MƯỜI GIỜ RƯỠI ĐÊM HÈ - TẦN TAM KIẾN - Chương 50
Rất thoải mái, khiến người ta cảm thấy không chân thực.
Động tác Diệp Miễn rất cẩn thận, ngón tay luồn qua mái tóc ướt sũng của Sầm Khuyết, mấy giây sau, hắn chợt ý thức được ràng động tác này mập mờ tới cỡ nào.
Sầm Khuyết cau mày nhìn hắn:
Ngày Trung thu hôm nay vừa mệt vừa mơ hồ, vừa phải tăng ca, vừa chạy đi chạy lại cả buổi tối.
Cánh cửa phòng bếp khép lại, có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng nấu cơm ở bên trong.
Sầm Khuyết ngơ ngác một lúc lâu mới cúp điện thoại.
Hắn cười khổ, nhìn ra bên ngoài, bấy giờ ánh trăng đã trốn đi để mưa bão tác quái.
Mấy tiếng đồng hồ trước hắn vẫn luôn suy nghĩ về hành động không biết có thể định nghĩa là “hôn” hay không của Sầm Khuyết.
Hắn vừa ngẩng đầu mở mắt ra, vừa hay chạm phải ánh mắt Sầm Khuyết. Hắn đang mơ màng chợt giật mình, sau đó mới nhớ ra mình quên cầm áo ngủ cho anh.
– Không? – Diệp Miễn quay sang nhìn anh – Không thích người khác nay là không thích mỗi Phó Duy Nhất thôi?
Tiếng mưa ngoài kia và tiếng nước trong phòng đan vào nhau, tấn công dòng suy nghĩ Diệp Miễn. Đầu óc hắn mơ hồ, hắn buông cốc xuống, nhắm mắt dựa vào ghế sofa.
Mệt quá, hắn mơ màng ngủ thiếp đi.
Diệp Miễn chắc hẳn đó là một nụ hôn, một nụ hôn không biết đặt vào đâu, cuối cùng hạ cánh trên vai hắn.
Sầm Khuyết vừa tắm rửa vừa đợi Diệp Miễn cầm áo ngủ vào cho mình, nhưng đợi mãi, đợi mãi mà chẳng thấy người đâu.
Diệp Miễn không biết mình từ từ chìm vào giấc ngủ ngắn khi nào, đến lúc Sầm Khuyết mở cửa phòng tắm hắn cũng chẳng phát hiện.
– Tôi cũng không biết làm món khác.
– Bây giờ đã biết không có điện thoại bất tiện thế nào chưa? Nửa đêm muốn gọi điện cho tôi còn phải chạy tới bốt điện thoại công cộng.
Sầm Khuyết vừa tắm rửa vừa đợi Diệp Miễn cầm áo ngủ vào cho mình, nhưng đợi mãi, đợi mãi mà chẳng thấy người đâu.
Sầm Khuyết không nhìn hắn mà quấn khăn quay về phòng tắm.
Tắm xong, anh đứng trong phòng tắm một hồi, cuối cùng quyết định quấn khăn tắm ra ngoài.
Xem ra là không biết thật.
Sầm Khuyết đứng ở góc giữa phòng tắm và phòng khách, lặng lẽ nhìn người nằm trên sofa.
Căn phòng mờ tối, Diệp Miễn chỉ mở chiếc đèn cây cạnh sofa, ánh sáng vàng cam khiến căn phòng trở nên ấm áp hơn.
Sầm Khuyết cứ nhìn như vậy, không nỡ đánh thức người ta.
Dẫu sao Diệp Miễn cũng ngủ không sâu, nhanh chóng rùng mình một cái, tỉnh giấc.
– Cậu đã từng hỏi gì cậu quên rồi à? – Diệp Miễn mỉm cười – Chẳng phải cậu đã hỏi, Phó Duy Nhất có bạn trai rồi, tôi phải làm sao ư? Lúc ấy tôi đã nói với cậu tôi không sao, nhưng cảm thấy cậu không tin.
– Đợi lát nữa về tới nhà tôi, tắm qua rồi đi ngủ. Có chuyện gì thì mai nói sau.
Hắn vừa ngẩng đầu mở mắt ra, vừa hay chạm phải ánh mắt Sầm Khuyết. Hắn đang mơ màng chợt giật mình, sau đó mới nhớ ra mình quên cầm áo ngủ cho anh.
