MỘT QUẢ MAI KHÔNG GIẢI ĐƯỢC CƠN KHÁT - Chương 22: Sinh nhật vui vẻ, anh tiểu Chu
- Trang chủ
- Truyện tranh
- MỘT QUẢ MAI KHÔNG GIẢI ĐƯỢC CƠN KHÁT
- Chương 22: Sinh nhật vui vẻ, anh tiểu Chu
“Xin chào mọi người, tôi tên là Tần Dịch, sau này cùng nhau sinh hoạt và học tập, mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn.” Cậu nói xong lại nhẹ nhàng cúi chào một cái.
Bên dưới nhanh chóng mở ra một cuộc thảo luận, chủ yếu là nữ sinh, đặc biệt là nhóm bị hotboy trường làm tổn thương trái tim, nói đi thì cũng phải nói lại, cậu bạn mới chuyển tới có tên Tần Dịch này thực sự cũng không tồi. Dáng người cao ráo, trắng trẻo, lại còn lịch sự. Chỉ không biết thành tích học tập thế nào mà thôi.
“Bạn Tần Dịch, về thành tích học tập cũng coi là khá giỏi, chỉ có điều khi làm bài tập hơi cẩu thả, nếu có thể thay đổi thói quen xấu này thì tốt, phải nhớ rằng, khi làm bài thi đại học thì ngay cả một dấu chấm câu cũng có thể khiến các em tuột mất cơ hội.” Lão Kim vỗ vỗ vai Tần Dịch: “Phải thật nghiêm túc nghe không.”
Lão Kim nói vậy, cả lớp liền lập tức hiểu ra, bạn học Tần Dịch này nhất định là một học sinh có thực lực. Nếu là học sinh kém, thì lão Kim sẽ dùng một loạt những từ ngữ bay bổng khác.
Lão Kim chỉ vào một vị trí trống, bảo Tần Dịch ngồi vào đó. Cố Kiều nhìn người bạn mới chuyển tới này, trông có chút giống nam ngôi sao mà trước đó cô từng hâm mộ, chính là người mà cô làm ầm làm ỹ lên nói rằng mình muốn sinh con cho anh ta, sau đó đã khiến Trình Chu tức giận tới mức cạo trọc luôn tóc của cô.
Cuối cùng, rất lâu rồi cô không còn có ý hâm mộ nam thần tượng đó nữa, cũng không chú ý tới cách hoạt động của anh ta, có thể nói hiện tại đang trong tính trạng thoát fan một nửa. Thoạt nhìn, Tần Dịch không chỉ có mắt mũi hao hao, mà khí chất cũng có phần giống nhau.
Hai mắt Trình Chu như muốn bắn ra ngoài khi trông thấy Cố Kiều nghiêng đầu nhìn theo cậu học sinh mới chuyển tới. Anh vô cùng cáu kỉnh đẩy đẩy bàn lên phía trước.
Lưng Cố Kiều bị bàn đập phải, liền quay đầu lại nhìn anh một cái. Khuôn mặt anh lộ rõ vẻ không hài lòng, khóe miệng ngập tràn sự mất kiên nhẫn.
Trình Chu ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt Cố Kiều, anh vẫn luôn biết đôi mắt cô rất đẹp, nhưng không hề giống với khoảnh khắc này, đột nhiên quay ngoắt lại, giống như gió nhẹ lướt qua suối trong, khiến mặt nước gợn sóng.
Trình Chu quay mặt đi, cảm thấy nhất định phải cạo trọc luôn tóc cô đi mới được.
“Tóc em dài rồi, ngày mai anh sẽ giúp em cắt bớt đi một chút.” Trình Chu thản nhiên nói.
“Không.” Cố Kiều dứt khoát từ chối, sau đó quay lên, cô cảm thấy kiểu tóc của hoa khôi lớp bên rất đẹp, đuôi tóc dài dài, phần dưới lại được uốn xoăn nhẹ nhàng, còn nhuộm màu hạt dẻ nữa.
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã tới, hoa khôi lớp bên cạnh đứng ngoài cửa sổ, gõ nhẹ hai cái, đỏ mặt nói: “Trình Chu, sinh nhật vui vẻ.” Nói xong liền để lại một hộp quà nhỏ tinh xảo rồi bỏ chạy.
Cố Kiều đứng dậy, bám vào cửa sổ nhìn theo, cô gái có mái tóc xinh đẹp, những lọn tóc tung bay theo động tác chạy, kiểu đuôi tóc như vậy đẹp thật đó, khi để xóa sẽ khiến khuôn mặt trông nhỏ nhắn hơn nhiều. Cô nuốt một ngụm nước bọt, quay đầu lại nhìn Trình Chu, còn chưa kịp lên tiếng đã bị chặn họng.
