MỘT ĐỜI NẮM TAY - Chương 33: 33 Công Bằng
Editor: Chanh
Màn đêm mờ ảo, trong không khí oi bức phảng phất chút hơi ẩm ướt, bầu trời không một ánh sao, chỉ có vầng trăng bàng bạc treo lơ lửng.
Thư Luật bước xuống từ chiếc Bentley màu đen, ống quần tây hơi rũ xuống theo chuyển động của anh.
Anh để áo khoác trên xe, cổ áo sơ mi trắng được miết phẳng ra.
Hai chiếc cúc trên cùng đã bị cởi, để lộ ra yết hầu gợi cảm.
Nâng tay lên nhìn đồng hồ, Thư Luật bước vào thang máy, đi tới câu lạc bộ đã hẹn trước với Nghiêm Hạo.
Nếu như là mấy năm trước, nơi Nghiêm Hạo tìm chắc chắn là một quán bar.
Có chuyện gì thì vừa uống vừa nói, thi thoảng còn gặp vài người tới bắt chuyện.
Bây giờ khẩu vị thế mà thay đổi không ít.
Nhân viên phục vụ dẫn Thư Luật tới trước chiếc ghế dài, Nghiêm Hạo đang vừa hút thuốc vừa nghịch điện thoại.
Thư Luật bước đến, ngồi xuống đối diện anh ta.
Sau khi gọi rượu xong cũng rút một điếu thuốc trên bàn bỏ vào miệng.
“Tách” một tiếng, ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt anh.
“Tao nhớ trước đây mày rất ít khi hút.” Nghiêm Hạo nhìn anh nói.
“Giết thời gian thôi.”
Khóe miệng Nghiêm Hạo giật giật, đem một xấp tài liệu bên cạnh đưa qua cho Thư Luật.
“Đây là mảnh đất bên thành phố L tao nhắm trúng, mày nhìn qua thử xem.”
Hôm nay tìm Thư Luật chủ yếu là vì chuyện này.
Lại nói gần đây hai người họ gặp nhau cũng đều bàn việc rất “nghiêm túc”, bớt đi sự cợt nhả, nói chuyện đứng đắn vô cùng.
Thư Luật nhận lấy lật xem vài tờ: “Tính làm phim trường à?”
“Ừ.
Nơi này rất thích hợp, giá cũng ổn.
Hơn nữa xây xong nếu không có nhu cầu dùng đến thì cũng có thể cho thuê hoặc làm thành điểm du lịch gì đó.”
Thành phố L vốn là một thành phố du lịch, có biển có đảo, hàng năm thu hút rất nhiều du khách ghé thăm.
Độ khả thi trong lời nói của Nghiêm Hạo cũng không phải là nhỏ.
“Xem ra mày cũng đã tính trước rồi.”
Nghiêm Hạo nhe hàm răng trắng tinh: “Tao đã nói là dựa vào kịch bản này để xoay người mà.”
Thư Luật thả xấp tài liệu xuống, cầm lấy chén uống một ngụm.
“Phải đợi hai năm mới xoay người được à? Nước hoa Zing đang dự định quay ba tập TVC quảng cáo cho sản phẩm mới, có hứng thú không?”
Nghiêm Hạo nghe thấy lời này thì ngẩn người, xác nhận với Thư Luật thêm lần nữa: “Ba tập?” Đây không phải là gần bằng một bộ phim truyền hình ngắn rồi sao?
Thư Luật “Ừ” một tiếng: “Zing muốn đổi người đại diện mới.”
Không chỉ người đại diện, thật ra tất cả đều là mới.
Năm đó Thư Nhược Chu mời Văn Mạc Sơn về để tái hiện lại phong cách của Mai Phương Hoa.
Chuyện này Thư Luật không nói gì, nhưng thực ra anh lại không đồng ý với ông.
Dù cho giống đến đâu đi chăng nữa, thì cũng không phải xuất phát từ tay một người.
Chẳng bằng tạo ra một phong cách mới hoàn toàn.
Không có xung đột nào giữa việc giữ các tác phẩm kinh điển và tạo ra những xu hướng mới.
