MỸ NHÂN BÁCH NIÊN NAN NGỘ - Chương 31: Diễm Mỹ Tuyệt Tục
- Trang chủ
- Truyện tranh
- MỸ NHÂN BÁCH NIÊN NAN NGỘ
- Chương 31: Diễm Mỹ Tuyệt Tục
Khi Hoắc Uy Thần trở lại nghe lời kể lại của Tiểu Bát lúc ấy phó tướng cũng ở đó.
“Người đến tìm ta?” Hoắc Uy Thần rất bình thản hỏi lại phó tướng.
“Bẩm Đại Nhân lúc ấy binh lính canh gác đã nói có một kẻ khả nghi liên tục xin gặp Đại Nhân ta thấy vẫn nên bắt lại rồi đợi Đại Nhân về mới giải quyết, hiện tại tình hình Bắc Châu không được ổn định nên rất nhiều kẻ sẽ nhân cơ hội này mà làm xằng bậy, nhưng không ngờ đã không thấy kẻ đó đâu nữa chỉ thấy Tiểu Bát huynh đệ trong phòng của Đại Nhân.”Phó tướng trình bày sự việc
“Ý của ngươi ta là kẻ đáng nghi hay sao, Đại Nhân rõ ràng ngài nói sáng nay đến sắp xếp văn kiện cho ngài, thuộc hạ chỉ làm theo mệnh lệnh mà thôi thật sự lúc thuộc hạ vào không hề gặp ai cả.” Tiểu Bát lập tức phản bác ánh mắt nhìn phó tướng đầy giận dữ.
“Ta không vu oan cho huynh chỉ là nói rõ ràng có người đưa được “hắn” ta vào trong này vậy thì người đâu rồi?” Phó tướng đáp lại
“Ta làm sao mà biết được ngươi nói cứ như ta giấu “hắn” ta làm của riêng vậy.” Tiểu Bát càng nói càng tỏ vẻ bực tức: “Ta thèm vào ta không đánh chết hắn là may cho hắn đấy, sao ngươi không thử động não hắn thấy ta vào liền trốn đi mà cứ phải chỉ đích danh ta có chuyện mờ ám.”
“Ta không có ta…” Phó tướng biết bản thân không thể cãi lại Tiểu Bát đành bất lực quay sang nhìn Hoắc Uy Thần nói: “Đại Nhân ta chỉ lo lắng cho sự an nguy của ngài mà thôi.”
“Được rồi cả hai người không cần cãi nhau nếu “hắn” có ý đồ xấu thì chắc chắn sẽ quay lại mà thôi, được rồi ta mệt rồi giải tán đi.” Hoắc Uy Thần mệt mỏi đứng dậy đi vào phía trong, mọi người cũng không còn bàn luận chuyện này nữa Tiểu Bát cùng Tiểu Thất cũng không tiến vào quấy rầy Hoắc Uy Thần, giờ không phải là lúc nói những chuyện như thế này nữa, đám người kia dám manh động như vậy thì chắc chắn bọn họ đã bị theo dõi rồi.
Ngày hôm sau Hoắc Uy Thần lại rời doanh trại nhưng lần này dẫn theo cả Tiểu Bát đi cùng bọn họ vào trong thành tìm một tửu lâu nghỉ chân.
“Đại Nhân sớm nay thuộc hạ nhận được mật báo đoàn người trở về kinh thành vẫn rất an ổn.” Tiểu Thất nói.
“Không ngờ bọn chúng kiên nhẫn tới vậy đã đi đến đâu rồi?” Hoắc Uy Thần nói xong thì uống trà mắt liên tục quan sát động tĩnh xung quanh.
“Đã vào thành Quý Châu.”
“Tiến độ nhanh như vậy thì càng tốt càng thể hiện chúng ta đang vội vã về kinh.” Hoắc Uy Thần nhếch mép nói sau ấy quay sang nhìn Tiểu Bát hỏi: “Chuyện ngày hôm qua là sao?”
