Mọi Người Đều Đang Đoán Kim Chủ Của Tôi Là Ai - Chương 67: Điểm Yếu
- Trang chủ
- Truyện tranh
- Mọi Người Đều Đang Đoán Kim Chủ Của Tôi Là Ai
- Chương 67: Điểm Yếu
Vốn cậu đã rất đẹp, bất kể là tạo hình gì cũng sẽ hấp dẫn được một đống fans nhan sắc, tạo hình lần này tương đối mộc mạc bởi nam chính lúc mới đầu chỉ là một nô tài, đương nhiên sẽ phải lăn lộn giữa những người có cùng thân phận như mình, tạo hình luộm thuộm không trau chuốt nhưng chính bởi hình ảnh giống như là diễn viên quần chúng kia, lại khiến cho khuôn mặt của Lục Ninh có thêm vài phần kiêu ngạo cùng đẹp đẽ không sao giải thích được.
Một bộ quần áo bình thường được cậu mặc trên người cứ như được mạ vàng, bất kể là ai nhìn vào cũng nghĩ đây là một vị quý công tử đang lúc gặp nạn, Lục Ninh được trên mạng bình bầu là ngôi sao nam cân được tất cả mọi tạo hình của năm, nhưng điều khiến fans hâm hộ và khán giả tán dương hơn cả là diễn xuất của cậu, lần đầu tiên trở thành nam chính, kỹ năng diễn xuất đáng ngạc nhiên không hề lép vế thậm chí còn có không ít điểm sáng, vốn trong bộ phim này kỹ năng diễn xuất của Lục Ninh đã không tồi cộng thêm với cái danh vẫn luôn được gắn với cậu trước đây thành ra sự chờ mong của đại bộ phận khán giả tương đối thấp, nhưng khi nhìn thấy Lục Ninh có rất nhiều tiến bộ, có không ít những tài khoản blogger đã khen ngợi Lục Ninh lên tận mây xanh, lần này anti-fans cũng chỉ có thể thêm thắt vài câu diễn xuất mới có tý tiến bộ như vậy đã ầm ĩ cả lên mà thôi.
Giống như một đứa trẻ lúc nào cũng đạt điểm trọn vẹn bỗng nhiên lại chỉ còn chín mươi chín thì sẽ bị mắng, trong khi đó một đứa trẻ thường không đạt điểm bỗng nhiên lại được tám mươi thì ngay cả hàng xóm cũng phải khen vài câu. Lục Ninh chính là đứa nhỏ thi được tám mươi điểm ấy, bộ phim mới chiếu được vài tập nhưng lượng đề tài liên quan đều tăng vọt, ngay cả lượt tìm kiếm trên Google cũng không ngừng gia tăng, lời truyền miệng gần như bùng nổ. Có thể nói là bình quân mỗi một ngày đều phải lên hot search vài lần, lượng người hâm mộ theo dõi weibo của Lục Ninh cũng một đường tăng lên, trước mắt đã sắp đột phá con số sáu mươi triệu.
Nhưng ngay khi tình hình đang trên đà phát triển tốt, có một dòng hot search từ dưới vọt lên giống như đã được ủ mưu từ trước #Lục Ninh vi phạm hợp đồng# #Lục Ninh mắc bệnh ngôi sao#, thậm chí không lâu sau đó người quản lý cũ của cậu cũng đăng weibo nói Lục Ninh là kẻ
vong ân phụ nghĩa, bán mình cầu vinh.
Một bài viết dài mạch lạc trôi chảy đưa ra
những chứng cứ phạm tội của Lục Ninh, chỉ đích danh cậu có quan hệ với nhà đầu tư, thậm chí một chân đạp hai thuyền, còn có qua lại thân thiết với vị tài tử họ Triệu nào đó nhưng vẫn không ngừng dây dưa với kim chủ của mình. Thậm chí còn vu khống Lục Ninh có lịch sử từng chơi ma túy, vị kim chủ trong bài văn tế cũng khiến mọi người có cái nhìn rõ ràng hơn.
