MỖI NGÀY MA TÔN ĐỀU ĐANG ĐÀO HÔN - Chương 44
Các đệ tử của Dạ U Phủ đều sững sờ, ngón tay cứng đờ, không còn đàn hát được nữa.
Mộ Khải Niên và Trang Điền mắt to mắt nhỏ, nhất thời quên mất khống chế dã thú.
Mấy tu sĩ Vân Thiên Thủy Kính đang bận khống chế tên đệ tử điên loạn cũng điếng hồn.
Mai Thải Liên mất một lúc lâu mới tìm được giọng nói của chính mình: “Hả, sao?”
“Hoa, Hoa huynh?” Mộ Dung Táp kinh ngạc kêu lên, ” Ân Vô Hối nói, ngươi, ngươi là của hắn…”
“Hoa Tình Không là con trai của Ân Vô Hối?” Trong đám người, có một tên bên phái Xích Dao cất giọng vịt đực hô to. Mọi người người định thần lại, bởi vì bí mật kinh thiên động địa mà bủn rủn hết cả tay chân.
“Chuyện gì vậy?” Mai Thải Liên không thể tin vào tai mình, “Hoa Tình Không, Trang Điền, các ngươi giải thích đi!”
Trang Điền không biết bắt đầu từ đâu, chỉ biết Hoa Triệt sinh ra trong hoàn cảnh nghèo khó, mẹ là kỹ nữ, từ nhỏ đã khổ cực. Về phần cha… đây là một câu đố không ai tìm ra được lời giải.
Rốt cuộc Hoa Mị Nhi là kỹ nữ, cha của Hoa Triệt là ai làm sao mà biết được. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì cũng không nên là Ân Vô Hối!!!
Khi bình tĩnh lại, tất cả mọi người đều nhìn về phía Sở Băng Hoàn.
Cha là Ma Tôn, hôn phu lại là đại công tử Vân Thiên Thủy Kính, chuyện này, mối quan hệ này thật quá phức tạp đúng không?
Hắn chẳng ngại mấy lời xì xào bàn tán, dù sao kiếp trước đã bại lộ dưới mắt công chúng. Kiếp này lặp lại thêm lần nữa cũng chẳng sao, chỉ là gian sớm hơn rất nhiều năm. Hắn bỏ qua những câu hỏi ồn ào bên dưới, nhìn chằm chằm Ân Vô Hối, chỉ vào đệ tử Vân Thiên Thuỷ Kính hỏi: “Người đó bị làm sao?”
“Không phải đoạt xá, chỉ là con rối thôi.” Lão điền nhiên giải thích và đồng thời búng tay. Đệ tử đang co giật đột nhiên im bặt, đôi chân dựng lên rồi ngất đi.
Sau đó lão ma đầu tiếp tục chọc ngoáy: “Cha đã hứa thì sẽ không nuốt lời. Vân Thiên Thủy Kính, Tuý Mãn Lâu và Linh Tiêu Bảo Điện… Như ngươi mong muốn. Để dâng hậu lễ lên Tạ Tông Chủ, ta đành phải sai đồ đệ Thủy kính dâng đầu tiểu béo. Ôi đừng lo! Chính ta đã giết hắn. Không có vấy máu lên mấy tên Vân Thiên Thủy Kính đâu.”
Lão nheo mắt lại, “Đáng lẽ để Vân Thiên Thuỷ Kính dâng đầu sư huynh đệ nhà mình lên Tạ Tông Chủ, hahahahahaha, vậy mới kích thích. Chỉ tiếc là… Ta đã hứa với con trai ta không làm tổn thương Thủy Kính. Hầy! Trò hay không thể diễn, nhưng xem ra cũng không tệ. Nhìn sắc mặt Tạ tông chủ khi thấy đầu đệ tử nhà mình… Chậc, chậc, rất đặc sắc!”
Vô Cực kiếm chủ không đợi Hoa Triệt đáp lời, liền rút ra kiếm nhắm ngay hắn quát to: “Ngươi đúng là con trai của ma đầu?”
Hoa Triệt vặn lại: “Ta nói không phải, ai tin?”
Vô Cực kiếm chủ sởn cả tóc gáy, nhiều giả thiết khác nhau khiến gã không khỏi rùng mình.