“Không được!” Trình Chu thờ ơ nói: “Học sinh nên lấy việc học làm trọng, bớt lầm mấy chuyện phí thời gian, công sức đó đi.”
Cố Kiều cảm thấy Trình Chu vô cùng thiên vị, cùng là em gái, vậy tại sao tóc của Trình Tranh đẹp như vậy, cũng là kiểu để dài, còn uốn xoăn nữa, thế nhưng tại sao cô lại không được?
Triệu Hà không thể nhìn thêm được nữa, đành buồn bã tiếng: “Rõ ràng là một đại mỹ nhân thế mà lại bị phũ đau phũ đớn.” Cậu nói xong liền cầm lấy chiếc hộp nhỏ tinh xảo mà Trình Chu vừa được hoa khôi lớp bên tặng.
Mở ra xem, bên trong là một quả cầu thủy tinh nhỏ, có hình cá Heo, rất trong và tinh khiết. Trình Chu đến liếc nhìn một cái cũng không, cứ thế cầm cuốn từ điển tiếng Anh trên bàn lên đọc.
Cứ thế cho tới hết giờ tự học buổi tối, Cố Kiều vẫn không nói thêm với Trình Chu câu nào.
“Hôm nay em tự về nhà, anh tiếp tục đi chơi trò thú vị cần đổ mồ hôi, cần dùng sức và vô cùng kích thích mà chỉ đàn ông mới được chơi của anh đi.” Cố Kiều nói xong liền bắt đầu thu dọn sách vở của mình.
Trình Chu ngước mắt lên, cô đang nói nhăng nói cuội gì thế, cái gì mà trò chơi cần đổ mồ hôi cần dùng sức, lại kích thích nữa?
Triệu Hà âm thầm vui vẻ che miệng cười trộm, cười chán thì lập tức vắt chân lên cổ chạy, còn nhanh hơn cả con khỉ hoang.
“Trình Chu, em lại đây một chút.” Lão Kim đứng ở cửa lớp, vẫy tay với Trình Chu.
Trình Chu đứng dậy đi tới, lão Kim nói với anh mấy câu về cuộc thi hùng biện tiếng Anh, bảo anh phải chuẩn bị thật tốt, đừng vì việc lần nào cũng đứng đầu toàn thành phố trong cuộc thi tiếng Anh mà kiêu ngạo, kiêu ngạo sẽ khiến con người ta thụt lùi, nếu cứ như vậy sẽ thực sự không ổn.
Cố kiều nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, trông lão Kim vô cùng nghiêm túc, xem ra còn phải nói một lúc lâu nữa mới xong. Nếu như trước thì có muộn thế nào, Cố Kiều cũng sẽ đợi Trình Chu. Nhưng hôm nay cô không muốn đợi nữa, dù sao thì lát nữa anh cũng sẽ đi chơi trò chơi cần đổ mồ hôi, cần dùng sức, lại vô cùng kích thích mà chỉ có đàn ông mới được chơi, đâu có cùng đường với cô.
Cố Kiều đeo cặp sách, đi ra từ phía cửa sau. Giờ tan học, có rất nhiều người lao xuống cầu thang, Cố Kiều không đứng vững suýt chút nữa thì bị đẩy ngã, đột nhiên một cánh tay có lực kéo cô lại mới khiến cô thoát khỏi cú ngã. Sau đó, người này vẫn tiếp tục đi phía sau, giúp cô chắn dòng người đang ùa xuống.
Khi xuống đến lầu dưới, Cố Kiều quay đầu lại muốn nói cảm ơn, vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện đó là học sinh mới chuyển vào lớp mình hôm nay. Cô nhất thời không nhớ ra tên cậu ấy, chỉ đành nói thẳng: “Cảm ơn.”
Tần Dịch mỉm cười nhắc cho cô: “Tớ tên là Tần Dịch.”
Cố Kiều cũng khẽ mỉm cười, nói: “Tớ tên là Cố Kiều, vừa rồi cảm ơn cậu nhé.”
Hai người cùng nhau đi về phía cổng trường. Tần Dịch lầy trong cặp sách ra một chiếc đồng hồ điện tử đưa cho Cố Kiều: “Tớ nghe các bạn nói cậu biết sửa đồng hồ, có thể xem giúp tớ được không?”
Cố Kiều nhận lấy nó, tận dụng ánh đèn đường xem xét qua, rồi hỏi: “Có vấn đề gì, đã bị rơi lần nào chưa?”
