MUỐN CHƠI TÔI, KHÔNG CÓ CỬA - Chương 12
Beta: Tự Trầm Tuyết
——— 11.17 ——— Cập nhật ———
83.
Quản gia bước xuống xe và mở cửa sau, đằng sau gã là những chàng trai áo đen tràn đầy sức sống, gã ung dung tiếp cận chúng tôi với đội hình dọa người này, làm tư thế “mời” với chúng tôi.
Trông rất đầu gấu.
Rất phản diện.
Gã cười như không cười nhìn chúng tôi: “Sao? Bất ngờ không?”
84.
Nói thế nào nhỉ.
Đúng là bất ngờ.
Tôi không ngờ rằng giữa bà Dạ keo kiệt, nữ phụ khổ tình Tô Ninh và tổng tài bá đạo mất trí nhớ Dạ Trục Tước, thực sự lại có một nhân vật phản diện đi đúng cốt truyện.
Hơn nữa có vẻ là một nhân vật phản diện rất lợi hại.
Gã cho đến bây giờ.
Thậm chí không thể có tên.
Đúng là một tên phản diện thảm thương.
85.
Là nhân vật phản diện nghiêm túc duy trì hình tượng của mình nhất cho đến nay, quản gia rất truyền thống mà lảm nhảm, tuân thủ nguyên tắc không hành động nếu có thể ép buộc, cho chúng tôi một bài phát biểu đầy nhiệt huyết, buộc chúng tôi phải đứng trong con hẻm heo hút để nghe gã kể chuyện xưa.
Gã: “Tôi là con ngoài giá thú của nhà họ Dạ, tôi…”
Dạ Trục Tước: “Anh là anh trai hay em trai tôi? Chúng ta có chuyện để nói sao!”
Gã: “Tôi đã ngủ đông lâu như vậy, chính vì thời khắc này. Chỉ cần không có Dạ Trục Tước, tôi có thể…”
Tô Ninh bên cạnh tôi không kìm được mà khóc ra giọng nữ cao màu sắc*.
*hay còn được gọi là coloratura soprano. Những người được ấn định là nữ cao màu sắc thường sẽ hơn các nữ cao còn lại, có âm vực rộng hơn so với nữ cao bình thường, không chỉ hơn về âm vực mà lẫn cả tư duy xử lý, thực hiện được các kỹ thuật hoa mỹ có độ khó cao. Đặc biệt về âm khu cao, âm sắc nghe giống tiếng sáo. Giọng này có khả năng luyến láy các note ở âm vực cao rất tốt.
Quản gia bị buộc chặn họng hai lần: “…”
Một đường gân xanh xuất hiện trên trán quản gia: “Động thủ.”
86.
Bước ngoặt đến quá nhanh, trong nháy mắt đã có mười mấy tên áo đen vây quanh chúng tôi.
Nhất thời tiến thoái lưỡng nan.
Cường địch ở phía trước, tuyển thủ cường tráng nhất Dạ Trục Tước là người đầu tiên có hành động.
Nét mặt của anh ta nặng nề.
Nhịp bước của anh ta mạnh mẽ.
Chỉ thấy anh ta tung một cú móc trái tuyệt đẹp, nhanh chóng hướng tới đám người phía trước, cứ ríu rít không ngừng, nhưng đối phương không quan tâm mà đấm anh ta một quyền, anh ta dùng tốc độ cực nhanh lao ra khỏi vòng vây rồi giết trở về, cuối cùng, giữa đám thủ hạ bại trận nằm rải rác trên mặt đất, anh ta ngã xuống đất, che mặt hét lên một tiếng kinh hoàng: “Hù chết người ta rồi!”.
Tôi:…
Vừa rồi anh bá đạo quá, suýt chút nữa tưởng anh giả vờ mất trí nhớ!
87.
Cùng với thắng lợi giành được từ một phần của cuộc chiến, tuyển thủ Tô Ninh sen trắng của chúng ta cũng theo sát phía sau tấn công. Cô ta lấy ra một chai xịt hơi cay từ chiếc túi tinh xảo mà cô ta mang theo và phun xung quanh với tần suất phun thuốc diệt côn trùng khi nhìn thấy những con gián phương nam, tốc độ ra tay kết hợp với tiếng hét có thể so sánh với âm thanh của cá heo của cô ta giáng đòn kép cực kỳ tàn ác vào thể xác và tinh thần của đối thủ.1
Xem thế là đủ rồi.
Xinh đẹp tuyệt vời.
May mà bây giờ tôi không phải là đối thủ của cô gái này.
