MỸ NHÂN BÁCH NIÊN NAN NGỘ - Chương 24: Nơi Bán Dược Thần Bí
- Trang chủ
- Truyện tranh
- MỸ NHÂN BÁCH NIÊN NAN NGỘ
- Chương 24: Nơi Bán Dược Thần Bí
Cảnh Vân rời đi sau khi đạt được thỏa thuận với Thạch Dũng nàng được hắn cho mượn ngựa để trở về, trên đường đi Cảnh Vân bắt đầu tự mình tổng hợp lại mọi thứ, nếu không làm vậy hiện tại nàng cảm thấy mọi thứ quá rối bời.
Đầu tiên là việc Án Sát Sứ chết là do phát bệnh nhưng thực chất là do độc và có khả năng cao là chất độc này được lấy từ Lang Quốc, đã vậy còn bị vu oan là người của Lang Quốc do thiếu chứng cứ nên không có phán quyết cuối cùng, đây cũng là điều thật sự may mắn, bởi nếu đã bị kết tội rồi nghĩa là phía đối phương đã chuẩn bị kỹ lưỡng tất cả chứng cứ.
Điều tra được kẻ ra tay nhưng hắn lại bị hãm hại, câu hỏi ai là có khả năng làm việc này?
Hướng điều tra chuyển sang đối tượng nhỏ tuổi báo thù cho phụ mẫu, nhưng phát hiện một kẻ mở tiệm thuốc chuyên tặng quà mà từ lúc hắn xuất hiện sức khỏe của Án Sát Sứ giảm sút, cũng như phát hiện được một đứa trẻ từng gặp Án Sát Sứ hài tử đó là đệ tử của kẻ bên trên. Hai kẻ này là gian tế hay chỉ đơn giản là tặng quà báo ân?
Tiếp đến việc Hoắc Tông Đế xuất hiện chứng tỏ sự việc Lang Quốc cấp bách hơn những gì Hoắc Uy Thần nói, vậy rốt cuộc nó có liên quan đến mật thám của Lang Quốc cài cắm trong Tây Quốc hay không? Hay chỉ đơn giản là vùng chiến sự cấp bách? Nhưng cũng có thể trên triều đang hỗn loạn và Hoắc Tông Đế đang rời đi trong thầm lặng để bảo toàn mạng sống.
Còn một vấn đề Cảnh Vân vẫn chưa có câu trả lời mấy kẻ buôn muối đó là như thế nào vì sao bọn chúng lại phải mạo hiểm như vậy? Ban nãy theo lời Thạch Dũng Lang Quốc còn có phần kém hơn Tây Quốc vậy không có khả năng muối bên ấy lên giá đến mức bọn chúng phải mạo hiểm, hơn nữa dù có lên giá cũng chưa chắc đã bán được, Cảnh Vân đột nhiên nghĩ bên trong muối rốt cuộc là muối hay là thứ gì khiến chúng buộc phải làm vậy?
Có kẻ theo dõi Lương gia vậy có thể nói việc đám người buôn muối kia rất khả nghi, hơn nữa chỉ cần tiếp xúc với Lương gia liền bị trừ khử giống như những gì Cảnh Vân gặp phải và kẻ nàng quen mặt nữa hắn chắc chắn là kẻ nguy hiể, thân phận của hắn là gì.
Có quá nhiều câu hỏi chưa có câu trả lời Cảnh Vân thở dài nhìn trời xanh từ bao giờ nàng lại tự đưa mình vào những rắc rối phiền phức như vậy chứ, nhớ đến cuộc nói chuyện đêm đó với Hoắc Uy Thần nàng vốn mệt mỏi căng thẳng bao năm giờ chỉ mong muốn được nghỉ ngơi vậy mà hết lần này đến lần khác mọi chuyện cứ như vô tình nàng sẽ biết một chi tiết nào đó, mà chi tiết ấy lại liên quan đến những vụ án triều đình để mắt tới và nàng không thể dứt ra được.
