MƯU ĐOẠT PHƯỢNG ẤN - Chương 19: 19 Chướng Mắt
Trương Khánh bị giải vào phòng, Tiểu Lâm Tử và A Phàm cũng cùng về.
Trương Khánh đã nghe mọi việc từ Tiểu Lâm Tử, sợ hãi mặc kệ lễ nghi, vừa vào phòng đã kêu: “Quý nhân nương tử, hạ nô bị oan!”
“Quỳ xuống!” Tiểu Lâm Tử ấn gã quỳ gối.
A Phàm tát gã một cái: “Tới gặp nương tử còn dám giảo biện!”
“Nương tử, hạ nô thật sự không…” Trương Khánh hoảng loạn, khi đối diện với ánh mắt của Từ Tư Uyển, gã nghẹn lại, co rúm người không dám ngẩng đầu.
Từ Tư Uyển nhìn gã: “Đồ ăn trước khi rời khỏi Thượng Thực Cục chắc chắn đã được kiểm tra trước mặt mọi người.
Hôm nay xảy ra khác thường, ngoại trừ người đưa đồ ăn ra tay, ta thật sự không thể nghĩ ra lý do nào khác.”
Trương Khánh vội la lên: “Nhưng…!Nhưng không chỉ có một mình hạ nô động vào!” Nói tới đây, gã bỗng im lặng.
Hoa Thần phản ứng mau lẹ, lập tức hét lên: “Hoang đường! Hộp đồ ăn tự ta nhận từ trong tay ngươi, từ nhỏ ta đã bầu bạn bên cạnh nương tử, há có thể để ngươi tùy tiện vu oan!”
“Hạ nô không có ý đó.” Trương Khánh thật sự muốn khóc, muốn cãi nhưng lại nói không nên lời.
Từ Tư Uyển hờ hững: “Trước đây ngươi làm việc bên cạnh Đào thị, ta không tin ngươi nhưng cũng chưa từng khắt khe với ngươi, không thể ngờ ngươi lại ngoan độc như vậy.
Ai sai khiến ngươi?”
“Hạ nô không có!” Trương Khánh lắc đầu, muốn bò lên lại bị Tiểu Lâm Tử dùng sức giữ chặt, chỉ đành bất lực nói, “Hạ nô tuyệt đối không dám làm ra chuyện độc ác này, cầu xin nương nương minh giám…”
Từ Tư Uyển làm như không nghe thấy, ngón tay nhỏ dài vuốt ve miệng chén: “Chuyện ăn cây táo rào cây sung chưa từng xảy ra ở Niêm Mai Các.
Đúng lúc bắt ngươi làm lệ, từ trên xuống dưới đều nhìn rõ đi, xem bán chủ cầu vinh sẽ có kết cục gì!”
Trương Khánh nghẹn ngào: “Nương tử…”
“Giải gã xuống.
A Phàm, ngươi và Tiểu Triết Tử thay phiên nhau thẩm vấn.
Dùng cách gì cũng được, chỉ cần không gây động tĩnh quá lớn.
Niêm Mai Các chúng ta có rất nhiều phòng trống, đừng làm phiền ta nghỉ ngơi.”
A Phàm không ngờ bản thân sẽ nhận công việc này, không khỏi ngẩn ra, ngay sau đó liền vui mừng quỳ xuống, dập đầu tỏ lòng trung thành: “Nương tử yên tâm, hạ nô nhất định sẽ tra hỏi rõ ràng!”
Từ Tư Uyển nhìn Trương Khánh, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi khai ra, ta sẽ giữ ngươi một mạng.
Nếu ngươi không khai, ta có rất nhiều thời gian từ từ hỏi ngươi.
Nhưng nếu ngươi muốn tự sát…” Nàng khẽ cười, “Chắc ngươi cũng biết phụ thân ta là Hộ Bộ thị lang, quản lý việc đất đai thuế má.
Nếu ngươi tự sát, ta có rất nhiều cách khiến cả nhà ngươi đi cùng ngươi.”
