MỖI NGÀY MA TÔN ĐỀU ĐANG ĐÀO HÔN - Chương 20
Ngược lại, những gì Ma Tôn nói vừa mới khiến Vân Miểu Tiên Quân rối loạn, nhất thời thất thần, suýt nữa thì…
Nhớ tới trước đây, Hoa Triệt một thời huy hoàng, tương lai rộng mở. Nào ngờ, hai chữ “thân phận” gieo lên bao oan trái, thiên hạ đua nhau phỉ nhổ. Cho dù có hết lòng vì mọi người, chung quy vẫn khó thoát khỏi tai tiếng “con trai ma tôn”. Tuy Lộ Minh Phong công khai bảo vệ và đưa ra đảm bảo, cũng chẳng cứu nổi vị trí của hắn ở trong Thượng Thanh. Các sư huynh đệ trong tối ngoài sáng giở đủ trò chèn ép, bài xích. Các trưởng lão cũng hùa nhau kiêng kỵ và phòng ngừa. Người nhanh nhạy vừa nhìn là hiểu. Nói chi đến Hoa Triệt vốn giỏi nhìn mặt đoán ý từ khi còn rất nhỏ.
Có thể là đã quá sức chịu đựng nên hắn mới lặng lẽ biến mất mà không nói lời nào.
Theo lời kể của nhân chứng, bọn họ từng nhìn thấy màn sương u ám ở dưới chân núi. Nhân vật nào có thể ra vào Thượng Thanh Tiên Môn như chỗ không người? Ngoại trừ Ân Vô Hối, không có kẻ thứ hai.
Nói không chừng Hoa Triệt đã bỏ đi cùng cha hắn.
Nhưng Sở Băng Hoàn không bao giờ tin vào lời đồn nhảm nhí này. Y hiểu Hoa Triệt. Y biết hắn oán hận cha mình. Cho dù là máu mủ tình thâm cũng khó bỏ qua hận thù giữa hai bên ma – đạo. Cho dù không vì đại nghĩa diệt thân, cũng sẽ không bao giờ theo Ân Vô Hối làm bậy.
Hoa Triệt chắc là bị bắt cóc.
Sở Băng Hoàn nghĩ như thế, và cũng tin chắc là như thế. Y âm thầm lên kế hoạch một mình đột nhập Phần Tình Điện. Nhưng còn chưa kịp hành động thì hắn đột ngột quay về.
Mục đích quay lại là để thí sư.
Tàn bạo giết chết Lộ Minh Phong, tàn sát năm ngàn đệ tử Thượng Thanh, sau đó nghênh ngang bỏ đi. Để lại Lộ Hào khóc lóc thảm thiết…
Thời gian thấm thoát thoi đưa mới đó mà đã qua hàng trăm năm, đến khi gặp lại, cả hai đều đã bước lên ngưỡng tuổi ba trăm. Cảnh còn người mất, tựa như cách nhau một thế hệ.
Kể từ khi kiếp nạn ập xuống, Thượng Thanh Tiên Môn chưa một lần gượng dậy. Vân Thiên Thuỷ Kính chớp lấy cơ hội vượt lên dẫn đầu. Dưới sự lãnh đạo của Sở Băng Hoàn vinh quang ngày càng chói lọi. Vân Miểu Tiên Quân thay thế Lộ Minh Phong trở thành tiên nhân có quyền lực tối cao trong tu tiên giới.
Về phần Hoa Triệt… Hắn từ bỏ kiếm pháp tuyệt đỉnh, từ bỏ tiên đồ, bước vào quỷ vực. Trở thành Ma Tôn đứng đầu hai giới ma – quỷ, toạ trấn trong Phần Tình Điện.
Có lời đồn đãi hắn trước thí sư sau lại giết cha.
Cuối cùng hắn cũng trở thành ma. Dùng máu mở đường, đạp lên xác người mà đi, lấy bạo lực áp xuống tất cả những lời phản đối, hiên ngang bước lên vị trí tối thượng. Đến tận bây giờ thiên hạ vẫn còn cảm thấy khiếp sợ khi nghe nhắc đến tên. Bọn họ có oán hận, có căm ghét vị chúa tể tàn ác cũng chẳng dám hé răng rên lấy nửa lời. Tất cả đều sợ Ma Tôn giết sạch cả nhà rồi lấy máu đó đem đi sơn cửa.
Cũng chẳng còn ai to gan gọi hắn là “con trai kỹ nữ”.
Sau đó, Sở Băng Hoàn bị bắt. Hoa Triệt dùng kế đánh lén y, phong bế tu vi, giam cầm ở Phần Tình Điện.