Cho nên lần này, ngoài mặt là để Trì Tĩnh tiếp tục làm theo phong cách của lão phu nhân, nhưng thực chất mọi chuyện đã sớm bung ra khỏi kén.
Cứ đi mò mẫm từng bước sẽ không bao giờ tạo ra kỳ tích.
Sau khi nghe xong lời của Thư Luật, nói Nghiêm Hạo không xúc động là giả.
Chuyện Zing muốn đổi người đại diện anh ta cũng có nghe ngóng được, chỉ là đề nghị của Thư Luật hôm nay quả thực khiến anh bất ngờ.
Danh tiếng của Thư thị ở đó, dù tung ra TVC quảng cáo cũng không cần nhiều lời.
Quay quảng cáo cho Thư thị sao? Anh ta không ngu tới mức từ chối!
Nghiêm Hạo uống cạn rượu trong chén, nhìn Thư Luật cười cười: “Tất nhiên là có hứng thú.”
…!
Ra khỏi câu lạc bộ, Nghiêm Hạo và Thư Luật sóng vai đi tới bãi đỗ xe.
Hai người một trái một phải, Nghiêm Hạo nhìn Thư Luật hỏi: “Không gọi người lái hộ thật à?”
“Tao tự gọi.”
Nghiêm Hạo gật đầu: “Thế cũng được.” Sau đó lại thêm một câu, “Hôm này sắp xếp thời gian tới thành phố L nghía miếng đi.”
Thư Luật đồng ý.
Lên xe, Thư Luật dựa vào lưng ghế ngồi yên lặng một hồi.
Dư quang hơi nhìn đến vị trí ghế phó lái, khẽ dừng lại.
Cuối cùng nhếch môi cười cười.
– –
Trì Tĩnh vừa tập yoga xong, lúc này đang nằm nhoài trên thảm tập, cả người mồ hôi nhễ nhại.
Cô thở hổn hển, chợt nghe thấy tiếng chuông trên sofa truyền đến.
Trì Tĩnh lồm cồm bò dậy, với tay lấy điện thoại.
“Qua đón anh.” Giọng nói trầm thấp của Thư Luật len lỏi vào tai Trì Tĩnh, “Anh uống rượu, không lái xe được.”
Trì Tĩnh ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ, hơn chín giờ.
Cô nhướng mày: “Anh đang ở đâu?”
“Câu lạc bộ trên đường Hoài Bắc.”
…!
Thư Luật lái xe ra khỏi bãi đậu dưới tầng hầm, dừng lại nơi bãi đất trống cạnh câu lạc bộ.
Bầu trời tối đen, vài phút trước còn có vài tiếng sấm rền.
Qua ô kính chắn gió, Thư Luật nhìn thấy Trì Tĩnh bước xuống chiếc taxi bên kia đường.
Cô mặc chiếc váy màu đỏ, làn váy khẽ đung đưa theo từng bước chân cô.
Lại một tiếng sấm nữa vang lên, Thư Luật nhìn bóng cô ngày càng gần, liền mở cửa bước xuống xe.
Không khí bên ngoài ngày càng nóng, như thể đang bị bóp nghẹn lại để mượn lực trút xuống những cơn mưa.
Trì Tĩnh đi tới trước mặt Thư Luật, nhìn đôi mắt đen nhánh trầm tĩnh của anh: “Về sao?”
“Sắp mưa rồi, tới chỗ em đi.”
Điều hòa thoải mái xua đi không khí bức bối bên ngoài, khiến tâm trạng đang có chút cáu kỉnh của Trì Tĩnh cũng hơi dịu đi.
Tập tài liệu màu lam đặt dưới kính chắn gió, Trì Tĩnh siết chặt vô lăng.
Sau khi lên xe Thư Luật cũng không nói gì, thân hình cao ngất dựa vào lưng ghế, mắt nhìn thẳng không biết đang nghĩ gì.
Hai mươi phút sau, hai người một trước một sau đi vào cửa.
Thư Luật đã sớm thấy đôi dép nam được đặt chỉnh tề trước huyền quan, khóe miệng hơi cong lên.
“Anh cứ tự nhiên.”
Lúc ra cửa cả người Trì Tĩnh vẫn còn mồ hôi, mặc dù bây giờ đã khô, nhưng quần áo cứ dính vào người rất không thoải mái.
