MÙA ĐÔNG GREENLAND - Quyển 2 - Chương 22
Dan chưa từng trải qua mùa đông ở gần Bắc Cực, chứ đừng nói tới một cơn bão tuyết bất ngờ trên cánh đồng băng. Tiếng gió lồng lộng lẫn với hạt tuyết đập vào vách lều, tiếng rên rỉ mơ hồ của đàn chó kéo xe bên cạnh. Xa hơn nữa là tiếng rít của luồng gió lao xuống từ đỉnh núi. Giữa hàng nghìn dặm tuyết, căn lều nhỏ của họ trở nên cực kỳ nhỏ bé và yếu ớt.
Dan nằm trong túi ngủ mà cứ cảm thấy bất an, nhưng không muốn August ở bên cạnh phát hiện. Cậu duy trì một tư thế cả giờ đồng hồ, cảm thấy vai phải hơi tê. Cậu cẩn thận rướn người lên, mũi phát ra một tiếng thở dài thoải mái bị kìm nén.
August dựa người vào túi ngủ, thấy hành động của Dan hơi mắc cười.
Đây không phải là lần đầu tiên anh gặp phải thời tiết xấu khi thực hiện nhiệm vụ tuần tra. Đối với anh, những trận bão tuyết như thế này vào tháng Mười Hai của Greenland là bình thường, không phải tình huống đặc biệt nghiêm trọng. Nhưng đối với người bên cạnh thì chưa chắc.
Cuộc sống của lính đặc nhiệm luôn gian khổ và đơn điệu, nhưng so với Greenland, việc huấn luyện ở tổng bộ Đan Mạch có thể coi là hạnh phúc. Bảy năm trước, khi vừa tốt nghiệp trường quân đội, anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đến một nơi như thế này.
…
Copenhagen tháng Sáu ngập tràn nắng ấm. Khi đó họ vừa hoàn thành một nhiệm vụ, phía trên yêu cầu báo cáo cho tổng bộ Copenhagen trước khi đưa họ trở lại trường.
Khi trưởng quan của Thợ Săn đến trường họ tuyển người, tổng cộng chỉ chọn bốn người, anh và Arthur là hai trong số đó.
“Này, August, tớ nghe nói sau lần này, nếu đạt được kết quả đánh giá xuất sắc ở tổng bộ thì tới lúc tốt nghiệp sẽ có cơ hội tự ứng tuyển.”
Họ đang ở trong một khách sạn nội bộ do tổng bộ sắp xếp, trung đình* có một khu vườn nhỏ, sau bữa trưa hầu như không có người qua lại. Arthur lười nhác nằm trên băng ghế, nheo mắt nhìn mặt trời trên đầu. Không giống những người khác trong trường, làn da của cậu nhợt nhạt bẩm sinh, cho dù có phơi nắng suốt hai tháng tập huấn ở vùng quê thì cũng không thể khiến cậu rám nắng.
(*) 中庭 Trung đình: Là khoảng đất trống có kiến trúc bao quanh, có thể là sân, vườn hoa, sân bóng hoặc khoảng trống giữa tứ hợp viện.
“Cậu định tới đâu?” Anh dựa vào băng ghế, đút hai tay trong túi quần.
“Chưa có nơi nào cực kỳ muốn tới, chỉ là dạo này tớ cảm thấy hứng thú với Greenland.”
“Greenland?” August hơi bất ngờ nhướng mày.
“Cậu biết chuyên ngành của tớ là công nghệ thông tin mà. Tớ luôn muốn biết trong môi trường khắc nghiệt thì khoa học kỹ thuật có thể đạt tới trình độ nào. Có lẽ nó mong manh hơn chúng ta tưởng tượng rất nhiều.”
August bật cười: “Cậu luôn nghĩ đến những điều kỳ lạ.”
Arthur phản bác: “Tớ chỉ đang cống hiến vì sự phát triển của nhân loại, sao lại gọi là kỳ lạ.”
Hơi ngừng lại, cậu nói tiếp: “Còn cậu thì sao, cậu muốn đi đâu?”
August nhìn về phía xa xăm: “Tớ chưa biết, nơi nào cũng thế.”
“Chúng ta cùng nộp đơn cho Sirius nhé.” Arthur ngồi bật dậy trên ghế, đôi mắt sáng lấp lánh.
August ngẩn ra: “Sao Thiên Lang?”
“Đúng, là Sao Thiên Lang nổi tiếng ngang Thợ Săn và Người Nhái.” Arthur yên lặng nhìn anh, ánh mắt đầy mong đợi.
August do dự một lúc. Mẹ anh qua đời vì bệnh khi anh đang học đại học, bố anh thì dành cả cuộc đời cho nghiên cứu khoa học, hai người đã sống ly thân nhiều năm. Năm năm trước, bố anh chết trong một vụ tai nạn, anh chỉ còn người thân là em gái và ông nội. Mia học đại học ở Bắc Ireland, có khả năng sau này con bé sẽ ở lại đó. Ông của họ cũng ở trong quân đội, đóng quân ở nước ngoài nhiều năm, mối liên hệ giữa họ cũng không mấy sâu sắc. Ở một góc độ nào đó, anh không cần phải cân nhắc quá nhiều khi đưa ra quyết định.