Giống như lần anh đột ngột xuất hiện trước mặt Diệp Miễn, lần này đổi thành Diệp Miễn xuất hiện bất ngờ trước mặt anh.
Sầm Khuyết đi theo sau hắn, người trước mặt như chợt nhớ ra điều gì, đột ngột dừng bước, quay đầu hỏi anh:
– Đợi tôi một lát! – Diệp Miễn đứng dậy, day day giữa trán – Buồn ngủ quá nên quên mất.
Diệp Miễn lau khô tay, lúc xoay người rời khỏi bếp hắn gọi Sầm Khuyết theo cùng.
Diệp Miễn đi ngang qua người Sầm Khuyết, cảm nhận được mùi thơm và hơi ấm của sữa tắm tỏa ra từ người anh.
Rất thoải mái, khiến người ta cảm thấy không chân thực.
Câu nói “bị tôi phát hiện rồi” của hắn khiến trái tim Sầm Khuyết vọt tới tận cổ họng.
Rõ ràng đã đi qua rồi, song Diệp Miễn vẫn quay đầu lại nhìn anh.
Sầm Khuyết không nhìn hắn mà quấn khăn quay về phòng tắm.
Da anh rất trắng, dẫu vậy phần cánh tay và cổ đều có dấu vết phơi nắng, phần da thịt bên dưới quần áo trắng nõn tựa đồ sứ, chẳng qua món đồ sứ này không được hoàn hảo bởi những vết sẹo. Phần da lộ dưới ánh mặt trời và không được quần áo bảo vệ rõ ràng thô ráp và sẫm màu hơn.
Từ huyền quan, tới phòng khách, rồi vào phòng tắm, Diệp Miễn đẩy Sầm Khuyết vào trong:
Cơ thể anh chia làm hai thế giới rõ ràng, khiến Diệp Miễn có xúc động muốn tìm hiểu câu chuyện về nó.
– … Không có hả?
***
Diệp Miễn lấy quần áo của mình cho Sầm Khuyết, áo kẻ caro màu lam dài tay, quần cũng dãi nốt.
Rõ ràng đã đi qua rồi, song Diệp Miễn vẫn quay đầu lại nhìn anh.
Sầm Khuyết thấp hơn hắn, cũng gầy hơn một chút, mặc quần áo của hắn có vẻ hơi rộng, nhưng may sao vẫn thoải mái.
Diệp Miễn trở mình, nằm ngửa trên sofa, ôm lấy chăn, đầu óc rối loạn.
Đã một rưỡi đêm, Diệp Miễn nói đùa:
– Trừ lúc tăng ca, đến cả lúc giao thừa tôi cũng không ngủ muộn thế này.
Sầm Khuyết ngồi ngay ngắn trên sofa, không biết đang nghĩ gì.
Sầm Khuyết thấp hơn hắn, cũng gầy hơn một chút, mặc quần áo của hắn có vẻ hơi rộng, nhưng may sao vẫn thoải mái.
***
Diệp Miễn cầm máy sấy bước tới, kéo ổ cắm điện cạnh tivi qua đây cho tiện sử dụng.
Sầm Khuyết nhìn hắn, hắn nói:
– Cậu tự sấy nhé?
Diệp Miễn đưa máy sấy cho Sầm Khuyết.
Sầm Khuyết cầm lấy, nhìn nhìn nó, ngón tay khẽ ấn vào chốt mở, luồng gió bất thình lình thổi ra kèm tiếng động cơ khiến anh giật nảy mình.
Diệp Miễn mỉm cười:
Anh vội vàng đóng lại, đưa cho Diệp Miễn:
Sầm Khuyết cầm lấy, nhìn nhìn nó, ngón tay khẽ ấn vào chốt mở, luồng gió bất thình lình thổi ra kèm tiếng động cơ khiến anh giật nảy mình.
– Cho tôi mấy tờ giấy, chân tôi bẩn quá.
– Không cần đâu, không sao.
Sầm Khuyết:
– Không sấy khô tóc sẽ bị đau đầu. – Diệp Miễn cầm lấy máy sấy, không nói nhiều, sấy tóc cho anh luôn.
Sầm Khuyết đưa đũa cho hắn:
Động tác Diệp Miễn rất cẩn thận, ngón tay luồn qua mái tóc ướt sũng của Sầm Khuyết, mấy giây sau, hắn chợt ý thức được rằng động tác này mập mờ tới cỡ nào.