Đang chuẩn bị vào phòng tắm, cửa sổ sát đất chợt bị gió lùa vào.
Rèm cửa cũng bị gió thổi tung lên bay phấp phới, tạo ra âm thanh sột soạt của vải vóc.
Trì Tĩnh xoay gót chân, đành phải đi tới đóng cửa lại.
Gió bị chắn bên ngoài, chiếc rèm cửa cũng nằm im ỉm.
Ngoài trời đã đổ mưa to, từng giọt nước nặng trĩu đập vào cửa, kêu lộp bộp.
Trì Tĩnh đang muốn lui người, bỗng bị Thư Luật từ phía sau ôm lấy.
Nhiệt độ cơ thể anh xuyên qua lớp vải truyền đến người Trì Tĩnh.
Trong lúc nhất thời, mùi hương đặc trưng của anh tràn ngập nơi hơi thở cô.
Trì Tĩnh bị ôm trước ngực, không khỏi muốn quay đầu lại nhìn anh.
Thư Luật rũ mắt, con ngươi đen hút hệt như muốn hút cô vào.
Anh cúi đầu, ngậm lấy cánh môi Trì Tĩnh.
Hai tay ôm lấy eo cô, cứ như vậy đứng sau lưng hôn lấy.
Trì Tĩnh nếm được mùi rượu nhàn nhạt trong khoang miệng anh, hương vị không khó chịu, nhưng tư thế này thì có.
Cô muốn quay người lại, nhưng bị Thư Luật giữ chặt.
Ánh mắt Thư Luật nhìn chằm chằm cô, vừa đi vừa hôn.
Cả người Trì Tĩnh bị ép vào trên mặt kính.
Xúc cảm vừa lạnh vừa cứng khiến Trì Tĩnh hơi rùng mình một cái.
“Nhìn bên ngoài.” Thư Luật khàn giọng nói.
Khung cảnh bên ngoài cửa sổ đã bị màn mưa che chất.
Trong màn đêm, mọi thứ như trở nên mờ ảo.
Tiêu cự của Trì Tĩnh từ màn mưa dần chuyển tới hình ảnh phản chiếu của hai người trên mặt kính.
Chiếc váy đỏ không tay rất bắt mắt, cổ khoét chữ V để lộ chiếc cổ thon của cô.
Đôi tay vắt ngang eo, Thư Luật từ phía sau ôm lấy cô, đường nét thâm thúy rất rõ ràng.
“Em thấy gì?” Thư Luật cúi người ghé sát vào tai cô.
Trong ảnh ngược có thể nhìn thấy khóe môi đang khẽ cong lên của ai đó.
“Anh.” Cô nói.
Đột nhiên, Trì Tĩnh cảm thấy dưới váy chợt lạnh.
Đầu ngón tay Thư Luật móc lấy quần lót của cô, rồi nhẹ nhàng ma sát.
Sau đó, cô bị ép vào tấm kính lạnh lẽo, cánh tay quanh eo tựa như ôm chặt lấy cô.
Anh mạnh mẽ xông vào không chút báo trước.
Thế giới trước mắt Trì Tĩnh giống như đang dần rung chuyển, khoái cảm cực hạn khiến tâm trí cô có chút rối bời.
Giọng nói nhuốm màu tình dục của Thư Luật truyền vào tai cô.
Anh nói, “Trì Tĩnh, điều em nên học nhất là hoàn toàn tin tưởng vào anh.”
– –
Từ sau lần đầu tiên, Thư Luật liền có thói quen để quần áo ở chỗ Trì Tĩnh.
Sáng sớm hôm sau, hai người đúng giờ tới công ty.
Những gì xảy ra ngày hôm trước dường như theo một đêm triền miên mà tiêu tan.
Trì Tĩnh cũng không làm chuyện thừa thãi đi hỏi Thư Luật xem anh đã nhìn tài liệu của mình chưa.
Đối với yêu cầu người đại mới, cô cũng đã biểu đạt rất rõ ràng.
Cho nên cuối cùng ai là người được chọn, cô chỉ cần ngồi đợi tin tức.
Dưới tình huống hai chọi một hôm đấy, thái độ im lặng của Thư Luật khiến trong lòng Trì Tĩnh quả thực có chút hờn dỗi.