Những câu chuyện này theo sức nóng của 《Mưu Giang Sơn》cùng bị đẩy tới nơi đầu sóng ngọn gió, đương nhiên là có người phía sau đổ thêm dầu vào lửa. Nếu như nói Lục Ninh không có đạo đức nghề nghiệp thì những tin tức như vậy chỉ làm cậu mất chút tiếng tăm mà thôi, nhưng chính bài weibo Đàm Dũng đăng lên mới muốn đòi mạng cậu.
Hiện nay chi phí cho việc lan truyền tin đồn trong xã hội quá thấp, cái gì con người tin thì đó là sự thật, nhưng nếu chân tướng không phải thứ khiến con người bằng lòng tin tưởng thì trái lại sẽ không có mấy ai cảm thấy đó mới là sự thật của câu chuyện.
Kẻ đổ thêm dầu vào lửa chính là nhà họ Lâm. Bọn họ đã điều tra hết thảy về Lục Ninh mà không tra được người đứng sau lưng cậu là ai, nhưng vẫn muốn dồn cậu vào chỗ chết. Nhà họ Lâm tìm được người có thù với cậu là Đàm Dũng, rồi bỏ tiền ra mua truyền thông tung tin đồn thổi, ban đầu vẫn còn e ngại Cận Minh Viễn nhưng sau đó thấy anh ta cũng chẳng quan tâm mới khiến sự tình ầm ĩ hơn.
Tình trạng của Lâm Chấn rất nghiêm trọng, khi 120 đến nơi khắp sàn nhà đều là máu, phải cấp cứu trong bệnh viện ba ngày mới xem như cứu được cái mạng về, nhưng đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, ông ta bị tổn thương dây thần kinh chỉ sợ cả nửa đời còn lại cái cổ khó thể cử động được, chỉ có thể nói là sống không bằng chết.
Bởi vì hôm đó ở đài Truyền hình vắng người, lúc 120 đến thì những người tăng ca ở phòng bên cạnh cũng đã ra về không ít, chỉ còn lại một mình Lâm Tuyết Như đang chuẩn bị qua xem Lục Ninh thế nào, thế nên tin tức 120 đến nơi chỉ có chị ấy và bảo vệ ở cổng chính là biết chuyện, bảo vệ đã ký hợp đồng không được tiết lộ ra ngoài bất kỳ tin tức gì, Lâm Tuyết Như liếc thấy 120 lúc này mới nhìn đến tin nhắn Lục Ninh gửi cho mình, vì thế bèn vô cùng lo lắng đi theo 120, lúc nhìn thấy Lâm Chấn không biết còn sống hay đã chết, nhưng chị Lâm đương nhiên cũng sẽ không nói gì.
Nhà họ Lâm không điều tra ra được manh mối nào, nhưng lờ mờ hỏi được tin tức từ chỗ nhân tình nhỏ của Lâm Chấn là ông ta có chút ý tứ với Lục Ninh mới theo chân cậu đi vào hậu đài, ban đầu còn định báo cảnh sát nhưng nghĩ kỹ lại nếu báo thì cũng không thể đè tin tức này xuống được.
Dù sao vị này trong nhà có thế nào thì bọn họ cũng đã biết rõ, nếu như làm ầm lên sẽ trở thành một vụ bê bối, có thể những chuyện trước đây Lâm Chấn gây ra cũng sẽ bị xào lên, thanh danh của nhà họ Lâm coi như thế là xong. Nhà họ Lâm mới quyết định đè tin này xuống, bên đài Truyền hình tự nhiên cũng muốn được yên chuyện, bọn họ sợ mất mặt nên chỉ nói với bên ngoài là Lâm Chấn không cẩn thận bị ngã cầu thang, vì thế rốt cuộc đêm đó đã xảy ra chuyện gì cũng không bị truyền ra ngoài.
