MỘT ĐỜI NẮM TAY - Chương 24: 24 Beloved
Editor: Chanh
Sáng hôm sau, Thư Luật đúng giờ xuất hiện ở trước cửa nhà Trì Tĩnh.
Khi chuông cửa reo lên, Trì Tĩnh còn đang ngó đông ngó tây tìm chìa khóa.
Cô mở cửa, Thư Luật đã đứng bên ngoài.
Hôm nay anh mặc một thân trang phục thường ngày thoải mái, khác xa với vẻ mặc tây trang thường ngày.
Trì Tĩnh cười cười, khẽ hôn lên khóe môi anh một cái: “Đợi em một chút, không thấy chìa khóa đâu cả.”
Trì Tĩnh trở lại phòng, còn Thư Luật vẫn đứng yên bất động nơi huyền quan.
Điện thoại Trì Tĩnh đặt nơi tủ giày trước cửa khẽ rung, Thư Luật cầm lên liếc mắt nhìn một chút, sau đó làm như không có việc gì đặt lại vị trí cũ.
“Chúng ta đi thôi.”
Trì Tĩnh từ trong phòng đi ra.
Trên người cô là một chiếc váy ren trắng dài đơn giản, kết hợp với đôi giày thể thao màu đen, vừa đẹp lại thời trang.
Hai người cùng nhau đi ra ngoài, Trì Tĩnh vừa định nhìn điện thoại thì cổ tay chợt bị Thư Luật nắm lấy, kéo vào thang máy.
“Thứ bảy tuần sau có muốn tới trường đua ngựa không?”
Anh buông cổ tay Trì Tĩnh ra, ngón tay thanh mảnh sạch sẽ nhẹ nhàng vén vài sợi tóc lòa xòa trước trán ra sau tai cô.
Trì Tĩnh bắt gặp ánh mắt ôn nhu như nước của anh, đồng ý nói: “Vâng, ngày đó chắc em cũng không bận gì.”
“Ừ.”
Đến nơi, Thư Luật ôm lấy Trì Tĩnh đi ra ngoài: “Còn nhớ Nhao Nhao không? Giờ nó lớn lắm rồi.”
Nhao Nhao là một con ngựa máu nóng Hà Lan thuần chủng mà Thư Luật đặc biệt tặng cho Trì Tĩnh mấy năm trước.
Khi đó, nó vừa mới sinh ra, vừa nhát gan lại luôn rầm rì suốt ngày, nên Trì Tĩnh mới đặt cho nó cái tên “Nhao Nhao”.
*Nhao Nhao nghĩa là ồn ào đó quý dzị.
Tuy nói là ngựa của cô, nhưng Trì Tĩnh cũng chỉ mới gặp qua hai lần.
Nghĩ như vậy mới chợt nhớ, Thư Luật quả thực là đã tặng cô không ít món quà hiếm lạ.
Ánh mặt trời chói chang, từng áng mây nhẹ trôi lững lờ trên nền trời xanh ngắt.
Trì Tĩnh đột nhiên cảm xúc dâng trào, vòng tay ôm lấy eo Thư Luật.
Thư Luật cầm chìa khóa xe, nhàn nhã nhìn bóng hai người đang in lên cửa kính.
“Thư tổng.”
“Ừ.”
“Dáng người anh đẹp quá.” Trì Tĩnh ngẩng đầu, dịu dàng nhìn anh, “Em có chút hối hận khi lần trước không nhìn hết rồi.”
“Chúng ta hòa nhau.” Mắt anh đong đầy ý cười nhàn nhạt, “Anh cũng chưa nhìn hết.”
Trì Tĩnh nghĩ nghĩ một hồi, cũng đúng.
Dù sao cô còn được nhìn thấy chính diện cơ mà.
– –
Giữa tháng 6, thành phố S chính thức bước vào mùa hè.
Nhiệt độ cũng từ từ tăng dần lên trên ba mươi độ, khiến cho Trì Tĩnh vừa bước xuống xe liền cảm thấy bản thân sắp bị nướng chín.
Trong sân, Văn Mạc Sơn đang ngồi dưới ô che nắng đọc một quyển sách thật dày, thỉnh thoảng còn bưng cốc nước ép dưa hấu lên uống một ngụm.
Cuộc sống nhàn nhã này khiến Trì Tĩnh ghen tỵ chết đi được.
Thư Luật đỗ xe xong, lấy quà cáp đã sớm chuẩn bị từ nơi cốp xe rồi chậm rãi đi theo sau Trì Tĩnh.
