MƯU ĐOẠT PHƯỢNG ẤN - Chương 22: 22 Sân Khấu Kịch
Hai người giật mình sợ hãi, muốn bỏ chạy, nhưng bảy tám người tới đã bao vây, giữ họ lại.
“Các ngươi làm gì đấy!” A Phàm miệng cọp gan thỏ quát chói tai, giãy giụa bị áp giải ra ngoài.
Khi làn váy mộc mạc đập vào mắt, gã sửng sốt, mờ mịt ngẩng đầu: “Sung hoa nương nương.”
Ngô sung hoa lạnh lùng nhìn gã: “Bổn cung hình như đã từng gặp ngươi, ngươi là người bên cạnh Thiến quý nhân đúng không?”
“Vâng…” Từ câu hỏi của nàng ấy, A Phàm đoán hình như nàng ấy không có chuẩn bị mà đến, vội vãi cọ, “Hạ nô và vị cô nương này là đồng hương, vô tình gặp nhau nên dừng lại nói chuyện, không ngờ kinh động tới nương nương…”
Nhưng không đợi gã nói xong, hoạn quan áp giải gã đã duỗi tay sờ soạng vạt áo gã, lấy ra một bình sứ: “Đây là cái gì?”
Sắc mặt A Phàm trắng bệch.
Ngô sung hoa nhíu mày: “Bổn cung nghe nói gần đây Thiến quý nhân không yên ổn, việc này không thể sơ ý.
Hồng Anh!” Nàng nghiêng đầu gọi, “Ngươi đi mời Thiến quý nhân tới đây, sau đó bẩm báo hoàng hậu nương nương và bệ hạ một tiếng, cứ nói bổn cung bắt được hai cung nhân lén lút qua lại, trong đó có một người là cung nhân của Niêm Mai Các.”
Nói rồi, nàng xoay người, bình tĩnh đi về phía tây: “Ta cũng tới Niêm Mai Các một chuyến.”
Ở Niêm Mai Các vẫn vô cùng bình tĩnh, Hoa Thần theo lệnh của Từ Tư Uyển ra ngoài một lát, khi trở về nhẹ giọng bẩm báo: “Đã chuẩn bị xong xuôi, theo phân phó của nương tử bỏ ba mươi lượng hoàng kim trong tráp cũ đặt dưới giường của A Phàm.”
Từ Tư Uyển gật đầu: “Người ở cùng phòng với gã là…”
“Là Tiểu Kha Tử.” Hoa Thần đáp, “Nô tỳ đã phân phó gã đi Thái Y Viện lấy thuốc an thần cho nương tử.”
“Tốt lắm.” Từ Tư Uyển khen ngợi.
Nghe bên ngoài có chút động tĩnh, nàng quay lại mép giường, nằm xuống.
Trong an tĩnh, nàng nghe bên ngoài có người vấn an: “Hoàng hậu nương nương an…”
Ngay sau đó là: “”Bệ hạ an!”
Thú vị, nàng nhắm mắt lại.
Có lẽ Trường Thu Cung và Tử Thần Điện gần Sương Hoa Cung, Ngô sung hoa còn chưa áp giải người về, quần chúng đã tới trước.
Nàng làm như không nghe thấy, bình yên nhắm mắt.
Hoa Thần vén màn đi ra, hành lễ: “Bệ hạ thánh an, hoàng hậu nương nương thánh an.”
Đế hậu cùng dừng bước, Hoàng Hậu nhìn Hoa Thần: “Quý nhân không sao chứ?”
“…!Nương tử ngủ rồi.” Hoa Thần đứng lên, tui vẫn cúi đầu nhưng nét mặt hoang mang vẫn lộ rõ.
Trả lời xong, nàng hơi chần chờ, “Nếu bệ hạ và nương nương muốn nói chuyện…!Nô tỳ đi gọi nương tử được không?”
Hoàng Hậu thoáng trầm ngâm, gật đầu: “Đúng là có một số việc, ngươi đi đi.”
Hoa Thần nhận lời, cung kính lui về trong phòng, gọi Từ Tư Uyển.
Đợi một lát, thấy đèn trong nhà chính đã sáng lên, Từ Tư Uyển đoán bệ hậu đã ngồi xuống, mới thúc giục: “Mau đi.”
Hoa Thần gật đầu, mau lẹ hầu hạ nàng mặc xiêm y, lại đỡ nàng tới trước bàn trang điểm búi tóc nhẹ nhàng để không mất lễ nghĩa.
Một khắc sau, nàng ra ngoài, nhìn đế hậu, sợ hãi hành lễ: “Bệ hạ thánh an, hoàng hậu nương nương an.
Đã trễ thế này, không biết…”
“A Uyển.” Không đợi nàng hỏi, hắn đã duỗi tay đỡ nàng.
Có lẽ nhìn ra nàng đang hoảng sợ, hắn nhẹ giọng hỏi, “Ngô sung hoa không sai người tới báo à?”