“Đi nhé, đi cùng tớ, không phải cậu nói chúng ta là cộng sự ăn ý nhất sao? Tớ có thể xin trường tốt nghiệp sớm một năm, chúng ta cùng tới Sao Thiên Lang.”
Không nghĩ ra lý do từ chối, August trầm ngâm vài giây rồi cũng gật đầu.
…
Suy nghĩ của anh chợt dừng lại ở đây, August khổ sở nhắm mắt lại: Cho dù thế nào, một sinh mệnh hoạt bát như thế, chưa nói tới cậu còn có thiên phú được cho là “món quà của Thượng Đế” trong lĩnh vực công nghệ thông tin. Nếu lúc trước cậu không tới Sao Thiên Lang… Nếu anh có thể thuyết phục Arthur tới nơi khác, thì tai nạn khủng khiếp đó đã không xảy ra. Arthur sẽ không chết, biết đâu…
Bây giờ nói gì thì cũng đã muộn.
August ép mình dừng suy nghĩ, nhìn Dan ở bên cạnh.
Không thể phủ nhận, ban đầu Heath chỉ ra người này giữa đám người mới khiến anh hơi kinh ngạc: Nhìn bề ngoài, ở một vài góc độ đặc biệt, Dan hơi giống Arthur. Nhưng tiếp xúc một thời gian, anh phát hiện hai người hoàn toàn khác nhau.
Arthur lớn lên trong một gia đình hạnh phúc trọn vẹn, điều này quyết định tính cách của cậu khá “ngọt ngào” – bởi vậy thời đi học, cậu gần như là tâm điểm chú ý của mọi người, ngay cả ở trường quân đội cũng hiếm khi gây gổ với ai. Với tài năng của mình, cậu chẳng khác gì “con cưng của trời”. Chỉ cần cậu muốn, khó ai có thể từ chối yêu cầu của cậu.
Dan thì khác. Dan cho người ta cảm giác giống một con dao găm sắc bén. Ngày thường thì được giấu hoàn hảo trong vỏ, không hề gây chú ý. Nhưng khi cần, cậu thậm chí có thể ngụy trang, nhập vai hoàn hảo vào những hoàn cảnh khác nhau, ra đòn trí mạng ở thời điểm bất ngờ nhất.
Tình cảm anh dành cho Arthur, ban đầu chỉ như chăm sóc cậu bé nhà hàng xóm, có lẽ vì đặc điểm nào đó ở Arthur khiến anh nghĩ tới Mia. Sau đó thì phát triển thành bạn cùng trường, nhưng không tiến xa hơn. Sau khi Arthur rời đi, tình cảm này biến thành cảm giác day dứt, nghi vấn và tự trách – đáng lẽ Arthur có thể chọn nơi khác, tiếp tục thực hiện nghiên cứu của cậu, tiếp tục cuộc đời hạnh phúc của cậu.
Có lẽ tai nạn đó không chỉ cướp mất Arthur, mà còn lấy đi một phần con người anh.
Giờ phút này, Dan là người thực sự sát cánh bên anh, không cần anh chăm sóc, không cần anh che chở, hoàn toàn là một chiến hữu đứng phía sau anh. Anh biết khi cần thì có thể yên tâm giao sau lưng mình cho đối phương.
Đó là một cảm giác rất kỳ diệu. Một cảm giác… mà đã lâu rồi anh không được trải nghiệm.
Khi là đội trưởng của Sao Thiên Lang, anh tự nhủ mình không thể mắc sai lầm, phải đảm bảo tuần tra diễn ra bình thường, đảm bảo sự toàn vẹn lãnh thổ, đồng thời phải đảm bảo sự an toàn của Arthur (anh biết tầm quan trọng của Arthur đối với Greenland, đối với toàn bộ nghiên cứu thông tin của quân đội).
Sau khi Arthur chết, căng như dây đàn, anh quy tội tai nạn ấy là do sơ suất của mình. Để bù đắp đồng thời cũng là để cảnh tỉnh bản thân, hàng năm anh sẽ đích thân dẫn đội. Lần nào cũng lựa chọn tuyến đường nguy hiểm nhất, như nổi điên tiến sâu vào cánh đồng băng để hiểu rõ vùng đất này.
Tương ứng, anh cũng dần khép mình. Có lẽ chính anh cũng không nhận ra điều này.
Cho đến khi vụ nổ xảy ra trên sông băng Jensen.
Khi tìm thấy Datta, thực ra trong lòng anh đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Vụ nổ gần trong gang tấc, anh không chắc mình có thể đưa Datta rời khỏi đó an toàn.
Nhưng Dan đã đến, vững vàng đón được Datta ở lưng chừng núi, gạt bỏ nỗi lo phía sau của anh.
Biết có một người luôn sát cánh bên mình, có thể an tâm giao phó phía sau lưng, có thể kề vai cùng chiến đấu… Đó quả là một cảm giác gây nghiện khiến người ta đê mê.
