MỸ NHÂN BÁCH NIÊN NAN NGỘ - Chương 29: Bản Đồ Của Tướng Quân
- Trang chủ
- Truyện tranh
- MỸ NHÂN BÁCH NIÊN NAN NGỘ
- Chương 29: Bản Đồ Của Tướng Quân
Hoắc Uy Thần cùng Hoắc Tông Đế đêm ấy bận rộn bàn chuyện cả đêm, dù mọi người không ai biết cả hai đã nói những gì nhưng sáng ngày hôm sau thì đều rõ là Hoắc Tông Đế đương nhiên là không ai biết đây chính là Hoắc Tông Đế, vị quan bí ẩn rời khỏi doanh trại, quân linh thấy quan đã đi thì thở phào nhẹ nhõm nghĩ sẽ chẳng có việc gì quá cấp bách nữa ai nấy cũng bắt đầu lơ là cảnh giác.
Hoắc Uy Thần ngồi trong thư phòng trước mặt có một Tiểu Thất đang bẩm báo sự việc
“Đã tìm được nơi bọn chúng ẩn náu?” Hoắc Uy Thần hai bàn tay đan vào nhau nhìn người trước mặt hỏi.
“Đúng vậy bọn thuộc hạ đã đi theo từ lúc chúng bắt đầu rời lán rơm, kỳ lạ một điều là khi quay trở lại bọn chúng là chọn đường núi để đi, bọn chúng đi rất ngang nhiên cảm giác như chúng không hề sợ bị người khác nhìn thấy, nhưng khi đến phía Đông thành chúng lại tản ra đi nhiều hướng khác nhau bọn thuộc hạ đã chia ra đi theo thăm dò nhưng còn chưa được nửa đường đều đã quay lại chính vì nơi ấy quá phức tạp nhìn xung quanh đều là chỗ tốt để đặt bẫy.” Tiểu Thất càng nói cung mày càng nhíu chặt chứng tỏ nơi ấy đúng là không thể coi thường.
“Chúng chọn được lãnh địa tốt như vậy thì sợ gì việc người ta có thấy bản thân làm chuyện ác hay không chứ.” Hoắc Uy Thần gõ các ngón tay lên mặt gỗ suy nghĩ.
“Còn nữa thuộc hạ lúc rời đi đã nhìn thấy…Mã công tử.” Tiểu Thất có chút do dự khi nói đến Cảnh Vân.
“Cảnh Vân? “Hắn” ở đấy làm gì?” Hoắc Uy Thần lập tức nghĩ đến dáng vẻ cái gì cũng thích điều tra của Cảnh Vân dù biết “hắn” có khả năng rất khá nhưng lại thích mạo hiểm thích tự bản thân mình làm mọi việc, đáng ra tên đó nên nói với hắn một tiếng chứ dù gì hắn cũng mang cái danh Tuần Phủ cơ mà.
“Mã công tử không tiến theo lối vào chỗ của đám người kia mà rẽ sang một lối khác thuộc hạ không dám tự ý theo dõi nên đã rời đi ngay sau đó.” Tiểu Thất nói.
“Ngươi…thật là, vậy là cuối cùng không biết “hắn” đến nơi nào?” Hoắc Uy Thần bỗng muốn ném thứ gì đó, cái hắn muốn biết nhất là Cảnh Vân đi đâu thì lại không có lời đáp, hắn nhìn Tiểu Thất với ánh mắt không vừa ý.
Tiểu Thất cảm nhận rất rõ sự tức giận khó hiểu của Hoắc Uy Thần, hắn không hiểu rốt cuộc Thái Tử nhà hắn sao lại muốn hắn vụиɠ ŧяộʍ đi theo dõi bằng hữu của bản thân, như vậy không phải là rất không hợp tình hợp lý hay sao, nghe được câu hỏi hắn chỉ im lặng lắc đầu sợ bản thân mở miệng sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ khó hiểu ấy, Tiểu Thất thầm nghĩ nếu còn lần tới chắc chắn sẽ theo chân Cảnh Vân.
“Được rồi ngươi cho người đi thám thính quanh khu vực ấy đi, dù khó thế nào cũng phải bắt buộc tìm được đường vào.” Hoắc Uy Thần mở miệng đuổi Tiểu Thất đi.
Hóa ra đến bản thân Hoắc Uy Thần còn đang không hiểu ban nãy thất vọng chuyện gì, tức giận vì cái gì, dạo gần đây hắn có vẻ hơi khó hiểu, lại nghĩ đến Cảnh Vân, “hắn” không phải nói bản thân đi tìm Thạch Dũng sao? Vì sao lại xuất hiện ở nơi ấy?
Tránh bị các trang xóa mất mình phải chen vào giữa truyện như thế này nên rất xin lỗi các bạn đọc.