Tình cảm nam nữ tựa hồ không có cách nào để phân rõ công tư.
Lòng cô vẫn luôn vô thức nghĩ rằng, dù trong bất cứ tình huống nào, Thư Luật hẳn là nên đứng về phía mình.
Có lẽ đây là điểm khác biệt giữa phụ nữ và đàn ông.
Gần trưa, Hồng Đồng Đồng bị Thư Luật gọi vào văn phòng Tổng Giám đốc.
“Gửi hai tài liệu này xuống dưới đi, đồng thời thông báo cho Giám đốc Trì phải đích thân liên lạc với người đấy.
Muộn nhất là ngày mai phải có phản hồi.”
Hồng Đồng Đồng cầm hai tập tài liệu đi ra ngoài, sau khi đóng cửa, vẫn là nhìn không được mở hồ sơ ra liếc mắt một cái, rồi lập tức lắc đầu cười cười.
…!
Trần Cách Phỉ nhìn tập tài liệu trong tay, hận không thể đem nó bóp nát.
Nghĩ đến lời của thư ký Hồng, cô ta lập tức sôi máu, hung hăng ném tập tài liệu xuống bàn.
Thư ký bên ngoài đang muốn tiến vào báo cáo công việc nhìn thấy thế bèn vội vã im lặng đóng cửa lại, lui ra ngoài.
Trong giây lát, cửa gỗ lim bị người ở trong dùng sức mở ra.
Trần Cách Phỉ xị mặt cầm tập tài liệu quen mắt trong tay hấp tấp đi ra.
Tới tầng ba mươi chín, Trần Cách Phỉ mặt không thay đổi đứng trước bàn làm việc của Hồng Đồng Đồng.
“Tôi muốn gặp Thư tổng.”
Hồng Đồng Đồng dừng tay, nhìn Trần Cách Phỉ nói: “Thư tổng đang ở trong phòng.”
Trần Cách Phỉ cũng không nhiều lời, trực tiếp gõ cửa đi vào.
Dưới ánh nắng rực rỡ có phần chói chang, Thư Luật ngồi trên ghế Tổng Giám đốc.
Chiếc áo sơ mi màu xanh da trời được mặc ngay ngắn trên người khiến anh thoạt trông dịu dàng hơn một cách khó hiểu.
Trần Cách Phỉ bước tới, tay chống lên thành bàn, cứng ngắc mở miệng:”Thư tổng, tôi cầm một lý do.”
Việc cô ta tìm đến mình Thư Luật cũng không mấy bất ngờ, anh trực tiếp đưa một tập tài liệu khác tới.
“Tự cô so sánh đi.”
Trần Cách Phỉ hít một hơi thật sâu, kìm nén cảm xúc để mở tập tài liệu Thư Luật đưa tới.
Trong phòng nhất thời im lặng.
Thư Luật dựa người vào ghế, nhìn thẳng cô ta: “Thế nào?”
Hàn Lộc, nghệ sĩ violin nổi tiếng thế giới, bất kể là khí chất hay giá trị con người đều không hề tục.
Trong lòng Trần Cách Phỉ đã có kết quả, chỉ là cảm giác không cam lòng kia vẫn nuốt không trôi.
“Hàn Lộc là Giám đốc Trì chọn sao?”
“Tôi chỉ nhìn kết quả.” Ý rõ ràng là ai chọn không quan trọng.
“À.” Trần Cách Phỉ bật cười, “Thư Luật, anh đối xử với Trì Tĩnh có thật sự công bằng không?”
Giống như câu hỏi của cô ta vô cùng buồn cười, Thư Luật thờ ơ cười lạnh một tiếng.
“Tôi nói tôi sẽ công bằng với cô ấy khi nào?”
*Editor có lời muốn nói:
Một năm với đầy những khó khăn, thách thức sắp sửa qua đi, cảm ơn mọi người vì đã luôn không ngừng cố gắng.
Hy vọng Chanh sẽ được đồng hành cùng mọi người trong năm sau và rất nhiều năm sau nữa.
Stay safe, be present.
From Chanh of Tiệm Nhà Kẹo.
31.12.2021
– ———–