Ba năm trôi qua trong nháy mắt…
Cho đến một ngày kia, Ma Tôn lại giở trò cũ, ăn bận y phục khiêu gợi, mắt phượng lả lơi ong bướm. Y nhìn thẳng vào mắt đối phương, biểu cảm thờ ơ lạnh nhạt. Sở Băng Hoàn không thích một Hoa Triệt như thế. Y không đành lòng nhìn hắn bất chấp tất cả buông mình vào truỵ lạc.
“Khối Băng! ngươi có thể ôm ta một chút được không?”
Y không muốn để ý đến hành động làm nũng như trẻ con của Hoa Triệt. Ngoài kia còn có việc quan trọng hơn phải giải quyết. Vân Miểu Tiên Quân không quay lưng lại, cũng chẳng hề nói thêm lời nào, cứ vậy mà nhanh chóng rời đi.
Dưới chân núi, đội quân tiên đạo đã sẵn sàng tấn công.
Sở Băng Hoàn mặc áo bào trắng trông rất thanh tao nhã nhặn, một mình ngăn cản đại quân trước mặt.
Vị Vân Miểu Tiên Quân mà bọn họ ngày đêm trông ngóng vẫn bình an khoẻ mạnh, da dẻ hồng hào. Mọi người thấy thế đều rất vui mừng, mồm năm miệng mười hỏi chuyện:
“Vân Miểu Quân, tên ma đầu kia đâu?”
“Sở chưởng môn, ngài giết Hoa Triệt rồi chạy ra đây?”
Hoa Triệt không biết, thật ra, Sở Băng Hoàn đã biết về cái gọi là thiết kế tấn công vào ba năm trước. Y không bị ép đến Phần Tình Điện, mà chủ động đi cùng người thương.
Hoa Triệt sẽ không biết, kỳ thật y từ đầu đến cuối không bị phong ấn, kim đan của y còn nguyên vẹn.
Vì vậy, khi Sở Băng Hoàn nhận được túi gấm từ tay hộ pháp, y lập tức ngây dại tại chỗ.
Trong túi gấm có chứa phương pháp cởi bỏ phong ấn.
Nó có nghĩa là gì?
Hoa Triệt muốn thả người ra sao?
Không phải nhất định phải có được y sao? Ước chừng trong ba năm qua, hắn từng thử rất nhiều biện pháp. Từ bí mật bắt cóc cho đến bức hôn, năn nỉ ỉ ôi, hết mềm đến cứng… Tại sao, tại sao hôm nay lại buông tay?
Sở Băng Hoàn không thể tin được, y nắm cổ áo hộ pháp lạnh giọng ép hỏi: “Đây là ý gì?”
Hộ pháp không thể ngờ rằng Sở Băng Hoàn vẫn còn tu vi. Gã đỏ mặt gian nan trả lời. “Tôn thượng, tôn thượng sợ là đã xảy ra chuyện… Khụ khụ khụ!”
Vân Miểu Tiên Quân nghe như sét đánh ngang tai.
Không!!!
Nhớ lại Hoa Triệt tối hôm trước có chút dị thường, Sở Băng Hoàn tim đập như sấm. Lúc đó y mơ hồ cảm giác được tên yêu nghiệt này có gì đó không ổn, nhưng cũng chưa từng chú ý nhiều. Chỉ nghĩ hắn lại giở trò nhõng nhẽo. Hay là lúc ấy Hoa Triệt đã…
Cảnh tượng tối hôm trước cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí Vân Miểu Tiên Quân.
Cố ý chọc giận chính mình, cố gắng khiến chính mình giết hắn.
Khi chia tay lại buồn bã van xin, cầu xin được ôm y trong chốc lát.
Ngũ tạng của Sở Băng Hoàn dường như hoàn toàn trống rỗng, khó thở vô cùng. Y vội vàng trở về trúc lâu, càng nhanh càng tốt. Lúc đến nơi thì nhìn thấy người thương nằm dưới đất, hơi thở tắt lịm.
Kim Đan nát, thần hồn tan, linh thức cũng khô héo.
Sở Băng Hoàn run rẩy ôm người lên, cất tiếng gọi. Người trong tay hoàn toàn không phản ứng gì, nhưng đôi môi mỏng lại run lên, như muốn nói điều gì đó.
Sở Băng Hoàn vội vàng ghé tai vào, thanh âm rất nhỏ, rất yếu ớt, tựa như chấp niệm vọng ra từ trong linh hồn. Vậy mà, đối với y đó là lời sấm truyền
“Xin lỗi, trì hoãn ngươi cả đời.”
