MỸ NHÂN BÁCH NIÊN NAN NGỘ - Chương 15: Thân Phận Thương Nhân
- Trang chủ
- Truyện tranh
- MỸ NHÂN BÁCH NIÊN NAN NGỘ
- Chương 15: Thân Phận Thương Nhân
Cảnh Vân theo lời của Hoắc Uy Thần đi dò la tin tức về Bố Tử, đương nhiên muốn dò la về hắn ta thì cần đến những nơi mà có nhiều người có khả năng gặp được hắn nhất chính là bến tàu, Cảnh Vân thong dong đi đến bến tàu chính của Quý Châu vừa đi vừa ngắm cảnh bá tánh đang đóng tàu, sửa tàu, hoặc chuẩn bị ra khơi nàng hỏi thăm vài người đi trên đường thì biết được bến tàu này cũng có người quản lý họ Vưu mọi người đêu kêu một tiếng Vưu thúc, là một nam nhân đã ngoài lục tuần có kinh nghiệm phong phú về việc lái tàu được những người nơi này kính trọng.
Cảnh Vân đi đến một căn nhà ở bến tàu thấy có ngươi đứng ngoài canh gác liền tiến lên “Huynh đệ cho ta hỏi đây có phải nhà của Vưu thúc hay không?”
“Ngươi là ai?” Người này cao lớn vạm vỡ khuôn mặt có chút dữ tợn.
“Ta là thương nhân muốn tìm tàu vận chuyện hàng.” Cảnh Vân lại không vì gương mặt ấy mà mất bình tĩnh dáng vẻ ung dung thong thả nói ra mục đích của bản thân.
Thấy Cảnh Vân nói như vậy người kia bèn cho thuộc hạ vào bẩm báo chỉ một lát sau tên sai vặt đã ra thông báo để nàng vào, thế là Cảnh Vân được đưa vào bên trong, căn nhà này rất đơn giản vừa thô vừa cứng nhìn qua là biết không có bàn tay của phụ nữ, đứng một mình giữa phòng khiến Cảnh Vân có chút không tự nhiên thế là nàng tiến tới ngồi vào một cái ghế, dựa vào quan sát của nàng chiếc ghế này dùng để tiếp khách.
Đợi khoảng một nén nhang thì cuối cùng vị Vưu thúc kia cũng xuất hiện thấy thế Cảnh Vân mới đứng dậy thi lễ: “Vưu tiên sinh.”
Vưu thúc nhìn Cảnh Vân quan sát từ đầu đến chân, cảm thấy “tiểu tử” này phong thái lãnh đạm, tuy nhỏ tuổi nhưng lại rất điềm tĩnh hành động đúng mực, y phục có phần cao quý chắc chắn không phải người nơi này, ánh mắt đầy sự tinh ranh nhưng có thể khẳng định không phải loại người không biết nông cạn “Không cần gọi ta như vậy cứ như bọn họ gọi là Vưu thúc là được rồi, ngươi là…?”
“Tại hạ họ Mã tên Cảnh Vân người gốc ở kinh thành là thương nhân, ta nghe nói ở vùng này muốn thuê tàu chở hàng thì đến tìm tiên sinh nên hôm nay mới mạn phép xuất hiện đường đột xin tiên sinh thứ tội.” Cảnh Vân vẫn đúng mực một hai tiếng đều là tiên sinh, nàng với người này chưa thân thiết đến mức có thể kêu là Vưu thúc.
“Ngươi muốn thuê tàu?”Vưu thúc hỏi lại.
“Chính xác ta có một vài món hàng vì thời gian cấp bách nên mới vội vàng đến tìm Vưu tiên sinh.” Cảnh Vân đứng thẳng người đáp.
Vưu thúc nghe vậy liền ra hiệu cho người hầu kẻ hạ lui xuống chỉ để lại lão ta và Cảnh Vân, lão mời nàng ngồi vào cái ghế ban nãy lúc này mới lên tiếng hỏi “Ngươi muốn vận chuyển đến nời nào?”
“Ngọa Quốc.” Cảnh Vân đã dò hỏi trước biết được Ngọa Quốc là một đảo nhỏ nằm ở phía đông Tây Quốc, bao quanh là biển.