Vừa từ trong xe đi vào, Văn Mạc Sơn cũng chỉ liếc mắt một cái rồi cúi đầu xuống không nói gì, có vẻ vẫn còn đang giận dỗi vì hôm qua bị Trì Tĩnh cho leo cây.
“Thầy của con ơi, nhiệt độ ngoài trời thế này mà ngài còn ngồi ở đây à, không thấy nóng sao?”
Trì Tĩnh đi tới trước mặt Văn Mạc Sơn, nhẹ giọng nói.
Văn Mạc Sơn lật một trang sách, vẫn không thèm ngẩng đầu lên: “Lòng ta lạnh.”
Trì Tĩnh quay đầu nín cười, bước tới hai bước, nói nhỏ với ông: “Sếp của con tới đấy, cho con chút mặt mũi đi.”
Văn Mạc Sơn khẽ hừ một tiếng, khép sách lại bỏ lên bàn, ngẩng đầu nhìn Thư Luật.
“Ông Văn, làm phiền rồi.”
“Thư tổng, mời ngồi.”
Thím Ngọc từ bên trong bưng trà ra, Trì Tĩnh cho Thư Luật một ánh mắt ý vị rồi sau đó đi vào phòng cùng thím Ngọc.
Dưới tán ô che nắng, một già một trẻ bỗng chợt yên lặng trong chốc lát.
Văn Mạc Sơn nhìn thẳng Thư Luật, ánh mắt mơ hồ lộ ra tia sắc bén.
“Sao hôm nay Thư tổng lại có thời gian tới đây?”
Thư Luật cầm lấy ấm trà, rót đầy hai tách.
Sau đó, anh bình tĩnh nói: “Ngài gọi tên của cháu đi.
Cháu và Trì Tĩnh đang ở bên nhau, qua đây thăm hỏi ngài là chuyện đương nhiên.”
Lời này của Thư Luật cũng không khiến Văn Mạc Sơn bất ngờ.
Chỉ là trong lòng ông vẫn cảm khái một câu “Con gái trong nhà lớn rồi không giữ được”.
“Thư tổng khách sáo rồi.”
Thấy Văn Mạc Sơn có vẻ không cảm kích, Thư Luật không nóng nảy cũng không sốt ruột, khóe môi hơi cong lên: “Ngoài ra còn có mục đích khác nữa ạ, cháu thay mặt lão phu nhân cảm ơn bó hoa loa kèn của ngài.”
Loài hoa yêu thích của Mai Phương Hoa là hoa hồng trắng và loa kèn.
Thế nhưng trước giờ Thư Nhược Chu chỉ tặng bà hoa hồng trắng.
Nhiều năm trôi qua như vậy, hoa hoa kèn cũng chỉ mới xuất hiện năm nay, còn đúng vào dịp Thư Nhược Chu không ở trong nước.
Cho nên người tặng là ai, vô cùng rõ ràng.
Nhắc tới Mai Phương Hoa, Văn Mạc Sơn không được tự nhiên ho khụ khụ một tiếng, nhưng cũng không phản bác.
Gió khẽ thổi qua, Văn Mạc Sơn bưng tách trà uống một ngụm.
Nhìn lá cây khô nơi sân vườn bị gió thổi bay xào xạc, chậm rãi mở miệng: “Thư gia các người, có quá nhiều chuyện.”
“Khuyết không che được ưu.” Thư Luật cũng không phủ nhận, trái lại đơn giản nói ra một câu trọng điểm.
“À.”
Người khác có thể không biết, thế nhưng Văn Mạc Sơn ông lại là người hiểu rõ những chuyện mốc meo tạp nham của Thư gia nhất.
Anh em nội tộc lắm chuyện, bố con bất hòa lục đục.
Trong các gia tộc lớn đấu đá gay gắt tồi tệ đến mức nào, có ai mà không biết.
Ba năm trước Văn Mạc Sơn đưa Trì Tĩnh ra nước ngoài cũng bao gồm nguyên nhân đấy.
Không chỉ gia thế mà tính cách của Thư Luật cũng quá mức phức tạp.
Huống chi nếu năm đó anh thật sự có năng lực, hà cớ gì lại có thể để chỗ trống sơ hở cho ông lợi dụng?
Thư Luật đặt tách trà xuống bàn, tựa lưng vào ghế, bình tĩnh đối mặt với Văn Mạc Sơn.
“Chuyện ba năm trước sẽ không lặp lại.”
Một câu hai nghĩa, Văn Mạc Sơn tất nhiên là nghe hiểu.
Với anh, chuyện được cái này mất cái khác xảy ra một lần là quá đủ rồi.