Không phải, không phải!
Là ta trì hoãn ngươi, là ta mới đúng!
Đau… đến tan nát cõi lòng, đau… đến vạn kiếm xuyên tim là như thế nào? Sở Băng Hoàn không tài nào hình dung ra. Y chỉ biết, chính vào thời khắc này, đất trời u ám. Vĩnh viễn!
Sở Băng Hoàn nhắm mắt lại, ôm chặt người vào lòng.
Kiếp này, tuyệt đối sẽ không lặp lại…
“Ngươi muốn bóp chết ta hả?”
Sở Băng Hoàn sửng sốt, đau đớn kiếp trước hòa với kiếp này đột ngột làm cho hắn mù mịt, hồi lâu sau mới cúi xuống nhìn.
“Hoa huyên thuyên” từ trong lồng ngực chui ra bên ngoài. Dưới ánh lửa, đôi mắt phượng tinh tường nhìn y, nhìn chằm chằm không hề chớp mắt, khoé môi bất ngờ nhếch lên “Ngươi tương tư ta rồi phải không?”
Tèn ten! Mạch não đại công tử Vân Thiên Thủy Kính đứt phựt phựt trong đầu.
“Nói!” Hoa Triệt níu lấy cổ áo Sở Băng Hoàn, khổ sở năn nỉ: “Ngươi thật lòng với ta?”
Sở Băng Hoàn: “…”
Hắn tiếp tục rên rỉ thảm thiết: “Rốt cuộc người có yêu ta hay không?”
“Hoa Triệt…”
“Ta không nghe, ta không cần nghe, ngươi đừng nói nữa!”
Sở Băng Hoàn “…” Đây là tật xấu gì?
Y suýt chút nữa cho rằng mình nghe lầm cái gì, liền giơ tay sờ trán Hoa Triệt, vẫn nóng, nóng bỏng cả tay.
Hoa Triệt đẩy Sở Băng Hoàn ra, chán ghét phủi phủi chỗ bị y sờ: “Ngươi không yêu ta phải không? Hừm! Vậy ngươi từ hôn đi. Thiên nhai rộng lớn nơi nào không có cỏ thơm, ta đi tìm lão Vương đầu nhà ở cách vách.
“…” Y thực sự không biết phải trả lời như thế nào.
Hoa huyên thuyên mê sảng thúc giục: “Lấy giấy bút viết hưu thư đi, nhanh lên!”
Sở Băng Hoàn bình tĩnh đánh giá bệnh trạng. Tên yêu nghiệt này sốt lên sẽ hay nói sảng. Đầu óc có thể bị nhập nhằng giữa thực tế và mấy thoại bản đọc khi còn bé, hoặc là chuyện hàng xóm ồn ào khi xưa. Hắn cứ vậy ghi nhớ trong đầu, đến giờ phút này lộn qua lộn lại.
Theo dự đoán của Sở thần y, lúc rạng sáng sẽ hạ sốt, như vậy không thành vấn đề.
“Ngươi không viết, để ta viết!” Hoa Triệt sốt ruột tưởng nhánh cây dưới đất là viết lông sói bèn nhặt nó lên, cũng không biết đã chấm mực hay chưa. Hắn vẽ vời dưới nền cát nửa ngày, sau đó đỏ mặt nhìn y “Hưu thư viết như thế nào?”
Biết Hoa Triệt chỉ là tạm thời mê sảng. Sở Băng Hoàn không có gì phải vội vàng. Nhưng y cũng không dễ dàng để cho tình huống này trôi qua. Nghĩ đến đây, Sở Cơ Hội nhảy mừng trong bụng lấy ra giấy và bút mực và bắt đầu bày trò: “Ta nói ngươi viết.”
Hoa mê sảng vứt bỏ nhánh cây và ngoan ngoãn gật đầu: “Ừ.”
Sở cơ hội đọc to, rõ, chậm rãi: “Hai họ liên hôn, một đường ký ước. Lương duyên vĩnh kết, xứng lứa vừa đôi.”
Hắn viết một cách cực kỳ chăm chú.
Y cũng rất coi trọng: “Hưu thư này…”
Hoa Triệt cuối cùng cũng chấp bút xong. Sở Băng Hoàn kịp thời cầm lấy tờ giấy tuyên thành, khóe miệng thoáng qua một nụ cười.
Hoa mê sảng trưng ra vẻ mặt của oán phụ “Vừa lòng chưa?”