“Quý nhân nương tử…” Trương Khánh có khổ mà không thể nói, chỉ còn tuyệt vọng.
Từ Tư Uyển phất tay, Tiểu Lâm Tử và A Phàm lập tức bịt miệng gã kéo ra ngoài, đưa đến phòng trống ở hậu viện.
Chờ bọn họ đi xa, Từ Tư Uyển buông cái chén kia ra, ý bảo Hoa Thần múc cho mình chén sữa đậu nành, thong dong nói: “Phái người trông chừng, đừng để xảy ra án mạng.”
“Nô tỳ biết.” Hoa Thần trả lời, “Nhưng nếu gã khai bậy thì sao?”
“Không sợ.” Từ Tư Uyển khẽ cười, “Lời nói dối nào cũng có sơ hở.”
“Nương tử vẫn nên cẩn thận một chút, tuy thạch tín kia là giả, cũng chưa thấy bỏ vào chỗ nào khác, nhưng đồ ăn dễ bị động tay chân nhất, dùng ngân châm chưa chắc kiểm tra ra được, hay là nô tỳ lén tìm thái y kiểm tra xem?”
“Không được.
Tạm thời chúng ta không thể tin thái y, nếu để lộ phong phanh thì không tốt.
Đồ ăn tuy dễ bị động tay chân nhưng lúc này ta không quá sợ, gã ra ngoài nhiều lần như vậy nhưng lại bỏ lượng độc rất ít, chắc là không muốn trực tiếp lấy mạng ta.”
Hoa Thần cắn răng: “Dù lượng độc ít nhưng cũng hại tới cơ thể.”
Từ Tư Uyển bật cười: “Vậy ngươi nói xem, lượng độc chậm sẽ khiến người ta chết nhanh hơn hay đói chết nhanh hơn?”
Hoa Thần cười theo, không khuyên nữa, gắp cho nàng một cái sủi cảo tôm.
Từ Tư Uyển cắn một cái: “Nhớ truyền tin ra, đừng để ta diễn kịch một mình.”
Hôm sau mười lăm tháng sáu, mọi người theo lệ thường tới Trường Thu Cung thỉnh an.
Từ Tư Uyển mặc bộ xiêm y xinh đẹp, chính là bộ dùng vải vóc mấy ngày trước hoàng đế ban thưởng, trâm thoa trên đầu tuy đơn giản nhưng món nào cũng xa xỉ, chỉ riêng viên phỉ thúy màu xanh trên cây trâm đã biết là thứ thượng đẳng.
Chuyện của Niêm Mai Các đã truyền ra, đương nhiên sẽ thành đề tài nói chuyện của hậu cung.
Vấn an ở đại điện, khi có Hoàng Hậu, ngoại trừ bản thân Hoàng Hậu hỏi thăm vài câu, các phi tần không tiện khua môi múa mép.
Nhưng vừa ra ngoài, tiếng nghị luận liền rầm vang.
Phương tài nhân vẫn giữ nụ cười chua ngoan: “Nghe nói sáng qua trong đồ ăn của quý nhân tỷ tỷ kiểm tra ra thạch tín? Vậy tỷ tỷ phải cẩn thận một chút, bằng không xảy ra sơ suất ngay lúc được sủng chẳng phải đáng tiếc lắm sao?”
Mấy lời ghen tuông như vậy Từ Tư Uyển xưa nay không rảnh nghe, nhưng hôm nay nàng cố ý muốn trong cung nghị luận nhiều hơn, vì thế dừng chân quay đầu, cười đáp: “Đa tạ tài nhân quan tâm.”
Phương tài nhân nhếch môi: “Muội muội có câu hơi quá giới hạn, tỷ tỷ đừng trách tội.”
“Ngươi nói đi.”
“Cây lớn hút gió.
Tỷ tỷ khoa trương như vậy, cẩn thận trốn được lần này cũng không tránh được lần sau.”