Đôi lời của tác giả: Sau khi thử tìm cái tên “Tư Nhược Liễu” trên gg mình đã rất sốc vì truyện của mình cứ như mớ rau bị đem đi ở đủ các trang web, trong khi ấy các lượt đọc đôi khi ở mấy trang lậu ấy còn cao hơn cả chỗ đăng chính thức của mình, điều này khiến mình cảm thấy chất xám đang bị người ta trục lợi, vì vậy hỡi những độc giả của mình dù bạn đang đọc ở bất cứ trang web nào cũng hãy nhớ tác giả Tư Nhược Liễu này chỉ đăng truyện ở hai trang một là Enovel hai là truyenwiki1.com cá nhân mà thôi
Cảnh Vân trở về nhà của lão Khổng quyết định ở lại đây một đêm, trong nhà rất đơn sơ, nhưng vẫn có thể nhìn ra lão ta trông thì thô kệch nhưng lại thích đọc, minh chứng là trong nhà có rất nhiều sách. tiến đến án thư ở trong góc nơi ấy đặt nghiên mực bút lông xem ra lão ta lúc rảnh rỗi còn thường xuyên luyện cả chữ nữa, một cái hộp gỗ đặt ở dưới bàn làm Cảnh Vân chú ý, nàng nhấc nó lên phát hiện có một cái khóa, ổ khóa này thực sự có khả năng chống trộm không hề cao chút nào, chìa khóa dùng cho nó cũng rất đơn giản vì vậy để phá khóa không khó, Cảnh Vân chẳng chút ý tứ hay do dự lôi con dao nhỏ như một cây bút bắt đầu cậy khóa, chỉ cần khéo léo một chút ổ khóa kia đã được mở ra. Không cần hỏi thì cũng biết nàng phải học cái trò này trong quân đội, tuy không phải khòa nào cũng mở được nhưng cơ bản là có thể phá.
Bên trong hộp gỗ này có rất nhiều mảnh da động vật bên trong đều có vẽ địa hình, Cảnh Vân nghi ngờ bắt đầu bỏ từng mảnh ra sắp xếp cả một đêm qua đi cuối cùng nàng cũng làm xong, đây chính là Kinh Thành, Quý Châu, Bắc Châu đều hiện lên trên những tấm da này, nói chính xác hơn thì thứ này giống như bản đồ vậy. Trong đầu Cảnh Vân lập tức hỏi lão ta là người vẽ bản đồ sao?
“Ngươi ngắm đủ chưa?” Giọng nói bất ngờ vang lên, lão Khổng đêm qua không rõ đã đi đâu nên chỉ có một mình nàng ở lại nhà này, đến tận giờ này mới trở về.
Cảnh Vân không ngẩng đầu mà trực tiếp hỏi: “Lão đã đi nhiều nơi như thế này sao?”
Lão Khổng thật không ngờ đến việc nàng có thể ghép lại được tất cả các miếng da lại với nhau mà chỉ mất có một đêm, điều này không hề đơn giản chút nào, nàng có những khả năng mà một nữ nhân thời này khó mà có được.
“Ta không có đi những thứ đó là được truyền lại.” Lão ta không có trách mắng việc nàng tự tiện đụng vào đống đồ này.
“Gia đình nhà lão có người vẽ được bản đồ?” Cảnh Vân đang cố gắng tìm kiếm nơi nàng đang đứng.
“Đó là thứ mà ta hận không thể đốt nó đi.” Lão Không thở dài đáp.
“Vì sao lại như vậy, việc vẽ được bản đồ nếu đưa lên triều đình có thể thăng quan tiến chức đó.” Cảnh Vân bật cười nói.
“Thăng quan tiến chức? Ngươi thông minh như vậy chắc đã đoán ra ta không hề ổn chút nào đúng không? Ta cũng chẳng ngại nói cho ngươi biết gia đình ta trước kia chính là quan trong triều, nhưng chỉ vì mấy tấm da này mà phải chạy đông chạy tây trốn khỏi sự truy sát.” Lão Khổng như đang cảm thán số phận.
Cảnh Vân không ngờ lão không chút đề phòng mà nói lời này với nàng thế là Cảnh Vân bật cười: “Lão không sợ ta chính là kẻ đang truy lão hay sao?”
“Điệu bộ đó của ngươi cũng đòi đi truy sát người khác, ngươi đừng coi thường ánh mắt nhìn người của ta.” Lão Khổng khinh bỉ nhìn Cảnh Vân: “Nhưng ít nhất trông ngươi rất thông minh ta thích người thông minh, nói chuyện với người thông minh lúc nào cũng dễ chịu hơn, dù ngươi có là kẻ xấu ta cũng tiếp chuyện.” Lão Không như thật như đùa.
“Lão nói làm ta cảm thấy nên tự mãn một chút, người ta nói đã là ngọc thì đặt đâu cũng phát sáng ta chính là vậy.” Cảnh Vân nói xong thì bật cười lớn. “Khoan đã Tây Quốc trước nay chưa từng có bản đồ sao?” Cảnh Vân nhớ ra một chi tiết.
