MUỐN GIẤU ÁNH TRĂNG ĐI - Chương 1
Đã là đầu mùa xuân, hoa mận mùa đông ở trường trung học số 1 Nam Vu khoan thai nở muộn. Màu hồng phấn thưa thớt tô điểm cho cành cây, thoang thoảng một hương thơm quyến rũ.
Trên hành lang, học sinh tốp năm tốp ba đi ngang qua văn phòng giáo viên, lòng tò mò mãnh liệt, cố ý đi chậm lại, nheo một con mắt trộm liếc vào.
“Được, cứ như vậy trước đi. Thẩm Ý đúng không, thầy đưa em đến lớp học, chúng ta vào lớp.”
Chủ nhiệm lớp – lão Lưu nói cũng không thể làm Thẩm Ý hoàn hồn, cậu của cô Triệu Đông Hoa vỗ nhẹ vào vai cô, ý bảo cô đuổi theo giáo viên chủ nhiệm.
Lúc này Thẩm Ý mới như tỉnh từ trong mơ, thu lại suy nghĩ bị mùi hoa hấp dẫn, nhẹ nhàng “vâng” một tiếng, ôm sách mới vừa nhận từ phòng giáo vụ, khi đi ra khỏi phòng giáo viên, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua cậu mình.
Tuy Triệu Đông Hoa cũng hơi không yên tâm, nhưng nghĩ đến lời bác sĩ tâm lý dặn, quyết tâm phất tay ra hiệu cô đi học đi.
Thẩm Ý mím môi, cúi đầu đi theo sau giáo viên chủ nhiệm.
Lão Lưu đã dạy học nhiều năm, rất nhanh đã chú ý đến cảm xúc của học sinh, vì thế lấy điện thoại ra gõ chữ.
Thẩm Ý đang cúi đầu đi, trước mắt có một cái điện thoại đưa qua, trên bản ghi nhớ viết:
—— Bạn học nhỏ Thẩm Ý, không cần lo lắng, bạn học trong lớp đều rất tốt. Tuy rằng thường xuyên nghịch ngợm gây chuyện, nhưng các bạn chắc chắn sẽ hoan nghênh bạn học mới đến.
Thẩm Ý chớp mắt, lúc này mới ngẩng đầu lộ ra nụ cười ngoan ngoãn.
Lớp 10-15.
Tiếng chuông vào lớp cũng không thể ngăn cản cuộc vui cười đùa giỡn, mấy quyển vở bài tập trống không bay trên không trung như một đường parabol. “Chép đề bài tập cuối tuần cho mình nhé!” “Màu son hôm nay của cậu đẹp thế, màu số mấy đấy, gửi link cho mình đi.” “Mình mang theo backgammon, tiết tiếp theo chơi không.” “….”
*Backgammon là một trong những trò chơi cờ lâu đời nhất được biết đến. Lịch sử của nó có thể được truy tìm từ cách đây gần 5.000 năm ở những khám phá khảo cổ tại vùng Lưỡng Hà.
“Báo cáo —— lớp mình có học sinh chuyển trường đến!”
Đoàn Đắc Y chạy như bay vào lớp, giày thể thao ma sát với đá cẩm thạch tạo nên tiếng chói tai.
Lớp học an tĩnh trong giây lát, rồi rơi vào một trận cao trào.
“Không phải chứ, lớp 10 bọn mình đã khai giảng được một tuần, sao lại có học sinh chuyển trường đến? Cậu không nhầm chứ?”
“Cực kỳ chính xác! Tôi nhìn thấy người rồi.”
“Nam hay nữ?”
“Nữ, trông rất đẹp.”
Vừa nghe nói học sinh mới rất đẹp, lòng nhiệt tình hóng hớt bát quái của lớp 10-15 đã không thể nén lại được.
“Chuyển đến từ trường số 1 Tân Hà, thi chuyển cấp đứng thứ 9 toàn thành phố.”
“Đậu xanh, học bá à. Kiểu nữ sinh tóc mái dày cộp, mắt kính dày hơn đít chai?”
“Thế chẳng phải rất xấu ư?”
“Không phải nói cậu ấy rất xinh à?”