Cô gái cầm chiếc đồng hồ điện tử trong tay, hơi nghiêng đầu nhìn, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Tần Dịch có chút sửng sốt, sau đó lập tức cười, đáp: “Có thể là vấn đề về nguồn điện, thay pin được vài ngày lại hỏng.”
Cố Kiều đã hiểu được đại khái vấn đề: “Miếng dẫn điện bị rỉ rồi, tớ mang về nhà thay cái khác, thứ hai tuần tới sẽ trả lại cho cậu.”
Tần Dịch ừm một tiếng: “Vậy lần sau tớ mời cậu ăn cơm nhé.”
Cố Kiều mỉm cười, ngại không dám nói rằng mình chỉ nhận tiền chứ không ăn cơm, dù sao thì người ta cũng mới chuyển tới, lại còn vừa giúp cô nữa.
Ra khỏi cổng trường, Tần Dịch quay lại hỏi: “Nhà cậu có xa không, tớ đưa cậu về nhé?”
Cố Kiều vội vàng xua tay: “Không cần, không cần, nhà tớ gần lắm, bai bai.” Cô nói xong liền chạy đi.
Tần Dịch đứng tại chỗ, nhìn cô gái đã chạy xa, chiếc ba lô lớn đập vào lưng theo từng bước chân, từng nhịp từng nhịp theo một tiết tấu hết sức vui mắt. Ánh đèn nhiều màu sắc bên đường chiếu vào cô, trông giống như cầu vồng. Cậu mím môi khẽ mỉm cười, cô gái này thật thú vị.
Cuối cùng Lão Kim cũng nói xong về cuộc thi hùng biện tiếng Anh, Trình Chu quay vào lớp học, phát hiện Cố Kiều đã ra về từ bao giờ. Thực sự đi mà không đợi anh sao? Hôm nay là sinh nhật anh, quà sinh nhật thì thôi khỏi nhắc tới, nhưng đến một câu chúc mừng cô cũng không nói với anh. Tức chết đi được! Cô nhóc này thật là, càng lớn càng khó bảo, nuôi một con sói trắng còn dễ hơn cô, mẹ kiếp.
Trình Chu một tay cầm cặp sách, bước ra khỏi trường. Lộ Nhiễm đã đợi ở cổng từ lâu, trên tay còn cầm một hộp đồ ăn nhẹ xinh xắn. Vì ngại ngùng nên không dám nói là quà sinh nhật, lại sợ sẽ giống như mấy cô “hoa si” ở các lớp khác, khiến anh chẳng thèm cho lấy một nụ cười.
“Trình Chu.” Lộ Nhiễm đưa tay ra.
“Ừm?” Trình Chu đi tới, vừa trả lời vừa ngó nhìn xung quanh, nói không chừng Cố Kiều vẫn còn đợi anh ở cổng trường thì sao, nếu như vậy, anh sẽ đồng ý bỏ qua cho cô.
Lộ Nhiễm nhét hộp đồ ăn vào tay Trình Chu: “Đây là do bà ngoại tớ làm, bảo tớ mang đến chia cho các bạn cùng lớp.”
Trình Chu mở hộp ra xem một cái, rồi thản nhiên nói: “Chắc chắn Kiều Kiều sẽ thích ăn.”
Lộ Nhiễm cảm thấy hàm răng mình tê dại, thật muốn lấy lại quá đi. Hôm nay, trong lớp, Cố Kiều đã quấy rầy cô ấy cả ngày, nói muốn ăn, muốn ăn, nhưng cô ấy nhất quyết không cho. Bây giờ thì hay rồi, cuối cùng vẫn chui vào bụng con ma đói tham lam kia.
“Cậu có nhìn thấy Kiều Kiều không?” Trình Chu hỏi.
“Cậu ấy vừa về nhà rồi, đi cùng Tần Dịch ra khỏi cổng trường.” Lộ Nhiễm nói.
Tần Dịch, ai thế, nam hay nữ, sao cô lại quen người ta, Trình Chu nhíu mày.
“Chính là học sinh hôm nay mới chuyển tới lớp chúng ta đó.” Lộ Nhiễm bổ sung thêm.
Trình Chu nghe xong, liền mở hộp bánh đang cầm trên tay ra, một cái một miếng, ăn sạch cả hộp, mặc dù hiện tại không hề đói, nhưng tại sao anh lại phải để phần cho con sói trắng vô lương tâm kia chứ?