“Còn chưa xong.” Sở Băng Hoàn hài lòng nhìn hưu thư. Tuy Hoa Triệt có xuất thân không tốt nhưng được dạy dỗ rất cẩn thận. Tinh thông cầm, kỳ, thư, họa, lại chịu khó luyện tập cho đến khi thành thạo mới thôi. Sợ là danh họa đương thời cũng phải vỗ tay tán dương.
Hoa Triệt vội la lên: “Hưu thư viết xong rồi, còn cái gì chưa xong?”
“Còn thiếp canh.” Sở Băng Hoàn trịnh trọng nói “Lấy thiếp canh đưa cho đối phương, như vậy mới nhất đao lưỡng đoạn.”
“À!” Hoa mê sảng sốt đến mơ hồ, hưu thư với hôn thư cũng chẳng phân biệt nổi, đừng trông mong hắn có thể nhớ ra thiếp canh là dùng để làm gì.
Hắn ngoan ngoãn sờ qua sờ lại trong túi càn khôn, giống như mèo mù vớ phải cá rán. Keng! Thiếp canh rớt ra.
Sở cơ hội lập tức chộp lấy.
Trên Thiếp canh viết rõ sinh thần bát tự, quê quán, cùng tổ tông ba đời.
Hoa Triệt theo họ mẹ, Hoa gia không phải nhà nghèo. Ít nhất trước khi Hoa Mị Nhi gặp nạn, nàng từng là đích nữ nhà cao cửa rộng.
Ông ngoại Hoa Triệt là vương gia của tiền triều. Bà ngoại là tán tu. Nghe nói trước đây bà là nữ trung hào kiệt. Ông ngoại vừa gặp liền bị nàng hấp dẫn, khổ sở theo đuổi hơn mười năm mới làm bà ngoại cảm động. Hai người tổ chức một hôn lễ vô cùng xa hoa, sang năm thứ hai thì hạ sinh Hoa Mị Nhi.
Hoa Mị Nhi là tên được thay đổi sau khi sống trong thanh lâu. Tên chính thức ghi trong thiếp canh của Hoa Triệt là: Mẹ – Hoa Tự Cẩn.
Gia tộc sớm đã thất thế, bị tru diệt cả họ, đời đời con cháu chịu đủ dày vò.
“Không phải đâu!” Hoa Triệt muốn cướp lại thiếp canh, mơ màng giải thích: “Hoàng Đế thì ngon lắm sao? Bà ta chỉ cần một lá phù là có thể mang theo Hoa gia bỏ trốn mất dạng vào tiên giới. Lão Hoàng Đế có vạn mã ngàn quân cũng không làm gì được chúng ta.”
Sở Băng Hoàn giật mình, thấy Hoa Triệt còn đang mê muội, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Y thừa biết đối với tu sĩ thì dân thường quá nhỏ bé. Cho dù Hoàng Đế có thực lực thống trị, thì cũng chỉ khuynh đảo thiên hạ trong địa bàn của mình. Làm gì có chuyện với tay can thiệp vào tu tiên giới.
Tru di gia tộc và tịch thu tài sản là hình phạt chỉ áp dụng được cho dân thường, đối với bà ngoại Hoa Triệt mà nói, làm vậy là không hiệu quả.
“Vậy thì nhà của ngươi…” Ở kiếp trước, y chưa từng nhắc tới chuyện này, không phải vì không tò mò, mà là vì lo ngại hắn sẽ đau lòng. Lúc này thì khác, Hoa mê sảng sẽ chẳng nhớ gì sau khi tỉnh lại.
Hắn bí hiểm ngoắc ngoắc ngón tay, y vội vàng nhích lại. “Diệt môn.” Hoa Triệt ghé sát vào tai Sở Băng Hoàn, ngữ điệu bình thản như đang nói chuyện nhà người khác, “Ta nghe mẹ ta nói, trong nhà là bị tu sĩ diệt môn, ma tu giết người, chó gà không tha!”
Lòng y nổi sóng miên man.
Thế nhân hắt hủi Hoa Triệt chỉ vì hắn là con trai Ma Tôn. Mấy ai thấu nỗi lòng của hắn, bất lực, oán hận, và không cam lòng.
Toàn gia tộc chết trong tay ma tu. Hoa Triệt hận bọn ác ôn này hơn bất kỳ ai.
Phải thừa hưởng huyết mạch của Ân Vô Hối, có lẽ chính bản thân hắn còn thấy ghê tởm hơn bất kỳ kẻ nào.
Sở Băng Hoàn dằn vặt nắm chặt hai tay: “Hoa…”
Hoa huyên thuyên: “Hưu thư ngươi để chỗ nào rồi? Mau đưa cho ta, ta cầm đi thắt cổ!”
Sở Băng Hoàn: “…”