MÊ VỢ KHÔNG LỐI VỀ - Chương 89: Con chó biết cắn người
- Trang chủ
- Truyện tranh
- MÊ VỢ KHÔNG LỐI VỀ
- Chương 89: Con chó biết cắn người
Tông Triển Bạch né người ra, tốc độ của cô ta quá nhanh, sau khi vồ hụt thì cũng không kịp thu chân lại, loạng choạng về phía trước vài bước, cổ chân trẹo một cái.
“Á—” Một tiếng thất thanh, chân chợt mềm nhũn, ngã xuống.
Quang Kình đứng ở một bên, có cơ hội đỡ lấy cô ta, nhưng không có vươn tay ra.
Trước đây khi chưa thành người nhà họ Hà, cô ta đối với Quang Kình còn có chút nịnh nọt, dù sao Quang Kình cũng là người mà Tông Triển Bạch tín nhiệm, cô ta nguyện ý phí chút tâm tư lên người Quang Kình.
Nhưng kể từ sau khi vào nhà họ Hà, trở thành thiên kim nhà họ Hà, liền ba lần bốn lượt làm giá trước mặt Quang Kình.
Trong lòng Quang Kình cũng khó chịu, không còn thích cô ta như trước nữa.
Bây giờ cô ta là thiên kim đại tiểu thư rồi.
Anh ta chỉ là một trợ lý, không phải người cùng một thế giới nữa.
Hà Khiếu Ninh ngã xuống đất, đầu gối rách cả da, đầu tóc đã tốn công làm cũng bị rối loạn rồi, bộ dạng vô cùng nhếch nhác.
Cô ta ngẩng đầu nhìn Tông Triển Bạch: “Triển Bạch—”
Cô ta không chịu nổi sự lạnh nhạt và hờ hững của anh.
Anh đã từng thương yêu cô ta.
Bây giờ thái độ của anh, khiến cho cô ta có loại cảm giác thất bại như từ trên mây rơi xuống địa ngục.
Cô ta không chấp nhận được.
Run rẩy mà nhìn người đàn ông đứng ở trước mắt: “Triển Bạch—-”
Nước mắt xoay vòng trong đôi mắt cô ta, uỷ khuất, nịnh nọt.
Tông Triển Bạch đi đến trước mặt cô ta, ngồi xổm xuống, vươn tay vén sợi tóc rối bù che ở bên má cô ta ra.
Nhìn kỹ vào gương mặt cô ta, dường như muốn thông qua ngũ quan của cô ta, thăm dò vào lòng dạ của cô ta vậy.
“Triển Bạch—”
“Đừng gọi tôi.” Anh cắt ngang xưng hô của Hà Khiếu Ninh đối với anh.
Hà Khiếu Ninh kinh ngạc, có chút không chấp nhận nổi sự thật này.
“Cô rốt cuộc đã giấu tôi bao nhiêu chuyện?” Thanh âm của anh cực kỳ thấp, giống như đang đè nén cái gì đó.
Đầu não Hà Khiếu Ninh xoay chuyển hàng ngàn vòng, như một thước phim đang chiếu lại, đang suy nghĩ xem ý của câu nói này của Tông Triển Bạch.
Đột nhiên đôi đồng tử của cô ta co lại, anh nghe thấy lời đối thoại của cô ta với Lâm Tử Lạp rồi sao?
“Em không có.” Cô ta lập tức phủ nhận.
“Không có cái gì?” Tông Triển Bạch cười lạnh.
Trước đây cô ta cứu qua anh, đối với cô ta anh có sự tín nhiệm, phát hiện tâm tư nhỏ của cô ta rồi thì cũng không có đi truy cứu qua, có rất nhiều chuyện anh cũng không muốn đi truy cứu.
Ít nhiều cũng có chút tình nghĩa.
Nhưng cô ta luôn có thể làm mới sự nhận thức của anh đối với cô ta.
Sự lừa gạt tự biên tự diễn, ngay cả vụ tai nạn xe năm đó của Lâm Tử Lạp, cũng là thủ đoạn của cô ta.
Trước đây anh đã xem thường cô ta rồi, tưởng cô ta chỉ là có chút tâm tư nhỏ, không ngờ lòng dạ lại—ác độc như vậy.