Vài ngày liên tiếp đều có người đến đưa thư cho Cảnh Vân đây là những nội dung trao đổi giữa nàng với Thạch Dũng, lần trước nói chuyện hắn bảo với nàng là trước ấy mẫu thân hắn bị bệnh nặng không qua khỏi đêm ngay sau khi bà mất có vài người bịt mặt đã đột nhập vào trong phủ hình như bọn chúng tìm gì đó, căn phòng của Án Sát Sứ vốn đã khóa chặt lại bị một phen lộn xộn, Thạch Dũng may mắn phát hiện ra hai bên giao đấu liền biết thế lực chênh lệch đám người kia vội vàng rút lui, Thạch Dũng đã cho người tìm thử còn thứ gì bản thân không phát hiện ra trong phòng của phụ thân hay không nhưng căn bản là không tìm được thứ gì
Vài ngày nay hai người liên lạc chủ yếu nói đến chuyện trưởng quầy tiệm thuốc, hắn đúng là kẻ buôn may bán đắt trong thành Bắc Châu hầu như từ lúc hắn mở quán mọi người đều chọn mua ở đó, Cảnh Vân thấy buôn bán còn phải do duyên nên không có gì thắc mắc nhưng nàng vẫn quyết định đến đấy quan sát một phen, vậy là Cảnh Vân lại khăn gói rời thôn.
“Lần này ngươi đi có khi sẽ không trở lại đúng không?” Minh Thúc từ xa đi tới: “Từ lúc đám người kia xuất hiện ta đã biết đó không phải người thường rồi, hơn nữa sau ấy ngươi lại liên tục trong trạng thái suy nghĩ vậy nghĩa là ngươi dính líu đến họ, ngươi cũng không phải người thường, còn nhớ ta từng nói với ngươi rằng hào quang xung quanh ngươi rất lớn rất chói mắt hay không?” Minh Thúc nói rất nhiều.
“Minh Thúc vì sao hôm nay thúc lại nói nhiều như vậy? Hào quang gì chứ?” Cảnh Vân không phải đối việc sẽ không quay trở lại đây, vì khả năng cao là vậy, nếu sự việc lần này kéo dài quá lâu thì chắc chắn lúc ấy A Kiệt đã quay lại và nàng sẽ lên đường để trở về Kinh Thành, trở lại đây là điều không thể.
“Điều ta nói là sự thật, ngươi sau này càng phải cẩn thận hơn nữa, ngươi không tránh được đâu.” Minh Thúc mỉm cười nói sau đó từ trong tay áo lấy ra một thứ gì đó: “Đây là chiếc vòng mà phụ thân ta đã tặng cho ta, nhưng vì ta đã lui về ở ẩn rồi không còn cần dùng đến nó nữa vì thế ta tặng cho ngươi.
Cảnh Vân rất bất ngờ đó là một chiếc vòng có một miếng ngọc bội hình phượng rất quý giá: “Minh Thúc ta nghĩ ta không thể nhận nó được, thứ này người vẫn nên giữ cho Thanh Lan thì hơn.” Cảnh Vân lắc đầu từ chối.
“Nó không thuộc về Thanh Lan, cũng không phải thứ gì quá quý giá đâu ngươi cứ cầm lấy coi như là quà tạm biệt của ta.” Minh Thúc một mực nhét nó vào tay Cảnh Vân.
“Lão sư người nhận đi, vì nó sẽ đem lại may mắn cho người đó.” Thanh Lan đứng bên cạnh buồn bã nói.
Cảnh Vân thấy sự kiên định của hai cha con nhà họ nên không có từ chối nữa mà từ trong tay nải lấy ra một cây trâm ngọc thân gỗ, thứ trâm này là nàng trong một lần vui chơi đêm hội sau khi giải được câu đối đã dành được: “Thanh Lan đây là cây trâm mà ta có được sau khi giải được câu đối, tuy nó không đáng giá nhưng nó có tác dụng rất lớn.” Cảnh Vân đưa cho Thanh Lan rồi bảo nàng ta kéo ra, một con dao nhỏ xuất hiện, việc này là ngoài ý muốn Cảnh Vân sau khi lấy thứ này rồi mới phát hiện sự đặc biệt trong cây trâm. Nghe A Kiệt nói người kia chắc chắn từng là người cầm kiếm, cây trâm này cũng chỉ có một chắc chắn không có hai, có thể hắn đã nhìn thấy thân phận của Cảnh Vân nên mới tặng nàng thứ này.