Chẳng qua nhà họ Lâm xảy ra chuyện lớn như vậy, khẳng định là muốn tính món nợ này lên người Lục Ninh, quyết tâm muốn dồn cậu vào chỗ chết thế nên mới xảy ra những việc này.
Lục Ninh ở trong khách sạn, phát sốt đúng ba ngày.
Cậu còn chưa biết đến những việc xảy ra ngoài kia, vừa sợ hãi lại vừa hoảng hốt, cậu đã tự đốt bộ quần áo hôm đó mặc ở trường quay, chờ đến khi Hạ Đông Minh đi khỏi bèn chạy đi thuê phòng trong một khách sạn nằm ở khu vực hẻo lánh không cần dùng đến chứng minh thư này. Lục Ninh vẫn chưa nghĩ ra sau đó phải làm thế nào, chỉ là muốn giấu bản thân đi, giấu đến nơi không có người nào tìm ra được.
Ngày đó mùi máu tanh Hạ Đông Minh ngửi thấy được cũng là bị dính trên bộ quần áo kia. Lâm Tuyết Như điên cuồng gọi điện nhưng ngay cả điện thoại Lục Ninh cũng tắt máy, chị ấy ở bên này xử lý những mặt trái tin tức của Lục Ninh cũng sứt đầu mẻ trán, còn phải nói dối tất cả mọi người để tìm Lục Ninh. Nhà của cậu đã bị đám phóng viên vây quanh chật như nêm cối, có rất nhiều phóng viên còn dứt khoát ăn chực nằm chờ dưới chân nhà.
Mãi đến tận khi lão Chương nói, Hạ Đông Minh mới biết Lục Ninh lại gặp chuyện phiền phức, hiện tại mới nhận ra điểm không ổn của sự việc này. Hôm đấy anh tức giận rời khỏi nhà Lục Ninh, đúng là vì tức quá nên mới không chú ý, qua mấy ngày sau vẫn không có tin tức gì của cậu lại có phần lo lắng, tiếp theo lại có rất nhiều tin tức xấu về Lục Ninh được tung lên báo, lúc lão Chương đưa đến để Hạ Đông Minh đọc suýt chút nữa anh đã ném điện thoại trong tay đi.
Anh lập tức cảm thấy được việc này không hề bình thường, đây rõ ràng là có người đang muốn đặt Lục Ninh và chỗ chết. Hạ Đông Minh gọi điện cho cậu nhưng điện thoại vẫn luôn tắt máy, để lão Chương đến nhà cậu một chuyến nhưng ông ấy chỉ thấy quanh căn nhà bị cánh phóng viên quây kín. Sau đó anh bèn gọi điện cho Lâm Tuyết Như, người phụ nữ ở đầu dây điện thoại bên kia vốn mạnh mẽ là thế, nhưng lúc này lại bật khóc.
“Hạ tiên sinh… Lục Ninh… bị tên khốn Lâm Chấn kia… Lúc tôi đến nơi thì không biết tên khốn kia còn sống hay đã chết, nhà họ Lâm sĩ diện không báo cảnh sát nhưng lại tự mình muốn hại chết Lục Ninh, chỗ tôi mấy hôm nay đã không có tin tức gì của cậu ấy rồi.”
Hạ Đông Minh là người thế nào, chỉ cần nghe câu chuyện mơ hồ không rõ đầu đuôi thì đã hiểu rõ được sự việc, trong lòng đột nhiên giật mình. Anh nhớ đến lúc trước khi mình đi tìm Lục Ninh đã từng ngửi thấy một mùi máu tanh nhàn nhạt.
Tên khốn khiếp kia đã làm chuyện gì mà khiến cho con thỏ đế Lục Ninh kia phải đâm người như vậy? Hạ Đông Minh cảm nhận được mùi gỉ sắt thoang thoảng trong miệng mình.
