MÓN NỢ BẤT TẬN (VÔ TẪN TRÁI VỤ) - 无尽债务 - Quyển 1 - Chương 7:Cuộc sống mới
- Trang chủ
- Truyện tranh
- MÓN NỢ BẤT TẬN (VÔ TẪN TRÁI VỤ) - 无尽债务
- Quyển 1 - Chương 7:Cuộc sống mới
Dùng sức xoa xoa thái dương, những mạch máu xanh, dày đặc hiện lên trên khuôn mặt lạnh lùng của hắn. Hắn hít sâu một hơi vào như để kìm hãm trái tim đang xao động trong lồng ngực.
Nhát dao kia của Bologo không chỉ chém đứt sắt thép, mà còn chém cả vào ý thức của hắn. Mặc dù người đàn ông này không yếu ớt như vậy, nhưng đầu hắn vẫn đau như búa bổ.
“Bologo Lazarus.”
Người đàn ông lẩm bẩm cái tên, sau một lúc im lặng, trên mặt thoáng hiện chút ý cười. Hắn vươn tay, gỡ cây kim trên đĩa hát ra, tiếng ca cháy bỏng ấy cuối cùng cũng dừng lại.
Đúng như Bologo đã suy đoán, người đàn ông này thực sự đang ở trong phòng của hắn, cùng với một đống giấy tờ ở bên cạnh.
“Hắn đã làm mọi thứ rối tung lên. Lẽ ra giờ này chúng ta đang phải thực hiện vòng phỏng vấn cuối cùng với hắn ở đây rồi.”
Một giọng nữ vang lên từ phòng ngủ của Bologo. Một người phụ nữ bước ra, thỉnh thoảng quay đầu lại và nhìn vào phòng ngủ, nơi dán đầy những bức ảnh trên tường.
“Ngươi định cứ để hắn thông qua như vậy sao? Lebius.”
“Ừm… Ta đang nghĩ như vậy, ít nhất thì hiện tại là như thế.”
Lebius nhìn về phía sa bàn trước mặt, vươn tay ra và di chuyển lá cờ đang cắm trên đó.
“Một người đi vay sở hữu khả năng bất tử… Giao quyền hành siêu phàm cho một con quái vật như vậy. Một khi hắn mất kiểm soát, đó sẽ là một đòn nặng nề đối với chúng ta.”
Người phụ nữ lộ vẻ lưỡng lự. Không phải họ chưa bao giờ chiêu mộ người đi vay, nhưng có rất ít người sở hữu “Ban ân” mạnh mẽ như Bologo. Nghĩ đến sự bất tử của Bologo, cộng với sức mạnh siêu phàm xảo quyệt và quỷ dị đó, người phụ nữ chỉ cảm thấy một nỗi sợ không tên.
“Đôi khi ta nghĩ Yas đúng. Giao kèo với người đi vay cũng giống như đang đánh cờ với ma quỷ”, người phụ nữ nói.
“Đánh cờ… với ma quỷ sao?”
Lebius thưởng thức, trong giọng nói mang theo cảm giác u ám.
“Nhưng hắn quả thực là một lưỡi dao rất hữu dụng, Uriel”, Lebius nói một cách bình tĩnh, hắn đã đưa ra một số quyết định từ sớm, “Ngay cả khi hắn là một con dao hai lưỡi đầy chết chóc.”
“Ngươi… đã quyết định xong chưa?”
Uriel thở dài, nàng biết mình không thể thay đổi ý định của Lebius, nhưng nàng vẫn muốn thử.
“Ngươi biết vì sao mà Nathaniel lại giao nhiệm vụ thành lập một đội hành động đặc biệt cho ta không?”
Lebius không đáp lại lời của Uriel, mà thay vào đó nói về một chuyện khác.
“Bởi vì ta khác với các ngươi, so với an toàn, hợp đồng và quy tắc, thì ta càng quan tâm đến kết quả hơn. Miễn là ta có thể đạt được mục đích, cho dù nhân viên tạm thời là con người, người đi vay, hay thậm chí là quái vật, ta cũng chẳng quan tâm.”