“Nó sẽ bảo vệ ngươi ở một khoảnh khắc nào đó.” Cảnh Vân dặn dò.
Điểm đầu tiên Cảnh Vân tới chính là tửu lâu đối diện tiệm thuốc của kẻ kia, ngồi trên lầu hai nàng đưa mắt quan sát, kẻ ra người vào quán đương nhiên không thể nườm nượm như những nơi khác nhưng số lượng người nhìn thì khá ổn định, bỗng lúc này Cảnh Vân nhìn thấy một kẻ ăn mày đi vào đó phải một lúc lâu sau hắn mới rời đi, trên mặt có nét mãn nguyện.
“Kẻ này tốt bụng như vậy sao?” Cảnh Vân rất tò mò trưởng quầy thấy ăn mày mà không đuổi đi, đằng này còn ra tay giúp đỡ, nếu vậy có phải nàng nên thử một chút hay không?
“Công tử món đã lên rồi.” Tiểu nhị mang món ăn tới lên tiếng lên làm Cảnh Vân có chút giật mình.
Cảnh Vân rất nhanh vui vẻ tám chuyện: “Tiểu Nhị ta thấy ông chủ ở đó đúng là người tốt bụng ban nãy còn có một ông lão ăn mày đi vào thế mà không bị đuổi ra, ta thấy ở trong đó rất lâu lúc ra còn nở nụ cười rất tươi vì vậy có thể nói ông chủ chính là có tấm lòng bồ tát rồi.”
“Không đúng chứ, rõ ràng hôm trước ta thấy lão ta đánh một đứa trẻ ăn mày ngay trước cửa tiệm mà.” Tiểu Nhị gãi đầu nói.
“Không thể chứ nếu thế kẻ kia sớm đã bị đuổi ra ngoài rồi, ta thấy hắn vào rất lâu mới đi ra đó.” Cảnh Vân lắc đầu tỏ vẻ không tin.
“Công tử ta lừa ngài làm gì ở đây ai cũng biết kẻ đó ghê gớm thế nào những người quanh đây đều biết cả mà, đó vốn là nơi cứu người nhưng lại có những kẻ to khỏe có thể đánh người, trước nay ta chưa từng thấy nơi nào như thế, mỗi lần cãi nhau với đối phương đều phải cúi đầu bỏ chạy vì sợ bị đánh đó.” Tiểu Nhị đột nhiên nhỏ giọng kể chuyện.
“Thật sự như vậy sao? Thế lão già kia là thế nào chứ?” Cảnh Vân tỏ vẻ bất ngờ lớn.
“Còn nữa còn có kẻ tố cáo bị bán thuốc giả đó.” Tiểu nhị nói.
“Thuốc giả sao? Lần đầu ta nghe thấy đó, thứ này không thể nói lung tung đâu.” Cảnh Vân lập tức để thái độ chăm chú chờ đợi quả nhiên đã kíƈɦ ŧɦíƈɦ Tiểu nhị hắn tiếp tục kể.
“Chính là như vậy một lần có một người đến tố cáo tên trưởng quầy bốc sai thuốc, rõ ràng trên giấy ghi là Vàng Đắng nhưng người kia lại bốc cho Hoàng Đắng hai cây này bình thường rất giống nhau nếu không để ý sẽ dễ nhầm lẫn may mà kẻ đi mua biết về dược nếu không đúng là tai hại mà rõ ràng là chữa da mà lại thành chữa bụng, ai nghe xong cũng biết là đám người đó cố tình bóc sai.” Tiểu Nhị kể xong chuyện thì cũng là lúc bị gọi đi nên đành rời đi.