Ân Vô Hối đến Dạ U Phủ gây chuyện không chút lưu tình, sao lại hung hãn như vậy, không có bố trí, lại còn một mình xông vào?
Đó là bởi vì hắn có nội ứng bên trong! Ai nói hắn chỉ có một mình, không phải có con trai của lão ở đây hay sao.
Lúc lão ma vừa nói, Hoa Triệt cũng không có gì ngạc nhiên, có thể thấy hắn đã biết trước chuyện này.
Hắn gia nhập Linh Tiêu Bảo Điện là có mục đích gì? Lại còn đoạt được vị trí quán quân ở Hội Võ Vạn Môn. Chẳng lẽ muốn lãnh đạo những tài năng trẻ của đạo tu để chuẩn bị cho trận chiến đạo – ma trong tương lai?
Đệch!
Hắn là gián điệp được lão gài vào tiên đạo.
Còn tệ hơn Lộ Hào, hung ác hơn Lộ Hào, làm cho người ta sởn tóc gáy.
Vô Cực Kiếm chủ càng nghĩ càng sợ hãi.
Không ngờ, lưỡi kiếm lập tức bị Long Cốt Tiên rực lửa Chước Hồn quấn lấy. Vô Cực Kiếm chủ bị chặn giữa không trung, đành phải trở về mặt đất, thở ra một hơi: “Sở Thiên Ngu! Ngươi muốn bao che cho hắn hay sao?”
“Băng Hoàn, ngươi đừng lộn xộn!” Mai Thải Liên cả kinh.
Chước Hồn vui sướng nhảy múa dưới chân Sở Băng Hoàn, sức nóng hừng hực thiêu đốt tỏa ra xung quanh. Ánh mắt y quá quyết liệt làm người khác phải kinh hoàng: “Ai lại dám động vào hắn, đừng trách tiểu bối không có lễ phép.”
“Ngươi!”
Vô Cực Kiếm chủ sợ hãi một hồi. Nếu vừa rồi Sở Băng Hoàn không nương tay, bị lửa Chước Hồn kia quấn vào người thì nằm liệt giường ba năm cũng không khá hơn. Đường đường là kiếm chủ của Vô Cực Kiếm lại thua một đứa oắt con, gã cảm thấy nhục không dám ngẩng đầu lên. Trong lòng tức giận, không nhịn được trút hết oán hận lên Hoa Triệt, “Hắn là con trai ma đầu, gia nhập Linh Tiêu Bảo Điện chắc chắn phải có âm mưu.”
“Âm mưu cái gì mới được?” Văn Nguyên sững sờ hồi lâu mới ngu ngốc nhận xét: “Linh Tiêu Bảo Điện vừa nghèo vừa nhỏ.”
“…” Trang Điền căng thẳng nãy giờ mới bật cười thành tiếng.
Vô Cực Kiếm chủ đỏ mặt, rụt cổ nói: “Hắn nhất định là gián điệp của Phần Tình Điện, đồng thời là nội ứng của Ân Vô Hối! Đừng quên, Lộ Minh Phong đã bị hắn kéo xuống!”
“Vậy thì tại sao hắn không bái kiến Thượng Thanh Tiên Môn, đó là đệ nhất môn phái trong tu tiên giới.” Sở Băng Hoàn lạnh lùng bẻ lại.
“Chờ một chút!” Hoa Triệt trầm mặc hồi lâu mới ngắt lời, sau đó đáp xuống đất, “Vô Cực Kiếm chủ nói như vậy… Xem ra ta tố cáo Lộ Minh Phon là sai? Vạch trần tội ác là quỷ kế?”
“Cái này…” Vô Cực Kiếm chủ nghẹn lời.
Ân Vô Hối ở trên bầu trời giễu cợt: “Đạo tu quả nhiên là một lũ đê tiện! Con của ta, mau trở về Phần Tình Điện cùng cha, đó mới là nơi thuộc về con!”
Hoa Triệt chưa phản bác thì Sở Băng Hoàn đã đứng trước mặt hắn. Thiếu niên chưa kịp trưởng thành bình tĩnh đối mặt với Ma Tôn đại sát tứ phương, giọng nói trầm xuống: “Hoa Triệt là người tốt, sẽ không bao giờ ngồi cùng mâm với kẻ giết người vô tội, khát máu thành tánh.”
