MÙA THU NĂM ẤY TRỜI XANH MÃI - Chương 43
Chương 43: Sự xuất hiện của Lục Vân và tình cảm thực sự của Cao Hân.
—
Sáng hôm sau, Nhật Hàn và Giai Tuệ cũng giống như mọi ngày. Cùng nhau thức dậy, cùng nhau đánh răng rồi cùng nhau ăn sáng. Lúc trong phòng tắm, Nhật Hàn còn làm rộ lên một phen, cô ấy lấy kem đánh răng quét lên mặt nàng. Giai Tuệ vẫn còn buồn ngủ nên nàng đành cam chịu nhận lấy sự càn rỡn của cô.
Sau khi ăn sáng xong, Nhật Hàn chuẩn bị đến công ty. Công việc dạo gần đây thực sự rất nhiều, hôm qua vốn tưởng có thể về sớm, nào ngờ lúc trở về cũng đã gần mười một giờ khuya.
Lúc cô vừa mở cửa bước vào nhà thì lại thấy nàng đang chống tay ngủ gật ở phòng khách. Cảm giác tội lỗi trong lòng đột nhiên dâng cao, sau đó toàn bộ chính là ấm áp, là hạnh phúc. Nhưng nói như vậy cũng không thể để nàng tiếp tục thức khuya như vậy đợi mình, Nhật Hàn nhanh chóng suy nghĩ đem công việc sắp xếp lại cho hợp lí để có thể ít nhất trở về nhà lúc tám giờ tối.
Sau khi Nhật Hàn rời khỏi nhà, Giai Tuệ suốt buổi trưa buồn chán không biết làm gì bèn đem quần áo mới vừa giặt của cô ấy đi ủi qua một lần. Trước giờ Nhật Hàn không cho nàng động tay động chân vào mấy việc này, nhưng mà nàng thực sự rất thích nha. Dần về sau, nàng nhiều lần năn nỉ van xin nên cuối cùng cũng có giấy phép thông hành. Nhưng những việc nhà khác, Nhật Hàn đều giành làm hết.
Cô ấy nói đôi bàn tay này của nàng là của cô ấy nên không cho phép có bất cứ vết chai sạn nào, phải gìn giữ thật tốt. Nhớ lại câu này của Nhật Hàn, nàng không khỏi bật cười. Cái gì mà của cô ấy chứ?…
Trong lòng nàng không khỏi ấm áp, tính chiếm hữu của người này thực sự rất lợi hại.
Vừa đem quần áo xếp lại vừa suy nghĩ về lời Nhật Hàn nói rồi vui vẻ cười, hình như đã trở thành thói quen của nàng rồi đó. Giai Tuệ đang ngâm nga vài câu hát thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.
Nàng cho điện thoại kết nối thì môt giọng đàn ông nhanh chóng phát ra.
“Cho hỏi có phải số của Lương Giai Tuệ không?”
Giai Tuệ có chút bất ngờ, nhưng lại suy nghĩ. Không lẽ là Lục Vân gì đó sao?
“À phải. Anh là?”
“Tôi là Lục Vân đây. Cậu còn có nhớ tôi không?”. Chuẩn rồi, chính là anh ta.
“Ah chào cậu. Tôi cũng chưa già mà”. Giai Tuệ cẩn thận đáp, người này sao có thể thẳng thắn như vậy a.
“Ha ha, cậu vẫn vui tính như xưa”
“Chuyện của cậu tôi nghe mẹ nói rồi, gọi tôi là vì nó đúng không?”. Giai Tuệ cũng không muốn đi lòng vòng, nàng trực tiếp vào thẳng vấn đề.
“Chúng ta gặp nhau đi, nói chuyện sẽ dễ hơn. Tôi gửi địa chỉ cho cậu. Một tiếng sau gặp nhau được không?”
“À cái này…”. Đến đây nàng thực sự khó xử a, nhanh như vậy đã sắp lịch, cũng không cho nàng suy nghĩ.
