MỸ NHÂN BÁCH NIÊN NAN NGỘ - Chương 21: Thân Phận Vị Khách Và Chính Sự
- Trang chủ
- Truyện tranh
- MỸ NHÂN BÁCH NIÊN NAN NGỘ
- Chương 21: Thân Phận Vị Khách Và Chính Sự
Chương 21: Thân Phận Vị Khách Và Chính Sự
Trưởng thôn thấy có người lạ hơn nữa nhìn rất cao quý lập tức e sợ, tự hỏi những vị khách này vì sao lại “ghé thăm” nơi này.
“Các ngươi là ai?” Trưởng thôn tiến lên vài bước lớn tiếng hỏi.
“Lão bá chúng ta vốn muốn vào thành Bắc Châu chỉ là ông trời có lẽ sắp nổi cơn giông lớn vì vậy muốn xin nghỉ chân tạm nơi này.” Hoắc Uy Thần là người xuống ngựa trao đổi với trưởng thôn nhưng hắn nói thì cứ nói mà lại không để ý đến việc cả hai đang nói hai thứ tiếng khác nhau.
“Các ngươi đi đi chúng ta có tiệc không tiếp khách.” Trưởng thôn đương nhiên là không hiểu lời Hoắc Uy Thần những đã trực tiếp từ chối.
Hoắc Uy Thần nhìn người trước mặt lại nhìn ra phía sau đánh tiếng, một kẻ từ tiến lên thì thầm gì đó có lẽ là người phiên dịch, cuối cùng tên đó tiến lên phát ngôn thay Hoắc Uy Thần.
“Ta đã bảo không là không, đi đi thôn nhỏ của ta không chứa được nhiều người như vậy.” Trưởng thôn vậy mà nổi giận Cảnh Vân thấy rất vì trước đây khi thấy nàng đến cũng không thấy thái độ trưởng thôn như vậy, nàng cũng không có hiểu được trường thôn nói gì.
Như nhìn ra thắc mắc của Cảnh Vân phụ thân Thanh Lan liền lên tiếng giải thích: “Là trưởng thôn lo sợ họ là thổ phỉ hoặc những người mà thổ phỉ nhằm tới nên mới từ chối.”
“Hóa ra lại vậy, nhưng người này không thể đắc tội.” Cảnh Vân lẩm bẩm nàng suy nghĩ xem có nên ra mặt hay không dù sao nàng cũng không muốn dính líu đến hai vị trên vạn người kia nhưng nghĩ lại nếu sau này bị phát hiện thì sự việc ngày hôm nay sẽ trở thành cái gai trong lòng Hoàng Đế đúng là dù đi đường nào thì cũng khó xử cuối cùng nàng quyết định chọn giúp đỡ.
“Minh Thúc người giúp ta nói chuyện với Trưởng thôn được không?” Cảnh Vân thì thầm với Minh Thúc, ông cũng không từ chối cùng nàng bước lên nói với trưởng thôn nói chuyện: “Trưởng thôn xin hãy bình tĩnh mong lão hãy nể mặt ta để bọn họ ở lại ta vừa mới nhận ra hóa ra đây là bằng hữu.” Cảnh Vân nói xong rồi nhờ Minh Thúc dịch lại cho Trưởng thôn nghe.
“Bằng hữu của tiên sinh?” Trưởng thôn lộ rõ vẻ bất ngờ, mà không chỉ có trưởng thôn mà Hoắc Uy Thần cũng nhìn Cảnh Vân với ánh mắt không thể tin được.
“Ngươi sao lại ở đây?” Câu đầu tiên của Hoắc Uy Thần khiến Cảnh Vân giở khóc giở cười nàng ở đâu là việc của nàng cần gì phải hỏi như vậy cơ chứ, hơn nữa đúng là chẳng hiểu sao hai người lại có thể liên tục gặp nhau giữa Tây Quốc rộng lớn này.
“Đại nhân lâu rồi không gặp không ngờ duyên phận chưa đứt lại có thể gặp đại nhân ở nơi như thế này.” Cảnh Vân rất nhanh mỉm cười tươi tắn đáp.