Đáy mắt lão hằn lên tia máu, “Đồ chuột nhắt! Nơi này có chỗ cho ngươi lên tiếng?”
Màn sương mù âm u bao trùm khắp nơi. Sở Băng Hoàn định ra sức chống đỡ nhưng Hoa Triệt từ phía sau ôm y vào lòng. Tư thế chẳng khác nào gà mẹ ấp ủ gà con trong đôi cánh của mình. Giọng nói lạnh lùng quát vào màn sương đen: “Ông dám động đến hắn!?”
Giọng nói uy nghiêm của lão lướt qua làn sương mù: “Không ai có thể uy hiếp bản tôn, cho dù ngươi là con trai của bản tôn thì cũng không thể.”
Lão là một kẻ điên cuồng, đến lúc lên cơn thì thân nhân không nhận, rất có thể sẽ làm ra chuyện giết con của chính mình.
Hoa Triệt bất động thanh sắc, chân mày cũng không nhăn lại, hai mắt sáng ngời, ánh mắt ngạo nghễ: “Vậy thì giết ta luôn đi!”
Trái tim Sở Băng Hoàn run lên trong lồng ngực.
Sống chung nhà, chết chung mộ…
Thật đáng tiếc! Khát vọng chết cùng người mình yêu đến cuối cùng vẫn không thành hiện thực.
Tuồng diễn uyên uyên tuẫn tình bị khán giả ưa thích “kết thúc có hậu” bao gồm Trang Điền, Mộ Khải Niên, Tạ Vãn Đình, và Xích Dao chân nhân ngăn chặn. Bọn họ liên thủ chống lại sát chiêu của lão ma đầu.
Sở Băng Hoàn lợi dụng kẽ hở triệu hồi Thính Tuyền và bay lên trong gió.
Hoa tuyết kết tinh phất phơ trong không trung. Từng bông tuyết hóa thành vũ khí sắc bén, theo chân nguyên của Sở Băng Hoàn ồ ạt tấn công Ân Vô Hối.
Lưu Phong Thính Tuyết.
Ân Vô Hối coi thường. Không ngờ kiếm khí lạnh lẽo lợi dụng lúc lão không để ý đã hóa thành băng xuyên vào trong cơ thể đối thủ. Đâm sâu vào tới nội phủ.
“Cảnh giới nguyên anh?” Có kẻ trong đám người gào thét, “Cảnh giới nguyên anh lúc mới mười tám tuổi, cái này, cái này, cái này sao có thể!?!?!?”
Trong lúc mọi người vì quá kinh ngạc mà mất cảnh giác thì một ánh sáng sắc bén khác phóng lên bầu trời. Đông qua xuân đến. Kiếm khí quen thuộc ập đến, nếu ai đã từng tham dự Hội Võ Vạn Môn chắc chắn sẽ nhận ra. Ở khoảnh khắc cuối cùng, người nào đó đã tung ra.
Tễ Vũ Thanh Phong
Hơi thở băng giá biến mất, mây mù tan biến, ánh nắng chói chang lan tỏa khắp nơi.
Băng xâm nhập vào cơ thể lão ma đầu cũng bị biến thành hơi nước nhanh chóng khuyết tán ra lục phủ ngũ tạng.
Thực ra, Lưu Phong Thính Tuyết và Tễ Vũ Thanh Phong là hai chiêu thức bổ trợ cho nhau. Hắn đã ngộ ra chiêu thức này trong lúc xem y luyện tập. Lưu Phong Thính Tuyết đi trước, Tễ Vũ Thanh Phong theo sau phụ trợ mở rộng vết thương. Nói theo cách đơn giản hơn, nếu một người bị nhiễm độc, chỉ cần chất độc không phát tán, thì người đó sẽ không chết nhanh như vậy. Kiếm pháp của Hoa Triệt sẽ kích thích “độc dược” lan tràn nhanh hơn, phát huy sức tàn phá của Lưu Phong Thính Tuyết đến mức tối đa.
