MỖI NGÀY MA TÔN ĐỀU ĐANG ĐÀO HÔN - Chương 13
Hai y tu ngơ ngác nhìn nhau, rồi lại ngây ngô giải thích: “Công tử, chúng ta thật sự làm y như ngài phân phó, mang tiền đưa cho bà ta nha!”
Sở Băng Hoàn thật muốn nôn ra máu: “Để nguyên gương mặt thế này đi vào thanh lâu, cái gì cũng không làm tự nhiên đi ban thưởng một đống bạc. Các ngươi tưởng Khương bà bà dễ lừa gạt, hay nghĩ Hoa Triệt là thằng ngốc?”
Hai y tu cảm thấy rất oan uổng, nghĩ hoài cũng không ra là sai ở đâu.
Sở Băng Hoàn nén giận, cố giữ bình tĩnh để tiếp tục: “Thành Hàng Châu có rất nhiều công tử phong lưu con nhà giàu có, các ngươi không biết “mượn dao giết người”? Đưa tiền nhờ bọn họ làm thay, so với các ngươi tự mình đi làm không phải là hợp tình hợp lý hơn hay sao?”
“Đúng vậy!” Tiểu sư đệ của Vân Thiên Thủy Kính đột nhiên hiểu ra, “Công tử thật khôn ngoan, tại sao chúng ta lại không nghĩ ra.”
Sở Băng Hoàn nhất thời cảm thấy mệt mỏi.
Đột nhiên, Sở Băng Hoàn cảm giác được điều gì đó hối thúc hai tiểu sư: “Đi mau.”
Hai y tu chân trước vừa nhảy ra khỏi cửa sổ, thì chân sau Hoa Triệt đã đẩy cửa xông vào.
Bốn mắt nhìn nhau, hắn hơi ngượng ngùng.
Mà cũng khó trách, Ma Tôn bá đạo ngang ngược đã thành thói quen ăn sâu vào máu, đi tới đâu là hùng hổ bạo lực đến đó.
Gõ cửa là gì? Có thể ăn được sao?
“Xin lỗi!” Hoa Triệt xấu hổ cười cười, xoay người lui ra ngoài, đóng cửa, gõ lại lần nữa.
Sở Băng Hoàn bị giam cầm trong Phần Tình Điện ba năm, từ lâu đã quen với phong cách này. Một màn lúc nãy mang theo chút hoài niệm cũng rất thú vị. Kết quả là Hoa Triệt lại quay ra ngoài, quy củ đứng ở cửa chờ đợi. Y dở khóc dở cười, trong lòng có chút mất mát “Vào đi!”
Hoa Triệt ngoan ngoãn đẩy cửa ra, tung ta tung tăng đi đến bên Sở Băng Hoàn giở trò nịnh nọt: “Thất sư huynh, giúp một chút được không?”
Sở Băng Hoàn ngẩn người một hồi, mãi sau mới thích ứng được với cách xưng hô mới “Có việc gì mà gấp vậy?”
“Ta thật sự thiếu nhân lực, nhất thời không tìm được người khác đành phải tới quấy rầy Thất sư huynh.” Hoa Triệt dựa sát lại gần, kề tai thì thầm: “Đêm nay cùng ta đi tới Tuý Mãn Lâu rình bắt một người.”
Sở Băng Hoàn rùng mình, không biết là bị Hoa Triệt đột ngột đến gần mà đỏ mặt tía tai, hay là hắn đỏ mặt vì “có tật giật mình”: “Ủa, ai?”
“Không biết.” Hắn sụ mặt buồn bực, “Một kẻ thần bí vô duyên vô cớ ban thưởng cho Khương Bà Bà.”
Y thầm mắng hai y tu ngu xuẩn kia.
Hắn lại nói: “Ngươi không hiểu con người của Khương Bà Bà, thật lòng mà nói, bà không muốn nhận tiền tài bất nghĩa.”
Sở Băng Hoàn ấm ức: “Tiền tài bất nghĩa? Khách nhân ban thưởng còn không phải là do bà đáng được thưởng sao?