“Ngô sung hoa?” Từ Tư Uyển giật mình, lắc đầu, “Không có…!Sao vậy?”
“Có lẽ sung hoa sợ kinh động tới quý nhân.” Hoàng Hậu xoa huyệt thái dương, “Không sao, quý nhân ngồi trước đi, chúng ta cùng chờ.”
Từ Tư Uyển vẫn bất an nhìn Hoàng Hậu, lại nhìn sắc mặt hoàng đế, do dự ngồi xuống.
Không bao lâu, bên ngoài lại ồn ào, nàng ngơ ngẩn ngước mắt, thấy A Phàm bị đẩy vào.
Gã lảo đảo ngã ngồi xuống đất, sau đó lại thêm một cung nữ bị áp giải vào, cuối cùng Ngô sung hoa cũng tới.
Nàng ấy hành lễ với đế hậu trước rồi nhìn Từ Tư Uyển.
Từ Tư Uyển đang chăm chú nhìn A Phàm, bị ánh mắt của nàng ấy làm cho hoàn hồn, vội rời ghế hành lễ: “Nương nương…!Đây là cung nhân bên cạnh thần thiếp, không biết va chạm nương nương chỗ nào, sao lại làm lớn như vậy?”
“Chuyện không liên quan tới Thiến quý nhân.” Ngô sung hoa mỉm cười, tự đến một bên ngồi xuống.
Hoàng Hậu lên tiếng: “Thiến quý nhân thiện tâm, đến giờ vẫn còn bảo vệ cung nhân.
Mau đứng lên đi.” Nàng ấy ra hiệu bằng mắt, ý bảo Hoa Thần đỡ Từ Tư Uyển ngồi xuống, sau đó nghiêng đầu hỏi Thính Cầm, “Thái y đâu?”
“Đang chờ bên ngoài.” Thính Cầm đáp.
Hoàng Hậu nhìn bình sứ trong tay hoạn quan của Ngô sung hoa, lời ít ý nhiều: “Đi đưa cho thái y kiểm tra đi.” Nói tới đây, nàng như suy tư mà nhìn Ngô sung hoa, “Chuyện này thế nào, sung hoa nói rõ đi.”
“Vâng.” Ngô sung hoa gật đầu, “Gần đây nắng nóng, Giai Dĩnh và Giai Duyệt khó vào giấc ngủ, buổi tối thần thiếp phải dỗ chúng lâu nên hơi mệt, muốn ra ngoài đi dạo, không ngờ nhìn thấy hoạn quan này lén la lén lút nên cho người để ý đi theo.
Không ngờ, bọn họ bắt gặp gã đi gặp cung này, lúc nói chuyện có nhắc tới Thiến quý nhân và thạch tín gì đó, thần thiếp sợ xảy ra chuyện, vội sai người áp giải họ tới họ, kết quả phát hiện gã lại là cung nhân trong cung của Thiến quý nhân, lục soát trên người thì phát hiện bình sứ kia.”
Từ Tư Uyển lẳng lặng nghe, lòng thầm tán thưởng.
Trong kế hoạch của nàng, thẳng thắn thừa nhận bản thân phát hiện dị thường nên nhờ Ngô sung hoa hỗ trợ bắt người cũng không sao.
Nhưng nếu vở kịch này là chủ ý của Ngô sung hoa, Ngô sung hoa nói thế có thể khiến sự việc càng công bằng, miễn cho đế vương đa nghi, cảm thấy các nàng đang hại kẻ khác.
Từ Tư Uyển biết làm thế nào mới tốt, lại lo Ngô sung hoa diễn không như thật.
Bây giờ xem ra là nàng lo thừa.
Vì thế nàng yên tâm làm nền, sau khi Ngô sung hoa nói xong, sắc mặt tỏ vẻ kinh ngạc.
Nàng nhìn hoàng đế, lại quay đầu nhìn A Phàm: “Chẳng lẽ không phải Trương Khánh…!Mà là ngươi?”
Còn chưa dứt lời, rèm châu lại vang lên.
Thái y theo Thính Cầm đi vào.
Từ Tư Uyển mặc kệ A Phàm, vội hỏi: “Là thạch tín sao?”
Thái y giật mình, khom người đáp: “Không phải thạch tín, chỉ là…” Ông ta nhìn đế hậu, “Đây là một loại thuốc nếu thỉnh thoảng dùng sẽ có tác dụng hỗ trợ giấc ngủ, nhưng dùng lâu rồi sẽ khiến người ta thích ngủ, dần dần hoa mắt ù tai, điên điên khùng khùng.”
Từ Tư Uyển rùng mình, nửa là thật, bởi vì nếu nàng không thể kịp thời phát hiện, nói không chừng sẽ lặng yên chết đi; nửa là giả, bởi vì tóm lại nàng đã biết trước chuyện này, biết chắc sẽ lục soát được thuốc độc, sợ hãi cũng giảm đi phân nửa.