Vưu thúc nhíu mày nhìn Cảnh Vân đầy nghi ngờ “Ngươi muốn vận chuyển từ Quý Châu đến Ngọa Quốc?” Vưu thúc hỏi lại.
“Không đúng là ta muốn thuê thuyền lớn đi đến Ngọa Quốc vận chuyển hàng từ đó về Quý Châu.” Cảnh Vân thầm kín quan sát gương mặt của Vưu thúc nhưng ngoài mặt vẫn rất bình thản nói chuyện.
“Bọn ta hiện tại không thể nhận.” Vưu thúc lập tức từ chối.
Cảnh Vân nhíu mày nhìn Vưu thúc tìm hiểu, sau ấy lên tiếng: “Hai nghìn lượng.”
“Có năm nghìn lượng cũng không nhận.” Vưu thúc lập tức đáp không chút do dự.
“Vưu tiên sinh có thể cho ta biết nguyên do được không?” Cảnh Vân nhấc mày hỏi.
“Ngươi trước khi tới nơi này chẳng lẽ không nghe được gì sao?” Vưu thúc nghi ngờ nhìn Cảnh Vân.
“Tiên sinh là muốn nói đến chuyện hải tặc? Đương nhiên là ta có nghe đến nhưng theo lời đồn ta nghe được hải tặc đúng là có lộng hành nhưng thuyền của bá tánh vẫn hoạt động bình thường.” Cảnh Vân lạnh nhạt đạp.
“Nếu là nơi khác chắc chắn ta sẽ nhận nhưng Ngọa Quốc thì không thể, ta không biết ngươi muốn lấy vật gì quý giá nhưng nơi đó bây giờ chính là cấm địa, không thể tiếp cận.” Vưu thúc thẳng thắn nói chuyện:
“Cấm địa? Không lẽ lời đồn về Bố Tử là thật?” Cảnh Vân lẩm bẩm trong miệng nhưng cố tình nàng lại muốn Vưu thúc nghe được lời nàng nói.
“Ngươi nghe được chuyện gì về Bố Tử?” Vưu thúc bất ngờ khi thấy lời của Cảnh Vân.
“Không dấu gì Vưu tiên sinh, ta nghe được người ta đồn hắn là bá chủ của vùng biển, làm sơn tặc nhiều năm nay chuyển sang làm hải tặc, nhưng ta vốn không coi chuyện này có gì khó khăn cả, trước ấy vài tháng người của ta có đi đến Ngọa Quốc gửi thư trở lại, nói rằng con đường đến Ngọa Quốc hoàn toàn an toàn có thể đến được, Bố Tử không thể quản được hết.” Cảnh Vân tự mình tự biên tự diễn ra một câu chuyện.
“Người của ngươi đi đến Ngọa Quốc được, không thể nào Ngọa Quốc giờ đã là địa bàn của đám hải tặc đó, sao người của ngươi có thể đến đó được, đã cả năm nay rồi chúng ta không thể di chuyển đến đó.” Vưu thúc rất kích động khi nói đến chuyện này.
Cảnh Vân nghe xong tỏ vẻ trầm tư không rõ đang suy nghĩ gì nhưng lúc lâu không có đáp lại toàn thân toát ra vẻ lạnh lẽo, đến khi giọng nói vang lên đã có sự tức giận “Nghĩa là theo ông bức thư gửi về có thể là giả?”
“Ta không biết là giả hay là thật nhưng Ngọa Quốc từ lâu đã bị rơi vào tay hải tặc, bọn chúng dựng đế chế của riêng chúng ở đó, tàu thuyền đi qua đều bị bọn chúng cướp lương thực, vì vậy đã rất lâu không có tàu thuyền đi qua chính vì thế bọn chúng mới tiến xa Ngọa Quốc vào gần Quý Châu để cướp bóc, khiến bọn ta đã mất rất nhiều người, hàng hóa và thuyền đều bị bọn chúng cướp mất.” Vưu thúc lớn tiếng nói.