Hoa Triệt lắc đầu phản đối: “Vấn đề là động cơ, mấy cô nương hoa sắc không thưởng, ngược lại đi thưởng cho người hầu làm việc nặng nhọc. Mà thôi, nói nhiều vô ích, đêm nay bắt người lại tra khảo sẽ rõ. Túy Mãn Lâu quá lớn, ta tu vi hữu hạn chỉ có thể canh ở tiền sảnh, liền làm phiền thất sư huynh giúp ta canh hậu viện.”
Hắn vốn đã đoán được những người đó không phải người thường, cho nên mới lo ngại chỉ bằng tu vi của bản thân sẽ không thể ngăn cản.
Sở Băng Hoàn lại âm thầm mắng hai y tu ngu xuẩn thêm lần nữa.
Đêm đến, y căng thẳng đi cùng Hoa Triệt đến Tuý Mãn Lâu.
Hắn có thể coi là khách hàng quen thuộc ở đây. Khi còn bé thường đến tìm Khương bà bà. Sau này bà ngại chỗ này dơ bẩn, nghiêm khắc cấm tiểu thiếu gia không được lui tới.
Cho đến năm mười lăm tuổi, Hoa Triệt trổ mã thành thiếu niên anh tuấn. Hắn vừa kế thừa vẻ cuốn hút khó cưỡng của Hoa Mị Nhi, dáng vẻ lại không yêu kiều yếu đuối như phái nữ. Mấy cô nương ở Mãn lâu nhận không ra, cứ ngỡ là tiểu quan ở thanh lâu đối diện.
“Thật là kẻ sĩ ba ngày không gặp phải nhìn bằng con mắt khác. Tiểu tử nghèo giờ thành tiên sư.” Tú bà phe phẩy quạt tròn, nói lời mát mẻ đầy ẩn ý sâu cay. Cây rụng tiền của ả bỏ đi cũng là vì thằng khốn này.
Hoa Triệt nhướng mi nhìn ả, khóe môi cong lên ý cười: “Cùng vui, cùng vui.”
Tú bà chạm vào cái cái đinh mềm nhất thời có chút lúng túng, ả hừ lạnh một tiếng: “Cốt nhục của Mị Nhi quả nhiên không phải là vật trong ao. Người sống trên thế gian này còn không phải vì một chữ “Tiền” sao? Tiểu tiên sư, ở sư môn thoải mái không? Ăn no mặc ấm chứ? Nếu sau này thiếu gì cứ đến Túy Mãn Lâu của ta. Tỷ tỷ sẽ giữ chỗ cho ngươi, nhất định kiếm không ít hơn mẹ ngươi năm đó.”
Sau đó cười khanh khách trêu chọc, “Ngươi và mẹ ngươi năm đó lang thang khắp nơi kiếm ăn, trải qua ngày tháng nghèo nàn kiết xác. Tỷ đều nhìn thấy hết. Ngươi nghĩ thử xem cha ngươi giờ đang làm gì nha!Hại mẹ ngươi lớn bụng, rồi mặc kệ cô nhi quả phụ sống sao thì sống. Tỷ tỷ lăn lộn nhiều năm trong giang hồ, nghe ngóng được cũng không ít chuyện. Nếu ngươi muốn, tỷ tỷ có thể nói cho ngươi chút tin tức về cha ruột.”
Hắn lạnh nhạt đặt chén trà xuống, nước trà văng nhẹ ra ngoài.
“Túy Mãn Lâu mấy trăm nhân khẩu còn chưa đủ cho mụ bận rộn? Vươn tay dài như vậy, không sợ dẫn lửa thiêu thân?”
Nụ cười của tú bà đông cứng lại, không hiểu sao lại có chút e ngại trước thiếu niên chưa kịp trưởng thành này.
Hắn đột nhiên nở nụ cười, ánh mắt đầy nham hiểm lóe lên trong thoáng chốc rồi biến mất. Đôi mắt phượng lại trong veo như bình thường, song, lời tuôn ra lại vô cùng lạnh gáy: “Xin khuyên một câu, đừng điều tra về ông ta, cũng đừng tự cho mình thông minh và nắm giữ hết thảy. Ngươi khó khăn lắm mới gây dựng Túy Mãn Lâu được như ngày hôm nay. Ngươi cũng đâu muốn nó bị biến thành huyết sắc, đúng không?”