“Có nhưng chắc chắn không đủ bằng những tấm này, gia tộc ta bao năm dùng sức dùng máu đi khắp Tây Quốc mới vẽ ra được những nét này, dù là điểm nhỏ nhất cũng hiện rất rõ.” Lão Khổng nói gì thì nói vẫn luôn có sự tự hào trong lời nói khi nhắc đến gia tộc.
“Vậy vì sao ngày đó lại không chiếu cáo thiên hạ?” Cảnh Vân tò mò, một công trình thế kỷ như vậy nếu cứ giấu mãi trong hòm thì đến bao giờ Tây Quốc mới có một bản đồ chính xác.
“Ngươi đã nghe câu kẻ đại gian giống như người trung, kẻ đại nịnh giống người tín? Gia tộc ta cũng không phải một gia tộc lớn, cũng không có người sát cánh rất nhanh bị đẩy vào đường cùng chỉ vì vài lời nói không có thật dù cố gắng minh oan thế nào cũng không thể rửa sạch nỗi ô nhục ấy, tổ phụ ta tức giận nên đã quyết định giấu nó đi, không ngờ đám người kia vẫn đánh hơi được nên mới phải chạy trốn khắp nơi, nếu để bọn chúng có được thứ này thì không khác gì thiên hạ này sẽ là của chúng.” Lão Không nói
Từ lời nói của lão Khổng nàng có thể nhìn được Tể Tướng gốc rễ từ lâu đã đâm sâu vào kinh thành, quả là rất mạnh. Nếu không phải những năm nay Hoắc Tông Đế lấy lại được vài phần quyền lực vào tay thì chắc chắn giờ đây thiên hạ này đã là của Tể Tướng.
“Vậy…lần này lão có muốn đem nó ra ngoài ánh sáng cho bá tánh Tây Quốc chiêm ngưỡng được là Tây Quốc rộng lớn ra sao hay không?” Cảnh Vân do dự hỏi.
“Trận chiến này chưa chắc đã là lúc kết thúc vì vậy ta nghĩ rằng vẫn nên cất nó đi.” Lão Không như dự đoán tương lai.
Cảnh Vân cũng hiểu rất rõ tình hình: “Được vậy cất nó đi, ta mong rằng bản thân có thể một lần được nói về nó giữa chốn đông người.”
Cảnh Vân đương lúc thu dọn lại từng tấm da thú thì nàng có chút ngưng đọng nhìn những ký hiệu có chút mất tự nhiên trên mảnh bản đồ này Cảnh Vân lại nổi trí tò mò.
“Lão Không những ký hiệu này là gì?” Cảnh Vân lập tức đem mảnh đó ra đưa cho lão Khổng.
“…” Lão Khổng cầm mảnh da thú trên tay cũng trầm ngâm sau đó mới thở dài đáp: “Là ký hiệu trong quân sự.”
“Quân sự?” Cảnh Vân như được khai sáng nàng nhận lại mảnh da thú đem về vị trí cũ của nó bắt đầu dò: “Nơi này là biên giới giữa Tây Quốc với Lang Quốc đúng không?” Nàng lên tiếng hỏi.
“Vì sao ngươi lại cho là như vậy?” Lão Khổng hỏi.
“Vì phía bên kia của nét vẽ không có gì cả nếu là đất của Tây Quốc không có lý do gì lại không chú thích một chữ, dù là không khám phá ra được, ta nghĩ tâm trạng của người vẽ bản đồ, ngoại trừ việc muốn bá tánh có thể chiêm nghiệm Tây Quốc một cách hoàn mỹ nhất thì chính là muốn minh chứng cho thiên hạ biết rằng đâu là đất của Tây Quốc, kẻ khách không được phép xâm phạm.” Cảnh Vân giải thích ý hiểu của bản thân: “Hơn nữa đây được đề hai chữ Bắc Châu vậy thì kế tiếp Bắc Châu không phải là Lang Quốc hay sao?”
” Lão Khổng kể cho nàng một giai đoạn lịch sử của Tây Quốc.
“Vậy nơi này lão nói là Lang Quốc hay Vưu Các?” Cảnh Vân nghe xong bèn hỏi lại.
“Lần này ngươi đúng đó là Lang Quốc Lão Không đáp.
“Vậy thì có nghĩa là từng có người dùng đến mảnh bản đồ này rồi.” Cảnh Vân nói ra điểm cốt lõi.
Lão Không tiến bước lại ngồi gần nàng: “Chỉ cho ngươi biết ký hiệu này…” Lão ta cứ thao thao bất tuyệt nói về các ký hiệu trong mảnh bản đồ còn Cảnh Vân càng nghe càng chắc chắn với suy nghĩ của bản thân.
Đợi đến khi giọng nói của lão ngừng hẳn nàng mới nở nụ cười: “Tướng quân lâu rồi không gặp.”