Cảnh Vân nghe vậy thì thấy đây đúng là chuyện hay mà nàng có lẽ nên tìm đại phu mới được, nói là làm Cảnh Vân liền đi tìm một thầy thuốc nhờ ghi một phương thuốc mà có vài vị thuốc dễ bị nhầm lẫn.
“Ngươi cần nó làm gì?” Vị đại phu kia nghi ngờ nhìn Cảnh Vân.
“Chuyện là thế này ta có một tiểu đệ hắn đang học làm thầy thuốc vì vậy chỉ là muốn thử hắn một chút mà thôi.” Cảnh Vân nhún vai bật cười nói: “Nếu không sẽ phí bạc ta cho nó đi bái sư.”
“Hóa ra là vậy thế thì ta giúp ngươi” Đại phu nghe xong lập tức cười lớn còn sẵn sàng làm đồng phạm với Cảnh Vân, Cảnh Vân nghe xong cười theo hài lòng nhìn từng nét bút.
“Đa tạ, đa ta.” Lúc rơi đi còn không quên cảm ơn.
Cảnh Vân tìm đến cửa hàng kia bước vào bên trong tìm trưởng quầy đưa tờ giấy kia ra: “Trưởng quầy làm ơn bốc cho ta những thứ này.”
Trưởng quầy nhìn Cảnh Vân từ trên xuống dưới như dò xét nhưng ánh mắt lại khá lờ đờ Cảnh Vân vẫn tươi cười, trưởng quầy không có chút cảm xúc nào nhàn nhạt đi bốc thuốc động tác cũng rất chậm còn thường xuyên ngáp dài, nhầm lẫn các loạn thuốc với nhau, cứ lấy rồi lại bỏ lại, Cảnh Vân càng nhìn càng nghi ngờ có phải kẻ này đang nghiện hay không, ở cổ đại từng có một thời nổi tiếng những những tẩu thuốc dài dùng hút á phiện, nhưng ở kiếp trước nàng không nghĩ á phiện xuất hiện sớm, nơi này có vẻ lệch quỹ đạo quá nhiều rồi, những người nghiện á phiện vì bứt rứt do không được hút mà dẫn đến dễ mất tập trung, ngáp ngủ thường xuyên, đau nhức cơ, trạng thái luôn không có sức sống.
Đến lúc mang được thuốc ra thì trưởng quầy nói: “Của ngươi đây.”
“Được, cảm ơn” Cảnh Vân đưa tay định lấy túi tiền thì lại sờ loạn lên rồi đột nhiên hốt hoảng: “Chết rồi túi tiền của ta đâu? Rõ ràng là đem theo rồi mà.”
Người trước mặt nghe vậy thì nhíu mày quát lớn: “Không có tiền còn đến làm loạn, mau cút.” Cảnh Vân rụt cổ lại tỏ vẻ sợ hãi.
“Ông chủ bình tĩnh đã ta nhớ…rất rõ là ta mang tiền mà.” Cảnh Vân còn gượng cười cố gắng tìm kiếm quanh người.
“Đúng là dẫm phải phân mà, cút ngay đừng để ta gọi người đến xách cổ ngươi đi, dám lớn gan đến đây làm càn.” Người này không chút cảm thông mà giọng còn lớn hơn
Lúc này Cảnh Vân vẫn đang tìm kiếm nàng đột nhiên vui vẻ: “Thấy rồi, thấy rồi.” nàng từ trong ngực áo lấy ta một cái túi nhỏ: “Ông chủ thông cảm dạo này trí nhớ bị kém.” Nàng đưa tiền người kia bèn hừ một tiếng vứt gói thuốc cho Cảnh Vân.
Nàng vội vã rời đi ra ngoài mới thở phào nếu nàng còn diễn nữa không khéo hắn cho người đánh nàng thật nhìn mấy gói trên tay Cảnh Vân lại tìm lại lão đại phu ban nãy.
“Đại phu ông xem mấy thứ này có đúng với những gì ông viết hay không?”
