MÙI HƯƠNG MÊ HOẶC - Chương 46: 46 Vậy Mà Có Người Còn Dùng Cơ Đấy
- Trang chủ
- Truyện tranh
- MÙI HƯƠNG MÊ HOẶC
- Chương 46: 46 Vậy Mà Có Người Còn Dùng Cơ Đấy
– À thì…!nó hết nhanh quá nên tao hỏi thử thôi.
– Ôi gớm! Tao chỉ dùng một lần thôi nhé, tao thích mùi nào quyến rũ hơn cơ – Nga tỏ vẻ châm chọc
-Vậy mà có người còn dùng cơ đấy.
– Tại tao thấy mùi cũng lạ nên thử thôi, hehe.
Hết rồi thì bảo bố mày gửi lên đi.
– Thôi tao sợ lại bị mẹ mắng lắm.
Ráng dùng tiết kiệm lại vậy.
Thảo trở về phòng trong lòng đầy lo lắng, không lẽ lời Tuấn Anh nói thực sự là vì cô.
Hai
năm qua cô đã cố gắng, không còn nhớ đến anh nữa, vậy mà sự xuất hiện đột ngột của anh làm bản thân trở nên khó xử, những lời nói ấy khiến Thảo không thôi suy nghĩ, rằng sự lựa chọn trước đây của mình liệu có đúng không, đã từng mạnh mẽ kìm nén cảm xúc đến thế, giờ lại rơi vào đống hỗn độn không thể giải quyết.
Sáng thứ hai mọi người vẫn đi làm bình thường, lễ ra mắt sản phẩm được diễn ra vào buổi tối, Thảo trở về nhà tắm rửa rồi trang điểm, sau đó chọn trang phục, cô lật qua lật lại tủ chiếc tủ quần áo vẫn không biết nên mặc gì, chắc chắn mọi người đều khoác lên mình những bộ váy dự tiệc vô cùng lung linh, Thảo đành chạy qua phòng của Nga.
– Mày có chiếc váy nào dài tới mắt cá chân, kiểu để đi sự kiện không?
Nga đang trang điểm chuẩn bị ra ngoài, nghe Thảo hỏi chợt có chút hứng thú.
– Có vài cái, tao treo trong tủ đấy mày vào chọn đi, mà tối nay công ty mày có mời nhiều ngôi sao lớn không?
– Tao không chắc nữa, cũng khá nhiều đấy, với cả có những doanh nhân lớn nữa.
Nga lướt nhìn dừ trên xuống dưới người
Thảo một lượt rồi khẽ lắc đầu.
– Vậy thì mày không thể cứ vậy mà đi được, để tao.
Nga đi tới chiếc tủ, mở ngăn kéo lấy ra chiếc hộp, ở trong là chiếc váy cô mới đặt về, còn chưa xé mác..
– Đây, Thử mặc vào xem – Nga đưa cho Thảo
– Thôi, váy mày còn chưa mặc, để tao chọn một cái trong này được rồi – Thảo lắc đầu, quay lại phía tủ cầm ra một chiếc váy.
– Mày cứ nghe tao đi
Nga cầm chiếc váy trên tay Thảo quăng lại vào tủ, sau đó xé mác chiếc váy mới bắt cô mặc vào, Thảo đành miễn cưỡng nghe theo, lúc cô thay xong đi ra Nga không khỏi suýt xoa, đi quanh.
ngườiThảo chiêm ngưỡng.
Thấy vẫn còn thiếu gì đó Nga mở ngăn kéo lấy ra một chiếc túi cầm tay đính đá đưa cho Thảo.
Mỉm cười hài lòng
– Quá hoàn hảo, bây giờ trông mày cũng không thua kém các đại minh tinh kia đâu.
Chiếc váy lụa dài hai dây màu đen, khoe ra bờ vai ngọc ngà của Thảo, tà trước được xẻ một bên cao lên tới đùi, đôi chân dài trắng mịn của cô cứ thoát ẩn thoát hiện, bên eo được bắt chút sóng qua một bên, chiếc váy không quá hở hang nhưng lại khoe được toàn bộ đường cong trên cơ thể.
Thảo có chút ngại ngùng nhìn Nga.
– Có lố quá không mày? hay tao vẫn nên mặc trang phục đi làm hàng ngày thôi.
Nga lắc lắc đầu – Máy hâm quá, mày muốn bị người ta nhầm thành nhân viên phục vụ không? Tao đảm bảo với mày như vậy là bình thường.
À quên còn phải thêm một chút hương thơm quyến rũ nữa chứ – Nga nói rồi lấy chai nước hoa của cô định xịt cho Thảo.
– Thôi thôi, để tạo về phòng lấy nước hoa của tao, mùi khác tao dùng không quen.
– Ừ thế mau đi đi kẻo muộn, đưa điện thoại đây tao đặt xe cho..
– Ừm cám ơn mày, mày chuẩn bị đi chơi à?
– Ừm hôm nay công ty anh Tuấn Anh có tiệc nên mời tạo đến chơi đấy, anh bảo mời cả mày nhưng mà tao nói mày bận rồi nên thôi.
.