“Em không—em không có hại Lâm Tử Lạp, cô ta, cô ta nói bậy đó.” Nước mắt Hà Khiếu Ninh rơi đầy mặt, vươn tay túm lấy cánh tay của Tông Triển Bạch: “Triển Bạch, anh phải tin em.”
Ánh mắt anh rơi trên mặt cô ta, ngừng lại vài giây, khoé môi băng lãnh mím lại thành một đường thẳng, không có mở miệng nói chuyện, mà kéo tay của cô ta.
Hà Khiếu Ninh không muốn buông ra, nhưng sức lực của Tông Triển Bạch quá lớn, cô ta gần như không có chỗ để giãy dụa, dễ dàng mà bị kéo ra.
“Triển Bạch.” Hà Khiếu Ninh ôm lấy chân của anh: “Em thật sự không có, tin em, nếu như có sai, cũng là bởi vì em yêu anh, không lẽ yêu anh cũng là sai sao?”
Ha ha.
Tông Triển Bạch cười lạnh một tiếng, như đang cười nhạo bản thân anh, thanh âm rất nhẹ: “Cô không sai, người sai là tôi.”
Không nên xem trách nhiệm là tình yêu.
“Không phải, không phải đâu.” Hà Khiếu Ninh liều mạng mà lắc đầu: “Anh không sai, em cũng không sai, người sai là cô ta!”
Cô ta quay đầu qua, phẫn nộ mà chỉ vào Lâm Tử Lạp ở trên bậc thang: “Đều tại cô ta, cô ta chính là thứ rẻ tiền!”
“Cô mới là….”
Tạ Na muốn đáp trả lại, bị Lâm Tử Lạp kéo lại, cãi nhau là điều không cần thiết.
Bây giờ điều cô ta sợ nhất chẳng qua là sợ mất đi Tông Triển Bạch.
Đánh rắn phải đánh giập đầu, Tông Triển Bạch chính là đầu của cô ta.
Lâm Tử Lạp giẫm lên đôi giày cao gót, sải bước đi xuống bậc thang, từng bước đi về phía Tông Triển Bạch, cô vươn tay vén sợi tóc qua tai, đôi mắt xinh đẹp, đưa tay đặt trên vai của Tông Triển Bạch, dịu giọng gọi một tiếng: “Ông xã.”
Lâm Tử Lạp cảm thấy thật muốn nôn, cái xưng hô này thật là chả dễ nghe chút nào.
Dù sao giấy ly hôn vẫn chưa làm xong, cô kêu như vậy cũng không phải là kêu tầm bậy.
Chủ yếu là có thể làm Hà Khiếu Ninh tức chết.
Nhìn đi, khuôn mặt Hà Khiếu Ninh tức đến đỏ bừng, thật giống con tôm bị luộc chín.
Tông Triển Bạch khẽ rũ mắt nhìn xuống, nhìn cánh tay đang đặt trên vai mình của Lâm Tử Lạp, cánh tay cô thon thả, làn da trắng ngần, cách gần đến nỗi anh có thể nhìn rõ cả lông tơ nhỏ bé trên cánh tay của cô.
Lần đầu tiên, Lâm Tử Lạp chủ động tiến gần anh.
Còn xưng hô thân mật như vậy nữa.
Đáy lòng anh vậy mà lại tuôn ra vài phần vui mừng.
Anh không ghét Lâm Tử Lạp gọi anh như vậy.
Anh biết, cô đang cố ý, nhưng không có đẩy ra.
Để mặc cô dựa vào mình.
“Cô bớt dát vàng lên mặt mình ở trước mặt tôi đi!” Hà Khiếu Ninh bị câu ông xã của Lâm Tử Lạp chọc tức hoàn toàn rồi.
Bò dậy định đi đánh Lâm Tử Lạp: “Ả phụ nữ rẻ tiền nhà cô, không được đụng vào Bạch.”
Tay của cô ta sắp rơi xuống, thì bị Tông Triển Bạch túm lấy cổ tay.
Ánh mắt giao nhau, Hà Khiếu Ninh bị sự băng lãnh trong mắt của anh, làm sững sờ.
Cô ta chưa từng nhìn thấy cảm xúc không có chút độ ấm nào ở trong mắt của Tông Triển Bạch như vậy.
“Em…”
“Quang Kình.” Tông Triển Bạch hất tay cô ta ra.
Quang Kình hiểu ý, tiến lên trước kéo lấy cô ta.