Từ Tư Uyển muốn nghe, đang muốn nói tiếp thì có một giọng dịu dàng từ sau cửa cung truyền tới: “Thiến quý nhân cát nhân tự có thiên tướng, Tài nhân nương tử nói gì vậy!”
Hai người cùng nhìn lại, thấy Tô thải nữ mặc xiêm y màu trắng đi ra.
Nàng ấy vừa bước qua ngạch cửa đã hành lễ với Từ Tư Uyển.
Từ Tư Uyển nhìn nàng ta, cười nói: “Nghe bảo mấy ngày trước băng trong cung của Tô thải nữ không đủ dùng, cơ thể không thoải mái, bây giờ đã khá hơn chưa?”
Tô thải nữ cúi đầu: “May được sung hoa nương nương chiếu cố, thần thiếp không sao.”
Lời này người nói người nghe đều hiểu, chỉ có Phương tài nhân không biết ẩn tình.
Thấy Tô thải nữ vừa tới đã nói chuyện thay Từ Tư Uyển, nàng ta khịt mũi coi thường: “Có vài người muốn trèo cao nhưng cũng phải xem mình có xứng hay không.”
Từ Tư Uyển ngoảnh mặt làm ngơ, đi tới nắm tay Tô thải nữ: “Vừa lúc ta muốn đi vấn an sung hoa nương nương, nếu Tô thải nữ đang muốn hồi cung, chúng ta cùng đi đi.”
“Vâng.” Tô thải nữ cười gật đầu.
Từ Tư Uyển mặc kệ Phương Như Lan, cùng Tô thải nữ nói cười đi trước.
Phương Như Lan buồn bực một hồi, chỉ đành trực tiếp hồi cung.
Lúc này nàng ta rất thức thời, rõ ràng muốn cùng hai người tới Cảnh Minh Cung nhưng nàng ta lại vòng đi đường khác xa hơn, không đi cùng.
Từ Tư Uyển và Tô thải nữ Tô Hoan Nhan sóng vai đi, tán gẫu về Ngô sung hoa một chút.
Nàng tùy ý nói rằng mình không thân với Ngô sung hoa, sợ đột ngột tới vấn an có vẻ đường đột.
Tô Hoan Nhan cười nói: “Sung hoa nương nương là người hòa thuận, thường ngày tuy chỉ ở trong cung của mình không ra gặp ai nhưng hay giúp đỡ mọi người.
Lần trước quý nhân tỷ tỷ mượn danh nghĩa của nàng ấy đưa băng cho muội, nàng ấy còn dặn muội phải cảm ơn tỷ tỷ, mà muội…!Thấy tỷ tỷ bận rộn, sợ quấy nhiễu tỷ tỷ nên kéo dài lời cảm tạ đến ngày hôm nay.”
“Muội không cần khách khí như thế.” Từ Tư Uyển tươi cười, chân đã bước qua ngạch cửa Cảnh Minh Cung, ngước mắt liền thấy Phương Phi Điện của Ngô sung hoa.
Tô Hoan Nhan vốn không cần vào trong vấn an lúc này, nhưng Từ Tư Uyển tới, đương nhiên phải làm hết lễ nghĩa của chủ nhà.
Vì thế hai người đi tới cửa điện, hoạn quan canh giữ bên ngoài vừa thấy bọn họ liền lập tức vào trong bẩm báo.
Đợi bọn họ tới gần, hoạn quan kia đã quay lại, cười nói: “Mời hai vị nương tử.”
Hai người đi vào, lại được cung nữ dẫn tới tẩm điện.
Còn chưa kịp xung quanh, phía trước đã truyền tới tiếng cười đùa của nữ hài.
“Đừng làm loạn nữa.” Thấy các nàng tới, Ngô sung hoa vẫy tay với hai nữ nhi, “Mau đi vấn an Thiến quý nhân và Tô thải nữ.”
Hai tiểu cô nương nhìn nhau, tỷ tỷ liền nắm tay muội muội đi qua, ngoan ngoãn hành lễ: “Thiến quý nhân an, Tô thải nữ an!”
