MÙA ĐÔNG GREENLAND - Quyển 2 - Chương 39
Ca phẫu thuật của Dan rất nguy hiểm, cậu vừa xuống phi cơ thì đã được đẩy vào phòng giải phẫu khẩn cấp. August ở lại bệnh viện, run rẩy ký vào tất cả các giấy tờ cần sự đồng ý của người nhà bệnh nhân. Ca phẫu thuật kéo dài gần bảy tiếng, cuối cùng cũng cứu được người từ tay Tử thần.
Ba ngày đầu tiên sau ca mổ là giai đoạn nguy hiểm nhất, August mất ăn mất ngủ trông ở phòng bệnh cả ba ngày, Heath cũng không nỡ nhìn. Ba ngày sau, Dan được chuyển từ ICU tới phòng bệnh bình thường.
Sau khi chắc chắn Dan không còn gặp nguy hiểm, August gần như chạy trốn khỏi bệnh viện, lập tức bay về căn cứ.
Heath thấy anh hành động bất thường nhưng không kịp hỏi.
Dan tỉnh lại vào ngày thứ năm. Cậu gầy đi nhiều, gương mặt hốc hác, râu lún phún trên cằm. Cậu khẽ đảo mắt, khi nhìn thấy Heath ở bên cạnh, trong mắt cậu thoáng qua nỗi thất vọng không dễ nhận ra.
“Cậu tỉnh rồi. Cảm thấy thế nào?” Heath thấy vẻ mặt cậu hơi lạ thì chợt nghĩ ra, bèn giải thích: “August trở về căn cứ trước, bên đó còn nhiều việc cần cậu ta phối hợp xử lý.”
Như thể không nghe thấy, Dan nhìn xung quanh rồi nói: “Đây là bệnh viện?”
Heath gật đầu: “May mà đưa tới bệnh viện kịp thời, cậu không nhìn thấy đống giấy tờ mà August đã ký hôm cậu phẫu thuật dày tới chừng nào, chúng giải thích những tình huống có thể xảy ra của cuộc phẫu thuật.”
Dan bật cười: “Các anh tìm thấy chúng tôi như thế nào?”
Heath thở dài: “Khi đó chúng tôi đã tìm kiếm bốn ngày trời. Dù đội trưởng đội tìm kiếm cứu nạn không nói thẳng nhưng mọi người đều cho rằng cơ hội các cậu sống sót là rất nhỏ. Cũng may có đàn chó kéo xe. Chúng tôi tìm thấy xác của chúng bên dưới lớp băng trên mặt đất, sau đó phá băng rồi tìm thấy hang động mà các cậu đang ở.”
“Nghe chừng chúng tôi khá hên.”
Heath do dự vài giây rồi mới nói, “Dan, cậu và August… có vấn đề gì không?”
Dan ngạc nhiên nhìn y: “Ý anh là?”
Heath gãi đầu: “Không, tôi chỉ cảm thấy… hơi lạ.”
Dan chậm rãi lắc đầu: “Không, chúng tôi có thể xảy ra vấn đề gì?”
Heath vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng cũng không suy nghĩ sâu xa: “August đi theo Viện Hàn lâm Khoa học và Hiệp hội Địa lý để phối hợp công việc. Chuyện lần này cũng khá lớn. Cậu đã tỉnh nên mấy ngày tới tôi phải trở về căn cứ, Newman sẽ đến trông nom cậu. Chiều nay chuyến bay của tôi sẽ cất cánh, có lẽ sáng mai cậu ta mới đến. Một mình cậu có ổn không?”
Dan gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Heath đứng dậy, vỗ nhẹ vào cánh tay cậu: “Vậy thì tốt, dưỡng thương đi nhé, chúng tôi chờ cậu trở về căn cứ.”
Sáng hôm sau Newman mới đến bệnh viện, vốn lo rằng Dan vẫn đang ngủ nhưng lại nhìn ánh đèn phòng qua ô cửa. Hắn do dự vài giây rồi mới khẽ khàng đẩy cửa bước vào.
“Anh đến rồi.” Dan nằm trên giường bệnh, hơi nghiêng đầu nhìn người tới.