Lục Ninh của buổi tối ngày hôm ấy, bây giờ nghĩ lại rõ ràng là rất sợ hãi, là cực kỳ căng thẳng chứ đâu phải là lạnh nhạt, rõ ràng là hoảng sợ đến cực điểm thậm chí còn đánh mất đi khả năng giao tiếp với người khác. Thế mà anh… lại cứ bỏ đi như vậy.
Hạ Đông Minh nghiến răng, nghĩ đến việc tến khốn kia có thể đã làm ra với Lục Ninh, chính anh cũng không phát hiện đôi mắt mình đã đỏ ngầu. Người mà anh nâng trong lòng bàn tay, vậy mà tên chó má kia lại coi là gì?
Anh để lão Chương đi tra xét kỹ càng chuyện này một lượt, trong lúc chờ ông ấy mang tin tức trở về, Hạ Đông Minh không hề cử động, nhưng những tia máu vằn vện trong đôi mắt từ đến cuối đều không tản đi. Mãi đến tận khi lão Chương quay lại đã là việc của nửa tiếng sau, trong chiếc gạt tàn cũng chất đầy tàn thuốc.
Lão Chương nói, tên Lâm Chấn kia bị liệt nửa người, nhà họ Lâm gây khó dễ chỉ sợ là không đánh chết cậu Lục sẽ không bỏ qua. Hạ Đông Minh âm thầm nở nụ cười lạnh.
Liệt nửa người sao?
Bây giờ ông đây sẽ tiễn mày về Tây Thiên.
Nhà họ Lâm của lão ta có giỏi thì cứ tìm Hạ Đông Minh mà tính sổ.
Cái thứ gì.
“Tìm được… em ấy chưa?”
Lão Chương gật đầu.
Để tìm ra được Lục Ninh quả thật có hơi mất công mất sức một chút, vì cậu không dùng đến chứng minh thư lại trốn trong một khách sạn ở vùng ngoại ô, nếu như không phải người được cử đi đắc lực, e rằng đã không tìm ra được nhanh như vậy.
Hạ Đông Minh chưa bao giờ đi qua một hàng hiên hẹp đến thế. Dù sao nếu không dùng đến chứng minh thư thì chỉ có thể ở trong các khách sạn nhỏ, phòng bên cạnh ồn ào một cái là nghe thấy rõ mồn một ngay, trong sảnh lớn có mấy người túm năm tụm ba đánh bài, anh cầm chìa khóa ông chủ đưa cho đi lên tầng, ban đầu ông chủ đó cũng không bằng lòng cuối cùng vẫn là lão Chương phải chi ra ít tiền.
Anh bước vào căn phòng kia, nơi ở của Lục Ninh cũng khá gọn gàng, vì cậu trước nay luôn là người ưa sạch sẽ. Hạ Đông Minh đi tới bên cạnh Lục Ninh, cậu lúc này vẫn còn đang sốt mơ màng, bên giường còn vương vãi vài viên thuốc. Không biết tại sao, Hạ Đông Minh lại cảm thấy khóe mắt mình bị những vỉ thuốc kia cứa vào đau đớn. Anh ôm Lục Ninh vào lòng, khẽ nói, “Đi thôi, chúng ta về nhà.” Mà ngay cả anh cũng không nhận ra rằng, giọng nói của mình có bao nhiêu dịu dàng cẩn thận, nhưng khi ánh mắt rơi xuống vết tích bị trói ở cổ tay của cậu, ánh mắt bèn trở nên nặng nề.
Lục Ninh còn đang sốt, trong miệng nói những lời mê sảng. Hạ Đông Minh nắm lấy bàn tay không an phận của cậu rồi bế người lên. Anh bế Lục Ninh không tốn tý sức nào, người trong lòng toàn thân nóng hầm hập, hai má đỏ chót.