“Hai vị công chúa mạnh khỏe.” Từ Tư Uyển cười gật đầu.
Ngô sung hoa cười nói: “Mau ngồi đi.
Chỗ ta không nhiều quy củ, quý nhân đừng chê cười.”
“Nương nương nói đùa.”
Từ Tư Uyển nháy mắt, Hoa Thần lập tức mang hộp đồ ăn lên trước, bên trong đều là các món điểm tâm bếp nhỏ của Niêm Mai Các làm buổi sáng.
Nàng ngồi xuống: “Thần thiếp muốn đến bái kiến nương nương, lại không biết nương nương thích gì, cho nên bảo bếp nhỏ làm chút điểm tâm cho hai công chúa.”
“Quý nhân có lòng.” Ngô sung hoa vừa nói vừa bế hai nữ nhi tới, chờ cung nhân dọn điểm tâm ra liền lấy đút cho chúng.
Từ Tư Uyển chỉ cười xem.
Ngô sung hoa là người không tranh, bình thường cũng không tranh sủng, trang điểm rất mộc mạc.
Có lẽ vì không tốn nhiều tâm tư bảo dưỡng lại sinh hai nữ nhi, nàng thoạt nhìn lớn tuổi hơn tuổi thật một chút.
Thấy nàng ấy từ ái nhìn nữ nhi, Từ Tư Uyển càng hạ quyết tâm, lại không nói chuyện.
Ngô sung hoa như nhìn thấu, nhìn hai nữ nhi một lát liền gật đầu, cười hỏi: “Quý nhân là người tốt, sẵn sàng giúp đỡ một người nhưng lại không thích tiếp xúc nhiều với tỷ muội trong cung.
Hôm nay đột nhiên tới gặp bổn cung, quý nhân có việc gì sao?” Nói tới đây nàng ấy đảo mắt, ám chỉ, “Sao không thấy Từ kinh nga đi cùng?”
Từ Tư Uyển biết nàng ấy nghĩ nhiều, vội giải thích: “Chuyện của thần thiếp chắc nương nương cũng nghe nói.
Tư Yên nghe xong lo sợ bất an, thần thiếp sợ để muội ấy đi cùng tới chỗ nương nương muội ấy sẽ bất an hơn, nên khuyên muội ấy về trước.”
Ngô sung hoa nghe vậy biết không phải tỷ muội hiềm khích, thở phào.
Từ Tư Uyển rời chỗ ngồi đứng lên, hành lễ: “Nhưng việc này liên quan tới tính mạng của thần thiếp, thần thiếp không dám sơ ý, mong nương nương hỗ trợ.”
Ngô sung hoa sửng sốt, cuống quít đỡ nàng: “E rằng quý nhân xem trọng ta rồi.
Ta không được thánh sủng, nhờ hai đứa nhỏ này mà có được hôm nay, sao có thể giúp được muội? Nghe nói hoạn quan hạ độc đã bị muội bắt giữ, vậy cứ thẩm vấn là được, cần gì nhờ người khác hỗ trợ?”
“Tuy người đã bắt được, nhưng cung nhân của thần thiếp còn phát hiện ra vài chỗ bất thường, chỉ sợ kẻ ăn cây táo rào cây sung không chỉ có một mình gã.” Từ Tư Uyển lắc đầu, tham thở, “Cho nên thần thiếp nghĩ ra một chú ý muốn nói cho sung hoa nương nương nghe, nếu nương nương không muốn dính vào thị phi, người cứ coi như chưa nghe thấy là được.”
Ngô sung hoa im lặng một lát, cuối cùng gật đầu: “Muội nói đi.
Mấy hôm trước Giai Duyệt bị bệnh, ta biết là muội mở lời, bệ ha mới bằng lòng tới thăm nó.
Gần đây nó ăn uống tốt hơn nhiều, ta đây cũng nên giúp muội một lần.”.