Người đàn ông trước mắt tuổi còn trẻ, nhưng khí chất trên người lại trầm ổn lão luyện.
Văn Mạc Sơn làm nhà điều hương cho Thư thị bảy năm, mới chỉ thấy Thư Luật mất kiểm soát duy nhất một lần.
Quen biết Thư Nhược Chu nhiều năm như vậy, trong lòng Văn Mạc Sơn cũng vô cùng cảm khái một tiếng.
Thư Luật là con sói đang trưởng thành từng ngày, Thư Nhược Chu vốn đã già rồi, hiển nhiên là không thể kiềm chế được.
Ăn xong bữa trưa, Văn Mạc Sơn lên lầu ngủ một giấc.
Trước khi đi, ông còn chậm rì rì dặn dò Trì Tĩnh: “Tiếp Thư Luật cho tốt vào.”
Trì Tĩnh cũng không nghĩ nhiều, khoát khoát tay với ông: “Bọn con cũng ở bên nhau rồi, tiếp đón cái gì nữa.”
Một ông già ngoài bảy mươi vẫn còn độc thân đột nhiên bị thồn một tô cơm chó vào họng.
Văn Mạc Sơn xụ mặt, quay ngoắt đi lên lầu.
Trì Tĩnh đi tới bên người Thư Luật, kéo kéo tay anh hỏi: “Muốn tới phòng điều hương của em xem không?”
Thư Luật gật đầu: “Được.”
Phía sau nhà chính là một căn nhà nhỏ độc lập, những viên gạch ngói trắng muốt phủ đầy dây thường xuân và hoa bìm bìm.
Trì Tĩnh vừa đẩy cửa ra, đập vào mắt là chiếc bàn làm việc dài.
Chiếc bàn đựng nước hóa bằng gỗ kiểu dáng cũ kỹ còn in đầy dấu vết của thời gian, hàng trăm chai nước hoa được đặt ngay ngắn trên đó.
Ngoài ra còn có các loại cân điện tử tinh vi, nhiều loại cốc chịu nhiệt khác nhau cùng giấy thử hương đủ loại đựng trong bình.
Thư Luật đứng cách đó không xa, hệt như có thể nhìn thấy Trì Tĩnh đang ngồi bên bàn, chăm chú điều chế nước hoa ngay trước mắt.
Người ta hay bảo những người có thiên phú thường dễ dàng thành công hơn, nhưng mấy ai biết được phía sau vầng hào quang đấy, họ đã phải trả giá những gì.
Khi Thư Luật ở đây, anh không thể tưởng tượng nổi: chiếc mũi của cô nhóc Trì Tĩnh năm tuổi đã khóc sụt sùi biết bao lần vì lặp đi lặp lại chuyện này hàng ngày, hàng giờ.
Trì Tĩnh không biết suy nghĩ của Thư Luật lúc này, cô giơ tay lên vẫy vẫy: “Thư tổng cứ tham quan tự nhiên.”
Thư Luật nghe lời cô nhìn quanh phòng một vòng, sau đó, tầm mắt dừng lại nơi tủ trưng bày các chai nước hoa.
Trì Tĩnh đi qua, đứng sóng vai với anh: “Ở đây có mấy loại nước hoa mà ngay cả bảo tàng nước hoa bên Grasse cũng không có đấy, thầy em rất lợi hại đúng không?”
Ánh mắt Thư Luật lướt qua các hàng nước hoa một lượt, cuối cùng rơi vào một chai nước hoa nọ.
Anh giơ tay chỉ chỉ: “Sao chai này lại ở đây?”
Trì Tĩnh theo hướng tay anh chỉ nhìn sang, cười cười: “Lịch sử đen tối của em đấy, cũng chỉ có ông Văn coi trọng.”
“Em điều chế?”
“Vâng.”
Chữ “Beloved” được viết bằng tay tuy rằng khá thô ráp cứng cáp, nhưng lại vô cùng dễ thấy.
Thư Luật lẳng lặng nhìn, không nói gì.
Buổi chiều, trước khi Văn Mạc Sơn ngủ dậy thì Thư Luật đã rời đi.
Dưới bóng cây dương tử kinh*, hai người bọn họ đứng đối diện nhau.
Ánh nắng xuyên qua tán lá tạo thành từng chiếc bóng lốm đốm loang lổ.
Thư Luật nhìn Trì Tĩnh, đột nhiên nói: “Lúc trước em nói sẽ tặng cho anh, có phải là chai beloved kia không?”
Trì Tĩnh không ngờ anh vẫn còn nhớ.