Hoắc Uy Thần nhìn thấy nụ cười ấy bản thân cũng bất giác cười theo định lên tiếng thì phía sau có tiếng nói hắn liền quay sang: “Lão gia…”
Cảnh Vân nhếch mép đại nhân khấu kiến một lão gia vậy bản thân nàng nên gọi Hoắc Uy Thần là gì đây Hoắc huynh?
Hoàng Đế lấy thân phận là một vị lão gia đi vi hành việc này là việc tuyệt mật vì vậy việc xưng hô phải cũng tuyệt đối nghiêm ngặt cũng như việc di chuyển phải có người bảo vệ từ xa đến gần nhưng phải đảm bảo tất cả những kẻ bảo vệ Hoàng Đế đều là người tuyệt đối trung thành với Hoàng Đế.
Hoắc Tông Đế là Hoàng Đế đời thứ 12 nhà Đại, một vị Hoàng Đế theo như lời kể của Mã Đông Thiên đó là người có tài ba nhưng nếu không phải vì quyền thế trong tay Tể Tướng quá lớn ăn sâu vào gốc rễ của Kinh Thành thì có lẽ Tây Quốc sẽ được trải qua thời thế thái bình không có sự tranh đấu ngầm giữa vua và tôi, Cảnh Vân nhìn người trước mặt ánh mắt nghiêm nghị rất đúng với một người lãnh đạo nhưng những điểm bạc trên tóc đã nói lên sự vất vả khi lãnh đạo cả một đất nước như thế nào, ai nói làm vua là sướng có bao khổ cực mà người thường không sao cảm nhận được cơ chứ.
“Tiên sinh nếu tiên sinh đã mở lời thì có thể để họ lại trong thôn nhưng…” Trưởng thôn lên tiếng nói với Cảnh Vân.
“Hãy để họ đến chỗ ta.” Cảnh Vân nhanh chóng hiểu ra ý trong lời của trưởng thôn.
“Vậy được rồi.” Trưởng thôn sau khi nói xong thì dặn dò vài người việc gì đó, tất cả còn đang đứng bên ngoài thì trời bắt đầu có những hạt mưa lớn rơi xuống, mọi người bắt đầu tán loạn chạy về nhà của mình, Cảnh Vân nhanh chóng kêu Hoắc Uy Thần mau dẫn mọi người vào, bản thân thì cùng Minh thúc nhanh tay dọn dẹp đống đề nghề làm mực vào trong, may nhà ở cổ đại thường khá rộng, bọn trẻ thấy vậy cũng chạy đến giúp thu dọn.
“Lão sư ướt hết rồi.” Thanh Lan có chút buồn buồn nói.
“Không sao màu mực nhạt chút cũng không thành vấn đề vẫn có thể viết được.” Cảnh Vân mỉm cười đáp.
“Thứ keo ta nhờ ngươi lấy đã có rồi chỉ là nhắc ngươi một chút, nó khá khó khô đó, nhưng được cái sẽ rất bền.” Minh Thúc nói xong thì cũng rất ý tứ dẫn bọn trẻ chạy về để Cảnh Vân tiếp khách.
“Đây là thứ gì?” Hoắc Tông Đế thấy mọi thứ còn rất thô sơ nên không đoán được Cảnh Vân đang làm gì, dù sao nàng giờ cũng chỉ mới lấy mụi than không đoán ra cũng không có gì đáng trách.
“Ta đang làm thỏi mực…” Cảnh Vân đáp được một nửa thì không biết nên nói sao nữa, nàng xưng là ta có bị chém đầu hay không? Thế là nàng đánh mắt sang phía Hoắc Uy Thần cầu cứu.
“Đây là phụ thân của ta, lần này đi xuống tận xuống phía nam vì vậy muốn dẫn phụ thân đi thăm thú cảnh vật Tây Quốc một chuyến.” Hoắc Uy Thần nhanh chóng hiểu ý liền giới thiệu.
“Ta gọi Hoắc lão gia được chứ?” Cảnh Vân gượng cười hỏi lại.
