có bất cứ khe hở nào để tránh.
Khuôn mặt nhân ngư đều vô cùng xinh đẹp, vì là trinh sản nên trên mỗi nhân ngư, Thanh Trường Dạ đều có thể nhìn thấy bóng dáng Siren.
Mắt đỏ tươi như hoa sen nở rộ, làn da trắng bệch nhẵn bóng, khuôn mặt nhân ngư hoàn toàn không hổ là yêu tinh sống dưới đại dương.
Cùng lúc gặp được nhiều mỹ nhân mỗi người mỗi vẻ như vậy quả thực hiếm có, nếu chúng nó không muốn ăn tươi nuốt sống hắn thì tốt hơn nữa.
Cảm giác lạnh buốt mơn trớn gáy hắn, khoá tâm yếu ớt run không ngừng, Thanh Trường Dạ cắn môi, nước mắt tích lại trong hốc mắt hắn.
Chết tiệt, đúng là biết tìm chỗ.
【Hắn khóc rồi.】
【Mẹ khóc rồi.】
【Nước mắt con người đúng là mặn thật.】
Hắn và những nhân ngư này không có nửa phần liên hệ máu mủ, hắn cũng không phải mẹ nhân ngư.
Thật lòng mà nói, đối với nhân ngư trinh sản mà nói, sự tồn tại của hắn giống như vật chứa hơn, nhưng mà nghe như vậy thực sự…!rất nhục.
【Mình khát quá.】
【Trên người hắn có thứ màu đỏ, rất ngọt.】
【Đấy là máu! Đồ ngu!】
【Ơ? Không phải cắn vào đây sẽ có màu trắng sao?】Giọng nhân ngư tràn đầy nghi hoặc:【Rõ ràng mình thấy giống cái loài người trên TV là như vậy, nhưng mà máu cũng giống nha.】
【Còn lâu mới giống,】Đủ loại âm thanh tràn vào trong đầu, Thanh Trường Dạ cáu kỉnh kìm nén ham muốn thả ra dị năng, mặc dù hắn có thể giết một nhóm nhân ngư, nhưng không thể giết tất cả trong nháy mắt không có tác dụng gì ở tình huống hiện tại:【Màu trắng với màu đỏ, mùi vị chắc chắn không giống nhau.】
【Mấy người đàng hoàng chút đi,】Nhân ngư đuôi đen lúc trước đặt trong bể nước bỗng nhiên lên tiếng:【Quá phận thì Siren sẽ tức giận.
Có nhớ mệnh lệnh là gì không?】
【Dẫn hắn tới chỗ Siren.】
【Đi tìm Siren!】
【Đúng, cho nên…】Nhân ngư đuôi đen cúi đầu, Thanh Trường Dạ thấy thời gian của nó chỉ có 200 nghìn năm, giữa đám nhãi con này có thể coi là nhiều.
Hắn chỉ đang nhìn thời gian, nhưng nhân ngư dưới ánh mắt chuyên chú của thanh niên lại đỏ hai gò má, trắng bệch kết hợp với ửng hồng mê hồn không nói nên lời.
Nhân ngư kia và hắn cách gần nhau, Thanh Trường Dạ có thể nhận thấy rõ ràng hô hấp của nhân ngư bắt đầu biến hoá, giọng nói nhẹ đi, như là thuyết phục bản thân cũng muôn phần trắc trở:【Chúng ta không thể độc chiếm mẹ.】
Ngón tay nhân ngư bấm lòng bàn tay mình.
Nó gắng sức thu tầm mắt lại, thậm chí không nhận ra bản thân đã tự bấm chảy máu.
Nhân ngư giống trùng tộc, trời sinh đã chịu khống chế của hiệu ứng chim non, chúng nó sẽ sản sinh ham muốn độc chiếm không gì sánh được đối với sự vật đầu tiên nhìn thấy.
Siren vì để tránh phiền phức nên trực tiếp ném thẳng nhân ngư nhỏ còn chưa phá vỏ xuống biển sâu băng giá, nếu không phải vì biến cố xảy ra về sau, phụ thân ích kỷ của chúng nó vĩnh viễn sẽ không để chúng nó có cơ hội thấy mẫu thể.
Nó hẳn nên thoả mãn.
Nhưng mà, đúng là nhịn không được.
Chúng nó được truyền thừa ký ức về mẫu thể từ chỗ Siren.
