MỘT ĐỜI NẮM TAY - Chương 31: 31 Đề Nghị
Trở về từ thành phố J đã hơn mười ngày, trong đầu Trì Tĩnh thi thoảng vẫn còn nghĩ tới lời đề nghị của Thư Luật tối đó.
Không biết là do họ đã xa nhau quá lâu, hay là anh thật sự không có chút lo lắng về việc sau này, mà Thư Luật dường như đã dành nhiều thời gian cho cô hơn hẳn.
Cuộc sống của anh đã không còn chỉ xoay quanh mỗi công việc như trước.
Ngày đó trên đường từ sân bay về, về đến nhà trời đã đầy sao.
Anh dừng bước trước cửa thang máy, đột nhiên hỏi Trì Tĩnh có muốn chuyển đến chỗ của anh không.
Cô không nói thẳng.
Mình ở đấy bất tiện là một chuyện, quan trọng nhất, dù gì đó vẫn là nhà của người khác.
Trì Tĩnh cân nhắc vài giây rồi từ chối.
Trước khi kết hôn, hai người vẫn nên giữ cho nhau một ít không gian riêng tư vẫn hơn.
Mấy ngày nay, thi thoảng bọn họ vẫn hẹn hò nhau như trước, ngủ với nhau đôi ba đêm, ai cũng không nhắc lại chuyện ngày đó.
Trước khi tan tầm, Trì Tĩnh dán nhãn lên chai mùi số 15 của Triển Nhan rồi cất vào tủ.
Ánh mắt Đồng Dao không chút dấu vết liếc nhìn theo động tác của Trì Tĩnh.
“Mùi số 15 vừa điều chế xong, ngày mai cô dành thời gian sắp xếp lại nhé, trước tháng mười phải điều chỉnh xong hai mươi bốn mùi để các nhà điều chế lựa chọn.
Thời gian này chúng ta sẽ bận lắm đấy.”
Trì Tĩnh quay đầu, thấy Đồng Dao đang ngơ ngác nhìn mình không chút phản ứng, cô nhíu mày: “Đồng Dao?”
“…Dạ?” Đồng Dao hoàn hồn, ánh mắt hơi lóe.
“Lời tôi nói cô có nghe thấy không?”
Đồng Dao ngẩn tò te nhìn Trì Tĩnh, sau đó áy náy nói: “Vừa nãy em hơi thất thần, xin lỗi chị.”
Mười ngày nay, mỗi ngày Đồng Dao đều mất tập trung, trạng thái càng lúc càng tệ, Trì Tĩnh hiểu, cho nên vẫn kiên nhẫn chưa nói gì.
Chỉ là, chuyện gì cũng phải có giới hạn.
Lặp lại lời vừa nãy một lần, Trì Tĩnh nói thẳng: “Cô đã tới đây làm việc, tôi hi vọng ít nhất trong vòng bảy tiếng làm việc ở đây có thể điều chỉnh trạng thái của mình ở mức tốt nhất.
Được chứ?”
Đồng Dao lập tức đỏ mặt tía tai, nhỏ giọng đáp lời: “Được ạ.”
Nói xong mấy câu này, trong phòng làm việc vẫn duy trì bầu không khí yên tĩnh.
Đồng Dao cúi đầu vội vàng làm việc Trì Tĩnh phân phó, không lặp lại tình trạng trước đó.
Buổi tối Trì Tĩnh có hẹn với Hà Nhuế, vừa tan làm, cô liền xách túi rời đi.
Đồng Dao vẫn đang ngồi ở vị trí của mình gõ phím.
Trì Tĩnh nhẹ nhàng gõ bàn cô ta một cái, Đồng Dao ngẩng đầu.
“Không phải còn muốn tới bệnh viện sao? Nhớ tan làm đúng giờ đấy.”
“…!Vâng.”
Bước chân Trì Tĩnh dần rời xa.
Vành mắt Đồng Dao đỏ ửng gõ xong chữ cuối cùng, sau đó đứng dậy đi tới trước tủ đựng đồ, ngẩn người nhìn cửa kính trong suốt.
Bên trong là mười lăm bình thủy tinh màu nâu được đặt chỉnh tề, từ chai đầu tiên đến chai thứ mười lăm của series Triển Nhan.