Lão ta vì biết kế hoạch của Cảnh Vân nên rất hứng thú mở gói thuốc ra càng kiểm tra cung mày của lãi càng nhíu chặt sau ấy nhìn Cảnh Vân với ánh mắt chia buồn: “Đệ đệ của ngươi…không có duyên làm thầy thuốc rồi, ngươi nhìn xem những thứ này đều nhầm tai hại, có cả một loại ta không có viết vào mà hắn cũng cho vào, mấy cái vị thuốc quý một một chút thì chẳng thấy đâu cả, như vậy đây đâu còn thuốc cứu người nữa.” Lão ta chỉ từng thứ cho Cảnh Vân xem.
“Những loại thuốc quý không có cái nào sao?” Cảnh Vân hỏi lại.
“Đúng vậy không có bất cứ thứ gì hết, còn trong này đều là thuốc còn để lâu rồi dùng vào cũng chẳng có mấy tác dụng đâu.” Lão đại phu nói.
Cảnh Vân thầm suy nghĩ thuốc quý đúng là không có nhưng tiệm thuốc nào lại không có thuốc quý cơ chứ đó không phải mấy loại mồi câu đám nhà quyền quý sao, kỳ lạ là thuốc còn là thuốc cũ vậy nghĩa là đã lâu không có người mua thuốc nên không có nhập hàng mới, vậy những kẻ đến đó rốt cuộc là mua thứ gì: “Á Phiện”
“Ngươi nói gì?” Lão đại phu không nghe rõ lời của Cảnh Vân hỏi lại.
“À không có gì có thể do nơi ấy không còn đủ dược, hắn muốn qua mắt ta nên mới làm vậy tên này đáng đánh, đúng rồi lão đại phu ta dạo này có chút khó ngủ không biết lão có thể kê cho ta một đơn thuốc hay không?” Cảnh Vân mở lời.
“Đương nhiên rồi.” Lão đại phu rất nhanh đã đưa cho Cảnh Vân một đơn thuốc khác.
“Ta thấy tiệm thuốc gần phố lớn đằng kia rất đông khách chắc ta cũng nên đến đó mua, đông khách chứng tỏ đồ ở đó an tâm không lo bị để lâu như thứ ta vừa mang đến đúng không?” Cảnh Vân như vô tình nhắc đến cửa hàng bán thuốc kia.
Lão đại phu nghe xong liền có chút ngập ngừng nhưng sau khi nhìn ngó xung quanh xong thấy không có ai mới nhỏ giọng nói: “Ngươi đừng mua ở đó, ta vốn chỉ là đại phu không có bán dược vì vậy cũng phải đi mua dược ta từng có lần mua ở đó nhưng thực sự dược ở đấy quá tệ rồi, hơn nữa ta thấy mấy kẻ đến đó mua không giống mấy người tử tế mà đến rồi cũng không thấy mua dược đều được đưa vào bên trong cả, địa phương ấy có vẻ thần bí tốt nhất không nên đến, ta nói cho ngươi biết dân quanh đây đều không mua dược nơi ấy đâu.” Lão đại phu nói xong nhanh chóng ngồi thẳng người lên.
“Lão đại phu ta từng nghe nói dùng một thứ cây tên Đa Ma sẽ giúp giảm đau rất tốt đúng không?” Cảnh Vân đột nhiên nhớ ra một cái tên mà nàng cần biết đó là gì.
“Đa Ma ta chưa từng nghe thấy chỉ có Đại Ma mà thôi, nhưng thứ cây ấy ta chưa từng thấy chỉ mới nghe sư phụ ta từng nói, trong một lần ông ấy được sang lang quốc đã từng nhìn thấy một vườn Đại Ma rất lạ, nghe mới biết là người trồng nó cũng là cô tình phát hiện ra loại cây này, người này chế thành một thứ thuốc có thể làm giảm đau, nhưng sau này đã thất bại.” Lão đại phu vậy mà lại cho Cảnh Vân một thông tin rất hữu ích.
Đúng là Minh Thúc đã nhớ sai tên của nó là Đại Ma một cái tên cổ dùng để chỉ Cần Sa. Cảnh Vân nghe xong thì nói lời cảm ơn rồi rời đi.