Newman biết cậu bị thương nặng, nhưng không ngờ trông cậu sa sút tới mức này.
“Chúa ơi, trông cậu như biến thành người khác.” Newman đặt ba lô lên sô pha, bước đến giường bệnh rồi ngồi xuống: “Bây giờ cảm thấy thế nào?”
“Không tệ.” Giọng Dan khản đặc như lâu ngày không nói chuyện.
“Cậu ở lại đây dưỡng thương, cần giúp gì thì cứ nói với tôi.”
“Quả thực, Newman, tôi đang định nhờ anh giúp một việc.” Dan hắng giọng, “Không phải với tư cách đồng đội, mà là… một người bạn, nếu như anh coi tôi là bạn.” Cậu ngập ngừng, rồi bồi thêm một câu.
Nhìn vẻ mặt tái nhợt của cậu, Newman chợt có linh tính: “Cậu nói đi, nếu như tôi giúp được.”
“Tôi muốn xuất viện sớm.” Ánh mắt Dan hoang hoải nhìn lên trần nhà.
Newman sững người: “Xuất viện? Đây là bệnh viện quân y tốt nhất Đan Mạch, cậu định đi đâu? Hay là có việc gấp?”
Dan khẽ lắc đầu: “Anh nhầm rồi. Tôi nói xuất viện, không chỉ là rời khỏi đây, mà còn rời khỏi Sao Thiên Lang.”
Newman lặng người một lúc.
“Anh đừng hiểu lầm, tôi không có ý xúc phạm.” Giọng Dan chầm chậm, như thể gãy xương sườn làm ảnh hưởng đến suy nghĩ của cậu, “Tôi nhớ mấy tháng trước, trước khi chúng ta bắt đầu tuần tra, anh đã nói chuyện với tôi một lần. Lúc đó tôi chưa hiểu ý anh, giờ ngẫm lại, là do tôi quá ngu ngốc.”
Newman hơi lo lắng: “Tôi nghĩ cậu hiểu nhầm rồi, cho dù là lúc đó hay hiện tại. Tôi không định nhấn mạnh về Arthur, vì đã là quá khứ. Nhưng cậu thì khác, cậu là hiện tại.”
Dan khẽ cười: “Hiện tại? Tôi nghĩ anh đánh giá tôi quá cao rồi. Có một số việc nếu không thử một lần thì sẽ chẳng bao giờ thuyết phục được bản thân hết hy vọng.”
Newman tinh ý nhìn cậu: “Các cậu… sao rồi?”
Dan cười giễu cợt: “Thú vị là chúng tôi chẳng sao cả. Tôi thậm chí còn chưa nói được một câu hoàn chỉnh.”
“Nhưng… tại sao…” Vẻ mặt Newman trở nên hoang mang.
Dan thở dài: “Nào có tại sao? Tự cho là đúng nên mới vậy. Không phải ai cũng là kẻ may mắn.”
Newman há miệng, nhưng lại chẳng biết nên nói gì.
“Tôi mệt rồi, Newman.”
Nhìn chàng trai đang nằm trên giường bệnh, Newman nhận ra hắn sắp không nhớ nổi nụ cười của cậu trông thế nào. Hắn vẫn nhớ Dan từng thổi harmonica ở sân tập hồi mới bắt đầu tập huấn. Khi đó, dù nói chuyện với ai, đối mặt với câu hỏi nào, ánh mắt Dan vẫn luôn chứa ý cười dịu dàng. Tiếc rằng mãi sau này hắn mới nhận ra đó không phải là lớp ngụy trang, chẳng qua cậu hiếm khi để bụng chuyện gì.
Ai mà ngờ kẻ trông bạc tình thực ra lại là người nặng lòng nhất.
“Chết tiệt, cậu và August, các cậu…” Newman nói được nửa chừng, chợt nhận ra không biết nên nói tiếp thế nào, hắn chán nản vò đầu.
Khóe môi Dan khẽ nhếch lên lộ ra nụ cười nhạt nhẽo, giọng cậu thờ ơ: “Là lỗi của tôi. Ngay từ đầu tôi đã sai. Do tôi quá kiêu căng, ngông cuồng suy đoán lòng người… không biết tự lượng sức mình. Kết quả như vậy cũng là tôi tự làm tự chịu.”