“Tin tức của Đoàn Đắc Y có bao giờ chuẩn đâu.”
Đoàn Đắc Y vỗ ngực: “Tôi ‘Bách Hiểu Sinh’ lấy thứ hạng tháng tới cá cược, lần này chắc chắn chính xác!”
*Bách Hiểu Sinh: Một người được cho là hiểu biết nhiều trên võ lâm
“Rầm ——”
Đột nhiên, cửa sau phòng học bị đẩy ra, đập vào tường.
Tầm mắt cả lớp bị hấp dẫn, sau khi nhìn thấy người đó, lập tức im như ve sầu mùa đông.
Thiếu niên dáng cao chân dài đứng ở cửa, áo khoác đồng phục vắt lỏng lẻo trên vai, tay trái xách một cái cặp sách màu đen. Có vẻ tối qua anh không ngủ ngon, sắc mặt đen sì, mí mắt lười nhác gục xuống, không hề nâng lên, lập tức đi đến bàn cuối cạnh cửa sổ.
“Anh Yến, hôm nay lão Lưu đến muộn, anh đến muộn cũng không bị phạt đứng.” Ngồi cuối hàng giữa là nam sinh tên Cố Ức nói với anh.
Kỳ Yến duỗi người và tay chân, nói: “Ông đây bị phạt đứng bao giờ.”
Ngồi cùng bàn với Cố Ức là một học sinh thể chất tên là Trịnh Thuấn Đạo, thần kinh cậu ta rất thô, nghĩ gì nói đấy: “Đúng vậy, mỗi lần lão Lưu phạt anh Yến đứng, anh Yến đều trực tiếp leo tường ra ngoài, khiến ông ấy bây giờ còn không dám phạt em đứng.”
Kỳ Yến không lạnh không nhạt liếc cậu ta một cái.
Tạ Địch bàn trước nhận lệnh, cuộn sách lại đập lên đầu Trịnh Thuấn Đạo: “Đồ ngu, cậu ít nói vài câu đi.”
Kỳ Yến lấy tai nghe trong túi ra, đeo lên rồi nói: “Ăn cơm trưa gọi tôi.” Nói xong nằm xuống bàn, một tay kéo áo khoác đồng phục đang vắt ở ghế qua, trùm lên đầu.
“Được!” Cố Ức chân chó xong, quay đầu lập tức hung dữ nói, “Đừng làm ồn, anh Yến buồn ngủ.”
Trịnh Thuấn Đạo và Tạ Địch cũng chỉ chỉ cả lớp: “Tất cả im hết! Đừng quấy rầy anh Yến.”
Trong nháy mắt, nếu trong lớp có tiếng kim rơi cũng nghe rõ mồn một.
Lão Lưu đưa Thẩm Ý đến cửa lớp, nhìn hình ảnh an tĩnh như vậy, ông không thể không cảm thán, quả nhiên sau một năm, bọn nhỏ lớn thêm một tuổi nên đã hiểu chuyện thêm.
Ông dẫn theo Thẩm Ý bước vào lớp học, ho nhẹ một tiếng nói: “Các bạn học, trước khi vào học, tôi giới thiệu với mọi người một bạn học mới.”
40 đôi mắt trong lớp đồng loạt nhìn qua.
Hơn nửa năm không tiếp xúc với nhiều người như vậy, Thẩm Ý hơi khẩn trương, tim đập nhanh, cô vươn đầu lưỡi liém đôi môi khô ráo.
“Nhìn đê, mình đã nói bạn học mới rất đẹp.” Đoạn Đắc Y hạ giọng, đắc ý nói.
Trên bục giảng, chỗ nữ sinh đứng vừa đúng lúc có một tia sáng mặt trời chiếu vào, ánh sáng đầu mùa xuân như mạ một tầng vàng nhạt trên làn da trắng nõn của cô, giống như cánh bướm sáng lấp lánh lên.
Vóc dáng cô không cao, chắc chỉ tầm một mét sáu, dáng người nhỏ xinh, rất hợp với khí chất vùng sông nước Giang Nam của Nam Vu. Cái mũi nhỏ mà tinh tế, đôi môi mọng như trái anh đào, mặt cũng nho nhỏ chắc chỉ lớn bằng bàn tay, nhìn qua vừa mềm mại ngoan ngoãn vừa linh động đáng yêu.