“Không được sao?”. Lục Vân đầu dây bên kia có chút khẩn trương.
“Được, vậy một lát gặp”. Nàng coi như vì mẹ nên mới đáp ứng cuộc gặp này, dù gì cũng không phải là hảo bằng hữu. Nói nàng keo kiệt cũng được, từ trước đến giờ nàng không thích nhất chính là nhờ vả đút lót để có vị trí mình mong muốn. Nàng hiện giờ cũng chưa đồng ý giúp đỡ, còn phải coi năng lực thực sự của người đó có xứng đáng hay không đã.
Giai Tuệ cúp máy một lát thì liền bối rối, nàng quên mất Nhật Hàn một tiếng nữa sẽ trở về mà lại đồng ý ra ngoài, có lẽ sẽ không thể làm cơm tối cho cô ấy rồi. Nhưng đang lo lắng thì tiếng chuông tin nhắn vang lên, là Nhật Hàn gửi tới.
“Xin lỗi em. Chiều nay chị có hẹn đột xuất với đối tác, có lẽ sẽ về nhà trễ.
Đừng đợi như hôm qua nữa nhé, em ngủ sớm đi đó
Bye bye”
Giai Tuệ vuốt trán. Chuyện này là thế nào a, bất quá hiện giờ cũng không lo lắng về bữa tối nữa rồi. Nàng nhanh chóng chuẩn bị sửa soạn bản thân lại một chút, ít ra cũng nên tôn trọng người gặp mặt. Một giờ đồng hồ sau, nàng lái xe đến địa chỉ mà Lục Vân gửi.
Địa điểm hẹn của Lục Vân này lại là một nhà hàng sang trọng. Nàng có chút ngạc nhiên, nhà hàng này cũng không phải là người bình thường có thể ra vào, sao tự nhiên lại hẹn ở đây. Mà nói đi cũng phải nói lại, chỉ là xin việc làm thôi mà, không phải có thể hẹn ở một quán cà phê nào đó thoáng mát không được sao? Cứ như thế này, thì không phải giống như là nàng đang đi xem mắt à?
Nghĩ thôi cũng đã thấy mồ hôi nườm nượp tuôn ra. Chỉ mong là mẫu thân đại nhân không kéo nàng vào những trò quái dị của bà.
Nàng vừa đặt chân đến thì phục vụ liền tiến đến, sau đó dẫn nàng đến một chiếc bàn ở cạnh cửa sổ hướng ra không gian xanh bên ngoài. Lục Vân kia vẫn còn chưa tới nữa a. Nàng có chút mất thiện cảm rồi đấy.
Giai Tuệ đang cảm thấy nhàm chán, chuông tin nhắn đột nhiên vang lên, không ai khác chính là Nhật Hàn gửi đến.
“Bảo bối, đang làm gì vậy, nhớ chị không?”
“Chị học thói càn rỡn đó ở đâu vậy a? Em… đang ở cùng Cao Hân”. Nàng cũng nhanh chóng gửi câu trả lời, nhưng mà sau khi tin nhắn gửi đi, liền có chút hối hận. Chỉ là đi gặp bạn bàn chút công việc, có nhất thiết nàng phải nói dối như vậy không a?
Nàng nghĩ, có lẽ nên nói sự thật cho cô ấy thì hơn, cứ như vầy nàng sẽ rất khó chịu. Nhưng mà nàng vừa định nói thì Nhật Hàn lại gửi một tin khác khiến nàng dừng lại ý định.
“Vậy em và em ấy chơi vui vẻ nha. Chị phải vào bàn bạc với đối tác rồi, nhớ ăn uống đó”
“À… được rồi. Vậy tạm biệt”
…
Nhưng mà sau tin nhắn này, cũng không có thêm bất cứ thứ gì nữa. Lúc trước cô ấy cũng sẽ là người kết thúc cuộc trò chuyện, không bao giờ là nàng, mà lần này lại không có hồi đáp.