Tiểu Bát cuối cùng cũng có thể kể chuyện hắn liền một mạch nói rõ sự việc ngày hôm qua: “Thuộc hạ thấy có vẻ Mã công tử rất vội vã đến gặp người, nếu không phải thuộc hạ vào thư phòng trước có lẽ “hắn” sẽ người bị vu oan là hãm hại Đại Nhân.”
“Vội vàng sao? Không rõ bây giờ “hắn” đang ở đâu? Bọn chúng rốt cuộc là âm mưu gì mà phải lợi dụng một người ngoài như Cảnh Vân?” Hoắc Uy Thần có chút tức giận nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm cảm thấy may mắn Cảnh Vân không có vấn đề gì nếu không cảm giác hối hận có lẽ đeo bám hắn dù hắn không chắc bản thân có cảm giác ấy.
Ở bên này Cảnh Vân cũng đang đau đầu tìm cách liên lạc với Hoắc Uy Thần, đến doanh trại là điều không thể nữa, ngày hôm qua rời đi quá vội không nghĩ đến việc nói cho Tiểu Bát chỗ nàng đang dừng chân.
“Vì sao ngươi không dùng nữ trang đến gặp hắn.” Lão Khổng trái ngược hẳn với dáng vẻ của Cảnh Vân lão ta còn ngồi thản nhiên ăn uống.
“Nữ trang? Lão điên rồi sao đây không khác nào vạch áo cho người xem lưng.” Cảnh Vân lập tức phản đối.
“Thế ngươi nghĩ có cách nào hay hơn sao? Thời gian càng dài đám người kia càng có lợi.” Lão Khổng đáp.
Quả thật là thời gian giờ là vàng là bạc không thể phung phí, nhưng thật sự Cảnh Vân không muốn mặc nữ trang trước mặt Hoắc Uy Thần, nàng thở dài hết đứng rồi ngồi suy nghĩ cách, nhưng đến cuối cùng vẫn là câu nói của lão Khổng đúng, không còn cách nào cả ngoại trừ đến doanh trại ra.
Cảnh Vân lôi bộ nữ trang đơn giản ra lão Khổng vừa nhìn liền nhíu mày nói: “Ngươi không thể mặc như thế được, thật là giống thôn nữ quá đi chắc chắn không gặp được hắn ta đâu, không phải hắn ta là Đại Nhân sao muốn có quan hệ với hắn ít nhất ngươi phải trông giống vị tiểu thư nhà phú hào hoặc…” Nói đến đây lão Khổng liền dừng lại Cảnh Vân hiểu rất rõ ý là những cô gái làm những chuyện không đứng đắn chỉ là lão ta ý tứ nên không nói thẳng ra.
Cảnh Vân suy nghĩ kỹ lời lão Khổng thấy cũng đúng nàng thở dài: “Vậy nghĩ là phải mua một bộ y phục mới sao? Thật phung phí tiền mà.”
“Ngươi sau này thảo nào chẳng dùng lại cái gì mà phí với không phí.” Lão Khổng chép miệng nói.
“Một kẻ nợ tiền người khác như lão đúng là không biết trân trọng đồng tiền mà, nhắc đến nợ tiền rốt cuộc lão làm cái gì mà nợ người ta nhiều tiền như vậy?” Cảnh Vân thu lại bộ y phục ngồi đối diện lão Khổng nói chuyện.
“Mua rượu, mua thịt.” Lão Khổng mắt không chớp lập tức có đáp án.
“Mua rượu hết những năm nghìn lượng, lão mua rượu của Hoàng Thượng à?” Cảnh Vân sao có thể tin cái lý do vớ vẩn này chứ.