Lebius cắm lá cờ xuống, và đội quân trên sa bàn bắt đầu tiến lên, tấn công tòa thành trên dốc cao.
“Giống như trong chiến tranh, cho dù là dùng quân lực để nghiền nát đối thủ, hay một kế sách xảo quyệt, hoặc là chặt đầu tinh nhuệ, mục tiêu cuối cùng của chúng ta chẳng phải là giành được chiến thắng hay sao? Miễn là chúng ta có thể đạt được kết quả ‘tốt’, còn quá trình diễn ra như thế nào có còn quan trọng nữa hay không?
Không quan trọng, không quan trọng chút nào, Cục Trật tự chỉ cần kết quả, và đội hành động đặc biệt của chúng ta được sinh ra để làm việc này.”
Uriel không nói gì, nhưng nàng có thể cảm nhận rõ luồng khí lạnh lẽo đang tràn ngập khắp cơ thể Lebius.
“Bologo Lazarus là một nhân viên tạm thời không tồi. So với ‘Kẻ bất tử’ mà chúng ta biết rõ, hắn vẫn còn trẻ, chưa đến nỗi vô cảm, và vẫn có một ‘dục vọng’ mãnh liệt và cháy bỏng trong nội tâm. Đối với ‘dục vọng’ này, ngươi cũng đã thấy hắn có thể bất chấp tất cả.”
Lebius nói đầy ẩn ý.
“Có ‘dục vọng’ là chuyện tốt.”
Cầm tài liệu ở bên cạnh đưa cho Uriel, Lebius nhặt cây gậy chống đặt cạnh chiếc sô pha, rồi dùng nó để đứng lên một cách khó khăn. Uriel đứng bên cạnh, không hề có ý định trợ giúp.
Lebius đứng dậy từ trong bóng tối. Ánh sáng yếu ớt phản chiếu lên người hắn, cắt bóng dáng đơn bạc kia thành một cái bóng gầy yếu, vỗ lên bức tường bên cạnh.
Mặc dù trông có vẻ yếu ớt, nhưng trong đôi mắt hắn như ẩn chứa một thanh kiếm sắc bén, sắc bén đến nỗi người ta không dám nhìn thẳng vào.
“Ngươi không sợ mất tất cả sao?” Uriel hỏi.
“Ta đã không còn gì để mất.”
Lebius trả lời một cách vô cảm.
Thấy vậy, Uriel không còn gì để nói. Nàng cầm chìa khóa tra vào cánh cửa bên hông, và khi nó mở ra lần nữa, thế giới phía sau cánh cửa đã thay đổi, không còn là hành lang quen thuộc mà là bóng tối đục ngầu.
Lebius lê cái chân phải tàn tật của mình và bước vào trong bóng tối cùng với cây gậy chống và Uriel.
…
Vừa mở cánh cửa chính ra, mùi máu tanh hôi xộc thẳng vào mặt, trong nháy mắt đã bao trùm Jeffrey và Yas, nó còn hòa cùng với mùi hôi thối của đám ác ma còn chưa kịp tiêu tán.
Nhìn vào bên trong, căn phòng trong đó đã hoàn toàn nhuộm một màu máu, vô số thi thể nằm rải rác trên mặt đất, hầu như không cái nào còn nguyên vẹn, tựa như có một tên sát nhân biến thái vừa mới có một đoạn thời gian vui vẻ ở đây.
Vẫn còn sót một vài ác ma vẫn còn chút hơi tàn, nhưng chúng không hề mang dáng vẻ của ác ma, mà giống như những nạn nhân tội nghiệp, ngã vật trên đất và phát ra những tiếng rên rỉ đầy đau đớn.