Trong lòng nàng có chút khó chịu, nhưng mà nàng mong rằng nàng chỉ là suy nghĩ nhiều quá thôi.
“Đang nghĩ gì mà say sưa vậy?”. Giọng nam vang lên làm Giai Tuệ giật mình, nhanh chóng dời sự chú ý sang người trước mặt.
“Xin lỗi, vì kẹt xe quá nên đến trễ. Cậu đợi tôi lâu chưa?”. Lục Vân kéo ghế đối diện ngồi xuống, anh ta mỉm cười với Giai Tuệ.
“À không lâu, tôi cũng vừa mới đến”. Giai Tuệ cũng cười đáp lại chút, sau đó đem điện thoại cất vào túi. Lục Vân này so với lúc còn học chung với nàng cũng không khác là bao nhiêu.
“Bạn trai sao?”
Giai Tuệ ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn lấy anh ta. Có nhất thiết phải vậy không a?
“À không”. Nhưng nàng vẫn lịch sự trả lời.
“Aha, cậu ăn gì, hôm nay nhân dịp đã lâu không gặp, tôi mời cậu”. Lục Vân tỏ vẻ hào phóng, cười cười nói nói.
“Thực ra, tôi cũng không đói. Bữa cơm này chắc phải hẹn khi khác”. Nàng chính là không có tâm trạng để mà nuốt trôi a, chứ thực ra vào nhà hàng sang trọng như vậy mà không gọi món ăn cũng thật là kì quái rồi.
“Ah, vậy cậu uống gì”. Lục Vân kia có vẻ thất vọng, anh ta chuyển sang hướng khác.
“Cảm ơn cậu. Nước cam được rồi”
“Đừng khách sáo”. Anh ta cười cười gọi liền phục vụ tới.
Phục vụ sau đó đem ra nước cam thanh mát cho nàng, Giai Tuệ hài lòng, ít ra bây giờ cũng có thứ an ủi được tâm trạng của nàng. Nhâm nhi một chút, nàng cũng muốn nhanh chóng vào thẳng vấn đề. Nhưng mà hình như anh ta của có chuyện muốn nói với nàng.
“À cậu nói trước đi”. Giai Tuệ cũng nghĩ người này cũng không đến nỗi, có thể tự nguyện bày tỏ ý muốn là được.
“Cuộc sống cậu hiện giờ ra sao a?”. Lục Vân vẫn giữ thái độ như lúc đầu bước vào hỏi nàng.
Thực sự có cần thiết vậy không? Đời sống riêng tư của nàng từ khi nào trở thành đề tài để người lạ như vậy hỏi đến rồi a…
“Ừm không tệ”
“Cậu không định tìm bạn trai sao?”
“À không, tôi cảm thấy hiện giờ rất tốt”. Nàng vẫn lịch sự đáp.
“Ha ha, có một người bên cạnh cũng tốt hơn chứ”. Lục Vân nhâm nhi ly cà phê trong tay vừa cười nói.
“Tôi – Có – Rồi!!!”. Giai Tuệ thật muốn hét lên như vậy với anh ta. Cái gì vậy a? Chuyện này là sao? Cầu mong sẽ không như nàng nghĩ…
“Tôi nghĩ nên đi thẳng vào vấn đề a. Chuyện của cậu ấy…”. Giai Tuệ muốn nhanh chóng giải quyết xong công việc để thoát khỏi nơi này trở về nhà.
“Chuyện của tôi? Chuyện của chúng ta?”. Lục Vân nhấn mạnh từng chữ, sau đó cười lên.
Giai Tuệ nhìn thái độ của anh ta thì liền cảm thấy không ổn.
“Hôm nay là buổi xem mắt của chúng ta mà, chuyện của tôi cũng là chuyện của cậu a”. Lục Vân đặt ly cà phê xuống, xếp tay đặt lên bàn nhìn nàng mà nói.