Đồng Dao nhìn không chớp mắt, tiêu cự từ những bình thủy tình chậm rãi chuyển đến ảnh ngược phản chiếu của mình trên cánh cửa tủ.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa, trên người là chiếc váy màu vàng chanh rẻ tiền.
Đột nhiên cô ta cảm thấy kinh tởm chính mình.
Một lúc sau, Đồng Dao thu lại biểu tình, kiên quyết đi tới bàn làm việc của mình.
Không cho bản thân cơ hội do dự, cô ta cầm điện thoại bấm gọi dãy số kia.
…!
“Xin chào.
Chuyện lần trước cô đề nghị, tôi đồng ý.”
“Đồng tiểu thư có thể đồng ý như vậy, cũng không uổng công tôi đợi nhiều ngày như vậy.”
Giọng nói người phụ nữ bên kia rất dịu dàng, lúc nói chuyện còn mang theo ý cười không rõ.
Đồng Dao cau mày, đột nhiên cảm giác người phụ nữ không rõ thân phận này bất kể là giọng nói hay ngữ khí đều khiến người ta cảm thấy chán ghét.
Cô ta im lặng, âm thầm thở ra một hơi, “Thế nhưng tôi có một điều kiện.
Trước đó cô phải chuyển một nửa tiền công cho tôi trước.”
“Chuyện này được thôi.” Người phụ nữ trả lời rất hào sảng, sau đó chợt chuyển chủ đề, “Cô đang đứng chỗ không an toàn để nói chuyện à?”
Đồng Dao cười lạnh: “Cô yên tâm, tôi còn chưa ngu đến mức đấy.”
Người phụ nữ cũng cười: “Tiền tôi sẽ nhanh chóng chuyển vào số tài khoản cô.
Tôi chờ tin tốt đấy.”
Cúp máy, Đồng Dao tê liệt ngồi phịch xuống ghế.
Một khi dây thần kinh căng thẳng được thả lỏng, cả người bất giác run lên.
Một lúc sau, cô ta mới đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt đang trào ra trên khóe mắt.
– –
Đã mấy ngày không gặp, Hà Nhuế lại có thêm một chỗ mới để bay nhảy.
Trì Tĩnh đi ra khỏi Thư thị rồi ngồi lên xe cô nàng, Hà Nhuế đưa cô đi tới một câu lạc bộ dành riêng cho phái nữ.
Câu lạc bộ được trang trí lộng lẫy, từ sàn đến trần đều tỏa ra mùi tiền thơm phức.
Hà Nhuế đứng trước cửa chìa ra chiếc thẻ VIP vàng sáng loáng, bảo vệ kính cẩn mở cửa cho hai người, đồng thời dùng bộ đàm thông báo bên trong đón khách.
Mãi đến khi ngồi vào phòng riêng, Trì Tĩnh mới nhận ra những người phục vụ ở đây đều là những anh chàng đẹp trai.
Đôi chân dài với chiếc quần tây và áo ghi lê, chất lượng không tệ lắm.
“Mày phát hiện ra thiên đường này bao giờ đấy?” Trì Tĩnh trêu Hà Nhuế.
“Không tệ đúng không?” Hà Nhuế ném chiếc túi xách hàng hiệu xuống sofa, mặt mày hớn hở nói, “Mấy chỗ này là thích hợp nhất với con cẩu độc thân như tao.
Mày xem, cần đếch gì tìm bạn trai.”
Trì Tĩnh như cười như không: “Thử qua rồi?”
“Tạm thời vẫn chưa.
Nhưng mà ai biết được một ngày tao bỗng nhiên tâm huyết dâng trào muốn thị tẩm một anh chứ.”
Hà Nhuế đi đến bên người cô, nháy nháy mắt ra hiệu: “Có muốn thử chung không?”
Trì Tĩnh đẩy cô nàng ra: “Thư tổng nhà tao dù là bề ngoài hay kĩ năng đều bỏ xa mấy người này mấy con phố đấy nhá, tao còn cần làm gì nữa?”
Hà Nhuế bĩu môi một cái.