Vài người bên cạnh Hoắc Tông Đế có chút ngớ người vì sao họ không nghĩ đến cái tên này nhỉ, nhưng lại thấy bản thân không thể thốt ra cái tên ấy được, dù là họ hay tên của Hoàng Thượng đâu phải thứ dễ dàng gọi ra.
“Đương nhiên là được rồi.” Hoắc Tông Đế tự mình sảng khoái cười đáp lại.
“Hoắc lão gia lần đầu gặp mặt, vãn bối họ Mã tên Cảnh Vân là một thương nhân.” Cảnh Vân cũng rất nhanh tự nhiên chào hỏi: “Thứ Hoắc lão gia vừa hỏi đó là mụi than dùng để làm thành thỏi mực, chữ có thể hiện lên nền trắng của giấy là nhờ màu của mụi than này.” Cảnh Vân giới thiệu.
“Ồ ta chưa bao giờ được chiêm ngưỡng quá trình làm ra một thanh mực nay được tận mắt chứng kiến có thể thấy chắc chắn rất vất vả để làm ra một thanh mực đẹp.”
“Phụ thân đây chính là bằng hữu mà ta đã từng nói với người.” Hoắc Uy Thần từ phía sau bước lên lên tiếng.
“Ngươi chính là…người đã làm ra thứ gọi là giấy.” Hoắc Tông Đế rất ấn tượng với Cảnh Vân qua lời kể của Hoắc Uy Thần vì vậy ông rất mong muốn một lần được gặp Cảnh Vân.
“Đại nhân đã quá lời rồi.” Cảnh Vân ngại ngùng nói: “Đó vốn không phải công sức của mình ta mà là nhờ vào rất nhiều người nữa.”
“Ngươi đúng là tuổi trẻ tài cao, nghe nói ngươi là người kinh thành, vậy mà lại là thương nhân, vì sao ngươi không về kinh thành tham gia thi cử làm quan.” Hoắc Tông Đế như thuận miệng hỏi chuyện, như nhớ đến chuyện gì đó ông liếc nhìn Cảnh Vân thêm một lần nữa.
“Hoắc lão gia đánh gia ta quá cao rồi, ta chỉ làm được mấy thứ nhỏ nhỏ thôi, còn chuyện học hành làm quan, không làm được tâ không thích đọc sách.” Cảnh Vân vừa nói chuyện vừa đưa tay mới Hoắc Tông Đế tới ngồi ở bàn rồi bắt đầu đun trà, nàng có một bộ trà nhỏ được Minh Thúc tặng, nàng vốn cũng chẳng thích uống trà chỉ là thích cái cảm giác đun trà nó chắc chắn là một phong cảnh rất đẹp mà văn chương vẫn hay nhắc tới.
“Không thích đọc sách sao? Như vậy thì thật lạ ban nãy ta thấy đứa bé đó gọi ngươi là “lão sư”.” Đúng là Hoàng Đế có tính đa nghi, Cảnh Vân suýt thì làm rớt chén trà, nàng gượng cười cố gắng bình tĩnh đặt chén trà đến trước mặt Hoắc Tông Đế.
“Vì bọn trẻ ơi đây đều dùng tiếng nói trong thôn như vậy không tốt lắm nên ta mới dạy chúng chút chữ mà thôi, cũng là rảnh rỗi mà.” Cảnh Vân đáp lại nàng cảm thấy chỉ cần ngồi nói chuyện với người này thêm vài câu nữa là từng lớp vỏ trên người nàng đều sẽ bị bóc sạch, Hoàng Đế thật nguy hiểm.
“Phụ thân ngươi không trách ngươi sao, dù sao cũng là nam nhân, không thể cứ mãi nay đây mai đó được, cần phải lập nghiệp.” Hoắc Tông Đế vừa nói xong thì nhấp trà cảm nhận, người này tay nghề khá, trà đủ ngon dù nhìn lá trà thì không phải hạng sang nào cả.
