MỘT NỬA ANH EM - Chương 22: Chương 22
– Vậy là Xuyên sẽ không đăng ký học nội trú như dự tính nữa hả? – Định luôn là người bạn đầu tiên và duy nhất Xuyên chia sẻ những chuyện của mình.
– Ừm, lúc đầu nghĩ ở tại trường cho tiện, nhưng thấy nhà cũng gần, mà ba mẹ cũng chẳng vui vẻ chấp nhận đâu. Nên thôi, học rồi về nhà cho khỏe!
– Kekeke, chứ hem phải không nỡ rời xa tổ ấm dấu yêu sao? Biết ngay là đứa nhóc công tử bột như cậu không thể sống xa nhà được mà!
– Ê ê, đừng có chọc quê à nha! Chỉ là tui không muốn ba mẹ lo lắng nhiều thôi… Mà tui không còn bột như ông tưởng đâu nhá! Cũng có chút ít cơ bắp rồi chứ bộ!
– Cái đó tui chưa thị phạm nên chưa biết!
– Lúc nào đi bơi sẽ nhá hàng cho ông xem…
– Nhớ nha, nói là phải giữ lời đó!
– Làm gì mà ông có vẻ háo hức dữ vậy?
– Tất nhiên rùi, được chiêm ngưỡng “hàng cực phẩm” như Xuyên là điều tui ao ước bấy lâu mà. Nhưng Đằng ấy đừng lo chịu thiệt, tui cũng sẽ hi sinh đời trai của mình, cho Ấy là người đầu tiên được chiêm ngưỡng cơ thể của tui… kekeke – Gương mặt cậu chàng hiện lên đầy vẻ xxx…*.*
– Giữa đường giữa xá, ông nói chuyện nghe biến thái quá đi! – Xuyên dù rằng cũng hơi… ham hố chút đỉnh, nhưng không dám lộ liễu ra ngoài quá.
Bùi Hoàng Định vẫn thế, luôn thể hiện ra ngoài bản tính hài hước châm biếm, nhưng bên trong lại tồn tại hai cảm xúc đối lập đan xen. Đó là vui – vì Xuyên quyết định không học nội trú, bởi Định chắc chắn bị ba mẹ phản đối kịch liệt nếu cậu đăng ký theo, rất khó đấu tranh tư tưởng. Buồn – vì lỡ mất cơ hội nếu thành công được học nội trú cùng Xuyên thì sẽ thực hiện được nguyện vọng bấy lâu ấp ủ – đó là NGỦ CÙNG NHAU!!!^.^ Nhưng cậu chàng rất nhanh xóa bỏ đi mớ bồng bông rối rắm đó ra khỏi đầu, cậu và Xuyên vẫn ở bên nhau mỗi ngày, đó chẳng phải rất tốt rồi sao? Cái gì cũng phải từ từ, gạo rồi cũng thành cháo thôi!!!
Đợt khám sức khỏe đầu năm dành cho khối cấp 3 được tiến hành, Xuyên cầm bảng kiểm định sức khỏe mà trong lòng vô cùng hứng khởi. Các chỉ số đều rất tốt, chiều cao và cân nặng tiến triển đáng kể. Nhưng niềm vui đó nhanh chóng bị dập tắt bởi một kẻ không hề biết điều, đó chẳng ai khác là cái tên bạn thân cái gì cũng không bằng nhưng thể lực và thể trọng thì vượt xa cậu:
– Ê Xuyên, kết quả khám tốt chứ?
– Ừ, cũng được… – Xuyên đang cố tránh né kèm giấu giếm bảng đo chiều cao.
– Biết tui cao bi nhiêu hem? Mấy bà cô đo lường cứ khen tấm tắc làm tui ngại ghê luôn. Có 1m79 thôi mà làm như là khác loài lắm vậy, cứ liên tục bảo tui sau này đi làm người mẫu suốt. Thì nói chung tui cũng tự nhận mình đẹp trai, nhưng ước mơ của tui là làm kỹ sư ngành điện lực, nên thôi đành để giới thời trang hụt mất một gương mặt tiềm năng này vậy! – Người ta bảo những người đẹp thường ít tự tin vì đã lắm người khen rồi, mà sao anh chàng này lại nằm trong trường hợp ngoại lệ thế nhỉ.*.*
– Có cần tui cắt đứt dây dù dùm không? – Xuyên cái gì cũng thích ở tính cách anh chàng này, chỉ có mỗi cái bịnh “ôm kho mìn” là không ưa nổi.
Biết rõ mình đã làm hơi lố, Định cũng ngại ngần tiết chế bớt nụ cười ngoác muốn hết khuôn mặt của cậu lại. Hiểu rõ lý do vì sao cậu bạn thân lại trở nên khó chịu, Định tỏ vẻ người bạn tốt nói những lời thâm tình an ủi:
Thôi đừng có buồn, cổ nhân có câu “Mập đẹp, ốm dễ thương, cao sang, lùn quý phái”. Cái gì cũng có cái ưu điểm của nó, quý phái cũng là giàu rùi mà!!! Hehe…
– Ê ê, tui không có lùn à nha. Ở tuổi 15 mà được 1m68 cũng là ở mức ổn rồi, ít nhất tôi cao từ bằng tới hơn gần phân nửa đám nam sinh cùng khối. Có ông thuộc dạng hươu cao cổ nên nhìn tôi mới nhỏ con thôi, vậy từ nay đừng đi chung với nhau nữa, để tui không bị mang tiếng “lùn quý phái”!!! Hứ…
– Thôi, thôi mà… đừng có giận! Xuyên thuộc vào dạng cao… trung bình, chứ không có lùn đượcchưa?! – Định luôn dở tệ trong khoảng dỗ dành người khác.
Để chuộc lỗi, Định quyết định ra về sẽ mời Xuyên một bữa KFC để cho cậu chàng… mau ăn chóng lớn. Nhưng ý định đó đã bị phá sản bởi một kẻ khó ưa đã lâu không gặp kia. Cái kẻ lúc nào cũng thích tạo sự nổi bật, cưỡi con SH đánh một vòng đậu ngay trước cổng trường trước bao ánh mắt trầm trồ của đám nữ sinh, không hẳn vì cái chiếc xe không hề cùi bắp nhưng cũng đã lắm người có đó, mà bởi gương mặt đẹp mã kèm với kính râm trông thật phong trần, thân hình cao lớn lại càng hấp dẫn khi mặc chiếc áo thun ôm sát làm nổi bậc cơ bắp cường tráng, kết hợp cùng quần jean thời trang bụi bặm ôm gọn khiến đôi chân thêm dài miên man.
Kẻ thù kia dường như chẳng hề để tâm đến người đang nhìn mình chăm chú bằng ánh mắt hình lựu đạn. Chỉ đợi Xuyên bước tới, phán một câu lên xe chở đi làm công chuyện cho ba mẹ. Xuyên cũng không rõ là làm việc gì, nhưng vẫn nghe lời lên xe, phần vì cũng không muốn bị đổ dồn sự chú ý của bao người thêm nữa. Xuyên vẫy tay chào tạm biệt Định, cậu bạn cũng chỉ biết miễn cưỡng cười chào lại, dù trong lòng rất không cam tâm. Thông qua mắt kính sậm màu, dù không thấy rõ nhưng với nụ cười nửa miệng đã hàm ý rõ ràng rằng: “Muốn đấu với anh hả nhóc? Đợi kiếp sau đi!!!”
Và cuộc chiến đẫm máu giữa hai chàng trai với… một cậu trai nhỏ, vẫn tiếp diễn!!!^.^