Tú bà sợ hãi bỏ đi.
Hoa Triệt mỉm cười nhìn người ra người vào, trong lòng ngày càng phiền muộn. Hôm nay đã là ngày 15 tháng 7, nếu còn chưa chịu tới, ngày mai hắn phải trở về Linh Tiêu Bảo Điện.
“Ô kìa! Không phải Tiền đại công tử đây sao?!” Tú bà dùng giọng vịt đực rống hết công suất.
Hắn nhìn theo, liền được thưởng thức một màn rải vàng vô cùng sướng tay.
Tú bà vui sướng chộp tờ ngân phiếu: “Tiền công tử! Ngài đã lâu không tới, Đào Hồng nhớ ngài cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, người gầy đi một vòng lớn, ngài…”
“Đi đi đi!” Tiền công tử đẩy tú bà qua một bên, đôi hồ ly mắt nhìn chung quanh toàn bộ đại sảnh. Ánh mắt đột nhiên dừng lại, miệng nhếch lên cười, “Kêu bà ta dâng trà cho ta!”
Hoa Triệt giật mình.
“Khương bà bà, Tiền công tử muốn ngươi dâng trà, ngươi còn không nhanh lên.” Ả nhanh nhảu hối thúc.
“Dạ!” Khương bà bà buông giẻ lau, vào nhà bếp bưng lên chén trà Tây Hồ Long Tỉnh loại hảo hạng.
“Ừm, bà lão này tay chân rất nhanh nhẹn.” Tiền công tử vừa lòng đẹp ý móc ra tờ ngân phiếu trăm lượng “Cầm đi, gia thưởng.”
Đôi mắt ghen tị của ả như sắp rơi ra ngoài.
Sở Băng Hoàn vừa lẻn lên tiền sảnh: “…” Hai tên nhóc kia đúng là hạng sai đâu đánh đó. Chân trước vừa mách nước cho, chân sau đã làm y chang.
Khương Bà Bà thật thà: “Tiền công tử, lão nô chỉ hầu trà, không thể nhận nhiều tiền như vậy.”
Tiền công tử sốt ruột nói: “Gia ban cho thì ngươi cứ cầm, đâu ra nói nhảm nhiều như vậy?”
Khương bà bà khó xử: “Nhưng mà…”
“Tiền công tử.” Hoa Triệt vươn tay đoạt lấy ngân phiếu của Khương Bà Bà, ánh mắt nhìn đối phương từ đầu đến chân rồi cười, “Ngươi không phải tu sĩ tiên môn, đúng không?”
Tiền công tử nhướng mi: “Ngươi là ai?”
“Tại sao thưởng tiền cho bà?”
“Liên quan gì đến ngươi?”
Hắn chậm rãi trả lời: “Nếu bà không nhận thì sao?”
Tiền công tử nhảy dựng lên: “Hừ! Ngươi là cọng hành nào hả? Gia thưởng tiền, bà ta dựa vào cái gì không nhận? Ngươi quản cái rắm.”
“Ta mới nói sáu chữ, ngươi kích động như vậy làm gì?” Hoa Triệt vỗ vỗ tờ tiền trên bàn, “Ai sai ngươi làm?”
Tiền công tử ra vẻ khó hiểu: “Ngươi nói bậy bạ gì đó?”
“Không nói đúng không?” Ánh mắt hắn sắc như lưỡi dao.
Tiền công tử chột dạ xoay người bỏ chạy.
Hắn đang định quay đầu đuổi theo, Sở Băng Hoàn phất tay áo. Ánh nến trong tòa nhà lập tức vụt tắt, trời tối như mực. Cho dù nhãn lực của tu sĩ có khác người thường thì cũng cần phải có thời gian để thích ứng với hoàn cảnh này, chưa kể… Tuý Mãn Lâu toàn là người say, náo loạn hết cả lên.
Hoa Triệt vẫn không hề hoảng loạn, nhanh như cắt niệm Minh Hỏa Chú, tất cả ngọn nến trong Túy Mãn Lâu rực sáng.