“Không sao cả phía trên ta có một ca ca, huynh ấy thay ta gánh vác là được rồi, một núi không thể có hai hổ ta cứ nghe theo huynh ấy thì hay hơn.” Cảnh Vân bật cười đáp.
“Thì ra trên ngươi còn có một người.” Hoắc Uy Thần ngồi một bên nghe giờ mới lên tiếng, hắn phát hiện ra từ ngày quen biết Cảnh Vân chưa bao giờ hắn thực sự muốn tìm hiểu thân thế của người này. Giờ đây mới thấy bản thân thật ra chẳng hiểu chút nào về Cảnh Vân cả.
“Đại nhân không hỏi nên ta cũng không có nhắc đến.”
“Ngươi vì sao lại dừng lại nơi này, ta nghĩ rằng ngươi phải vào thành Bắc Châu rồi chứ?” Hoắc Uy Thần lên tiếng hỏi điều mà hắn thắc mắc nhất hiện tại.
“Ta vốn vào thành rồi chỉ là trong thành cũng chẳng có gì vui cả, hơn nữa bằng hữu của ta hắn muốn về thăm nhà ta lại lười đi nên đành đợi hắn ở đây, nhưng chính ra ở đây còn vui vẻ hơn trong thành.” Lời này nàng nói là thật, trong thành nhìn có vẻ bình yên nhưng thật ra cũng sóng gió không kém thôi thì tránh tai bay vạ gió cứ đợi ở đây vẫn hơn.
“Thảo nào ta không thấy A Kiệt đâu.” Hoắc Uy Thần nhắc đến cái tên này làm Hoắc Tông Đế rất lưu tâm ông lại lần nước đánh giá Cảnh Vân một cách khéo léo, người ông nghĩ đến với người trước mặt có phải là một?
Rồi ông lại nhìn sang Hoắc Uy Thần thái độ của hắn khác hẳn khi đối diện với những người khác, thái độ thân thiện ấy ông từng trải qua rồi, ông nhếch mép lại nhấp ngụm trà thầm khen nhi tử của bản thân có mắt chọn người.
Ông trời như muốn giữ chân đoàn khách quý này lại thôn nhỏ, đến khi trời tối trời vẫn chưa từng ngớt mưa vì để lo chỗ ngủ cho hai vị kia Cảnh Vân đành đến nhà Minh Thúc mượn chăn nệm.
Căn nhà Cảnh Vân có hai phòng ngủ, đương nhiên Hoắc Tông Đế chiếm một phòng rồi, phòng còn lại Cảnh Vân nói rằng để dành Hoắc Uy Thần nhưng khi hắn nói đều là nam nhân không cần khách sáo như vậy. Lúc này nàng mới nhớ ra nàng đang đóng vai nam nhân không thể e thẹn, trước nay ở trong quân ngũ cũng không phải là chưa từng nằm chung với đám đàn ông.
Nhưng nói gì thì nói vẫn là còn danh tiếng sau này, nàng bèn làm một cái giường dưới đất: “Đại nhân cứ ngủ trên giường ta nằm dưới này cũng được.”
“Đêm nay trời mưa rất dễ nhiễm lạnh ngươi cứ lên giường nằm đi, dù sao giường của ngươi cũng rộng một mình ta nằm không hết.” Hoắc Uy Thần đang đứng cởi bỏ khoác ngoài nghe thấy vậy liền nói.
“Không nên ta lúc ngủ vốn có nhiều tật xấu vẫn là nên ngủ dưới đất, Đại Nhân không cần lo lắng thân thể ta vốn khỏe mạnh không dễ nhiễm lạnh như vậy đâu.” Cảnh Vân nói xong liền nằm luôn xuống, đắp chăn lên người.
Hoắc Uy Thần thấy Cảnh Vân nhất quyết như vậy cũng không mở miệng ép thêm nữa mà trực tiếp tiến lại gần ngồi xuống hai tay bế bổng Cảnh Vân lên, vì quá bất ngờ Cảnh Vân vội ôm cổ hắn, chăn trên người rơi xuống dưới, cứ thế hắn bế nàng đặt lên giường.