“Cái gì?!”. Giai Tuệ không ngờ chuyện mình nghĩ lại trở thành sự thật, mẹ nàng lại dùng cách này ép nàng đi xem mắt sao? Có quá lố không chứ…
“Giai Tuệ, em cũng ở đây sao?”
Giai Tuệ đang bất ngờ với câu trả lời của Lục Vân thì nàng đột nhiên xoay người, sau đó chính là bắt gặp thân ảnh quen thuộc. Khuôn mặt Nhật Hàn nhìn nàng cũng đồng dạng có chút bất ngờ.
“Nhật Hàn…”
—
Màn đêm dần buông xuống, ánh đèn cũng lần lượt được thắp lên. Chẳng mấy chốc thành phố B lại chìm trong sắc màu rực rỡ. Từng đợt gió se se lạnh thổi tới, chạm vào làn mẫn cảm của cô gái đang đứng bên cửa sổ kia, làm nàng run lên một chút.
Cao Hân lắc nhẹ chất lỏng sóng sánh màu đỏ trong tay mình, ánh mắt nàng mê ly nhìn ra khoảng không phía xa xa kia. Nàng đang cảm thán thời gian trôi qua thật nhanh, ngày mai nàng phải lên đường xa rời khỏi nơi này rồi.
Và ngày mai, cũng chính là ngày trọng đại của “người kia”.
Đúng vậy.
Cao Hân hít một ngụm khí vào buồng phổi, sau đó từ từ thở ra. Hơi thở của nàng vì lạnh mà tạo thành từng làn khói mờ nhạt. Nàng uống một chút rượu trong chiếc ly thủy tinh kia.
Đáng lẽ bây giờ nàng nên yên giấc trên chiếc giường của mình vì dù gì ngày mai cũng phải ngồi máy bay một thời gian dài, nhưng nàng cứ mãi bồn chồn trong lòng cho nên mới ra đây ngắm cảnh một chút.
Đột nhiên lại hồi tưởng về kí ức của ngày trước. Có rất nhiều thứ nàng từng phải trải qua, vui vẻ có, hạnh phúc có, kể cả là một phần đau thương, đến bây giờ vẫn còn cũng hiện hữu ở trong tim nàng.
Trong thời gian này, ngoài việc phải xuất hiện ở bệnh viện giải quyết một chút công việc thì nàng cũng không còn lưu lại nơi nào khác ngoài ngôi nhà của mình. Đến cả Lương Giai Tuệ còn phàn nàn nàng tại sao không cùng cô ấy đi dạo một chút, dù gì nàng cũng sắp rời khỏi đây. Nàng lúc đó chỉ biết cười trừ, nói ngọt với cô ấy vài câu rồi lặng lẽ cho qua chuyện.
Nàng thừa nhận, nàng chính là đang chạy trốn hiện thực cuộc đời của mình.
Chỉ là nàng sợ, trái đất vốn rất tròn, người muốn gặp thì lại không gặp được, nhưng người càng không muốn gặp thì sẽ xuất hiện ở trước mặt mình một cách vô cùng tự nhiên. Nhưng nếu như vậy thì thật khó xử…
Đến bây giờ, ngoài việc đặt cho họ một cụm từ cố định thì nàng cũng không còn có thể thoải mái gọi ra tên của họ. Nàng không biết đây có phải là biện pháp tốt hay không nhưng chí ít thì người đó cũng đã không còn xuất hiện trong lời nói của nàng. Chỉ vì nàng sợ, nỗi đau trong lòng nàng sẽ giống như một căn bệnh không thuốc chữa, tiếp tục phát tán. Cuối cùng sẽ nuốt chửng nàng.
Cao Hân hiện tại đối với cái gọi là tình yêu đã không còn có hi vọng. Tình đầu phản bội, tiếp đó lại nhận lấy đau khổ, nàng thực sự đã không còn tha thiết. Nàng cũng không đổ lỗi cho ai, chỉ trách duyên tại sao tới sớm như vậy.