“Bố tử hắn ở đó, Ngọa Quốc, hắn ở Ngọa Quốc vậy thì không hay rồi, thứ đó nếu rơi vào tay hắn làm sao có thể lấy lại, thủy quân nơi này không ý định dẹp hải tặc sao?” Cảnh Vân lo lắng nhìn Vưu thúc.
“Ngươi nghĩ đám người vô tâm vô phế đó biết quan tâm đến bá tánh sao, dù không biết đồ của ngươi quý như thế nào nhưng…ở thời điểm hiện tại ngươi nhất định sẽ không lấy lại được nó.” Vưu thúc nói xong cầm chén trà nhấp từng ngụm.
Cảnh Vân nhìn thế liền đứng lên thi lễ: “Chuyện này sẽ phải tính toán lại, đã làm phiền tiên sinh rồi.” Nói rồi nàng nhìn lão ta đầy ý cười, Vưu thúc không biết làm sao cảm thấy sợ hãi nụ cười này, con người này chắc chắn không đơn giản như vẻ bề ngoài, nụ cười chết chóc ấy khiến lão khó có thể quên được.
Cảnh Vân chỉ là đang nhập vai không hề biết bản thân đã để lại ấn tượng khó phai như thế, khi rời đi đến lúc ra ngoài nàng mới thả lỏng cơ mặt, lại có sự thân thiện hiện lên nàng đi vào chợ cá gần đó vừa đi vừa ngắm nhìn, thứ nàng ngắm không phải là những hàng cá mà là đám người đóng thuyền ở phía xa, họ vẫn bận rộn chuẩn bị cho các chuyến tàu ra khơi, nàng thấy được gương mặt ai cũng có một chút lo lắng, các thuyền lớn như được gia cố thêm, đúng lúc này có một bà lão bị ngã gần Cảnh Vân thấy thế nàng liền giúp đỡ bà lão.
“Cảm ơn, cảm ơn” Bà lão mỉm cười nói, nhưng thấy cách ăn mặc của Cảnh Vân thì lại có chút sợ hãi.
Vì dẫm phải chỗ trơn nên chân bà lão có lẽ đã bị đau, bước đi khập khiễng thế là Cảnh Vân liền cầm hộ đồ trên tay bà lão miệng nở nụ cười: “Ta giúp bà.”
“Không cần, không cần, hạ dân không dám làm phiền Đại Nhân.” Bà lão tránh né sự giúp đỡ của Cảnh Vân
“Đại Nhân? Lão bà ta không phải Đại Nhân gì cả ta là kẻ buôn bán, là thương nhân.” Cảnh Vân bật cười giải thích: “Chân bà đã bị thương rồi làm sao bê được đống đồ này nữa để ta giúp.” Nói rồi Cảnh Vân tự mình bê đồ đi trước bà lão dù muốn ngăn lại cũng không biết làm sao để cản.
Đi được vài bước Cảnh Vân mới quay người hỏi: “Nhà bà ở đâu?”
“Bên đó, bên đó.” Bà lão chỉ tay về phía trước, hai người một trước một sau tiến về phía căn nhà lụp xụp.
“Ta chưa từng gặp ai như ngươi.” Bà lão ngồi xuống ghế lúc này thở hắt ra nhận xét.
Cảnh Vân bê đồ nặng lại đi quãng đường xa khát nước thấy có ấm trà trên bàn thế là thế là tự mình rót nước uống: “Ta làm sao chứ?”
“Y phục rất đẹp, gương mặt cũng đẹp vậy mà lại quan tâm dân nghèo bọn ta, đặc biệt hơn không phải ngươi là thương nhân sao?” Bà lão lấy tay chỉ từng thứ trên người Cảnh Vân.
Nghe đến đây Cảnh Vân bèn cười lớn: “Lão bà giúp người còn phải nhìn xem đó là ai sao, nếu đã có lòng thì gặp ai cũng giúp, quan trọng là cái lòng.”
“Đúng đúng chính là tấm lòng, ngươi là người tốt chắc chắn sẽ gặp nhiều may mắn nếu ngươi mà là quan thì bá tánh bọn ta có phải đỡ khổ hay không?” Bà lão thở dài nói.
“Chẳng lẽ quan ở đây không tốt?” Cảnh Vân gượng cười hỏi.