Lão Khổng nghe xong lập tức cười lớn: “Ngươi nghĩ con ngựa ta cưỡi đào đâu ra?” Lão ta cuối cùng cũng nói thật
“Mua ngựa? Được rồi tùy lão không hỏi nữa ta ra ngoài mua y phục.” Cảnh Vân nói xong thì nhanh chóng rời đi, vì nàng thuê phòng tận lầu ba của khách điếm mà trên lầu này có đúng hai phòng lớn nhất nàng muốn đi xuống thì cần phải đi qua cửa phòng người khác, đúng lúc này vô tình cửa phòng đó mở cửa có người thấp người đi ra, hình như là gia nhân của người bên trong, sự tò mò thúc đẩy Cảnh Vân hướng mắt vào bên trong, chỉ trong tíc tắc nàng như bất động người bên trong vì sao lại ở đây, nhưng nàng cứ coi như không có gì mà rời đi, cả đoạn đường nàng liên tục nhớ tới cách thức đánh chống khua chiêng mà khi Hoắc Tông Đế rời đi, xem ra đúng là cố tình như thế rồi, vì sao Hoắc Tông Đế vẫn chưa thật sự rời đi, nàng rất chắc chắn rằng vị đó là Hoắc Tông Đế vì bên cạnh không phải chính là Lý công công hay sao?
Cảnh Vân ngoài mua y phục còn mua thêm nữ trang nữa sau khi chuẩn bị xong xuôi thì Vương Dã đến hắn nhìn Cảnh Vân bận y phục nữ nhân mà mắt như muốn rớt ra.
“Nhìn cái gì mà nhìn mau xuống chuẩn bị ngựa.” Lão Khổng gõ vào đầu Vương Dã mắng, hôm nay lão sẽ đóng giả quản gia của Cảnh Vân còn Vương Dã sẽ làm kẻ đánh ngựa, cả ba cùng nhau diễn tuồng, đây là kế hoạch Cảnh Vân mới nghĩ ra trong lúc trang điểm.
Đến trước doanh trại lão Khổng xuống ngựa bắt đầu nói chuyện đám bính lính nơi này, nhưng sao có thể dễ dàng được vào chỉ là khi nghe nói nữ nhân đây đã có hẹn với Tuần Phủ Đại Nhân, lính gác nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn chạy vào truyền tin.
Hoắc Uy Thần đang bàn bạc chiến sự với các tướng quân thì nghe bẩm báo hắn nhíu mày nữ nhân đến gặp hắn, hắn từ lúc ra ngoài với thân phận Tuần Phủ Đại Nhân chưa từng gần nữ nhân vậy mà giờ lại xuất hiện một người không rõ lai lịch còn nói quen biết hắn, đây có thể là kế hoạch của người muốn hãm hại hắn, được nếu đã vậy hắn cũng không ngại chơi đùa một lần.
“À là vị tiểu thư trước đây ta từng giúp đỡ đưa nàng ta vào thư phòng ta.” Hoắc Uy Thần nhướng mày nói, những vị tướng quân kia biết ý liền xin phép lui trước.
Tiểu Bát đi đằng sau Hoắc Uy Thần nhỏ giọng thắc mắc: “Đại Nhân ngài có quen nữ nhân hay sao?”
“Không quen cũng phải làm cho quen cùng xem hôm nay có kịch gì hay.” Hoắc Uy Thần ánh mắt sắc bén nói.
Vừa vào bên trong đã thấy một thân xiêm y quý phái dáng người mảnh mai, tóc dài đen nhánh vấn một kiểu đơn giản, bên cạnh không phải là tì thiếp hầu hạ mà lại là một lão nhân, Hoắc Uy Thần kêu Tiểu Bát ở bên ngoài canh gác, lão Khổng thấy vậy cũng lui ra ngoài đứng cùng Tiểu Bát
“Vị tiểu thư này hôm nay đến tìm ta là có việc gì?” Hoắc Uy Thần trực tiếp lên tiếng, hắn vô tư ngồi xuống ghế dáng vẻ lười nhác thấy rõ.