Những người đứng xung quanh tòa nhà đều trợn tròn mắt, vài người còn bắt đầu run rẩy, thậm chí một số người tâm lý yếu còn nôn khan, khom lưng, đẩy hết bữa cơm tối và dịch vị ra khỏi khoang miệng.
Là “học viên”, không phải họ chưa nhìn thấy ác ma và xác chết của chúng, chỉ có điều họ hiếm khi được nhìn thấy cảnh tượng giống như một lò mổ như thế này.
Sự thay đổi quá đột ngột.
Đối với họ, đây chỉ là một bài đánh giá thoải mái và thư giãn mà thôi. Có người còn nói đùa với nhau rằng, một lúc sau làm sao để quét sạch đám ác ma trong tòa nhà và cứu con quỷ xui xẻo kia ra, cũng có người nói rằng con quỷ xui xẻo ấy có khả năng đã chết rồi, dù sao thì đây cũng là một sở thích xấu của Lebius…
Nhưng điều mà không ai nghĩ đến là con quỷ xui xẻo ấy đã không đợi họ đến giải cứu, mà đã một thân một mình giết từ trong đó ra.
Điều khiến càng khiến họ cảm thấy kinh dị hơn cả là chiếc đầu sói vỡ vụn bị Bologo ném ra ngoài.
“Đây là… “Nhận Giảo Chi Lang” của Lebius.”
Có người nhận ra đầu sói, giọng hắn khẽ run lên.
Hầu hết mọi người đều biết Lebius là ai, và cũng biết “Nhận Giảo Chi Lang” đáng sợ như thế nào, nhưng bây giờ đầu sói, thứ tượng trưng cho nỗi sợ hãi và cái chết, đã bị vỡ nát, và phía trên chiếc mũ giáp đang lăn ở trước mặt còn dính đầy vệt máu.
Lebius thua?
Một ý nghĩ khó mà tin được dấy lên trong đầu họ.
“Ba trăm đồng Wenger, như ngươi đã nói, Yas.”
Jeffrey là người đầu tiên phản ứng, thì thầm với Yas, rồi bước tới gặp Bologo.
Yas hơi choáng váng, một lúc sau mới lấy lại tinh thần và hét lên với những người khác.
” ‘Người lái đò’ dọn dẹp hiện trường!”
Cần dọn dẹp sao?
Những kẻ được mệnh danh là “Người lái đò” trông có vẻ thất thần, trong tòa nhà hầu như không còn ác ma nào có chút uy hiếp, theo ý họ thì ngược lại nên cảnh giác với Bologo mới đúng, dù sao thì hắn ta là người đã ném chiếc mũ giáp vỡ vụn kia ra.
Nhưng bắt gặp ánh mắt hung dữ của Yas, họ vẫn không thể không rời đi, vượt qua Bologo, và bước vào tòa nhà nhuốm máu.
Giống như bước vào hang ổ của một con quái vật nào đó, tướng ăn của nó hết sức khó coi, vương vãi đồ ăn ra khắp nơi, huyết tương sền sệt dính trên tường, và từng làn gió đêm thổi qua, tạo nên tiếng thở của con quái vật.
Không còn vật sống.
Sau khi kiểm tra đơn giản, họ đã đưa ra kết luận này.
Những ác ma còn một hơi tàn ấy cũng chết đi ngay sau đó, trên người chúng có rất nhiều vết thương chí mạng, khiến ác ma hoàn toàn không bất lực, chỉ có thể ngã gục xuống đất và chờ đợi thời thời khắc máu tươi chảy ra hết…
Ở trung tâm của đống máu thịt bầy nhầy này, họ nhìn thấy bộ giáp sắt đã ngã xuống kia, giống hệt với “Nhận Giảo Chi Lang” trong trí nhớ, ngoại trừ phần lớn các lưỡi dao sắc trên người nó đều bị cong vẹo, một số còn bị rạn nứt. Trên áo giáp cũng có rất nhiều những vết bị đâm xuyên, bên trong thì cắm đầy đầu dao sắc bén. Như đã được tính toán kỹ lưỡng, những mũi dao đan chéo vào nhau, hạn chế không gian chuyển động của bộ giáp, biến nó thành một cái lồng giam chí tử.