“Ngươi ngủ trên giường ta ngủ dưới đất.” Hoắc Uy Thần quay về chỗ ban nãy Cảnh Vân nằm.
Cảnh Vân gần như muốn hóa đá, lần đầu trái tim như muốn nhảy ra ngoài, gương mặt đã ửng đỏ mà không hay biết, tình huống này rất lạ trước nay không phải chưa từng tiếp xúc với nam nhân, nhưng hình như lần này có chút khác biệt. Đây là rung động sao.
Sự khó tả trong cảm xúc khiến Cảnh Vân không kịp phản ứng lại, đến khi não bộ thanh tịnh thì đã thấy Hoắc Uy Thần nằm ngay ngắn dưới đất. Bản thân tự dưng lại nở một nụ cười nàng tự mình kéo chăn lên đắp. Nàng đã từng có những mối tình lướt, dù sao cũng sống ở trong môi trường xã hội thoải mái hơn, nên việc có bạn trai là điều dễ hiểu, nhưng đây là người đầu tiên khiến nàng trải qua cảm giác rung động mãnh liệt như vậy, nhưng cũng có thể là vì hành động thân mật đột ngột khiến nàng lầm tưởng cảm giác đó mà thôi.
Không gian tĩnh lặng về đêm, cả hai dù biết đối phương chưa ngủ nhưng lại không hề lên tiếng, mãi một lúc Cảnh Vân mới ậm ừ: “Đại nhân…vì sao lại xuất hiện ở đây?”
“Cũng như mọi lần đi tra án mà thôi.” Hoắc Uy Thần giọng nói có phần dịu êm hơn có phải là tàn dư của hành động bộc phát ban nãy, hành động khiến hắn không thể hiểu bản thân đang nghĩ gì, cảm xúc của bản thân ngày càng đặc sắc, khó kiểm soát.
“Thứ lỗi cho ta nhiều chuyện ta lại cảm thấy lần này không đơn giản như vậy.” Trực giác của Cảnh Vân cho nàng biết rằng chắc chắn nếu không có chuyện đặc biệt quan trọng thì Hoàng Đế cùng Thái Tử sẽ không cùng xuất quân như thế. Vậy người gồng gánh các chính sự trên triều bây giờ không phải phụ thân nàng hay sao?
“Ngươi nói thử xem chuyện này phức tạp ra sao?” Hoắc Uy Thần hứng thú chờ đợi câu trả lời.
Cảnh Vân nghe xong thật sự không dám lập tức đáp lời, việc nàng biết hắn là Thái Tử là chuyện mật, nhưng chẳng lẽ vì thấy sự xuất hiện của Hoàng Đế Tây Quốc, hai điều này đều không thể dùng làm câu trả lời, vậy vì đâu mà nó phức tạp.
“Ta thấy…việc ngài mang theo…phu thân khi tra án, có chút kỳ quái.” Cảnh Vân thấy đây là câu trả lời hợp lý nhất mà nàng có thể nghĩ ra trong thời gian ngắn.
“Ta chỉ là muốn phụ thân đi đây đó nhiều hơn thôi đâu có gì là lạ?” Hoắc Uy Thần bật cười đáp lại.
“Ta tuy quen Đại Nhân chưa lâu nhưng cũng có thể nhận ra rằng ngài chắc chắn sẽ không công tư lẫn lộn như vậy, công tư ta nhắc đến ở đây không phải việc Đại Nhân xử án mà là cách hành động việc mang theo người thân đi cùng thật sự không hề an toàn, cũng không tiện chút nào.” Cảnh Vân giải thích một cách máy móc.
“Ngươi nghi ngờ đó không phải phụ thân ta, hay là nghi ngờ ta đang chạy trốn khỏi Kinh Thành?” Hoắc Uy Thần hỏi vì ý trong lời nói của Cảnh Vân rất rõ.
“Không phải như vậy chỉ là ta thấy sự xuất hiện ấy quá không hợp lý mà thôi.” Những điều Hoắc Uy Thần vừa nói đều là những thứ nàng chưa từng nghĩ đến.