…
Gió và tuyết bên ngoài dường như lặng đi. Dan lại trở mình, cậu đã cố khẽ khàng hết mức có thể, nhưng dường như tiếng động này vẫn bị phóng đại vô số lần ở trong lều.
August thở dài: “Không ngủ được?”
Dan trầm mặc một lúc, giọng cậu rầu rĩ: “Xin lỗi, tôi gây ồn cho ngài.”
Không hiểu sao, August lại bị sự ủ rũ của cậu lấy lòng. Anh cố không để ý cười của mình quá rõ ràng, hắng giọng một cái: “Đây là lần đầu tiên cậu tới gần Bắc Cực như thế?”
Dan lật người nhìn August, cậu từ bỏ nỗ lực, nằm ngửa nhìn chằm chằm đỉnh lều: “Đúng.”
“Lần đầu tiên nhìn thấy bão tuyết trên cánh đồng băng?”
“Đúng.”
Sau vài giây im lặng, như thể nhận ra điều gì, Dan quay đầu nhìn August: “Tôi không cảm thấy đây là một chuyện đáng cười, thưa thiếu tá.”
August nghe ra chút cáu giận trong giọng cậu, anh khụ một tiếng: “Không, đương nhiên đây không phải là chuyện đáng cười. Đôi khi bão tuyết trên cánh đồng băng có thể cực kỳ nguy hiểm, nhất là ở Vòng Bắc Cực*.”
(*) Vòng Bắc Cực là một trong 5 vĩ tuyến chủ yếu được thể hiện trên bản đồ Trái Đất. Đó là vĩ tuyến 66° 33′ 39″ ở phía bắc đường xích đạo.
“Khi tuần tra ngài thường gặp phải thời tiết như thế này ư?”
August suy nghĩ một lúc: “Không, phần lớn thời gian mùa đông ở Greenland tương đối ôn hòa, tất nhiên không thể loại trừ tình huống thời tiết thay đổi đột ngột. Tôi vẫn nhớ trận bão tuyết tồi tệ nhất mình từng gặp… Có lẽ là vào mùa đông ba năm trước, lúc đó tôi và Heath đi cùng nhau, ở gần phía Bắc hơn vị trí của chúng ta bây giờ. Chúng tôi bị mắc kẹt trong lều tròn ba ngày. Cuối cùng khi bão tuyết dừng lại, căn lều của chúng tôi gần như bị chôn vùi một nửa.”
Dan không nói gì, cậu lẳng lặng chờ anh nói tiếp.
August dừng lại một lát rồi mới nói: “Thực ra ở đây đáng sợ nhất không phải là bão tuyết, mà là gió mạnh. Tôi nhớ đọc biểu đồ hoa gió là kỹ năng cơ bản nhất mà lính đặc nhiệm được huấn luyện, đương nhiên không cần phải đọc hiểu cặn kẽ từng loại gió mùa, chỉ cần có thể phán đoán hướng gió đại khái. Những cơn gió mạnh gần Vòng Bắc Cực không phải là loại biểu diễn trên biểu đồ hoa hồng gió*. Trên thực tế, chúng dữ dội và đáng sợ hơn nhiều so với cái tên lãng mạn này. Ban đầu, cậu có thể chỉ thấy một vài điềm báo từ đỉnh núi phía xa, nhưng chưa kịp dời trại thì gió mạnh đã ào ào thổi xuống, nhanh hơn cả sóng xô. Nếu lều nằm hoàn toàn trên bình nguyên, rất có thể cả người lẫn vật tư đều sẽ bị cuốn bay. Dưới sức gió như vậy, đừng nói là khó di chuyển, ngay cả đứng cũng không vững. Cách an toàn nhất là ở yên trong lều, đợi cơn bão đi qua. Nhiều khi sau một trận bão tuyết, khi bước ra khỏi lều, cậu sẽ thấy địa hình xung quanh có những biến đổi kỳ diệu. Nơi này dường như không còn là nơi cậu cắm trại đêm hôm trước. Lúc này, cậu cũng cần phải coi chừng vết nứt và hồ băng ẩn dưới lớp tuyết…”
(*) Wind rose map: Là một công cụ đồ họa được các nhà khí tượng học sử dụng để đưa ra một cái nhìn cô đọng về cách tốc độ và hướng gió thường được phân bố tại một địa điểm cụ thể.
Có lẽ vì tiếng gió bên ngoài ngày càng nhỏ dần, có lẽ vì giọng trầm thấp thu hút của August mang đến cảm giác điềm tĩnh mê hoặc, thế nên Dan thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Mãi cho đến khi trong lều vang lên tiếng thở nhẹ đều đặn, August mới dần dần ngừng câu chuyện. Mái tóc trên trán Dan bị mũ nhồi hơi lộn xộn, có vài sợi lòa xòa chọc vào mắt. Mí mắt cậu khẽ giật vì khó chịu. August nhìn cậu vài giây, đột nhiên như thể bị thôi thúc, anh đưa tay khẽ gạt mấy sợi tóc này qua một bên.