Lộ Nhiễm vô cùng cảm động, bởi vì trên mỗi chiếc bánh, cô ấy đều lén lút hôn một cái. Tận mắt thấy người con trai mà mình yêu ăn một hơi hết sạch, cô ấy kích thích đến mức muốn ngất lịm ngay tại chỗ luôn rồi.
Sau khi Trình Chu về đến nhà, anh trèo tường ngó sang phòng Cố Kiều một cái, sau khi chắc chắn cô đã về nhà, mới từ trên tường nhảy xuống.
Trình Tranh gọi điện tới, không dứt lời chúc mừng sinh nhật anh, câu nào câu nấy ngọt như mật, quà sinh nhật cũng đã chuẩn bị xong cả rồi, đợi ngày mai anh về bên biệt thự lớn tổ chức sinh nhật bù sẽ tặng anh. Sau khi cúp máy, Trình Chu lại càng phiền lòng hơn. Cùng là em gái anh yêu thương chiều chuộng, vậy mà đến một lời Cố Kiều cũng không nói, sao hai người họ lại khác nhau một trời một vực đến vậy.
Cố Kiều ngồi bên bàn sửa đồng hồ giúp Tần Dịch, sau khi sửa xong thì cũng đã tới mười một giờ. Trên bàn còn có cây bút được đóng gói cẩn thận. Cô cầm chiếc bút lên, bê ghế ra bên mép tường ngoài hoa viên rồi trèo lên. Dưới tường bên nhà Trình Chu cũng được đặt một chiếc ghế, hơn nữa lại vừa vặn để cô đứng lên.
Sao cô có thể không nhớ chiếc ghế này luôn được đặt bên bàn ăn cơ chứ, từ khi nào nó lại xuất hiện ở đây thế này, có phải bà nội Trình mang ra ngồi phơi nắng rồi quên không cất vào hay không? Cũng may mà có nó, nếu không cô sẽ không biết phải làm thế nào mới có thể nhảy xuống. Dù sao thì không phải ai cũng có đôi chân dài miên man như Trình Chu.
Trình Chu nằm trên giường, khóe miệng vô thức nhếch lên khi nghe thấy tiếng động bên ngoài hoa viên.
Cố Kiều nhảy xuống, rón ra rón rén mở cửa bước vào phòng ngủ Trình Chu. Anh đã ngủ say, hai mắt nhắm nghiền. Cô lấy cây bút đang cầm trong tay, đặt lên đầu giường anh. Khi đang chuẩn bị quay người rời đi thì đột nhiên lại bị cảnh đẹp trước mắt thu hút khiến chân không thể di chuyển. Trông anh lúc ngủ thật đẹp trai, Cố Kiều ngồi xuống bên giường, nhất thời bị cuốn hút đến mê người.
Ánh trăng tràn vào qua khe cửa sổ chiếu lên mặt anh, hình dáng đôi môi hoàn mỹ lộ ra đường vòng cung mềm mại, đôi môi như vậy nếu hôn không biết sẽ như thế nào nhỉ?
Người trên giường đột nhiên mở mắt. Trình Chu ngồi dậy, nhướng mày hỏi cô: “Em làm cái gì thế?”
Cố Kiều vẫn ngồi yên tại chỗ: “Không có gì, mang quà sinh nhật sang tặng anh, cái gì nhỉ, à chúc anh sinh nhật vui vẻ.” Cô nói xong liền đứng dậy, đẩy của định chạy ra ngoài.
“Khoan đã.” Trình Chu xuống giường, cầm chiếc hộp nhỏ trên đầu giường lên mở ra xem.
Khóe môi anh hơi cong cong: “Cũng coi là vẫn còn lương tâm, không phí cơm nuôi.”
Đương nhiên rồi, hai trăm tệ của người ta đó! Cố Kiều đóng cửa lại, tiến đến gần. Cô đi tới trước mặt Trình Chu, khẽ nhón chân, đưa chóp mũi lên cằm anh ngửi ngửi. Rất tốt, không có mùi thuốc lá.
Trình Chu cúi đầu nhìn đôi môi anh đào của cô đang cọ cọ vào mặt mình, anh lùi lại phía sau, nghiêng mặt sang một bên, hỏi: “Em làm cái gì thế?”
“Không có gì.” Cố Kiều nói: “Chúc anh sinh nhật vui vẻ, anh tiểu Chu.” Nói xong liền bước về phía cửa.
“Chờ đã.” Trình Chu đặt chiếc bút trong tay lên bàn, tiến đến, chặn cửa lại, ánh mắt chẳng chút kiên nhẫn, anh vươn tay ra nâng cằm cô lên, hỏi: “Hôm nay tan học em đã về nhà cùng ai, hả?”