“Ngươi rất quan tâm đến ta thì phải? Nếu không làm sao trong thời gian ngắn như vậy lại hiểu ta đến thế, ngươi đây là có ý hay sao?” Hoắc Uy Thần lái câu chuyện sang hướng mà Cảnh Vân không nghĩ đến.
“Ta đâu có chỉ là…” Thật khó đáp tiếp mà: “Là ta nhiều chuyện rồi, ngủ thôi ta buồn ngủ rồi.” Cảnh Vân tự dưng lại thấy ngại ngùng liền quay mặt vào trong như thật sự muốn ngủ.
Hoắc Uy Thần nằm bên dưới như có như hài lòng, thoải mái lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.
“Đúng là có chuyện cũng không ngại giấu ngươi, lần này đến Bắc Châu là có liên quan đến quân sự.” Hoắc Uy Thần trêu đùa Cảnh Vân đủ rồi thì nghiêm túc nói vào chuyện chính.
“Quân sự?” Hoắc Uy Thần đã đạt được mục đích thu hút lại sự chú ý của Cảnh Vân: “Chẳng lẽ là chuyện liên quan đến Lang Quốc?”
Nhưng câu nói sau của Cảnh Vân lại hoàn toàn khiến Hoắc Uy Thần bất ngờ hắn nhìn Cảnh Vân với ánh mắt dò xét sau ấy mới chậm rãi hỏi: “Ngươi vì sao lại cho rằng đó là Lang Quốc?”
Lúc này Cảnh Vân mới ngớ người sau đó lại suy nghĩ chỉ vì chuyện của Thạch Dũng mà suy nghĩ của nàng bị ảnh hưởng mới đột nhiên nhắc đến Lang Quốc: “Không có gì là ta mới quen được một bằng hữu hắn nói phụ thân của hắn bị đổ oan việc là người của Lang Quốc nên khi Đại Nhân nhắc đến việc quân sự ta lại nghĩ đến việc này.” Cảnh Vân cũng không có giấu diếm mà kể lại.
Hoắc Uy Thần nhìn lên thấy Cảnh Vân cũng đang nhìn hắn như chờ đợi hắn phản ứng lại, bốn mắt nhìn nhau lại cái không khí ngại ngùng ấy, cả hai cùng đồng loạt quay lại tư thế cũ, Hoắc Uy Thần hắng giọng: “Đúng là có liên quan đến Lang Quốc tuy nhiên không phải là liên quan đến gian tế mà là chiến sự vùng biên giới.”
“Là Lang Quốc có manh động?” Cảnh Vân hỏi cũng nhanh chóng trở lại bình thường.
“Bọn chúng cho hai toán quân bí mật sang thăm dò Tây Quốc vào năm ngoái tuy nhiên Hoàng Thượng không cho rằng bọn chúng dám làm xằng bậy vậy mà lần này chúng trắng trợn cướp hàng của thương nhân gϊếŧ người của Tây Quốc ngay trên đất Tây Quốc.” Hoắc Uy Thần tường thuật lại.
“Lớn gan như vậy sao? Nói thật ta không biết Lang Quốc tình hình hiện tại như thế nào có bằng Tây Quốc hay không về cả kinh tế đến tiềm lực quân sự? Nhưng việc bọn chúng đem quân sang đến Tây Quốc sau đó lại còn gϊếŧ bá tánh Tây Quốc như vậy có thể nhìn ra một điều bọn chúng không sợ Tây Quốc đem binh tới đánh, bọn chúng có khi nào dám tuyên chiến hay không?” Cảnh Vân suy đoán.
“Vì vậy ta mới cấp bách tới Bắc Châu để điều tra thêm từ tin tức của mật thám.” Hoắc Uy Thần nói.
“Chúng ta có mật thám ở đó vậy Lang Quốc cũng sẽ có mật thám Tây Quốc đây là điều khó tránh.” Cảnh Vân đang nói thì ngừng lại nàng suy nghĩ đến một việc dù khả năng rất thấp nhưng không có nghĩa là không xảy ra.