Toàn bộ quá trình mất chưa đến mười giây. Trong nháy mắt hắn đã thấy Tiền công tử bước ra khỏi ngưỡng cửa. Sau hai bước, một bầy bươm bướm ào ạt từ ngoài cửa bay vào, trong sảnh lại trận náo động ồn ã.
Cuối cùng, khi Hoa Triệt đuổi ra tới ngoài, công tử ăn chơi đã bỏ chạy mất dạng.
Y đi theo nói: “Đừng đuổi theo, Khương bà bà còn ở bên trong.”
Bươm bướm không có thực mà là do chân nguyên biến hóa, một lát sau liền tan. Sau khi xác định Khương bà bà không chịu ảnh hưởng gì, Hoa công tử mới nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó, Ma Tôn nhìn Vân Miểu Tiên Quân dứt khoát: “Chẳng lẽ là ngươi làm?”
Y có tật giật mình nhìn về nơi khác: “Ngươi suy nghĩ nhiều quá.”
“Vậy ư? Thật là trùng hợp. Đầu tiên ngọn nến vụt tắt, sau đó có rất nhiều con bướm được biến hóa từ chân nguyên.” Hoa Triệt hai tay ôm ngực, trên môi thoáng hiện lên một tia giễu cợt. “Có tên và họ ở Hàng Châu, chỉ cần hắn không chết, ta sớm muộn gì cũng có thể hỏi ra sự thật.” Ma Tôn cố ý dừng một chút mới nhấn mạnh: “Nếu có người muốn đối kháng đến cùng, tốt nhất nên giết người diệt khẩu ngay bây giờ.”
Sở Băng Hoàn ngay từ khi ra tay đã biết giấu không nổi nữa: “Là ta.”
Hoa Triệt cười tủm tỉm, dựa lưng vào bàn tròn, “Giải thích đi! Sở đại công tử, ta thật sự rất nghèo, nhưng ta vẫn chưa đến nỗi thiếu ăn. Cần ngươi dùng nhiều thủ đoạn như vậy để tiếp tế sao?”
Hoa Triệt không biết nên tỏ thái độ như thế nào. Cảm động vì y đã vất vả sắp xếp? Hay là giận dỗi vì y đã thương hại mình?
Vân Miểu Tiên Quân ở kiếp trước gạt bỏ hắn là vì…
Thứ nhất, y rất chuyên tâm. Bản thân, gia tộc, đại đạo đã chiếm hết cõi lòng của Sở Băng Hoàn, đâu còn khe hở nào để hắn chen chân vào.
Thứ hai, bởi vì xuất thân của Ma Tôn quá hèn mọn.
Một là đại công tử của hào môn tu tiên, một là con trai của kỹ nữ.
Hoa Triệt tự mình hiểu lấy. Hắn cho rằng y xem thường chính mình. Mà không riêng gì Vân Miểu Tiên Quân, trên đời có bao nhiêu người tôn trọng hắn đâu.
Sở Băng Hoàn nhìn thấu tâm tình tự ti của Hoa Triệt, trong lòng cảm thấy quặn thắt. Y cố kìm nén mong muốn bước lên ôm lấy người thương ủ ấp vào trong cõi lòng, cố giữ cho ngữ điệu không quá cứng nhắc: “Ngươi hiểu lầm, ta không có thương hại ngươi, càng không có ý khinh thường ngươi.”
Hoa Triệt sửng sốt.
“Khương bà bà thân thiết giống như bà ngoại của ngươi. Theo lý mà nói ta nên thay ngươi chăm sóc cho bà. Sau khi lệnh đường qua đời, bà bà cũng không bỏ ngươi lại một mình, mà vẫn trung thành và tận tâm chăm sóc ngươi chu đáo. Ta rất biết ơn bà. Bạc này là ta biếu bà, không liên quan đến ngươi.” Sở Băng Hoàn xoáy sâu vào mắt Hoa Triệt: “Còn nữa, đừng nói hai chữ tiếp tế. Ngươi và ta có hôn ước từ nhỏ, tuy hai mà một, của ta cũng là của ngươi.”