MƯU KẾ CUNG PHI - Chương 6
Thực ra chuyện này vốn dĩ là một ván cờ, ván cờ có thể thuận lợi hạ gục Thục phi thành công.
Tố Khanh mang thai, cả ngày lo lắng đề phòng. Trước nay tần phi trong hậu cung mang thai đều không bệnh mà chết. Tất cả mọi người nói trong cung bất luận ai có thai đều chết oan uổng. Dần dần lời đồn lan rộng, ai nấy luôn bất an. Mỗi khi hoài thai cung phi sẽ tự mình xử lý hết, sạch sẽ gọn gàng.
Hậu cung nghiễm nhiên trở thành chiến trường, tuy không thấy ánh đao nhưng đã thấy thi hài. Mà người nắm chặt lưỡi dao trong tay, chính là Thục phi.
Tính tình Tố Khanh xưa nay yếu đuối, lần đầu mang thai nàng mới bắt đầu nếm trải mùi vị làm mẫu thân, lại suốt ngày mất hồn mất vía, nơm nớp lo sợ. Ngày ấy, nàng run rẩy co rút trong lòng ta, “Mấy ngày nay Thục phi căn dặn muội chú ý một chút, cẩn thận bị đẻ non…” Khi nói lời này, cơ thể nàng run lẩy bẩy khiến ta rất đau lòng.
Ta vuốt bàn tay nàng, hạ quyết tâm: “Tố Khanh, chỉ có đứa bé trong bụng muội là quan trọng nhất, không cần quan tâm những điều đó. Từ giờ trở đi, muội và ta phải cách xa nhau ra.”
Đây là bước đầu tiên trong kế hoạch, lúc sau là màn Hoài Nhu cướp lấy thức ăn của Tố Khanh.
Thục phi không nghĩ đến ta dùng chiêu này, mỗi bát đồ ăn trong thiện phòng khi đưa đến Di Cảnh cung đều chứa một ít xạ hương. Sau khi Hoài Nhu lấy đi thì vứt bỏ toàn bộ.
Chỉ khi Hoàng thượng cho người làm thức ăn và canh phòng nghiêm ngặt, không cho người ngoài ra vào Di Cảnh cung mới khiến người ta an tâm.
Về bữa tiệc Giao thừa, ta vốn muốn đẩy Thục phi vào tội mưu hại hoàng tự, cố ý bưng chén canh nóng của Tố Khanh mà uống. Giả vờ thân thể không khỏe để ngự y phát hiện ra hồng hoa trong đó, lại sai người vào Phượng Nghi cung lục soát bã hồng hoa, chứng cứ xác thực, mặc cho Thục phi giải thích thế nào cũng rất khó để trở mình.
Nhưng ta không ngờ ăn hồng hoa thật sự làm ta sẩy thai. Có lẽ là báo ứng của ta nên không oán trách ai được.
Song bây giờ Tố Khanh có thể bình an hạ sinh đứa nhỏ, nghĩ như vậy trái lại không quá đau khổ. Năm đó kết nghĩa tỷ muội với nàng, tuyên thệ sẽ cùng chia hạnh phúc và đau khổ. Đã là con của Tố Khanh thì cũng là con của ta.
Ta xảy ra biến cố này, Hoàng thượng thương tiếc ta nên tấn phong lên Thần Phi, còn cố hết sức bù đắp chi tiêu ăn mặc cho ta.
Mấy ngày sau, thân thể ta tĩnh dưỡng đã khỏe hơn nhiều. Vốn định phơi nắng trong viện, thì thấy Hoài Nhu vô cùng lo lắng chạy tới, phía sau thị vệ còn áp giải thêm một người, là Vương ngự y đang mặc y phục thái giám.
“Tỷ tỷ vừa rồi ta thấy có người lén lút xuất cung, không ngờ chính là ngự y đã bắt mạch cho tỷ.”
“Chỉ là lẻn ra ngoài thôi, không cần làm ầm ĩ như vậy chứ?” Ta răn dạy nàng, thấy nàng càng lúc càng đáng yêu.
“Tỷ tỷ, tỷ nghe hắn nói thì có thể hiểu ngay!” Hoài Nhu quay đầu hung hăng nhìn Vương ngự y: “Ngươi mau nói đi!”
“Nương nương tha mạng! Công chúa tha mạng! Tất cả đều do Dung Tần sai bảo, tiểu nhân không dám không nghe!” Hắn quỳ trên mặt đất, tinh thần run rẩy: “Dung Tần bảo tiểu nhân chú ý cơ thể của nương nương, cho dù là mang thai cũng không được nói cho người biết, căn dặn tiểu nhân kê thuốc cảm mạo thông thường.”
Lời này nói ra, ta không dám tin, tay nắm chặt thành quyền: “Ngươi nói cái gì?”
“Tất cả đều do Dung Tần sai khiến, nàng ta uy hiếp tiểu nhân, tiểu nhân không thể không làm!”
Nếu không phải Hoài Nhu vô tình bắt gặp Vương ngự y có hành tung khả nghi, sợ là cả đời này ta cũng chẳng biết được bí mật này.
Cho nên Tố Khanh biết rõ ta có thai mà vẫn để ta uống chén canh đó. Sao chỉ trong một đêm mà nàng ta lại trở nên xa lạ như thế? Vì muốn loại bỏ đứa nhỏ trong bụng ta mà không đếm xỉa đến tình cảm tích cóp từng chút một giữa chúng ta.
Móng tay bấm sâu vào bàn tay nhưng ta không quan tâm đến sự đau đớn đó, mặc cho máu tươi lan ra bàn tay.
Từng giọt rơi khỏi lòng bàn tay tựa như không phải máu mà là trái tim của ta.