Cảnh Vân tháo mạng che mặt xuống chậm rãi quay người lại: “Đương nhiên là chuyện quan trọng rồi.” Hoắc Uy Thần vốn chẳng muốn nhìn mặt nữ nhân đó nhưng nghe giọng có chút quen thuộc chỉ là có nhẹ nhàng hơn liền liếc mắt qua lập tức không tin vào mắt mình, người này…vì sao lại giống Cảnh Vân đến như vậy.
“Đại Nhân không nhận ra ta?” Cảnh Vân nhếch mép nói nhưng nàng biết nơi đây vốn là hang cọp nên không thể thoải mái nói chuyện được nàng tự mình xưng thân phận: “Đại Nhân thật mau quên mới ngày hôm trước còn gặp ta mà.” Sau ấy nàng nhanh chóng chỉ tay về phía cửa sổ, chuyện này là lão Khổng vô tình phát hiện ra trong lúc đứng đợi Hoắc Uy Thần đến, lão liền nhắc nhở nàng.
“Ngươi…đương nhiên là không quên, mỹ nhân như ngươi thật khiến người khác phải khắc sâu trong lòng” Hoắc Uy Thần hiểu ra lời nói bình thản đáp, từ từ đứng dậy tiến đến chỗ Cảnh Vân lưng xoay về phía cửa sổ che lấp nàng, ảnh mắt hắn rất rõ như đang muốn dò hỏi đây là chuyện gì? Người trước mặt thật sự là diễm my tuyệt tục*, trong đầu Hoắc Uy Thần chợt nhớ đến đêm nói chuyện cùng Hoắc Tông Đế
*Diễm Mỹ Tuyệt Tục: Xinh đẹp mà không hề dung tục.
“Ngươi hôm nay đến tìm ta là có việc gì, ta đã nói rồi đối với nữ nhân ta không hứng thú ta đã có ý chúng nhân rồi, ngươi đừng phí công vô ích nữa.” Hoắc Uy Thần dùng tay nâng cằm Cảnh Vân lên, hành động này khiến nàng hết sức bất ngờ không biết nên đáp sao.
Chỉ là khi nàng còn đang trầm tư suy nghĩ nên hành động tiếp như thế nào thì môi đã chạm môi, Hoắc Uy Thần hôn nàng chuyện này là sao? Tiếng tim của bản thân khiến nàng hoảng sợ nhưng nó cũng khiến tâm trí nàng tê cứng không còn phản xạ.
“Ta chỉ có thể đáp ngươi như vậy thôi.” Hoắc Uy Thần rất nhanh tách ra khỏi nàng, hắn làm hành động đến chính cả bản thân cũng không mong muốn, nhưng cảm giác không hề tệ chút nào, hánh liếc mắt về phía cửa sổ thấy đã không còn động tĩnh lập tức đứng lùi lại hắn sợ mình lại có hành động bộc phát: “Hắn đi rồi.”
Cảnh Vân gương mặt ủng đỏ, hắng giọng cố gắng điều chỉnh nhịp thở: “Nếu vậy…thì tốt…ta…hừm…đến tìm đại nhân là có chuyện quan trọng.” Cuối cùng thì nàng cũng nói xong.
“Chuyện gì lại có thể ngươi mạo hiểm như vậy?” Hoắc Uy Thần híp mắt hỏi.
Cảnh Vân hồi phục lại trang thái rất nhanh sau ấy liền kể lại chuyện mấy ngày nay ra nhưng tuyệt nhiên không nhắc đến thân phận của lão Khổng trước ấy lão cũng có dặn nàng tốt nhất thời gian này cứ giữ bí mật và nàng đồng ý: “Ta có dẫn người đó đến chính là vị ban nãy.”