Tình yêu không phải chỉ có mỗi yêu là đủ, cái còn lại chính là trách nhiệm. Trách nhiệm mang lại hạnh phúc cho một nửa kia của mình. Nhưng mà nàng trong lòng chỉ có yêu thôi thì làm sao có thể chân chính gọi nó là tình yêu, huống hồ còn có một người xứng đáng hơn nàng.
Nhưng mà thực sự, đối với tình cảm của mình mà được chính người mình yêu hồi đáp, nàng cũng đã cảm thấy mãn nguyện.
Cao Hân đột nhiên cuối thấp đầu cười khẽ lên một tiếng.
Hôm nay nàng thực sự hồi tưởng lại rất nhiều chuyện rồi.
“Không ngủ còn gọi tôi, muốn cùng nhau thức đến sáng sao?”
Một giọng nữ ở phía sau lưng nàng vang lên, nhưng mà nàng đối với thanh âm này sớm đã quen thuộc, nàng không hề bất ngờ. Cao Hân vừa định xoay người thì toàn thân nhanh chóng nhận lấy một trận ấm áp.
Tiêu Lạc Nhan đem áo lông của mình khoác lên người Cao Hân rồi sau đó liền rời ra, cô ngồi xuống chiếc ghế gỗ ở gần đó. Cao Hân lúc này xoay người đối diện với Lạc Nhan, ánh sáng bên ngoài cửa sổ hắc vào làm nàng nhìn có chút mờ ảo.
“Sao nhìn tôi ghê vậy. Cô chính là cửa không khóa nên tôi mới vào được đấy. Nữ nhân ở nhà một mình mà còn không cẩn thận như vậy!”. Tiêu Lạc Nhan vừa phàn nàn vừa chà xát hai bàn tay lại với nhau, xem chừng đã vượt lạnh mà đến đây.
Cao Hân không nói gì, chỉ nhìn cô ấy rồi cười khẽ.
“Sao cô không bật đèn a. Lại còn mặc áo ngủ màu trắng nữa, lúc bước vào chỉ muốn ba chân bốn cẳng chạy đi ngay. Cũng may là kịp thời trấn tĩnh…”
“Lạc tiểu thư có vẻ không tình nguyện khi đến đây ha?”. Cao Hân xoay người hớp một ngụm rượu còn lại, sau đó rót thêm một ly khác.
“Um…Đâu có. Tôi còn hận không có nhiều thời gian ở bên cạnh cô đây”. Lạc Nhan khôi phục thái độ, cô cũng không còn càn rỡn nữa.
“Giai Tuệ còn ghen tị tại sao tôi lại dành nhiều thời gian cho cô còn hơn cô ấy nữa kìa. Cô còn muốn bao nhiêu thời gian”
Cao Hân định uống tiếp thì đột nhiên chiếc ly trong tay bị Lạc Nhan cướp lấy.
“Khuya rồi, ngày mai còn bay sớm nữa”. Lạc Nhan nhíu chân mày, cô đặt ly rượu xuống chiếc bàn bên cạnh.
“Thật giống mẫu thân đại nhân của tôi”. Cao Hân cũng không giành lại, chỉ cười trừ.
“Nếu thật, tôi cũng không có đứa con bướng bỉnh như cô đâu”. Lạc Nhan trợn mắt làm mặt quỷ, sau đó còn lè lưỡi.
“Bướng bỉnh sao? Ha ha”. Cao Hân ngạc nhiên hỏi lại.
“Ừm… có một chút”. Lạc Nhan ngồi trở lại chiếc ghế, làm bộ vẻ mặt suy tư. Thực ra cô là đang quan sát biểu hiện trên mặt của Cao Hân. Cao Hân nhận được câu trả lời cũng không nói thêm, chỉ phóng tầm mắt ra xa nhìn ra đô thị trước mặt.
Sau một lúc im lặng, chỉ nghe thấy tiếng gió gào rú ở bên ngoài. Lạc Nhan hít vào một hơi, cô muốn nói gì đó.