Sau một hồi lâu mới gật đầu thừa nhận: “Vâng.”
Nào ngờ sau khi điều chế xong, thì chuyện tình bọn họ lại dang dở như thế.
“Vậy thì nó là của anh.” Môi mỏng Thư Luật khẽ cong lên, “Anh muốn mang đi.”
*Cây dương tử kinh: là một loại cây thân gỗ thường xanh, thuộc về chi Ban, với các lá to và dày cùng các hoa đỏ ánh tía nổi bật.
Các hoa tương tự như hoa phong lan, có mùi thơm thông thường có kích thước cỡ 10–15 cm, nở từ khoảng đầu tháng 11 năm trước đến cuối tháng 3 năm sau.
Đôi khi nó còn được gọi là lan Hồng Kông.
Hình ảnh minh họa Chanh để ở cuối chương nhé.
…
Sau khi Thư Luật rời đi không lâu, Văn Mạc Sơn liền xuống lầu, giống như đã tính toán thời gian trước.
Trì Tĩnh ân cần rót cho ông một cốc nước, Văn Mạc Sơn nhận lấy, ngửa đầu uống cạn.
“Thầy này, con vừa nhường cho thầy một chỗ trống trong phòng điều hương đấy.”
“Gì cơ?” Văn Mạc Sơn hơi bất ngờ, con nhóc này hào phóng như thế từ bao giờ nhỉ?
Trì Tĩnh nịnh nọt ôm lấy vai ông: “Chai beloved kia con tặng Thư Luật rồi, bây giờ ngài có thể bỏ mấy bảo bối của ngài vào rồi.”
Văn Mạc Sơn gạt tay Trì Tĩnh ra, nhét cốc vào trong tay cô: “Con cũng đem mình tặng cho nó luôn đi!” Đỡ phải suốt ngày chọc tức ông.
Lão Văn mặc kệ cô, lê thân hình mập mạp đi ra sân.
Trì Tĩnh nhún vai, đặt cốc xuống rồi trở về phòng.
Lúc này cô mới chú ý tới điện thoại có thông báo tin nhắn chưa đọc.
Trì Tĩnh mở ra, là Lương Duệ Tư nhắn đến, hỏi cô thứ bảy tuần sau có muốn tới triển lãm trang sức không.
Nhìn chằm chằm điện thoại một hồi, Trì Tĩnh mới gõ mấy chữ trả lời lại rồi gửi qua.
– –
Bên kia, Vu Tiểu Mạn vừa đi ra khỏi cửa hàng mẹ và bé trong một khu trung tâm mua sắm.
Mang thai hơn bốn tháng, Vu Tiểu Mạn đã sớm xin nghỉ việc.
Mỗi ngày trừ việc dưỡng thai ra, thì là đi dạo cửa hàng mua cho đứa bé thứ này thứ kia.
Hoàn toàn là cuộc sống như một phu nhân chính hiệu.
Bảo mẫu bên cạnh một tay đỡ cô ta, một tay khác lại phải cầm đồ của trẻ sơ sinh vừa mới mua hôm nay.
Động tác và vẻ mặt đều lộ ra sự cẩn thận từng li từng tí, rất sợ bản thân mắc phải sai lầm gì.
Hai người từ cửa chính đi ra, Vu Tiểu Mạn vốn tâm tình đang không tệ lắm chợt trầm mặt xuống.
“Nhanh đi gọi xe đi.”
Mời bảo mẫu về thế mà lại không biết lái xe, mỗi lần ra ngoài đều phải gọi taxi.
Trên xe mùi gì cũng có khiến cô ta lợm họng buồn nôn.
Đã nói chuyện thuê một tài xế riêng với Thư Dư Chính rồi, nhưng ông lại luôn từ chối.
Bảo mẫu đáp một tiếng, đang định cất bước đi, lại bị Vu Tiểu Mạn kéo lại.
Một chiếc S500 chợt xuất hiện trong tầm mắt Vu Tiểu Mạn.
Nhìn hướng đi thì có lẽ là mới từ bãi đậu xe dưới tầng hầm ra.
“Cô về trước đi rồi đứng dưới lầu chờ tôi.”
Bảo mẫu không yên tâm lắm: “Phu nhân…”
Vu Tiểu Mạn không nhiều lời, cất bước đi qua chiếc xe màu đen kia.
Cô ta giơ tay lên, gõ nhẹ vào cửa sổ kính.
Cửa xe hạ xuống, Vu Tiểu Mạn nhìn Thư Ninh Khải cười: “Chú hai, cho tôi đi nhờ xe một đoạn được không?”.