MÊ VỢ KHÔNG LỐI VỀ - Chương 69: Anh là lưu manh sao
- Trang chủ
- Truyện tranh
- MÊ VỢ KHÔNG LỐI VỀ
- Chương 69: Anh là lưu manh sao
Anh vừa mở miệng nói thì chuông cửa phòng vang lên.
Anh nhíu mày lại, không vui vì lúc này có người gõ cửa, anh đứng dậy nhìn thấy vạt áo của Lâm Tử Lạp cuốn lên lộ ra bụng nhỏ bằng phẳng tinh tế, anh đưa tay chỉnh lại quần áo cho cô rồi liếc cô một cái: “Cũng không thật sự bắt nạt cô, khóc cái gì.”
Lâm Tử Lạp ngồi dậy, không muốn để ý đến anh, cô quay đầu vẫn còn tức giận.
Tông Triển Bạch thở dài: “Tôi đi mở cửa.”
Anh đã cởi áo sơ mi, anh để trần phần trên đi đến phòng tắm cầm áo choàng tắm mặc vào rồi mới mở cửa.
Người đứng trước cửa là một người phụ nữ mặc váy bó sát người màu tím, dáng người bốc lửa, mái tóc xoăn gợn sóng màu vàng, hai đùi thon dài lộ ra không khí, cô ta mang một đôi giày cao gót màu đen, cô ta nhìn người đàn ông mở cửa thì hất tóc, môi đỏ khẽ mở: “Tôi là You.”
Cô ta vừa nói vừa đi tới: “Anh yên tâm, kỹ thuật của tôi rất tốt, nhất định sẽ làm cho anh hài lòng.”
Người phụ nữ giống như đã quen tình huống này, cô ta đi đến trước bàn rót một ly rượu vang đỏ đưa tới bên miệng uống một ngụm, cô ta nhìn người đàn ông vô cùng tuấn tú thì nghĩ thầm cảm thấy may mắn, được ngủ với người đàn ông như vậy thì không trả tiền cũng được, huống chi còn cho cô ta nhiều tiền như vậy nên càng nhiệt tình hơn: “Anh có yêu cầu đặc biệt nào thì tôi cũng có thể thỏa mãn, miệng hay là…”
Cô ta còn chưa nói xong thì thấy Lâm Tử Lạp đi ra từ phòng ngủ, cô ta không khỏi mở to hai mắt nhìn: “Cô là ai?”
Chẳng lẽ anh gọi cô ta tới, còn gọi người phụ nữ khác?
Người phụ nữ nghĩ như vậy thì ánh mắt quan sát Lâm Tử Lạp, ăn mặc bảo thủ, để mặt mộc, đẹp thì đẹp đó nhưng không có sự quyến rũ.
Muốn chơi thì chơi.
Người phụ nữ nhìn về phía Tông Triển Bạch: “Anh muốn chơi 2P sao?”
“…”
Tông Triển Bạch đen mặt lại.
“Cút!”
Người phụ nữ không kịp phản ứng cười: “Tôi không ngại chơi 2P đâu.”
Lâm Tử Lạp cũng nhìn ra người phụ nữ này đang làm gì, đòi tiền phục vụ sao?
Cô nghĩ vậy thì cả người nổi da gà.
Đúng là cho dù ở đâu cũng tồn tại loại phục vụ này.
Cho dù là khách sạn cao cấp cũng không ngoại lệ.
Lâm Tử Lạp nhìn thoáng qua Tông Triển Bạch, cười trên sự đau khổ của người khác nói: “Chuyện tốt đấy, sắc mặt của anh khó coi như vậy làm gì, tôi đi trước, không quấy rầy anh nữa.”
Người phụ nữ vui vẻ trong lòng không thôi, người đàn ông đẹp trai như vậy, thân hình cũng rắn chắc, cô ta cũng không muốn chia sẻ với người phụ nữ khác.
Cô ta nghe thấy Lâm Tử Lạp muốn đi thì trong lòng vô cùng vui vẻ.
Trên mặt cô ta không khỏi lộ ra sự vui sướng.
Tông Triển Bạch chán ghét liếc cô ta một cái, anh lại nhìn Lâm Tử Lạp cảnh cáo nói: “Cô đi thử xem?”
Lâm Tử Lạp trừng mắt nhìn anh: “Anh là lưu manh sao?”
“Cô nói gì thì là cái đó.” Tông Triển Bạch đi đến bên cạnh cô, cúi người xuống nói: “Cô là người bày ra thì cô phải giải quyết.”
“…”
Lâm Tử Lạp cắn răng.
Người phụ nữ thấy Tông Triển Bạch đi vào phòng ngủ nên cũng đi theo, nhưng cô ta vừa đến cửa thì Lâm Tử Lạp đưa tay ngăn lại: “Thật ngại quá, cô về đi, chỗ này không cần phục vụ.”
Người phụ nữ thay đổi sắc mặt, nhíu mày lại: “Sao vậy, cô muốn chiếm giữ một mình.”
Lâm Tử Lạp cũng thay đổi sắc mặt, ai giống như cô chứ?
“Cô tự đi hay là để tôi gọi cho lễ tân?” Lâm Tử Lạp dừng một chút: “Đến lúc đó làm lớn chuyện thì đối với cô cũng không tốt đẹp gì.”
Lâm Tử Lạp ngẩng đầu, vô cùng khí thế!
Người phụ nữ không cam lòng, nhưng người ở trong phòng này không giàu cũng sang, hơn nữa vừa rồi thái độ của người đàn ông kia giống như không gọi cho cô ta.