Hà Khiếu Ninh làm gì cam tâm để Quang Kình kéo lấy, nhìn Lâm Tử Lạp và Tông Triển Bạch thân cận như vậy chứ.
“Quang Kình, anh buông tôi ra!” Hà Khiếu Ninh không màng đến gì nữa, chỉ muốn hất tay của Quang Kình ra, đi kéo Lâm Tử Lạp ra khỏi.
Cô không được đụng vào anh!
Tông Triển Bạch là của cô ta.
Ai cũng không được đụng vào!
“Cô Hà, cô đây là không cần mặt mũi nữa sao?” Quang Kình cau mày.
“Quang Kình, anh là cái thá gì? Quản được tôi sao?” Cô ta thấp giọng gào lên.
Tông Triển Bạch lười quan tâm, nhàn nhạt mà dặn dò một tiếng: “Cậu xử lý đi.” Rồi kéo Lâm Tử Lạp đi.
“Triển Bạch—” Thấy Tông Triển Bạch muốn đi, Hà Khiếu Ninh hoàn toàn hoảng loạn.
Đấm tay đá chân với Quang Kình: “Buông tôi ra, mau buông tôi ra.”
Sức lực trên tay của Quang Kình không hề buông lỏng, ngay cả nhúc nhích một cái cũng không: “Cô Hà bình tĩnh chút đi, cô và Tổng giám đốc Tông đã huỷ đính hôn—”
“Tình cảm của tôi và Bạch, anh biết cái rắm gì, cho dù đã huỷ đính hôn, anh ấy cũng vẫn yêu tôi.”
Quang Kình cảm thấy cô ta thật buồn cười.
Yêu cô ta?
Anh là một người ngoài cuộc, cũng có thể nhìn ra được mấy năm nay Tông Triển Bạch chưa từng yêu cô ta.
Đối với cô ta chẳng qua chỉ là chịu trách nhiệm cho đêm hôm đó thôi, và cả tình nghĩa lúc nhỏ cô ta cứu anh.
Yêu?
Đừng nói nữa.
“Đồ điên.”
“Anh mới là đồ điên, anh là chó, con chó giữ cửa biết sủa mà Triển Bạch nuôi ở bên cạnh!”
Sắc mặt Quang Kình trầm xuống, cười lạnh một tiếng: “Đúng, làm gì tôn quý như cô, thiên kim nhà họ Hà!”
Quang Kình nghiến hai chữ thiên kim này với ngữ khí rất nặng.
Một người, sao có thể vì thân phận thay đổi mà ngay cả tính cách cũng đổi thay vậy?
Không đúng, cô ta vốn dĩ là người như vậy, chỉ là trước đây đã che giấu bản thân thật sự của mình lại thôi.
Bây giờ chẳng qua là đã lộ ra bản tính rồi.
Tục ngữ nói rất hay, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.
Nhìn thấy Tông Triển Bạch kéo lấy Lâm Tử Lạp lên xe, Quang Kình buông Hà Khiếu Ninh ra.
Lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái.
“Tổng giám đốc Tông không thích người phụ nữ như cô đâu.”
Hà Khiếu Ninh tức đến phát run, nhìn Quang Kình muốn đi, liền xông lên túm lấy tay của Quang Kình cắn một phát.
Quang Kình rên lên một tiếng.
Đau.
Nhấc chân đá người phụ nữ điên này ra: “Cô mới là con chó biết cắn người.”
Quang Kình nhìn mu bàn tay sắp bị cắn đến chảy máu, mắng người phụ nữ bị anh ta đá ngã xuống đất kia.
Quay người rời khỏi.
Hà Khiếu Ninh nằm sấp trên mặt đất, hai tay nắm lại thành nắm đấm, nỗi nhục ngày hôm nay, cô ta nhất định sẽ đòi lại.
“Anh buông tôi ra.” Lâm Tử Lạp bị kéo đi hoảng loạn, vừa nãy cô chỉ là cố ý muốn kích thích Hà Khiếu Ninh thôi.
Tông Triển Bạch không trả lời, chỉ là cưỡng ép nhét cô vào trong xe.
Nhưng Lâm Tử Lạp không có an phận.
Tông Triển Bạch túm lấy đôi tay làm loạn của cô: “Yên tĩnh chút.”
Lâm Tử Lạp văn vẹo cơ thể, muốn thoát khỏi gông xiềng của anh: “Anh muốn đưa tôi đi đâu?”