Thẩm Ý không thể nghe thấy nhưng cô có thể nhìn thấy các bạn học châu đầu ghé tai, không che giấu ánh mắt đánh giá cô. Trái tim cô không khỏi đập nhanh hơn.
Lão Lưu hằng giọng nói: “Bạn học này chính là bạn học mới chuyển đến từ trường số 1 Tân Hà, từ giờ là bạn học của lớp chúng ta, chính là người một nhà.”
Tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Có người ồn ào: “Bạn học mới tự giới thiệu chút đi.”
Thẩm Ý nhìn thấy vỗ tay, biết bọn họ đang hoan nghênh mình, vì thế khóe miệng khẽ cong lên, lộ ra nụ cười thân thiện.
Cô liếm liếm môi, mở miệng nói: “Chào mọi người, mình tên Thẩm, Thẩm Ý.”
Lão Lưu làm tư thế đè tay lại, ngăn tràng vỗ tay, tiếp tục nói: “Tai bạn học mới đã trải qua phẫu thuật, tạm thời chưa nghe thấy, mọi người cần phát huy tinh thần đoàn kết hữu nghị, giúp đỡ bạn ấy nhiều hơn nhé.”
Lúc này trong lớp càng sôi trào.
“Không nghe thấy? Thế cậu ấy đi học như nào?”
“Người ta không phải top 9 thành phố à, học bá có phương pháp học tập của học bá.”
“Tai cậu ấy làm sao vậy, vì sao không nghe thấy?”
“……”
Tầm mắt lão Lưu đảo quanh phòng học, chỉ chỉ vị trí duy nhất không ai ngồi, nói với Thẩm Ý: “Em ngồi tạm kia đi.”
Thẩm Ý xem tư thế nên có thể hiểu ý của ông. Vì thế, cô ôm chặt cặp sách mới, đi xuống bục giảng. Có điều, các bạn học vừa ríu rít thảo luận không ngừng, lập tức đều im miệng, dùng ánh mắt cực kì quỷ dị nhìn cô.
Thẩm Ý cảm thấy kỳ quái nhưng không nghĩ nhiều, cô đi đến vị trí ngồi xuống, lấy sách ngữ văn ra, để sách vở không dùng đến vào trong ngăn bàn.
Một bên, Cố Ức hạ giọng: “Hôm nay có phải lão Lưu uống nhiều quá không? Xếp cậu ta ngồi cùng bàn với anh Yến?!”
Trịnh Thuấn Đạo nói: “Chắc chắn là uống quá nhiều! Bộ không biết anh Yến ghét nhất có người ngồi cùng bàn à.”
Hai người không hẹn mà cùng gửi cho Thẩm Ý một ánh mắt tự cầu phúc đi.
Lão Lưu xếp vị trí xong, cũng nhận ra không thích hợp ở đâu đó, đang định nói đợi chút, nhưng Thẩm Ý đã ngồi xuống, thầm nghĩ thôi, dù sao thi tháng xong cũng phải đổi vị trí lần nữa, không thể để bạn học mới ngồi một mình một bàn vào ngày đầu tiên được.
Nhân lúc chưa vào bài học, Thẩm Ý trộm đếm trong lòng, cả lớp có 41 người, tính cả cô là 42.
Vị trí của cô là cuối cùng hàng bên phải, cạnh lối đi nhỏ.
Cạnh cửa sổ, là bạn cùng bàn đang ngủ của cô.
Trong lúc đó, Thẩm Ý quá chú tâm vào việc ghi chép, không cẩn thận đụng vào khuỷu tay bạn cùng bàn, anh giật giật, hơi hơi trở mình.
Lão Lưu ở trên bục giảng nói dõng dạc hùng hồn, nước miếng bay tứ tung, nhưng hình như anh không hề bị ảnh hưởng, đồng phục khoác trên đầu, ngủ đến khi tan học.
Thẩm Ý không khỏi nghĩ thầm, chất lượng giấc ngủ của người này thật tốt.