Siren lại vì ham muốn cá nhân mà hết sức làm mờ hình ảnh, từ đầu đến cuối chúng nó chưa từng có thể thấy rõ khuôn mặt mẫu thể.
Nó thậm chí tưởng rằng vì mẫu thể xấu xí khó có thể gặp người, không ngờ hoá ra lại xinh đẹp như vậy.
Nó không kìm lòng nổi cúi đầu, ngón tay đụng vào sợi tóc đen nhánh của đối phương, cuối cùng như mê muội mà bóp gáy Thanh Trường Dạ, một ít máu đỏ theo chiếc cổ đường nét tinh xảo chảy xuống, Thanh Trường Dạ kêu lên một tiếng đau đớn.
【A a a a a! Mày phạm quy!】
【Khốn nạn, đã nói không được làm mẹ bị thương!】
【Mẹ là của mình.】
【Của tao, cút ngay!】
【Mình cũng muốn.】
【Thích mẹ nhất –】
Ồn chết đi được…!
“Ồn thế,” Âm thanh quen thuộc khiến nhân ngư vây quanh thanh niên miễn cưỡng ngẩng đầu, cảm giác kim loại như có như không khiến giọng người khàn khác thường.
Nữ vu đứng trên bờ quăng đi một nhân ngư ngăn cản hắn, thứ kia chỉ còn lại xương, nếu như con người tuyệt đối không thể có bộ xương có đuôi, Thanh Trường Dạ suýt nữa không nhận ra y đang cầm cái gì: “Muốn ăn cá nướng không? Vị giấm đường cũng không tồi đâu.”
“…”
Cái tên Anye này, tính tình của hai nhân cách đều vô cùng khó tả.
“Không ăn thì bye bye?”
“Giúp tôi!”
“Lần trước cậu đưa 100 triệu rồi, lần này định đưa bao nhiêu?” Nữ vu nhìn có chút hả hê nhìn thanh niên giữa đống nhân ngư.
Lễ phục trên người Anye ngay ngắn chỉnh tề, ngay cả vết máu cũng không hề dính lên, nếu như không phải trong cặp mắt dài kia ẩn chứa mùi vị khát máu, thì so với một đại tinh đạo thu hoạch sinh mạng dễ như trở bàn tay, Nữ vu trong thời khắc này giống như một quý tộc trẻ tuổi nhàn nhã hơn: “200 triệu?”
“Tôi không có thời gian đưa cho anh.”
Đây là lời nói thật, sau khi phân chia thời gian lấy được từ chỗ Siren, bản thân hắn cầm hơn 200 triệu.
Lúc có nhiều thời gian, Thanh Trường Dạ tiêu không kiểm soát, A giúp hắn cầm 100 triệu mua đồ cổ của ngôi sao xanh, lại còn đưa Anye 100 triệu năm, hiện tại hắn thực sự không có nhiều thời gian.
“Cậu biết biện pháp cởi bỏ huyết vân khế tốt nhất là gì không?” Không đợi hắn nói, đứng cách hơn 1000 con nhân ngư, khoé môi Anye kéo lên một độ cong, y cười, vẻ u ám bức người liền phai nhạt đi rất nhiều.
Mỗi khi Anye cười như vậy đều không phải chuyện tốt, Thanh Trường Dạ nhíu mày: “Phủ lên huyết vân khế ban đầu của cậu một tầng mới thì cái cũ đương nhiên là không ảnh hưởng đến cậu rồi.”
Lúc lời Anye rơi xuống, trên mặt nước chợt bốc lên sương mù đen kịt.
Sương mù như thể có sinh mệnh, nó nhanh chóng lướt qua hơn chục nhân ngư cách gần Thanh Trường Dạ nhất, lại khéo léo tránh được thanh niên ngay chính giữa.
Không tới mấy giây, da thịt nhân ngư liền lần lượt rụng rời, chỉ còn lại khung xương u mịch, toàn bộ nhân ngư nâng hắn lên biến thành xương khô, nhưng sương mù vẫn không tan.
Mỗi khi xung quanh có nhân ngư biểu lộ ý định tấn công, màn sương tựa như âm hồn sẽ xâm lấn toàn thân nhân ngư, lặn vào nước cũng không thể chạy trốn.
Nữ vu đứng trên bờ ngoắc ngoắc ngón tay, nhân ngư đã hoá thành xương khô mang theo Thanh Trường Dạ di chuyển đến bên bờ.