Yas nhìn tất cả mọi thứ từ ngoài cửa với vẻ mặt u ám, khóe mắt hắn nhìn Bologo đang ngồi bên cạnh bậc thềm thêm phần sợ hãi.
Nếu để một kẻ như vậy ‘Thăng hoa’…
Yas lắc đầu nguầy nguậy, hắn không dám nghĩ thêm nữa.
“Sao rồi, Bologo!”
Sau khi bận tới bận lui, Jeffrey không biết lấy từ đâu ra một chiếc khăn mặt và lau sạch vết máu cho Bologo giống như một huấn luyện viên đấm bốc giữa giờ nghỉ giải lao.
“Cảm giác thế nào á? Cực kì tuyệt vời! Và sau đó thì… ta nghĩ mình có lẽ vừa ăn quá no.”
Bologo đã rất mệt mỏi, nhưng khi nói về điều này, hắn vẫn không khỏi cảm thấy vui sướng.
Cảm giác thực sự tuyệt vời khi vừa mới hạ gục một kẻ thù mạnh, ngoài ra còn có chút cảm giác thành tựu, và “mảnh vụn linh hồn” của những ác ma bị giết bởi “Nhận Giảo Chi Lang” đều chạy vào cơ thể Bologo sau khi chúng chết, cái cảm giác thỏa mãn to lớn ấy gần như đã khiến hắn no căng bụng.
Nhìn vào cơ thể mình, những tia sáng màu xanh lam lóe lên rồi biến mất giữa các mạch máu. Jeffrey không tỏ bất kỳ thái độ gì về điều này, đúng như những gì trước đây hắn vẫn nghĩ, chỉ có Bologo mới có thể nhìn thấy những tia sáng đó.
“Ăn… quá nhiều?”
Vẻ mặt của Jeffrey khẽ co giật, hiển nhiên là hắn hiểu theo nghĩa khác của việc ăn quá no. Liếc nhìn khóe miệng Bologo, hắn bắt đầu không rõ ràng nó đến tột cùng là máu của chính Bologo, hay là máu của một tên ác ma xui xẻo nào đó.
Không có gì đáng ngạc nhiên, đúng là như vậy.
“Ta thành thật khuyên ngươi nên đi khám bác sĩ, Bologo.”
Jeffrey mãnh liệt đề nghị, biểu cảm trên mặt hắn rất phức tạp, có cả niềm vui khi Bologo vượt qua bài đánh giá, và cũng có cả sự cảnh giác đối với một người mắc bệnh tâm thần.
“Ngươi đúng là mắc bệnh tâm thần.”
Jeffrey thở dài, liếc nhìn máu chảy xuống cầu thang, sau đó lại nhìn chiếc mũ giáp đã vỡ vụn. Nghĩ đến cái mũ ấy tượng trưng cho điều gì, hắn chỉ cảm thấy một luồng gió lạnh thổi lướt qua cổ.
“Theo lý thuyết, lâm vào tuyệt cảnh, không phải là nên tìm kiếm đường sống sao? Thế mà ngươi lại nghĩ đến việc đem nó ném lăn… Ngươi thật đúng là chém bay a!”
Lời nói của Jeffrey có chút lộn xộn. Hắn biết Lebius nhất định đã nhường, dù sao thì Lebius cũng đã sớm đạt tới giai đoạn thứ ba, chấp chưởng quyền trượng hoàng kim, khoác áo choàng đỏ tươi, trở thành “Phụ quyền giám mục”.
Nhưng… Nhưng ngay cả như vậy, kết quả mà Bologo đạt được thực sự vẫn quá sốc.
“Giết nó, chẳng lẽ không phải là một cách để thoát khỏi tuyệt cảnh hay sao?” Bologo đáp lại với suy nghĩ của mình, “Ta sẽ không chết, ta là Kẻ bất tử, là Lazarus trở về từ cõi chết cơ mà!”