“Nếu biết được đường đi nơi ấy thì đúng là quá tốt, mấy ngày nay Tiểu Thất vẫn đang vất vả giải đáp hang động đó.” Hoắc Uy Thần ngoài mặt trông có vẻ bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng đang có mưu tính khác với chính Cảnh Vân hắn bắt đầu nghi ngờ thân phận của “hắn” người này không lý nào lại giống nữ nhân đến vậy, cộng với lời nói của Hoắc Tông Đế, hắn nên làm gì đây?
“Đại Nhân vậy người nên nói chuyện cùng lão Khổng ngay thôi, thời gian có hạn.” Cảnh Vân đề nghị.
“Được.” Hoắc Uy Thần quay trở lại ghế ngồi chờ đợi.
Cảnh Vân thấy hình như Hoắc Uy Thần hôm nay thật sự rất lạ lùng thái độ thay đổi liên tục điều này làm nàng cảm thấy rất bất an, nhưng sau ấy cũng chỉ có thể tự chấn tĩnh bản thân mình suy nghĩ quá nhiều, cố gắng không để tâm nữa, Cảnh Vân mở cửa kêu lão Không đi vào, nàng rất ngoan ngoãn ngồi một bên nghe hai người nam nhân chính thống nói chuyện cảnh tượng này sao giống như vị phu nhân ngồi nghe tướng công cùng bằng hữu đàm thoại vậy, điều này càng làm nàng lo lắng hơn nữa.
“Tiên sinh có thể nắm chắc bao nhiều phần?” Hoắc Uy Thần nhìn thẳng lão Khổng hỏi.
“Không có chuyện gì là chắc chắn, ta có chỉ có thể giúp đỡ hết sức mà thôi, còn phải phụ thuộc vào lão Thiên” Lão Khổng chỉ tay lên trời, đúng vậy mọi chuyện sẽ luôn có biến cố không ai có thể đảm bảo mọi thứ đều chu toàn.
Hoắc Uy Thần trầm ngâm nhìn chén trà trước mặt sau ấy lại nhìn lão Khổng: “Được rồi tiên sinh đã nói vậy thì ta không còn gì để hỏi.”
“Trước khi thực hiện kế hoạch lão mỗ nghĩ Đại Nhân nên giải quyết tốt chuyện của bản thân trước, đám người ở đây đừng để chúng nháo thành bộ dạng không thể cứu vãn, nơi này có ổn Đại Nhân mới có thể dùng toàn bộ binh sĩ ở đây thực hiện được kế hoạch của lão mỗ.” Lão Khổng nhắc nhở.
Hoắc Uy Thần gật đầu: “Đây là điều đương nhiên tiên sinh yên tâm từ giờ đến lúc tiên sinh có được kế hoạch hoàn chỉnh nơi này sẽ không còn vấn đề nữa.”
Trước lúc rời đi Cảnh Vân nhớ ra những lời nói hôm qua nàng vô tình nghe được liền hỏi Hoắc Uy Thần: “Đại Nhân ở đây có phải có vị Quách tướng quân hay không?”
“Quách tướng quân, đúng là có người này không có gì đặc biệt nhìn có chút nhát gan không dám việc lớn có chuyện gì sao?” Hoắc Uy Thần có sự xa cách, điều Cảnh Vân mà không nhìn ra thì đúng là uổng công sống đến hai kiếp.
Dù biết thái độ hắn như vậy nhưng Cảnh Vân vẫn tiếp tục kể lại chuyện bản thân nghe được: “Người có thể bắt đầu từ hắn.” Nói xong nàng chỉ gật đầu nhẹ rồi xoay gót rời đi.
Lần này cả hai như có thêm một bức tường ngăn cách vậy, ai cũng có suy nghĩ và nghi ngờ dành cho đối phương. Đối với Hoắc Uy Thần chính là thân phận của Cảnh Vân.