“Chị không định nói một tiếng với Việt Mẫn sao?”
Cao Hân mở to mắt, nàng đã cố gắng ngăn cản sự xuất hiện của người đó, tại sao lại tiếp tục xuất hiện nữa rồi. Cao Hân cười khẽ.
“Một lát sẽ đưa địa chỉ ở bên kia cho cô nha”
Tiêu Lạc Nhan trong chờ vào câu trả lời của nàng nhưng mà Cao Hân lại đánh sang chuyện khác.
“Cứ trốn tránh mãi như vậy sao?”. Lạc Nhan cũng không còn muốn nàng phải trốn tránh như thế này, cô muốn giúp nàng đối mặt với hiện thực. Để nàng không còn phải mỗi ngày trở về là một ngày buồn bã nữa.
“Ngày mai không cần phải đưa tôi đến sân bay đâu”
Tiêu Lạc Nhan lại nhíu mày, cô đứng phắt dậy nhanh chóng tiến đến bên cạnh Cao Hân nắm lấy hai vai của nàng. Nhưng mà càng khi đến gần, cô mới phát hiện đôi mắt của nàng đang đỏ lên, trong đó còn có long lanh ánh nước.
Cô cũng không còn có thể nào chấp vấn nữa, tiếp đó kéo Cao Hân vào lòng, xem nàng như một người chị rồi nhẹ nhàng ôm lấy, an ủi nàng.
Đôi vai Cao Hân bắt đầu rung lên từng đợt, nhưng mà nàng ấy lại kiềm chế tiếng khóc của mình.
“Muốn khóc thì cứ khóc. Bây giờ chỉ có em và chị thôi”. Lạc Nhan nói nhỏ vào tai nàng, nhưng sau đó lại nhận lấy cái lắc đầu nguầy nguậy. Cô đưa tay lên vỗ nhẹ lưng nàng an ủi, cô cũng là quá hấp tấp rồi.
“Xin em… tôi chỉ muốn lưu giữ… những thứ trước đây”
“Tôi chỉ sợ một khi đối mặt, những kí ức đẹp đó sẽ trở nên… méo mó. Tôi không thể để nó như vậy”. Cao Hân vừa khóc vừa cố gắng nói ra.
“Được rồi, được rồi. Em xin lỗi, chị đừng khóc nữa nha”
Cao Hân cũng không định nán lại lâu, nàng liền rời ra. Tay đặt trên bệ cửa sổ. Lạc Nhan cho tay vào túi áo lấy ra một chiếc khăn tay cô luôn đem ở bên người, định tiến tới lau nước mắt cho Cao Hân. Nhưng nàng chỉ đoạt lấy rồi tự lau lấy.
“Trời cũng khuya rồi. Chị đi ngủ đi”. Lạc Nhan lặng lẽ quan sát Cao Hân, chỉ sợ nàng giận mình.
“Ha ha, sao đột nhiên lại gọi là chị rồi?”. Cao Hân cười một tiếng, rồi lại xoay qua nhìn Lạc Nhan. Cô lúc đó hoảng hốt vì thấy nàng khóc nên cũng quên luôn việc xưng hô thế nào.
“Được rồi, về đi. Sáng mai chị đây sẽ gửi địa chỉ cho em, và nhớ là đừng đến sân bay đưa tiễn gì nhé”. Cao Hân vừa nói vừa đi lướt qua người của Lạc Nhan, nước mắt cũng đã khô, nàng định trở về phòng.
“Được, em biết rồi”. Lạc Nhan nhìn theo bóng lưng của Cao Hân, sau đó đợi nàng khuất sau cánh cửa thì cũng lặng lẽ trở về, đem cửa nhà nàng cẩn thận đóng lại.
Vũ: Ta nói tình tiết chậm chạp gớm, thật ra tui không muốn bỏ sót chỗ nào nên muốn đi chậm chút thôi hihi =))) Sắp có drama rồi nha ~