Bologo mỉm cười, nhưng nụ cười này phối hợp với vết thương khắp người hắn thực sự không khiến người ta cao hứng nổi, thay vào đó là cảm giác âm lãnh đến lạ kỳ.
Vết thương chí mạng do “Nhận Giảo Chi Lang” gây ra đã lành lại kể từ khi hắn “trở về từ cõi chết”, nhưng trên người Bologo vẫn còn rất nhiều những vết thương nhỏ vẫn đang dần khép lại.
“Ngươi mất bao lâu mới có thể hồi phục?” Jeffrey hỏi.
“Mấy giờ? Ta cũng không rõ, ta đã ‘chết’ ở trong đó một hồi.”
Bologo đưa tay lên, lướt ngón tay qua cổ họng và nói khẽ, “Cứa đứt cổ họng và gần như chặt đầu ta, cảm giác này thực sự tồi tệ.”
“Nghe có vẻ tệ, nhưng tiếc là ta không phải Kẻ bất tử, thật khó để ta có thể hiểu được những phiền não của ngươi.”
Jeffrey hết lần này đến lần khác cảm thấy vô cùng kinh ngạc, mặc dù đã biết sự thật về “Ban ân” của Bologo, nhưng mỗi khi chứng kiến Bologo phục sinh, hắn vẫn khó mà tin được.
Máu chảy ngược, vết thương lành lại, thậm chí ngay cả xương gãy cũng được đặt lại vị trí cũ, trên người vẫn có thể nhìn thấy những vết sẹo nông, nhưng ngay sau đó những vết sẹo đó đã biến mất với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, chỉ để lại làn da dính đầy máu đen.
Chẳng biết tên ma quỷ đó yêu thích Bologo đến mức nào mà lại ban cho hắn sức mạnh kinh khủng như vậy.
“Ta cần nghỉ ngơi chút… Đánh giá được thông qua chưa?”
Bologo đẩy Jeffrey ra. Hắn từ từ ngả người ra sau, thử nằm thẳng xuống. Jeffrey ngồi xổm bên cạnh Bologo và nói với hắn.
“Thông qua, vượt mức thông qua, không chỉ vậy, mà ngươi còn đánh bại Lebius!” Jeffrey nhớ lại người mà cái tên này đại diện cho và tiếp tục, “Ta vẫn luôn ghét hắn.”
“Đó là ai?”
“‘Ông chủ’ tương lai của ngươi”, Jeffrey cười cười, “Không biết lúc phỏng vấn, ngươi sẽ cảm thấy thế nào khi vừa mới đánh ông chủ tương lai của mình một trận?”
Vẻ mặt của Bologo hơi ngẩn ra, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng chính ông chủ tương lai sẽ đích thân kiểm tra mình. Hắn lắc đầu và hỏi ngược lại.
“Vậy còn ngươi? Ngươi đâu?”
Jeffrey suy tư một chút, không biết nên giải thích như nào với Bologo.
“Tổ chức của chúng ta được chia thành nhiều bộ phận, chẳng hạn như đối ngoại, hậu cần, còn cả nhân sự gì đó.”
“Ta đoán ngươi đến từ bộ phận nhân sự, phải không? Chịu trách nhiệm chọn những người đi vay xui xẻo từ ngục tối.” Bologo hỏi.
“Gần như vậy, nhưng cũng không hẳn.”
Jeffrey giơ ngón tay cái lên khen ngợi Bologo, “Ngươi xịn xò như vậy, chắc chắn sẽ nhận được không ít hoa hồng.”
Bologo không còn sức để nói chuyện vớ vẩn với Jeffrey, hắn ngẩng đầu lên và nhìn về phía màn đêm đen.