88.
Còn tôi.
Tôi đang chiến đấu với boss.
Nhân vật phản diện này vẫn cố tình duy trì phong thái quý tộc, có lẽ ban đầu nhắm vào Dạ Trục Tước, nhưng sau khi nhìn thấy thành tích anh dũng của Dạ Trục Tước, gã liền nhắm vào tôi.
Tôi trốn sau xe, lợi dụng sự hỗn loạn để gọi cảnh sát.
Quản gia xoay con dao trên tay và cười xấu xa với tôi: “Tô tiểu thư, cô đang làm gì vậy?”
Tôi:…
Tôi không biết vừa rồi tôi đã làm gì, nhưng hiện tại tôi khá là muốn làm mẹ anh.
89.
Công cụ cứu mạng duy nhất mà tôi có trong tay là một chiếc điện thoại di động.
Và đôi giày cao gót.
Đối phương lại cầm một con dao.
…
Tôi quyết đoán cầm giày cao gót hét lên: “Dạ Trục Tước! Cứu mạng!!!!”
90.
Trước khi Dạ Trục Tước đến đây, chúng tôi đã trải qua một cuộc chiến gay cấn, cụ thể là quản gia dùng dao chém vào cánh tay tôi còn tôi cắn vào cổ tay đang cầm dao của gã, bây giờ con dao nằm trên mặt đất vì tay hắn đau không dùng lực được, hai người chúng tôi tay kẹp chân chân kẹp đầu, duy trì trạng thái giằng co khó xử.
Vì vậy, trận đánh nhau này trở thành trận đấu võ mồm.
Tôi cắn chặt cánh tay anh ta, lúng búng mắng: “Cùi bắp!”
Quản gia: “Hừ, không biết lượng sức mình.”
Tôi: “Tạp chủng!”
Quản gia: “Hừ, không biết lượng sức mình.”
Tôi: “Thằng cu con này!”
Quản gia: “Hừ, không biết lượng sức mình.”
Tôi: “…”
Tôi không thể không kìm lại hỏi: “Anh chỉ biết một câu này thôi sao?”
Quản gia: “…”
Mặt quản gia đột nhiên dữ tợn: “Hừ, không biết lượng sức mình!”
……
Anh dù sao cũng phải thay đổi lời trào phúng đi chứ!!
Anh là vai ác kiểu gì mà không biết mắng người vậy!!
91.
Thể lực giữa nam và nữ vẫn có sự chênh lệch, chưa kể đến việc trên tay tôi còn chảy máu, cố chịu đựng một lúc lâu, đến khi nhìn thấy Dạ Trục Tước xuất hiện liền không kiên trì được nữa, chân mềm nhũn nằm liệt trên đất, không có chí tiến thủ nói: “Tôi không ổn.”
Động tác của quản gia mau lẹ, gã nhanh chóng điều chỉnh tư thế rồi xoay người lại húc vào đầu Dạ Trục Tước, sau khi nhìn anh ta che đầu ngã xuống đất mới thở ra một hơi, rồi ấn huyệt thái dương nhìn tôi.
Tôi: “…”
Tôi: “Này, anh có biết hậu quả của việc đánh vào đầu một người mất trí nhớ không?”
Quản gia cười dữ tợn: “Cô có biết hậu quả của việc chọc giận tôi không?”
Tôi: “…”
Không phải tôi đã nói không được mắng người sao!
Anh không cần phải thẹn quá hóa giận như vậy đâu anh trai!
92.
Tôi: “Không quá muốn biết.”
Tôi: “Ngại quá tiếng Trung không tốt lắm.”
Tôi: “How are you?”
93.
Quản gia chưa kịp nói chuyện.
Phía sau, Dạ Trục Tước đứng dậy, ôm lấy đầu, vết thương trên trán lại bị rách ra, máu từ kẽ tay chảy xuống, trông còn giống vai ác hơn.
Anh ta không nói lời nào đấm quản gia một quyền, nắm đấm còn mang theo lửa giận rốt cuộc khôi phục được mật khẩu tài khoản, đến khi đánh quản gia đến bầm giập không thể nhúc nhích, anh ta mới chậm rãi đi tới trước mặt tôi.
Anh ta đưa tay kéo tôi dậy, không còn giọng nói chói tai văng vẳng bên tai tôi nữa.
“I”m fine, thank you, and you?”
94.
Ấy.
Tôi biết bây giờ tôi phải cảm động.
Nhưng khuôn mặt đẫm máu của anh trông thật sự không quá fine.
——— Cập ——— 11.19 ——— Nhật ———