Đây là lần đầu tiên cô ta bị từ chối.
Tâm trạng cô ta không tốt, lạnh giọng nói: “Tôi đi, không cần tiễn.”
“Không tiễn.” Lâm Tử Lạp nhanh chóng nói, cô chỉ muốn nhanh chóng đuổi cô ta đi.
Người phụ nữ nhìn thoáng qua phòng ngủ rồi hừ lạnh một tiếng, lắc eo nhỏ đi ra ngoài.
Lâm Tử Lạp dựa vào khung cửa nói: “Tôi đã đuổi người đi rồi, tôi có thể đi được chưa?”
Không ai lên tiếng.
Lâm Tử Lạp đợi một chút, vẫn không có ai lên tiếng.
Cô quay đầu lại phát hiện Tông Triển Bạch nằm ở trên giường, giống như đã ngủ rồi.
Cô đến gần mới phát hiện anh thật sự ngủ rồi, hơi thở nặng nề, dáng vẻ không thoải mái lắm.
“Tông Triển Bạch?” Lâm Tử Lạp thử gọi anh.
Không phản ứng, thật sự đã ngủ rồi.
Lâm Tử Lạp đưa tay kéo chăn đắp cho anh, không cẩn thận đụng vào người anh, nóng như lửa, cô sờ lên trán anh xem có phải phát sốt hay không.
Cũng giống như vậy, trán vô cùng nóng, anh đã sốt cao.
Lâm Tử Lạp gọi điện thoại cho lễ tân báo bác sĩ tới, anh vẫn còn bị thương, Lâm Tử Lạp không dám tự xử lý.
Lâm Tử Lạp ngồi trên sô pha chờ bác sĩ tới thì nhận được cuộc gọi của Lâm Tinh Tuyệt.
“Mẹ, mẹ vẫn chưa trở về sao? Em gái đói bụng rồi.”
Lúc này Lâm Tử Lạp mới nhớ tới cô có nói mình về nhà ăn cơm, bọn họ còn đang chờ cô: “Mọi người ăn trước đi, mẹ có việc…”
Cô đang nói thì ngẩng đầu nhìn người đàn ông nằm ở trên giường, cô suy nghĩ một chút rồi dặn dò nói: “Có lẽ đêm nay mẹ sẽ không quay về, con và Huệ Tinh phải nghe lời bà ngoại nói, tối nay ngủ trong phòng bà ngoại.”
“Dạ được, mẹ đừng quên ăn cơm, chăm sóc mình thật tốt.”
Lâm Tử Lạp vui vẻ cười, con trai của cô rất biết quan tâm người khác.
“Được, con là đàn ông trong nhà chúng ta nên phải chăm sóc cho em gái.”
“Con biết rồi.”
Lâm Tử Lạp cúp máy, một lát sau bác sĩ mới đến.
Bác sĩ rửa sạch miệng vết thương cho Tông Triển Bạch, còn tiêm cho anh thuốc hạ sốt, sau đó kê thuốc nói cách dùng cho Lâm Tử Lạp: “Lọ này là thuốc bôi trên miệng vết thương, đây là thuốc uống, màu đỏ là hạ sốt, nếu vẫn sốt cao thì cho anh ta uống thuốc này, ban đêm cho anh ta uống nước, phát sốt thì không thể thiếu nước được.”
“Được.” Lâm Tử Lạp đưa bác sĩ ra cửa.
Lâm Tử Lạp đóng cửa lại đi trở về phòng ngủ, cô đứng ở đầu giường thở dài.
Cô không tình nguyện nhưng vẫn ở lại chăm sóc anh.
Lỡ anh xảy ra chuyện gì thì cô không gánh nổi trách nhiệm.
Ban đêm Tông Triển Bạch mơ màng nói: “Nước… Nước…”
Giọng anh khô khốc.
Lâm Tử Lạp không ngủ nên nghe thấy anh nói, cô rót nước rồi đỡ anh dậy, đưa tới bên miệng anh: “Nước đây.”
Cô nghiêng ly cho anh dễ uống nước.
Môi chạm vào nước, anh mở miệng uống ừng ực ừng ực, anh uống xong một ly nước mới bớt miệng lưỡi khô khan.
Lâm Tử Lạp đặt ly ở trên bàn đầu giường, cô đỡ anh nằm xuống: “Anh xem tôi hết lòng chăm sóc anh như vậy, sau này đừng tìm tôi gây phiền toái nữa.”
Anh về nước kết hôn, cô sống cuộc đời của mình, hai bên không dính dáng đến nhau.
Tông Triển Bạch không nghe thấy, anh sớm nặng nề ngủ thiếp đi.
Buổi sáng, cô đi một đêm không về nhà, buổi sáng phải về gặp hai đứa nhỏ, vì thế cô tìm điện thoại của Tông Triển Bạch rồi gọi cho Quang Kình nói anh ta qua đây.
Quang Kình thông minh, đêm qua Tông Triển Bạch không trở về, hiện tại sáng sớm Lâm Tử Lạp dùng điện thoại của Tông Triển Bạch gọi cho anh ta, chứng minh tối hôm qua hai người ở bên nhau, anh ta qua đó thì không phải là phá hư chuyện tốt của Tông Triển Bạch sao?
Anh ta mới không ngốc: “Tôi có việc nên không thể qua đó.”
Lâm Tử Lạp cười lạnh một tiếng: “Khách sạn Fantaiser, phòng 888, anh có tới hay không cũng được, nếu Tông Triển Bạch chết ở đây thì đừng trách tôi không thông báo cho anh!”