Bầu trời Opus luôn u ám và mơ hồ, không có ánh sáng mặt trời, không có các vì sao, màn đêm chỉ là một màu đen thuần túy, thậm chí ánh trăng cũng hiếm khi được nhìn thấy.
Hắn đau đớn ho khan vài tiếng, lồng ngực phập phồng dữ dội, cơn đau đến muộn đánh thẳng vào dây thần kinh.
Bologo bất tử, nhưng “Ban ân” không phải là không có giá, và sự bất tử cũng có gánh nặng.
Ngay từ khi ở trong ngục tối, “Những người kia” đã tiến hành các cuộc kiểm tra kỹ càng để có thể thu nhận bản thân một cách tốt hơn.
Nội dung cụ thể của bài kiểm tra… Bologo không muốn nhớ lại, nhưng hắn cũng rất biết ơn bài kiểm tra tồi tệ đó đã giúp hắn hiểu rõ hơn về khả năng bất tử của mình.
Phương thức bất tử của hắn có hơi phức tạp, trong những trường hợp bình thường thì giống như tua lại thời gian, máu đã chảy ra chạy ngược về cơ thể, xương cốt bị gãy liền lại, quay về vị trí cũ.
Trong những trường hợp đặc biệt, chẳng hạn như cánh tay bị gãy, và sau đó bị khóa vào trong hộp sắt, thì sẽ không có chuyện cánh tay đó phá tan hộp sắt và quay về với cơ thể, nhưng một cánh tay mới sẽ tái sinh từ vết thương, và cánh tay bị gãy kia sau một lúc sẽ hoàn toàn tiêu biến thành một lớp bột màu xám, giống như bụi.
Một ví dụ khác là cơ thể bị vỡ thành vô số miếng thịt, vậy thì nó sẽ sử dụng miếng có khối lượng lớn nhất làm nguồn gốc để sinh sôi và tiến hành tái sinh.
Do cơ chế bất tử phức tạp này nên “Những người kia” cũng rất khó để khái quát và phân loại nó, nhưng có thể hiểu rằng sự bất tử của Bologo được tiến hành theo phương thức tối thiểu hóa năng lượng tiêu hao.
Mỗi một lần trở về từ cõi chết, Bologo đều cảm thấy kiệt sức, đồng thời trong mỗi lần tử vong ngắn hạn, thời gian để hắn phục sinh sẽ càng dài ra và cảm giác kiệt sức sẽ càng tăng lên.
Theo như các bài kiểm tra trước đó thì sau năm, sáu lần chết, Bologo sẽ rơi vào trạng thái hôn mê vì kiệt sức. Dựa trên tính toán của “Những người kia”, nếu có thể liên tục giết chết Bologo trong một khoảng thời gian ngắn, ước tính là khoảng trên dưới trăm lần đi, thì sẽ kéo dài thời gian hồi sinh của Bologo đến vài ngày, thậm chí là vài tháng.
Đúng là một hồi ức cực kỳ tồi tệ.
Cũng may là lần này có sự trợ giúp của “mảnh vụn linh hồn”, những mảnh vụn này giống như một liều thuốc vạn năng, hơn nữa chúng còn có thể phát huy tác dụng trong quá trình “trở về từ cõi chết”. Mảnh vụn càng nhiều, gánh nặng Bologo phải chịu sẽ càng ít, quá trình phục sinh cũng sẽ nhanh hơn.
Đôi lúc Bologo nghĩ rằng nếu như có đủ ác ma, hắn không biết chừng có thể trở thành một “động cơ vĩnh cửu”, và chỉ cần hắn có thể tiếp tục giết chết ác ma là có thể nhanh chóng “trở về từ cõi chết” hết lần này đến lần khác.
“Nói đến đây, hiện tại ngươi có thể nói cho ta biết, các ngươi đến tột cùng là ai?”
Bologo nghiêng đầu nhìn Jeffrey.
“Cục An ninh và Trật tự Đồng minh Rhine.”