“Nhưng cậu rời khỏi Sao Thiên Lang thì định đi đâu? Quay về Thợ Săn?”
“Có lẽ. Tôi rất vui khi được gặp mọi người, nhưng tiếc là chỉ chung một đoạn đường.”
Newman không cố giữ người, một tuần sau thì giúp cậu làm thủ tục xuất viện, đồng thời giúp cậu gửi đơn xin rời đội cho Heath.
Heath là người nóng tính, y bay từ căn cứ tới bệnh viện ngay trong ngày, định hỏi xem rốt cuộc có chuyện gì nhưng lại bị Newman chặn ngoài cửa.
“Chết tiệt, Newman, chuyện gì vậy? Cậu cho tôi vào nói chuyện với cậu ta.” Giọng Heath ẩn chứa tức giận.
Newman vẫn chắn trước mặt y, vẻ mặt phức tạp: “Vô ích thôi, Heath.”
“Sao lại vô ích? Không phải chỉ là tai nạn thôi sao? Cậu ta yếu ớt như thế? Chẳng lẽ trước khi đến Sao Thiên Lang cậu ta chưa từng trải qua tình huống nào nguy hiểm hơn?”
Newman thở dài, ra hiệu cho Heath tới một góc hành lang để nói chuyện: “Không đơn giản như thế.”
Heath đi theo sau, thấy vẻ mặt y như vậy thì khó hiểu: “Sao không đơn giản?”
“Chuyện riêng của cậu ấy, tôi cũng không dám nhận xét, cũng không thể nói quá nhiều. Nhưng nếu anh tin vào phán đoán của tôi thì hiện tại cậu ấy không thích hợp tiếp tục ở lại Sao Thiên Lang hay tiếp xúc với August.”
Heath ngẩn người: “Sao không thích hợp? Khoan đã, sao lại liên quan tới August?”
Newman nhìn y chằm chằm vài giây, rốt cuộc phải đầu hàng: “Tôi nói thế này, nếu một ngày tôi và Ian trở mặt, một trong hai chúng tôi gửi đơn xin rời đội, anh sẽ thông cảm đúng không? Sẽ phê duyệt chứ?”
Heath sững người một giây, lúc này mới kịp phản ứng: “Ý cậu là…? Đậu má! Sao có thể?!”
Newman bình tĩnh nhìn y: “Tôi không biết August nghĩ thế nào, nhưng ít nhất tôi đã nói chuyện với Dan, cậu ấy rất kiên định. Cho dù anh không phê duyệt, phải báo cho August đi chăng nữa, cậu ấy cố nghĩ cách khác thì chúng ta cũng không thể giữ người lại được. Hiện tại, đó là cách tốt nhất.”
Heath chán nản dựa người vào tường, xoa xoa mặt: “Mẹ nó, chuyện gì đây…”
“Theo quan điểm của tôi, tôi cũng nghĩ rời đi là lựa chọn tốt nhất, cho dù đối với cậu ấy, đối với August, hay là đối với đội chúng ta.”
Một lúc sau, Heath đứng thẳng người dậy: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ xử lý theo đúng trình tự. Phía August… tôi sẽ báo cáo với cậu ấy.”
Newman gật đầu, lặng lẽ thở dài rồi xoay người rời đi.
Bốn ngày sau, Dan xách một túi hành lý đơn giản bước ra khỏi cổng bệnh viện.
Chỉ có Newman đến tiễn cậu.
Sắc mặt cậu vẫn còn hơi tái, ánh mắt thoáng mệt mỏi. Copenhagen tháng Hai, trời vẫn còn lạnh. Một nửa gương mặt giấu sau chiếc khăn quàng, cậu nói với Newman: “Xin lỗi, Newman, phiền hà cho anh quá.”
Newman lắc đầu: “Dẫu sao cũng từng là chiến hữu. Tuy rằng… Thôi bỏ đi, cho dù sau này cậu đi tới đâu thì vẫn giữ liên lạc nhé. Hy vọng chúng ta vẫn còn cơ hội hợp tác.”
Dan khẽ mỉm cười. Cậu gật đầu, không nói gì thêm, xoay người lên xe taxi.