Ân Vô Hối đã bị thương. Nhưng sẽ thật nực cười khi cho rằng hai thiếu niên vắt mũi chưa sạch có thể giết chết lão ma đầu. Lão chỉ ăn chút mệt, so ra trong nghìn năm qua thì số lần mệt giống vậy cũng không nhiều lắm.
Bị con trai và con rể hợp lại làm bị thương, thế mà Ân Vô Hối cũng không tức giận, trái lại còn có chút kích động.
Lão lấy máu thu hút quái vật, dơi nhiếp hồn bay lượn trên bầu trời, chim không đầu giương cánh hút máu người. Ánh mắt quỷ dị quét qua Dạ U Phủ hỗn độn, gã bất chợt “Ồ!” một tiếng đầy kinh ngạc.
Cửu vĩ yêu hồ lui ra ngoài, Trang Điền cố gắng triệu hồi những linh thú khác. Mộ Khải Niên chặn giúp ông một con ác quỷ phệ tâm và hỏi: “Tiên hạc của ngươi đâu?”
Trang Điền trả lời: “Cát Tường? Là linh vật, không đánh được.”
“Cho nên linh sủng của ngươi chỉ là vật trưng bày không làm ăn gì được hết hả?” Mộ Khải Niên ngẩn ra.
Trang Điền không thấy có gì phải xấu hổ, còn bày ra biểu cảm cực kỳ khó hiểu trước thái độ của Mộ cốc chủ: “Nhưng rất ngoan ngoãn đáng yêu!”
Mộ Khải Niên: “…”
“Đáng yêu” mụ nội ngươi ấy!
Ngự thú sư dùng khế ước để điều khiển linh sủng, chủ tớ cùng nhau vào sinh ra tử. Cũng giống như linh khí của tu sĩ. Chỉ cần linh hồn bất tử, bất kể ở đâu trên thế giới này, sau khi ra nghe lệnh là nó sẽ ở thời khắc quyết định thay chủ nhân đi tìm chết.
Về phần cửu vĩ yêu hồ và tam vĩ yêu miêu mà Trang Điền vừa triệu hồi đều là công nhân nhất thời! Bị huyết chú tạm thời khống chế, xong việc liền bỏ chạy, tóm lại là không hiệu quả.
Vì vậy, khi đào tạo linh thú, ngự thú sư sẽ nuôi nó từ khi mới sinh ra. Giống như trọng minh điểu của Lâm Ngôn, có như vậy nó mới trung thành và đạt được sức mạnh tuyệt đối.
Ai ngờ đâu Trang Điền lại không đáng tin cậy đến như vậy, khi không đi nuôi tiên hạc, mà lại là con hạc vô dụng.
Đệch! Bảo sao Linh Tiêu Bảo Điện suy thoái nhiều năm như vậy. Chưởng môn cà lơ phất phơ thì còn mong đợi đệ tử khá lên ở chỗ nào?
Nếu không có mấy đệ tử như Hoa Triệt và Sở Băng Hoàn, ha hả, Linh Tiêu Bảo Điện có tồn tại thêm vạn năm nữa cũng chẳng ai để ý.
Văn Nguyên cầm kiếm đến bên Trang Điền: “Sư phụ!”
“Ngươi ra ngoài làm gì?” Trang Điền lo lắng, “Trở vào bên trong, coi chừng tiểu Ngôn chạy chạy lung tung!”
Văn Nguyên giống như bị mắng oan, ấm ức cúi đầu: “Sư phụ, đệ tử lo lắng…”
Lòng dạ Trang Điền tự dưng có cảm giác ấm áp rất khó tả.
Ân Vô Hối tức giận một tiếng rồi bật cười, điên cuồng nói mấy lời khó hiểu với con trai. Cuối cùng, lão lơ lửng sau lưng Hoa Triệt như một bóng ma, lạnh giọng quở trách: “Hôm nay ngươi bảo vệ bọn chúng, ngày sau bọn chúng xé xác ngươi thành từng mảnh, ngươi sẽ hối hận. Không phải tộc ta ắt có dị tâm, ngươi không hiểu ư? Con của ta, sao không nghe lời cha?”
Hắn nổi da gà, trở tay đánh một kiếm: “Đừng tự xưng là cha.”
Lão cười híp mắt: “Ngươi muốn giết cha ngươi?”