“Phụ nữ đúng là thua nhau ở cái tình cảm mà.” Cô càng cầm lấy hai cốc Baileys, đưa cho Trì Tĩnh một cốc, “Tao thấy mày cũng thế đó.”
Lúc trước tuy nói là Khương Thừa theo đuổi Hà nhuế, thế nhưng một khi đoạn tình cảm này thành hình, Hà Nhuế thân là phụ nữ lại vô thức dành nhiều tình cảm hơn, lặng lẽ hi sinh rất nhiều cho chuyện tình này.
Mãi tới khi phát hiện Khương Thừa bắt cá hai tay, cô hoàn toàn không có chút cảm xúc nào, tặng hắn ta vài cát tát cũng chưa thấy hả giận.
Sau đó, Hà Nhuế lại cảm thấy làm thế cũng không có ý nghĩa gì.
Đã là rác rưởi, cô nàng tội gì lại cầm khư khư trong tay để bản thân thấy ghê tởm.
Trì Tĩnh gắp vài viên đá bỏ vào ly rượu, đá va vào thành ly thủy tinh phát ra âm thanh lanh lảnh.
“Thất bại mới rút ra được bài học cho mình.
Ngược lại là mày, mày vẫn chưa buông được?”
“Tao mà như thế á?” Hà Nhuế hừ lạnh, “Chỉ là gần đây chỗ nào cũng toàn là tin của trà xanh khiến tao phát ngán thôi.”
“Trà xanh” xong miệng Hà Nhuế tất nhiên là chỉ Tân Nhã,
Doanh thu phòng vé của “Trọn đời” được đánh giá là tốt vô cùng, Tân Nhã cũng thành công chen chân vào hàng ngũ những nữ diễn viên hạng nhất nhờ bộ phim này.
Cô ta cũng xuất hiện trong nhiều chương trình giải trí, giá trị con người tăng cao, nước lên thì thuyền lên, mấy cánh truyền thông cũng thi nhau PR rầm rộ, quả thực rất tẩy não.
Cho dù Hà Nhuế đã buông, nhưng chuyện bạn trai bị cướp, lại thấy cuộc sống Tân Nhã thuận buồm xuôi gió như thế, trong lòng khó chịu là điều không thể tránh được.
Ngày hôm sau, Trì Tĩnh lái xe tới công ty.
Đồng Dao vừa đi vào sảnh lớn dưới tầng một, liếc mắt đã nhìn thấy một thân âu phục màu đen của Trì Tĩnh.
Dáng người cao gầy, chiếc quần tây khiến chân cô vừa dài lại thẳng.
Đôi giày cao gót trên chân cô là đôi giày Đồng Dao từng si mê mấy ngày trước.
Cô ta nhìn Trì Tĩnh, lại không nhịn được mà nhìn lớp trang điểm của mình hôm nay.
Trì Tĩnh cũng chỉ lớn hơn cô ta ba tuổi mà thôi.
Ah.
Đồng Dao siết chặt dây đeo ba lô, bước tới chào Trì Tĩnh: “Giám đốc Trì, chào buổi sáng.”
Trì Tĩnh nghiêng đầu, nhẹ nói: “Chào buổi sáng.”
Thang máy đến, đám đông lập tức ùa vào.
Trì Tĩnh đứng ở một góc trong cùng, lấy chiếc điện thoại đang rung từ trong túi ra.
“Chào buổi sáng, Trì tiểu thư.
Sáng hôm nay chúng ta gặp nhau được không?”
Đầu bên kia là Fournier.
Hôm nay có một cuộc họp vào đầu giờ chiều, Trì Tĩnh đồng ý: “Không có vấn đề gì, tầm giờ đấy tôi đang ở phòng làm việc.”
Đồng Dao nghe thấy một tràng tiếng Pháp lưu loát của Trì Tĩnh, mí mắt khẽ giật giật.
Trước phòng làm việc, Đồng Dao đang lấy chìa khóa cúi đầu mở cửa, chờ Trì Tĩnh đi vào, mới ở sau yên lặng đóng cửa lại.
“Giám đốc Trì.”
“Ừ?”
Đồng Dao siết chặt chiếc chìa khóa trong tay: “Em có thể theo chị học điều chế hương không?”