Bà lão nhìn ngó xung quanh xác nhận không có người nào mới nói nhỏ: “Đương nhiên là không tốt rồi, toàn cướp bóc của dân.”
“Cướp của dân, đám người đó có phải là người nữa không vậy?” Cảnh Vân tỏ vẻ bất ngờ hết sức sau ấy tức giận nói.
“Đúng vậy đám người đó chính là lòng lang dạ sói, ngươi không biết đâu đám cướp biển thật ra là do chính bọn chúng tạo nên đó.” Bà lão khinh thường nói.
“Thật…thật sự có chuyện này sao?” Cảnh Vân vội vàng che miệng như lo sợ vì mình vừa thốt ra thứ không nên.
“Chuyện này chỉ vài người biết thôi ta có nhi tử là người đóng tàu hắn về nhà liền kể với ta như vậy, hắn nói tàu của bằng hữu bị hải tặc nhắm trúng sau đó người bằng hữu đó bị cướp hàng hóa, ngươi đã nghe danh Bố Tử hay chưa? Hắn nói Bố Tử bày binh như một vị tướng chỉ huy đám hải tặc cướp hết hàng hóa trên tàu, khi hắn ta bị một người trói lại đã phát hiện người đang trói mình hắn từng nhìn thấy trong đội tuần tra rồi, nói như vậy còn không phải là người của quan phủ thi nhau đi làm hải tặc hay sao?” bà lão này không ngờ lại cho Cảnh Vân thông tin hữu ích như vậy, nàng đây là gặp may rồi.
“Thật sự đáng sợ quá, may hôm nay gặp lão bà ta mới biết được sự thật không giấu lão bà ta là thương nhân, đang muốn đến nơi này làm ăn không ngờ Quý Châu lại nhiều vấn đề nguy hiểm như vậy, có lẽ ta vẫn phải cất công đi tìm địa phương khác rồi.” Cảnh Vân thở dài gương mặt đầy lo lắng.
“Đúng đúng ngươi nên đi nơi khác đi, quân của Bố Tử đông lắm vài cái thuyền lớn còn bị chặn một lúc cướp sạch hàng hóa, Bố Tử hắn ta rất đáng sợ.” Bà lão lắc lắc cái đầu.
Cảnh Vân sau khi tạm biệt bà lão liền trở về khách điếm, định đi tìm Hoắc Uy Thần thì thấy A Kiệt đã quay trở lại thấy vẻ phong trần của hắn cũng biết được hắn đã ngày đêm vất vả như thế nào.
“Đã quay trở lại?” Cảnh Vân lên tiếng trước: “Vào phòng rồi nói.” Nàng ngăn cản hắn định lên tiếng chân hướng tới phòng.
Sau khi cửa đã được đóng kín lại A Kiệt mới lôi thư trong ngực ra: “Lão gia có gửi thư cho công tử.”
Cảnh Vân vội vàng mở thư ra đọc trong thư không có quá nhiều chữ chỉ có vài ý nhưng đều rất quan trọng càng đọc Cảnh Vân càng bất ngờ lớn không ngờ người nàng tiếp xúc lại là nhân vật lớn trong triều, nàng lại thở dài nói: “Có lẽ sau hôm nay lần này chúng ta cần cẩn thận với mỗi người mà bản thân gặp được.”
“Công tử có phải có chuyện?” A Kiệt nghe vậy liền hỏi, Cảnh Vân liền đưa cho hắn bức thư: “Đọc đi” A Kiệt nhận thư, từng chữ đập vào mắt liền khiến hắn lo lắng không thôi.
“Gần vua như gần cọp, con cọp con này vậy mà ta lại đụng phải, đã nhúng tay vào việc này rồi khó mà rút lui chúng ta cứ thuận theo vậy, sau vụ này mới có thể an toàn rút lui” Cảnh Vân nói, tay nhận lại bức thư, nàng lập tức đốt cháy tờ giấy.
“Thuộc hạ đã hiểu” A Kiệt thầm ghi nhớ bức thư.
“…Hoàng thượng bí mật phái Thái Tử làm Tuần Phủ, chuyện này trên triều mới công bố, triều chính hỗn loạn, hãy cẩn thận…”