“Cha không phải cũng muốn giết con sao?” Hắn lạnh lùng đấu khẩu.
Lão ma đầu đột nhiên bật cười: “Triệt con, Triệt con, ngươi nhận bản tôn là cha của ngươi sao?”
Hoa Triệt đực mặt ra nhìn lão.
“Trở về Phần Tình Điện cùng bản tôn, làm thiếu tôn đứng trên vạn người. Cha con ta đồng tâm hiệp lực, thống nhất cửu châu là chuyện trong tầm tay.” Ân Vô Hối hào hứng thêu dệt tương lai.
Nhìn vẻ mặt điên cuồng của lão, lại nghĩ đến nỗi thống khổ và tủi nhục của Hoa Mị Nhi. Hoa Triệt tức giận đến mức đầy hận ý, không chút do dự mà đâm một kiếm vào lão ta.
Lão ma đầu dễ dàng tránh thoát, rồi cười lớn một tràng: “Hahahahahaha, ngươi bị bọn đạo tu lừa gạt nên cha không trách ngươi. Khi bị bọn họ chán ghét đuổi ngươi ra khỏi con tu tiên giới. Ngươi sẽ cùng đường mạt lộ quay về quỳ xuống cầu xin ta.”
Sở Băng Hoàn bay tới chỗ hắn, không coi ai ra gì nắm lấy cổ tay hôn phu, nhìn chằm chằm Ân Vô Hối tuyên bố chủ quyền: “Hoa Triệt có ta chăm sóc, không phiền ma tôn nhọc lòng!”
Hoa Triệt sửng sốt.
Ánh mắt của y vừa cố chấp vừa kiên định: “Hơn nữa, hắn cũng sẽ không bị đuổi ra ngoài, bởi vì Vân Thiên Thủy Kính sẽ luôn đứng về phía hắn.”
Hoa Triệt gần như ngừng thở, hơi rũ đầu xuống.
Hắn không biết tại sao. Rõ ràng sống lại một kiếp, rõ ràng rất muốn buông tay, nhưng khi nghe thấy mấy lời này, trái tim vẫn nhói lên từng cơn.
“Có thể ta không biết lượng sức khi nói những điều này. Nhưng Hoa Tình Không là đệ tử của Trang Điền ta. Cho dù Ma tôn có là yếu nhân thì cũng phải hỏi ta một tiếng.” Không biết chưởng môn Linh Tiêu đã đến bên cạnh Hoa Triệt từ khi nào. Lại còn có một con gà rừng chẳng biết chạy từ đâu ra đang ngồi chồm hổm trên đầu của ông. Nó đã có linh thức nên nhìn trái nhìn phải, hai chân dẫm qua dẫm lại trên đầu Trang Điền rồi ngồi xuống chuẩn bị ấp trứng.
“Đúng vây!” Mộ Dung Táp hung hăng hùa theo: “Hoa Triệt là huynh đệ của bản thiếu gia, ngươi dám bắt nạt hắn hả? Ngươi biết ta là ai không? Ngươi biết cha ta là ai không?”
Mộ Khải Niên: “…”
Lâm Ngôn run lên vì sợ hãi, nhưng vẫn ôm trọng minh điểu thể hiện rõ quan điểm: “Ta, ta, ta… muốn bảo vệ bát sư huynh.”
Mộ Khải Niên thở dài nhìn thằng con trai ăn chơi trác táng, trong lòng cũng hết cách: “Hoa Tình Không trời quang trăng sáng, đẹp người tốt tính, ta tin vào nhân cách của hắn.”
Tạ Vãn Đình mỉm cười: “Hứa tiểu hữu có ân cứu mạng với ta. Theo lý nên báo đáp.”
Hoa Triệt khó tin nhìn mọi người.
Tại sao lại như vậy?
Họ đang bảo vệ cho mình? Họ đứng về phía mình?
Sao có thể thế được? Đáng lẽ phải bị ghen ghét, bị xa lánh, bị phỉ nhổ, bị vây công, bị đuổi đi như kiếp trước mới đúng chứ!
Lòng dạ hắn rối bời, lo được lo mất: “Mọi người…”
“Đừng sợ!” Y vươn tay đặt lên vai hắn, nhẹ nhàng ôm lấy người thương, “Có ta ở đây.”