Hạ Đông Minh thậm chí không dám hỏi Lục Ninh, tên khốn kia đến cùng đã làm gì, chỉ mỗi việc suy đoán thôi cũng khiến anh tức điên lên. Đây là lần đầu tiên Hạ Đông Minh cảm thấy trên đời này cũng có chuyện lo sợ đến nỗi chẳng thể mở miệng.
Anh đặt Lục Ninh lên xe, lúc trở về, Hạ Đông Minh ngồi ở phía sau để Lục Ninh nằm trong lòng mình, dùng áo khoác của bản thân che kín người cậu giống như một con búp bê tinh xảo. Đáy mắt Hạ Đông Minh đầy đau xót.
Lão Chương ngồi ở ghế trước lái xe, ông nghe thấy Hạ tiên sinh dùng một loại giọng điệu mờ mịt hỏi ông, “Tôi đối với em ấy không tốt sao?
Lão Chương nghĩ một lát rồi mới đáp lại, “Cậu đương nhiên là đối với cậu Lục rất tốt.”
“Vậy sao em ấy cứ chạy mất như thế?”
Chuyện gì cũng không chịu nói, chuyện gì cũng muốn tự mình gánh vác?
“Cậu không biết đó thôi, địa vị có thể không bình đẳng nhưng tình cảm thì có.”
Lão Chương thở dài.
Hạ Đông Minh nhắm mắt lại, chợt nhớ tới lần đầu tiên khi nhìn thấy Lục Nịnh, cậu giống như một chú nai con hoảng sợ cứ như thế đâm sầm vào lòng anh. Ngay khi đó Hạ Đông Minh đã bị đôi mắt còn vương hơi rượu kia hấp dẫn.
Sau đó, chính người này đã nói thích anh. Đứa ngốc này, so với anh còn thông minh hơn vì Hạ Đông Minh không thể nói đến chuyện tình cảm trong một cuộc trao đổi thể xác. Nhưng bây giờ có thể thấy được, Hạ Đông Minh anh cũng chẳng thông minh hơn tên ngốc này là mấy.
Anh chưa từng làm chuyện gì để phải hối hận, nhưng đến tận lúc này lại không thể ngừng suy nghĩ, sao lại không đối tốt với cậu thêm chút nữa?
Lục Ninh giống như thú cưng được anh nuôi, sống sót bằng việc chạy vờn quanh chân anh, mà sau này, khi cậu muốn dâng cả thế giới cho anh thì Hạ Đông Minh lại không cần. Đợi đến khi Hạ Đông Minh nhìn ra rõ ràng, mới biết được bản thân đã gây tổn thương cho người này sâu sắc đến mức nào. Anh không phải là người biết thông cảm cho người khác, chỉ là mọi chuyện đặt lên người Lục Ninh thường xảy ra những chuyện bất ngờ.
Lão Chương lái xe, một câu nói cũng không dám hỏi nhiều.
Ông ấy biết, từ giờ phút này, tiểu minh tinh có tên là Lục Ninh này mới chân chính trở thành điểm yếu của Hạ tiên sinh.
Tác giả có lời:
Hạ tiên sinh cuối cùng cũng đã hiểu ra được rồi, con đường sau này sẽ đi về hướng ngược công ngược bọn người xấu để bước đến đỉnh cao cuộc đời, tác giả khóc thút thít biểu thị ban đầu cũng là định viết một áng văn sủng thật đấy… nhưng không hiểu kiểu gì về sau lại cong vẹo thành thế này, tác giả viết chương mới cũng khó khăn trắc trở lắm nên là rất cảm ơn các chị em đã mạnh mẽ đến tận bây giờ!
<!–
Ủng hộ theo dõi kênh Fanpage để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện… <3 Các đạo hữu bấm vô link kênh : Top Truyện Tranh Chấm Net
–>
Bạn đang đọc truyện trên toptruyentranh.net , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!