Còn Cảnh Vân chính là những hành động nhưng biểu hiện của Hoắc Uy Thần, từ khi nào nàng lại để ý đến cảm xúc của người khác như vậy, nàng để ý đến tất cả mọi người hay chỉ có mình hắn, điều này khiến nàng cảm giác sợ hãi, sợ hãi việc không kiểm soát được ý trí và con tim của chính mình, khi có cảm giác ấy thì đồng nghĩa với việc bản thân có thêm một điểm yếu, nàng nhớ rất rõ phụ thân từng nói nàng hãy tránh xa Hoắc Uy Thần, nàng cứ nghĩ bản thân đã đủ xa cách nhưng không ngẫm nghĩ lại bản thân đã quá gần hắn từ bao giờ.
Tiếng thở dài của Cảnh Vân làm Lão Khổng chú ý, lão phát hiện tâm tình nàng có gì đó không đúng.
“Ngươi làm sao vậy?” Lão Khổng quan tâm.
“Lão Khổng lão thấy ta đóng giả nam nhân rồi làm mấy cái chuyện này là đúng hay sai?” Cảnh Vân như mất tự tin đi hẳn.
“Sao ngươi hối hận vì đã tự đem phiền phức đến?” Lão Không nhíu mày.
“Không phải chuyện đó…” Nàng thấy dường như không thể miêu tả rõ cho ai đó về suy nghĩ của bản thân.
Nhưng lão Khổng có con mắt rất tinh tường, lão ta như đọc được tâm tư của nàng: “Ngươi có tình cảm với hắn rồi sao? Nên ngươi sợ hắn ta sẽ phát hiện ra ngươi là nữ nhân, ngươi sợ hắn ta thất vọng về ngươi nên ngươi luôn cố gắng giúp đỡ hắn, ngươi đúng thật là từ hắn vốn đã nằm trong tim của ngươi từ lâu lắm rồi vậy mà ngươi không hề hay biết.” Lời nói nàng không dám nghĩ đến đều bị lão Không lôi ra hết.
“Ta…trong lòng ta có hắn? Điều này ta không rõ nhưng…đúng như lão nói ta quả thật không thích hắn thất vọng về ta, vì sao bây giờ ta mới nhận ra điều này cơ chứ.” Cảnh Vân thấy thật nực cười, chuyện tình cảm luôn là thứ khó nói, nàng rốt cuộc nên làm thế nào?
Không phải chỉ mình Cảnh Vân đang cảm thấy mông lung mà đến chính Hoắc Uy Thần hắn cũng rất khó chịu, hắn biết bản thân mình có cảm tình với Cảnh Vân, quan tâm đến “hắn” như vậy mà bản thân không nhận ra cảm xúc của bản thân thì đúng là quá ngốc, nhưng hôm nay khi nhìn thấy “hắn” mặc y phục nữ nhân hắn liền phát hiện bản thân như chưa thực sự chưa hiểu rõ về Cảnh Vân việc này đối với hắn rất nguy hiểm, hắn lo sợ khi biết được thân phận thực sự của Cảnh Vân, một thân phận hắn khó có thể chấp nhận được thì điều đó chắc chắn sẽ khiến hắn đau khổ.
“Tiểu Thất.” Hoắc Uy Thần cho gọi.
“Đại Nhân.” Tiểu Thất rất nhanh bước vào trong.
“Ngươi…hãy cho người điều tra thân phận của Cảnh Vân, hãy điều tra tất cả họ Mã ở Kinh Thành hãy nhớ trên hắn còn có một huynh trưởng.” Đấy là tất cả những gì Hoắc Uy Thần biết về Cảnh Vân, nhưng như thế cũng đã đủ để tìm một người trong Kinh Thành.
“Đại Nhân nghi ngờ Mã công tử?” Tiểu Thất rất bất ngờ về hành động này của Hoắc Uy Thần.
“Không có hắn chắc chắn không phải là gián điệp mà ta muốn biết thân phận thật sự của hắn là gì mà thôi.” Hoắc Uy Thần thả lỏng người dựa lưng vào ghế rồi nói.
Tiểu Thất dù vẫn khó hiểu nhưng không có thêm lời nào lập tức rời đi.