Trước khi hắn lên bờ, Anye nửa quỳ xuống, mắt đối mắt với Thanh Trường Dạ.
“Đồng ý không.”
Mặc dù không rõ mang đến chỗ Siren theo lời nhân ngư là có ý gì, nhưng lúc này nếu hắn không đồng ý với Anye, cho dù Nữ vu không gây sự với hắn, thì đối mặt với nhiều nhân ngư nhỏ như vậy cũng đủ khiến hắn chịu khổ.
Anye không trưng cầu ý kiến, mà là đang buộc hắn lựa chọn, Thanh Trường Dạ thoáng suy tư rồi gật đầu.
Thấy hắn bằng lòng, ngón tay Anye vẽ vẽ một nét, cảm giác thiêu đốt lan ra từ sau gáy.
Việc xây lại một cái khác trên huyết vân khế ban đầu chắc chắn sẽ phải chịu áp lực rất lớn.
Năm ngón tay trắng nõn quơ quào trên không trung, tay kia thấy vậy nắm lấy Thanh Trường Dạ.
Đường vân tươi đẹp tựa như ngọc lưu ly đang bị đốt ở trạng thái lỏng, giữa lông mày thanh niên nhiễm sự đau đớn và kiềm chế, con ngươi đen nhánh bi thương nồng đậm không thể xua tan, điều này khiến hắn trông như một con hươu bị bắt.
“Thanh Trường Dạ,” Ngón tay Nữ vu lướt qua sợi tóc của hắn.
Rõ ràng trước mặt là nhân cách chủ, không hiểu sao hắn lại có ảo giác nhìn thấy đại bệnh kiều: “Ký khế ước cùng tôi, thì cậu hoàn toàn thuộc về tôi.
Giống như một con chó.” Trên khuôn mặt minh diễm dị thường kia nổi lên tia tia sợi sợi dục vọng: “Cậu không thể từ chối mệnh lệnh của chủ nhân, nếu chủ nhân muốn sủng hạnh cậu, phải ngoan ngoãn tắm rửa sạch sẽ.
Cho dù bảo cậu mặc váy, cậu cũng phải nghe lời, không được cắn người linh tinh.
Ngẩng đầu, nhìn tôi.”
“Anye…”
“Về sau phải gọi chủ nhân,” Đối phương cắt lời hắn: “Nghe chưa?”
Thanh Trường Dạ có chút chịu không nổi lườm nguýt, Anye thấy vậy che bên tai hắn nói, vừa tựa như an ủi, vừa tựa như đùa giỡn: “Đừng thẹn thùng, cậu như lúc trước rất xinh đẹp mà.”
“…”
“Cậu tin thật?” Thấy hắn không nói lời nào, Nữ vu nhịn không được cười ra tiếng, trong đôi mắt xanh dài hẹp tràn đầy trêu tức: “Trêu cậu thôi.”
Ồ.
Anye ghi thù, chắc vẫn đang khó chịu chuyện hắn mấy ngày trước lợi dụng nhân cách thứ 2 đâm sau lưng y.
Nữ vu vênh vang tự đắc trước mặt làm nội tâm hắn rối loạn không ngừng.
Thanh Trường Dạ bỗng nhiên nói: “Có phải anh thích tôi không?”
“…!Đm ai mà thích cậu chứ?”
Cắn câu rồi.
So với dáng vẻ vênh váo hung hăng vừa nãy, dáng vẻ Anye né tránh lại liều chết không thừa nhận trước mặt càng khiến Thanh Trường Dạ tim đập nhanh.
Hắn vươn tay chạm vào gò má xinh đẹp của Nữ vu, khuôn mặt đẹp mắt như vậy, nếu người này không phải tinh đạo, mà là thiếu niên dòng dõi quý tộc thực sự được yêu thương, không biết sẽ càng hồn nhiên rạng rỡ đến mức nào.
Tay Thanh Trường Dạ khéo léo trượt đến sau đầu Anye, hắn chủ động dâng lên đôi môi của mình.
Đây không phải lần đầu tiên hắn và Anye hôn nhau, nhưng với nhân cách chủ lại là lần đầu.
Đôi môi Nữ vu mềm mại như trong trí nhớ, vành môi đẹp đẽ tột cùng, hắn có thể cảm thấy Anye cứng đờ, nhưng y không đẩy hắn ra.
“Anh không thích tôi, vậy để tôi thích anh.”.