“Ngươi…” Nàng nhìn chằm chằm A Phàm, run rẩy, “Là ai…!Là ai bảo ngươi hại ta…”
“Hạ nô không có!” A Phàm mạnh miệng, “Hạ nô…!Hạ nô không biết đây là gì, là ả ta một hai đưa cho hạ nô…”
Cung nữ quỳ gối sau A Phàm nghe vậy vội dập đầu: “Không phải, rõ ràng là ngươi…”
“Có lòng hại người, các ngươi còn định quay lại cắn nhau hả!” Hoàng Hậu tức giận quát.
Hai người kia lập tức ngậm miệng.
Hoàng Hậu hình như thật sự nổi giận, thở hổn hển.
Hoàng đế vội nắm tay nàng ấy, nàng ấy mới bình tĩnh lại, nhìn Từ Tư Uyển vẫn còn sợ hãi: “Quý nhân đừng lo lắng, bổn cung chắc chắn sẽ điều tra rõ việc này, trả công bằng cho quý nhân.”
Từ Tư Uyển giật mình, giống như hoàn hồn lại từ trong sợ hãi.
Sắc mặt nàng trắng bệch, cánh môi không ngừng run rẩy như con chim không có chỗ dựa.
Hoàng Hậu thở dài lắc đầu, đứng dậy hành lễ với hoàng đế: “Quý nhân chịu đả kích, bệ hạ ở bên quý nhân một lát đi.”
“Được.” Hoàng đế gật đầu, “Hoàng Hậu vất vả rồi.”
Hoàng Hậu cáo lui.
Ngô sung hoa thấy thế cũng đứng dậy lui xuống.
Từ Tư Uyển vẫn còn thất thần, mắt thấy hai người sắp ra khỏi phòng mới vội đứng dậy hành lễ: “Cung tiễn nương nương…”
“A Uyển.” Hắn nâng nàng đứng dậy, nhẹ giọng, đồng thời ra hiệu bảo Vương Kính Trung áp giải A Phàm và cung nữ kia ra ngoài.
Vương Kính Trung thấy thế, lập tức gọi cung nhân vào, bịt miệng kéo người đi, không cho họ phát ra chút tiếng động.
Ở nơi an tĩnh như vậy, Từ Tư Uyển vẫn làm bộ sợ hãi, giống như hoàn toàn không chú ý tới mọi động tĩnh xung quanh, chỉ biết chui vào lòng hắn không nức nở.
“Là ai…!Là ai…” Nàng lẩm bẩm.
“Đừng sợ.” Hắn ôm chặt lấy nàng, “Đừng sợ, trẫm sẽ điều tra rõ cho nàng.”
“Bọn họ thật độc ác…” Nàng bỗng khóc thành tiếng, giơ tay che miệng lại, giống như rất muốn nhịn xuống, lại không nhịn được, “Thần thiếp không sợ chết, nhưng bọn họ…!Sao bọn họ có thể khiến thần thiếp điên điên khùng khùng! Thần thiếp không muốn bị bệ hạ chán ghét!”
Hắn càng đau lòng, cúi đầu ổn định nàng: “Không đâu, trẫm sẽ bảo vệ nàng thật tốt.”
Đáy lòng Từ Tư Uyển cười, ngoài mặt không ngừng rơi lệ.
Nàng nắm chặt vạt áo hắn như bắt lấy cọng rơm cứu mạng, ngước mắt nhìn hắn, hoảng loạn cầu xin: “Bệ hạ…!Hỏi gã hạ độc ở đâu được không? Thần thiếp sợ có đồ thường dùng đã bị hạ độc, thần thiếp không muốn điên điên khùng khùng, thần thiếp sợ…”
Nàng sợ.
Vô số lần tập luyện trước gương, nàng cuối cùng cũng tìm được cách biểu lộ sợ hãi nhưng không dọa người.
Bộ dáng nữ nhân như chim nhỏ nép vào lòng nam nhân chính là như vậy, nước mắt đọng trên hàng mi, lạnh lẽo run rẩy, coi hắn là anh hùng, cầu xin hắn bảo vệ mình.
“Nàng yên tâm.” Hắn hôn nàng, “Trẫm sẽ điều tra, trẫm sẽ điều tra rõ cho nàng.
Nàng không cần phải sợ.”
“Vâng.” Nàng gật đầu, không tiếp tục bướng bỉnh nữa.
Từ Tư Uyển an tĩnh lại, thật giống như vô cùng tin tưởng hắn, cho nên cứ dễ bị dỗ dành như vậy
Nàng cọ cọ vào lòng hắn, cố gắng tìm cảm giác an toàn.
Nhưng trên thực tế nàng chỉ muốn cười.
Nàng nghĩ: Đã đến lúc thấy máu rồi.
Lại không khỏi tò mò: Có điều không biết sẽ là máu của ai..