Anh đứng đó nhìn Diệp Miễn hồi lâu rồi mới về phòng, ôm chiếc chăn ra, nhẹ nhàng đắp cho Diệp Miễn.
Hắn vô thức muốn làm gì đó cho đối phương, nhưng dường như càng ngày càng vượt quá giới hạn.
Diệp Miễn thất thần mất mấy giây, gió nóng làm đau Sầm Khuyết.
Diệp Miễn không biết mình từ từ chìm vào giấc ngủ ngắn khi nào, đến lúc Sầm Khuyết mở cửa phòng tắm hắn cũng chẳng phát hiện.
Sầm Khuyết cau mày né tránh, quay sang nhìn Diệp Miễn.
Diệp Miễn nhìn anh bằng ánh mắt đăm chiêu, sau đó mỉm cười cứu cánh:
– Á, xin lỗi. – Diệp Miễn nhanh chóng định thần, lắc lắc đầu đuổi những suy nghĩ không nên có kia đi, lơ đãng sấy khô tóc cho Sầm Khuyết.
Chiếc ô cũ đã gãy của anh nằm cô đơn một mình dưới nền nước mưa vô cùng đáng thương, ai oán nhìn theo người chủ nhân đã vứt bỏ nó.
– Cậu ngủ trong phòng tôi đi. – Chỉ có một phòng ngủ, Diệp Miễn vào phòng lấy gối đầu, mang theo một chiếc chăn mỏng – Muộn vậy rồi, nếu ngày mai không dậy được thì báo quản lý Từ xin nghỉ một hôm.
Giống như ngôi nhà này đột ngột “sống dậy”.
Sầm Khuyết chỉ chần chừ một lát nhưng còn chưa kịp từ chối, Diệp Miễn đã nằm xuống sofa rồi.
Trên quãng đường đi, Diệp Miễn luôn nói chuyện với Sầm Khuyết, nghĩ cách kéo dài thời gian, sợ người kia biết mình tới sẽ chạy mất.
– Mau ngủ đi, cậu không ngủ thì tôi ngủ đấy nhé. – Dứt lời, Diệp Miễn vươn tay tắt đèn đi.
Phòng khách chìm vào bóng tối, chỉ có phòng tắm vẫn sáng đèn, dẫn lối Sầm Khuyết tìm được vào phòng ngủ.
Anh đứng đó nhìn Diệp Miễn hồi lâu rồi mới về phòng, ôm chiếc chăn ra, nhẹ nhàng đắp cho Diệp Miễn.
Lúc anh làm chuyện này, Diệp Miễn đã ngủ rồi. Chàng trai cao ráo nằm rúc trên sofa có vẻ rất khó chịu.
Sầm Khuyết lại đứng cạnh sofa nhìn hắn, do dự một lúc, cuối cùng quyết định không gọi hắn dậy vào phòng ngủ nữa. Dù sao hắn cũng đã ngủ rồi, không làm phiền tới hắn thì hơn.
Hai rưỡi đêm, mưa nhỏ dần.
“Cái gì?”
Sầm Khuyết nhìn bên ngoài cửa sổ, đi qua đó, kéo rèm vào.
– Không cần phải lau đâu, dù sao lát nữa cũng tắm. – Diệp Miễn đi tới, lại một lần nữa nắm cổ tay Sầm Khuyết, kéo người vào trong.
Lúc quay lại, anh dừng bước bên sofa một lát, cuối cùng cúi người khẽ đặt một nụ hôn lên vai Diệp Miễn qua lớp chăn.
Căn phòng mờ tối, Diệp Miễn chỉ mở chiếc đèn cây cạnh sofa, ánh sáng vàng cam khiến căn phòng trở nên ấm áp hơn.
Rất khẽ, rất cẩn thận. Hôn xong, cảm giác tội lỗi trong anh tăng vọt, ngón tay lạnh băng khóa mình trong căn phòng ngủ của Diệp Miễn.
Diệp Miễn đi ngang qua người Sầm Khuyết, cảm nhận được mùi thơm và hơi ấm của sữa tắm tỏa ra từ người anh.
Ngay giây phút anh đóng cửa, Diệp Miễn nằm trên sofa mở mắt ra.