Jeffrey bình tĩnh nói ra cái từ ngữ xa lạ này, rõ ràng đây là khoảnh khắc cuối cùng khi câu đố được hé lộ, nhưng cả hai đều bình tĩnh đến lạ thường, như thể câu chuyện đang diễn biến một cách rất logic và không có bất kỳ điều bất ngờ gì.
Hắn vươn tay ra và nắm lấy bàn tay nhuốm đầy máu đen của Bologo.
“Gọi tắt là ‘Cục Trật tự’. Giống như cái tên, nó lệ thuộc Đồng minh Rhine và là một tổ chức duy trì trật tự giữa siêu phàm và an toàn của con người.”
“Cục Trật tự…”
Bologo thì thào, từ từ ngồi dậy. Sau một lúc nghỉ ngơi, hắn đã cảm thấy tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn còn hơi mệt và chỉ muốn tìm một nơi để đánh một giấc thật ngon.
“Căn cứ theo yêu cầu của Lebius, ngươi sẽ được phân phối vào đội hành động của hắn, nhưng đội hành động của hắn chỉ mới được phê duyệt gần đây, phòng hoạt động và ký túc xá của nhân viên vẫn chưa được chuẩn bị…
Đúng rồi, cho ta biết số đo ba vòng của ngươi để ta nhờ họ may đồng phục, ngươi cần tự điền thông tin vào phiếu về các quyền lợi liên quan. Lương… ta cũng không rõ lắm, mức lương của mỗi bộ phận là khác nhau…”
Jeffrey giống như một bà già đang lải nhải, nói không ngừng bên tai Bologo. Về mặt “nhân sự” thì quả thực hắn rất chuyên nghiệp, giống như một bảo mẫu vậy, vẫn luôn chiếu cố mình.
Chỉ tiếc là những lời này của Jeffrey, Bologo một câu cũng không nghe lọt tai, chỉ ngơ ngác ngồi tại nguyên chỗ, nhìn trời.
Mọi người đến rồi đi, bởi vì mình thành công gia nhập tổ chức này, nên những người đó không hề né tránh bản thân, một nhóm người mặc đồ đen bước ra từ màn đêm, quét dọn tòa nhà đẫm máu, vận chuyển xác chất thành đống ra ngoài. Còn có vài người đứng canh gác ở gần đó, giống như lính canh, nhưng lại không đeo súng.
Vậy họ dùng cái gì để chiến đấu?
Nhớ tới những hoa văn rườm ra kia, cùng với từ ngữ mà Jeffrey đã lỡ miệng nói ra.
Ma trận giả kim.
Sau đó Bologo nhìn thấy Yas, hắn đang chỉ đạo tại đó, và dường như đã nhận ra ánh mắt của Bologo, đôi mắt hắn đảo qua đầy bất thiện.
“Đó là Yas, Yas Cyril, đừng tức giận, hắn chính là như vậy”, Jeffrey liếc thấy ánh mắt, liền giải thích với Bologo, “Hắn không ghét ngươi, chỉ là hắn chán ghét sự liên quan của ngươi với ma quỷ.”
“Hắn vẫn luôn phản đối chuyện thuê người đi vay từ trước tới giờ… Cũng may là hắn nói chuyện không tính.” Jeffrey nói đùa.
Đối với Yas, Bologo cũng không thèm để ý, mà chỉ lẩm bẩm một mình.
“Tự do.”
Bologo tự do, cho dù chỉ là tạm thời.
Sau quãng thời gian dài đằng đẵng trong tù, Bologo cuối cùng đã trở lại thế giới này, không còn “ngục tối” nào treo lơ lửng trên đầu, và hắn đều có cơ hội để thực hiện tất cả những gì mình muốn làm.
Nghĩ đến chuyện này, Bologo nở một nụ cười mãn nguyện.
“Tóm lại…”
Jeffrey kéo Bologo lên, và nói với hắn với một thái độ rất trang trọng.
“Xin chúc mừng, Bologo Lazarus, một cuộc sống mới bắt đầu.”