Trì Tĩnh đang mở máy tính, nghe thấy lời kia của Đồng Dao, động tác tay hơi dừng lại một chút.
“Bây giờ thì không được.” Cô ngồi xuống ghế, “Muốn học thì phải đợi đến lúc ra mắt xong sản phẩm mới.
Cô cũng thấy đấy, bây giờ chúng ta không có thời gian.”
Đồng Dao: “…!Em biết rồi.”
Khoảng mười giờ, Fournier mang theo laptop đi tới phòng làm việc của Trì Tĩnh.
Đồng Dao một bên nhập số liệu Trì Tĩnh ghi trên từng bình đựng vào máy tính, một bên dỏng tai nghe bọn họ nói chuyện.
Nếu như là tiếng Anh, cô ta còn có thể hiểu một ít.
Không biết vì sao hai người này vẫn luôn nói chuyện bằng tiếng Pháp.
Người đàn ông cao to này ăn mặc khá thoải mái, tốc độ nói rất nhanh, Đồng Dao hoàn toàn đoán không ra thân phận của anh ta là gì.
Fournier chuyển màn hình laptop tới hướng của Trì Tĩnh, phất tay ra hiệu: “Đây là bản thiết kế sơ bộ, cô thấy có chỗ nào cần thay đổi không?”
Thiết kế của Fournier rất bắt mắt, nó vừa mang đậm hơi thở thời trang mạnh mẽ, nhưng cũng có sự quyến rũ độc đáo của phương Đông.
Những đường nét hiếm hoi trên chai phá vỡ các yếu tố truyền thống phổ biến hiện nay.
Kiểu thiết kế này rất hiếm có khó tìm.
Trì Tĩnh nhìn nó một lúc, cô không cảm thấy có vấn đề gì, chỉ là…!
Cô nhìn Fournier, trong mắt mang theo sự nghi ngờ.
Fournier cười cười, nhún vai: “Ý của Thư đấy.”
Trì Tĩnh im lặng một hồi, chỉ nói: “Tôi cảm thấy rất ổn.”
“Cô với Thư đúng thật là Phu xướng phụ tùy…” Fournier cười một tiếng, “Tôi nói đúng chứ?”
Trì Tĩnh cong môi, trả lời anh ta bằng một ánh mắt “Anh giỏi đấy.”
…!
Hội nghị buổi chiều tập trung chủ yếu vào vấn đề người đại diện mới của Zing ở khu vực châu Á.
Thư Luật một thân tây trang thẳng thớm ngồi vào vị trí chính, chiếc đồng hồ màu bạc trên cổ tay anh lóe lên tia sắc lạnh.
Anh dựa lưng vào ghế, vẻ mặt nhàn nhạt lắng nghe ý kiến của Trần Cách Phỉ.
“Sau khi thảo luận với Giám đốc bộ phận Kế hoạch, chúng tôi nhất trí cho rằng series Triển Nhan là một loại nước hoa trẻ trung, tràn đầy năng lượng.
Mà nhiều năm qua, người đại diện khu vực châu Á của Zing vẫn luôn là những minh tinh có địa vị cao, trên ba mươi tuổi.
Cho nên người đại diện lần này, chúng tôi nghĩ muốn thử dùng người mới một lần.”
Giám đốc bộ phận Kế hoạch tiếp lời: “Tôi và Giám đốc Trần nhất trí cho rằng, diễn viên đang được chú ý gần đây nhất là Tân Nhã, bất kể là khí chất hay vẻ ngoài đều rất phù hợp với tiêu chuẩn người đại diện.”
Trong tập tài liệu, ảnh của Tân Nhã được đặt ở trang đầu tiên.
Vẻ ngoài trong sáng, xinh đẹp, khí chất sạch sẽ lại có vài phần cao quý.
Thư Luật suy nghĩ, nhất thời trầm mặc không nói gì.
Trì Tĩnh lặng lẽ ngồi ở ghế cuối, đặt bút xuống bàn.
Âm thanh rất nhỏ kia đã thu hút sự chú ý của Thư Luật.
Cô ngả người dựa vào ghế, lời ít ý nhiều: “Đối với việc chọn người này, tôi phản đối.”.